Qua Thu - Mộc Điềm

Chương 23




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đi qua sân nhỏ, phòng của bà nằm ở tầng một. Phòng của Ân Tư Thu nằm trên tầng hai, ngay bên cạnh là phòng dành cho khách, vừa hay sắp xếp cho Thẩm Phong ở.

Cô dẫn Thẩm Phong lên tầng, quen thuộc bật đèn ngoài hành lang rồi mở cửa sổ cả hai phòng để thông gió, xua tan chút bụi bặm.

“Vài hôm trước ba mẹ tớ đã nhờ người thân đến dọn dẹp, chăn ga gối đệm cũng đã được thay mới, sạch sẽ cả rồi, chỉ cần thông thoáng một chút là có thể ngủ được. Cậu đừng chê nhé.”

Từ lúc đặt chân vào trấn Bạch Thuật, Ân Tư Thu dường như trở nên hoạt bát hẳn, nụ cười xuất hiện thường xuyên hơn, và cô cũng nói nhiều hơn trước.

Thẩm Phong gật đầu, nửa đùa hỏi: “Cậu nói với ba mẹ thế nào? Có nói là về cùng bạn trai không? Nếu không, sao lại dọn dẹp cả hai phòng?”

Nói đến chủ đề này, Ân Tư Thu ho nhẹ một tiếng, cụp mắt xuống, rõ ràng là hơi ngượng ngùng. Giọng cô tự nhiên nhỏ đi.

“…Không có, nhưng ba mẹ không biết tớ ở phòng nào, nên ngoài việc phòng của bà, họ dọn dẹp tất cả các phòng.”

“Vậy à.”

Thẩm Phong khẽ nhướng mày. Dưới ánh đèn trắng, đôi mắt cậu trong veo, đen trắng rõ ràng, dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ, khiến người khác cảm thấy mình không còn gì để che giấu.

Ân Tư Thu thật sự không chịu nổi ánh nhìn như vậy. Hai má cô bắt đầu đỏ dần lên, nóng bừng, chỉ có thể vội vã kéo vali vào phòng mình. “Phịch” một tiếng, cô nhanh tay đóng cửa lại.

Qua lớp cửa, cô nói vọng ra ngoài: “Phòng tắm ở bên phải, điều khiển điều hòa chắc là ở trên bàn trà trong phòng. Cậu tự tìm nhé… Chúc ngủ ngon.”

Thời gian quả thật đã muộn. Cả hai người đã di chuyển cả ngày, sau khi rửa mặt sửa soạn xong, cũng đã đến nửa đêm.

Thẩm Phong không trêu cô nữa, khẽ gật đầu, bình thản đáp: “Ngủ ngon, Ân Tư Thu.”

Ngày hôm sau.

Khi mặt trời đã lên cao, Ân Tư Thu từ từ mở mắt. Trong cơn mơ màng, nhìn lên trần nhà không quen thuộc, não cô mới kịp phản ứng. 

Hóa ra, cô đã về nhà cũ ở trấn Bạch Thuật rồi, Thẩm Phong đang ở ngay phòng bên cạnh, chỉ cách nhau một bức tường.

Tối qua ngủ quá muộn, dù trong lòng có chút ngại ngùng nhưng vì cơ thể quá mệt mỏi, toàn thân đau nhức, đầu chạm gối là cô đã ngủ ngay, không kịp suy nghĩ nhiều.

Đến giờ, cảm giác xấu hổ mới từ từ kéo đến.

Ân Tư Thu hít sâu một hơi, với tay lấy điện thoại trên bàn cạnh giường, ôm trong tay. Cô kéo chăn trùm kín người, trùm cả mắt và đầu.

Bên trong chăn tối đen, chỉ có ánh sáng duy nhất từ màn hình điện thoại. Cô áp mu bàn tay lên má, mở ứng dụng Wechat.

Ân Tư Thu: “Cậu dậy chưa?”

Hơn nửa phút sau.

Thẩm Phong trả lời: “Vừa dậy.”

Ân Tư Thu: “Vậy… Dậy đi nhé?”

Ân Tư Thu: “Làng tớ mấy năm nay không còn nhiều người nữa, cũng không có quán bán đồ ăn sáng, chỉ có thể ăn tạm chút đồ ăn vặt rồi lên trấn ăn sau, có được không?”

Thẩm Phong: “Tớ không có vấn đề gì.”

Ngón tay Ân Tư Thu khựng lại một chút. Cô rúc sâu vào chăn hơn, tin nhắn tiếp theo được cô gửi đi một cách chậm rãi:

Ân Tư Thu: “Vậy… Cậu dậy thay đồ trước được không?”

Thẩm Phong: “Hửm?”

Ân Tư Thu: “…Tớ muốn ra ngoài rửa mặt cùng cậu.”

Ngay sau khi gửi đi, tai cô lập tức nóng bừng lên.

Phòng của cô có sẵn phòng tắm, nhưng trong giây phút đó, cô chợt nghĩ đến một khung cảnh. Cô và Thẩm Phong đứng cạnh nhau trước gương, gần gũi, không còn khoảng cách. Theo đúng motif của những cuốn tiểu thuyết và phim tình cảm sến súa, đây chắc chắn là một cơ hội tốt để gắn kết tình cảm.

Nghĩ đến đó, Ân Tư Thu tự thấy xấu hổ. Dường như sau khi trở về Bạch Thuật, cô đã trở lại bản chất thật của mình và trở nên táo bạo hơn.

Rất nhanh, vài phút sau, hoặc là lâu hơn nhiều, điện thoại lại rung lên.

Thẩm Phong: “Được, ra đi, tớ đợi cậu.”

Ân Tư Thu lập tức bật dậy khỏi giường, vội vàng thay đồ ngủ, mở cửa phòng.

Quả nhiên, Thẩm Phong đã tựa lưng vào tường, dáng vẻ lười biếng, ung dung. Chàng trai trẻ với vẻ ngoài tuấn tú, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Bước chân của Ân Tư Thu khựng lại, giọng cô không tự chủ mà lắp bắp: “Thẩm… Thẩm Phong, chào buổi sáng.”

Thẩm Phong đứng thẳng dậy, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Chào buổi sáng.”

Cả hai nhìn nhau một chút, rồi cùng nhau đi về phía nhà vệ sinh.

Việc trang trí ở nông thôn không tinh tế như ở Hải Thành, bà nội Ân cũng tiết kiệm nên sau khi xây nhà mới không trang trí cầu kỳ, chỉ đơn giản qua loa. Phòng vệ sinh ở tầng hai vốn hầu như không ai sử dụng, giờ bước vào, trông thật mộc mạc và đơn giản.

Bồn rửa mặt không rộng, gương được dán thẳng lên tường, xung quanh trống trơn, cảm giác thật lạnh lẽo. Phòng khách không có nhà vệ sinh riêng, tối qua Thẩm Phong đã dùng phòng này.

Lúc này, trên bề mặt bồn rửa có cốc đánh răng của cậu, khăn mặt thì được vắt chéo lên giá, khiến cho không gian cũ kỹ này có chút hơi thở của cuộc sống.

Ân Tư Thu đứng lại cách Thẩm Phong một khoảng ngắn. Cô do dự vài giây, rồi đột ngột vươn tay, vòng từ phía sau ôm lấy eo Thẩm Phong, mặt cô cũng áp sát vào lưng cậu.

Thẩm Phong nhìn có vẻ gầy, nhưng khi ôm vào lại không hề yếu đuối. Qua lớp áo mỏng, cô có thể cảm nhận được lớp cơ bắp mỏng trên người cậu, cảm giác thật tuyệt.

Ngón tay Ân Tư Thu khẽ nhúc nhích, trong lòng cô cảm thấy rất ngại, may là Thẩm Phong không nhìn thấy cô.

Có lẽ, khi thích ai đó, người ta sẽ không thể kiềm chế được mà muốn gần gũi với người ấy. Đó vốn dĩ là một bản năng tự nhiên, không liên quan đến những suy nghĩ viển vông.

Có vẻ Thẩm Phong không ngờ cô lại đột nhiên táo bạo như vậy, cơ thể cậu khẽ cứng đờ. Ân Tư Thu càng siết chặt vòng tay, ôm cậu chặt hơn.

Cô khẽ cất tiếng, giọng yếu ớt như gió thoảng: “Thẩm Phong.”

Thính giác của Thẩm Phong rất tốt.

“Ừ?”

Ân Tư Thu: “…Tớ thật sự rất thích cậu.”

Dường như chỉ cần ở bên cậu, mỗi mùa, mỗi ngày, mỗi đêm, đều khiến cô cảm thấy hạnh phúc.

Thẩm Phong bật cười trầm thấp, bàn tay cậu trượt xuống, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, giữ chặt trong lòng bàn tay mình. Lòng bàn tay cậu ấm áp, nhiệt độ truyền qua da thịt, lan tỏa khắp cơ thể Ân Tư Thu.

Trong bầu không khí như vậy, liệu cậu có thể hôn bạn gái mình một cái không? Liệu có làm cô sợ không?

Ý nghĩ thoáng qua đầu Thẩm Phong, nhưng cậu nhanh chóng từ bỏ. Ở nhà như thế này, có lẽ sẽ khó mà kết thúc một cách ổn thỏa, sự thử thách này quá nguy hiểm, cậu không dám đánh giá quá cao bản thân mình.

Thẩm Phong khẽ ho một tiếng, giọng cậu hơi khàn: “Ân Tư Thu, cậu có ra ngoài không?”

Giữa trưa, cuối cùng cả hai đã chuẩn bị xong, một trước một sau bước ra khỏi căn nhà nhỏ.

Ban ngày, sân nhỏ trước cửa trông rộng hơn nhiều so với khi nhìn trong bóng tối. Mặt sân được lát xi măng, bên cạnh tường đặt một hàng xương rồng, trông rất thoáng đãng và ngăn nắp.

Ân Tư Thu chỉ cho Thẩm Phong: “…Trước khi dỡ bỏ để xây lại, đây cũng là một khoảng sân rộng như thế này, bà dùng để nuôi gà và chó. Sau này chó chạy mất, bà chuyển sang trồng hoa, phơi thịt, hoặc phơi khô hạt.”

Lời nói tưởng chừng chẳng quan trọng gì, nhưng Thẩm Phong vẫn lắng nghe rất chăm chú, đôi khi, cậu còn nhận xét vài câu hoặc hỏi thêm vài chi tiết.

Vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc họ đã đến trạm xe buýt ở đầu làng. Xe buýt chỉ mới có vài năm gần đây, cứ 40 phút có một chuyến, đi qua bảy, tám trạm, đều là các ngôi làng nhỏ xung quanh Bạch Thuật, đưa người dân lên trấn.

Ân Tư Thu bảo Thẩm Phong đợi ở trạm, còn mình chạy đến cửa hàng tạp hóa ở đầu làng, mua trứng trà, nước khoáng, một ít đồ ăn vặt và hai cuộn Mentos, rồi nhanh chóng mang tất cả về.

Cô chạy vội trở lại bên cạnh Thẩm Phong, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Xe buýt vẫn chưa tới.

Cô chia một nửa trứng trà và đồ ăn vặt cho Thẩm Phong. 

“Cậu ăn chút đi. Đến trên trấn rồi tớ sẽ đưa cậu đi ăn mì hến. Món này ở đây khác Hải Thành, rất ngon.”

Thẩm Phong mỉm cười, gật đầu, trong mắt cậu bất giác có chút cưng chiều.

Ân Tư Thu không nhận ra điều đó, tiếp tục sắp xếp: “Buổi chiều… trời vẫn khá nóng, tớ đưa cậu đến hồ chứa nước chơi nhé? Nếu bắt được cá, tối nay chúng ta sẽ nấu canh cá.”

Nghe vậy, Thẩm Phong ngạc nhiên: “Cậu biết nấu ăn à?”

Ân Tư Thu: “Chỉ biết nấu mấy món đơn giản thôi, món phức tạp thì không.”

Trấn Bạch Thuật có nhiều phong tục tập quán trong các dịp lễ Tết. Ba mẹ không có ở nhà, chỉ còn cô và bà nên cô cũng phải giúp đỡ một tay, không thể để bà làm hết mọi việc.

“…Làm thịt cá thì tớ không dám, phải ra chợ nhờ người ta làm hộ, nhưng nấu canh chắc vẫn được.”

Cô gãi gãi má, giọng ngập ngừng.

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, Thẩm Phong không nhịn được mà giơ tay xoa nhẹ má cô: “Bạn gái của tớ giỏi thật đấy.”

Giọng điệu như đang dỗ dành trẻ con nhưng Ân Tư Thu lại cảm thấy vô cùng phấn khích, cô nhìn cậu, đôi mắt sáng lấp lánh như có ánh sao.

Thực ra mà nói, đến giờ, cô vẫn cảm thấy giữa cô và Thẩm Phong có một khoảng cách rất lớn.

Thẩm Phong đẹp trai, cao ráo, gia cảnh tốt, học hành giỏi giang, còn chơi bóng rổ, bi-a, cái gì cũng biết. Cậu chỉ cần thi qua loa cũng có thể đỗ vào Học Viện Y học tám năm của trường đại học F danh tiếng.

Từ bất kỳ góc độ nào, cậu đều xứng đáng với danh hiệu “con cưng của trời”. Dù cậu có kiêu ngạo cũng chẳng ai có thể trách móc, mà chỉ thấy điều đó hoàn toàn hợp lý.

Trong lòng Ân Tư Thu, Thẩm Phong là người hoàn hảo, là chàng trai tốt nhất và đặc biệt nhất trên thế gian này.

Nhưng bản thân cô chỉ là một cô gái bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Có lẽ là ông trời đã nghe thấy những lời cầu nguyện dài dòng và lê thê của cô, mới thương xót, cho phép cô vượt qua mọi chông gai để đến bên Thẩm Phong, cho phép cô có được chút ít hạnh phúc và viên mãn.

Ân Tư Thu hy vọng rằng, dù chỉ một chút thôi, cô cũng có thể có điều gì đó đặc biệt, để Thẩm Phong cũng cảm thấy cô không tồi. 

Chỉ cần được Thẩm Phong khen một câu, trái tim cô như muốn bay lên tận trời.

Không hề phóng đại.

Buổi chiều, hơn hai giờ.

Mặt trời dần không còn gay gắt.

Ân Tư Thu và Thẩm Phong ăn xong bữa sáng muộn, tay trong tay đi về phía hồ chứa nước.

Hồ nằm ở rìa thị trấn, gần làng bên cạnh. 

Nhiều năm trước, vào mùa hè, lũ trẻ con thường đến đây nghịch nước, không ai quản lý, đã từng có vài vụ đuối nước xảy ra.

Bây giờ, bên cạnh hồ đã dựng biển báo cấm xuống nước và câu cá.

Ân Tư Thu dẫn Thẩm Phong đi dạo quanh hồ. Sau một hồi lưỡng lự, cô không dám vi phạm quy định, nên vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

“Không được xuống nước nữa rồi…”

Cô suy nghĩ một lúc, sau đó dẫn Thẩm Phong đi dọc theo hạ lưu một đoạn. Nếu cô nhớ không nhầm, phía dưới có một con suối nhỏ, nước rất nông, trong vắt, có thể xuống bắt cá.

Quả thật, chỉ sau mười lăm phút đi bộ, những ngôi nhà dần biến mất, xung quanh đã trở nên trống trải.

Trước mặt họ là dòng nước chảy róc rách.

Ân Tư Thu nở nụ cười rạng rỡ.

“Thẩm Phong, đợi tớ nhé.”

Hôm nay cô mặc váy ngắn, chiều dài chỉ trên đầu gối một chút, đi giày vải, lộ ra đôi chân nhỏ gầy như que diêm.

Giày vải không tiện để lội nước, cô liền tháo ra. Ngay khi đầu ngón chân trắng muốt chạm xuống bùn, bỗng từ phía sau, một đôi tay vươn tới, bế bổng cô lên một cách vững vàng.

Ân Tư Thu không kịp phản ứng, giật mình thét lên theo phản xạ.

“Á…”

Tiếng cười sảng khoái của Thẩm Phong vang lên phía sau, có vẻ như cậu vừa thành công trong trò đùa của mình.

“Là tớ.”

Trái tim Ân Tư Thu vẫn đập thình thịch, cô nghiêng đầu lại nhìn cậu: “Cậu làm gì vậy? Mau thả tớ xuống, dọa chết tớ rồi.”

Thẩm Phong ngừng một chút, nói: “Chân cậu sẽ bị bẩn, dưới đất còn có côn trùng.”

Ân Tư Thu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không khỏi bật cười: “Không sao đâu, xuống nước rửa sạch là được mà.”

Những đứa trẻ lớn lên ở trấn nhỏ như cô nào có để ý nhiều như vậy, từ nhỏ đã chơi đùa với nước bùn đất rồi.

Tiếc là chàng trai phía sau vẫn không chịu buông tay.

“Cậu bước lên giày của tớ, rồi đi giày vào.”

Thẩm Phong nhẹ nhàng căn dặn.

“…”

Hai người đối mặt vài giây.

Ân Tư Thu không thể thắng nổi cậu, đành cúi đầu, dùng ngón chân dò xét vài cái, đặt một chân lên giày Thẩm Phong, chân còn lại với lấy giày của mình.

Khi cô đã chạm đất, Thẩm Phong mới thả cô ra và cúi xuống.

Ân Tư Thu ngơ ngác nhìn cậu.

Trong chốc lát, Thẩm Phong đã tháo giày và tất, xắn quần lên, bước xuống dòng suối.

Cậu nói: “Tớ đi bắt cá cho cậu.”

Trong giây lát, Ân Tư Thu sững sờ, một lúc sau mới phản ứng lại được. Cô vội chạy theo, ngồi xổm trên tảng đá gần đó để quan sát cậu.

Trên gương mặt cô không giấu được nụ cười tươi tắn.

“Thẩm Phong, cậu làm được không đó?”

Thẩm Phong không trả lời, chỉ nhướng mày nhìn cô một cái.

Trời nóng nhưng nước suối thì mát lạnh, chạm vào da chân rất dễ chịu.

Thật sự có cá đang bơi lội.

Tuy nhiên, phần lớn đều bơi ở giữa dòng, cách khá xa bờ.

Không nhìn rõ độ sâu của nước, Thẩm Phong không dám tiến xa hơn.

Ân Tư Thu chỉ dẫn: “Cậu đừng cử động, chờ một lát cá sẽ bơi lại. Lúc nãy cậu xuống làm nước động, chúng bị dọa chạy mất rồi.”

Nghe lời cô, Thẩm Phong dừng lại, thậm chí điều chỉnh cả nhịp thở cho nhẹ hơn.

Chẳng bao lâu sau, đúng như lời Ân Tư Thu, cá bắt đầu thả lỏng cảnh giác, dần bơi lại gần.

Ân Tư Thu tiếp tục thì thầm: “Chờ khi nào cá đến gần rồi hẵng bắt, không thì phải đợi thêm lần nữa đấy.”

Thẩm Phong nhìn chằm chằm xuống nước một lúc, băn khoăn: “Không cần dụng cụ à?”

Cậu chưa bao giờ bắt cá như thế này, nhưng qua phim ảnh và tưởng tượng, cậu nghĩ phải có lưới hoặc cây xiên cá chứ.

Ân Tư Thu nói: “Không cần đâu, cá ở đây chậm lắm, không nhanh nhẹn gì đâu, tay không cũng bắt được.”

“…”

Thẩm Phong không nói gì thêm.

Cậu bắt đầu tập trung chuẩn bị hành động.

“Rào…”

Nước vang lên, cậu đã thò tay xuống nước, mò xuống đáy suối!

Thật sự đã chạm được vào đuôi cá, nhưng con cá nhỏ nhanh nhẹn trượt khỏi tay cậu, khiến cậu chỉ bắt được khoảng không.

Ân Tư Thu không kiềm được, bật cười lớn: “Hahaha! Thẩm Phong, cậu bắt thế này thì không ăn thua rồi!”

Thẩm Phong vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, nghe cô nói, cậu ngẩng đầu lên, nở nụ cười rực rỡ với cô.

Ân Tư Thu chưa kịp phản ứng.

“Rào…”

Thẩm Phong dùng hai tay tạt mạnh nước về phía cô.

Ân Tư Thu mở to mắt, nhanh nhẹn nhảy lùi lại, nhưng vẫn không nhanh bằng Thẩm Phong, cô bị tạt trúng, cả người ướt sũng.

“Thẩm Phong!”

Ân Tư Thu bật cười gọi to tên cậu: “Cậu trẻ con quá!”

Chưa dứt lời, cô đã bắt đầu phản công.

Cô tiến một bước, thò tay xuống nước, vung mạnh nước về phía Thẩm Phong.

Hai người, một đứng dưới sông, một ngồi trên bờ, không chút kiêng nể mà tạt nước lẫn nhau, như thể quay lại mùa hè của mười năm trước, như trở về thời niên thiếu không lo toan.

Cả hai cùng vượt qua khoảng cách thời gian.

Một lát sau, Ân Tư Thu bắt đầu cảm thấy mệt, cơ thể cô như một chiếc máy móc cũ kỹ, các khớp xương kêu “rắc”, như sắp ngừng hoạt động.

Cô vẫy tay, ra hiệu ngừng lại.

“Không được rồi… Lâu quá không nghịch nước, mệt quá!”

Thẩm Phong cười khẩy một tiếng: “Còn nói tớ không làm được không?”

“Không nói nữa, không nói nữa.”

“Được rồi, ngồi sang bên nghỉ đi.”

Nói xong, cậu dừng lại, xoa nhẹ cổ, tiếp tục cố gắng bắt cá để chuẩn bị cho bữa tối.

Một lát sau.

Lũ cá lại bắt đầu tụ tập.

Thẩm Phong ngẫm nghĩ một chút, xác định góc độ rồi chuẩn bị ra tay.

Đáng tiếc, lần này cậu vẫn thất bại.

Sau khi thất bại thêm hai ba lần nữa, cuối cùng cậu cũng rút ra được chút kinh nghiệm.

Vốn dĩ cậu là người nhanh nhẹn, có năng khiếu thể thao, phản xạ cũng rất nhanh.

Cuối cùng, cậu cũng bắt được một con cá, hai tay giữ chặt nó, nhấc lên khỏi mặt nước.

Con cá nhỏ tuy đã rời nước nhưng vẫn giãy đành đạch, cố gắng thoát khỏi tay Thẩm Phong.

Ân Tư Thu “Oa!” lên một tiếng.

Sợ cậu làm rơi con cá, cô nhanh chóng lấy túi nilon trong ba lô ra, nhận lấy con cá và thả vào túi, buộc chặt miệng túi lại.

“Đi thôi, kiếm chỗ làm thịt cá. Tối nay chúng ta được ăn cá rồi.”

Cô đứng lên, xách túi cá, dừng lại một chút, rồi cẩn thận móc ngón tay vào tay Thẩm Phong.

Bữa tối.

Ân Tư Thu trổ tài nấu nướng, nấu một nồi canh cá thơm ngon.

Cả hai người mỗi người uống hai bát to, kết thúc một ngày một cách hoàn hảo.

No nê, cả hai cùng ngồi nghỉ trên ghế sofa.

Trên tivi đang chiếu một chương trình của đài địa phương.

Xem tên chương trình, có vẻ là một chương trình về đời sống.

Nhưng tivi chỉ là âm thanh nền, không ai thực sự để ý người dẫn chương trình đang nói gì.

Thẩm Phong: “Cậu có vui không?”

Lúc này, Ân Tư Thu đang dựa vào vai Thẩm Phong.

Nghe cậu nói, cô khẽ dịch người, điều chỉnh tư thế, như thể thì thầm bên tai cậu: “Vui lắm.”

“Cậu thích nơi này à?”

“Ừ.”

“Tại sao vậy?”

Thẩm Phong tỏ ra thản nhiên, nhưng ánh mắt tập trung, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, như muốn nhìn thấu mọi thứ để tìm ra câu trả lời thật sự.

Theo như Ân Tư Thu kể, cô đã trở thành đứa trẻ ở lại quê từ rất sớm, không có ba mẹ bên cạnh, chỉ sống cùng bà, sao cô lại gắn bó với nơi này đến vậy?

Ân Tư Thu suy nghĩ một lát, rồi thở dài: “Tớ cũng không biết tại sao nữa… Thực ra, lúc mới đến Hải Thành, tớ không có nhiều bạn bè, nên rất muốn quay lại Bạch Thuật. Nhưng sau này thì không còn nghĩ về nữa, vì Hải Thành cũng rất tuyệt, có mọi thứ, và tớ cũng thích nó.”

“Nhưng không hiểu sao năm nay tớ lại bất chợt rất nhớ nơi này.”

Luôn cảm thấy, dường như mình nên quay lại một lần.

Nếu không có lẽ sẽ hối hận.

Cô mím môi, vô thức nhíu mày.

Thẩm Phong khẽ gật đầu, không hỏi thêm điều gì.

Hai người lặng lẽ dựa vào nhau, không ai nói gì thêm.

Thời gian trôi qua, như thể đã dài cả vạn năm.

Cuối cùng, Thẩm Phong phá vỡ sự im lặng, giọng trầm gọi cô: “Ân Tư Thu.”

“Ừm?”

“Tại sao cậu không hỏi tớ?”

“Hỏi gì cơ?”

Ân Tư Thu không hiểu, ngồi thẳng dậy, đối diện ánh mắt cậu.

Giọng Thẩm Phong rất bình thản, dưới ánh đèn, khí chất cậu tựa như một người cách biệt khỏi thế gian, như đứng giữa tầng mây.

“Cậu vẫn chưa từng hỏi tớ, tại sao tớ lại mất giọng. Ân Tư Thu, cậu không muốn biết sao?”

Câu cuối cùng, trong đó lại có một chút tủi thân.

Cậu luôn mong Ân Tư Thu có thể muốn hiểu cậu hơn, giống như cách cậu khao khát hiểu toàn bộ con người cô.

Khát khao tất cả, mọi thứ, cậu đều muốn biết.

Thẩm Phong muốn Ân Tư Thu biết rằng, đối với cậu, cô là một nhân vật quan trọng vô cùng.

Cô là mặt trời dẫn lối cậu ra khỏi khu rừng tăm tối.

Là tia sáng từ vũ trụ xuyên qua đến gần cậu.

Cậu muốn cô hiểu điều đó.

Lời tác giả:

Nông gia nhạc Play.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.