(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tất cả học sinh lớp 12 được nghỉ thêm vài ngày ở nhà.
Ngày 30 tháng 6, lễ tốt nghiệp của học sinh lớp 12 trường Trung học Thực nghiệm Hải Thành diễn ra đúng như kế hoạch.
Không may là từ ngày 29 Hải Thành đã bước vào mùa hè, đón đợt nắng nóng đầu tiên trong năm. Nhiệt độ khu vực thành phố tăng lên đến 34 độ, ra khỏi phòng điều hòa, chưa đầy vài phút mồ hôi đã ướt đẫm người.
Nhà trường tổ chức lễ tốt nghiệp trong hội trường lớn. Con đường từ tòa nhà dạy học đến hội trường hầu như không có bóng râm, ánh nắng gay gắt chiếu xuống, khiến ai nấy đều choáng váng, không mở nổi mắt.
Đinh Tình không nhịn được, bắt đầu oán thán lần thứ bảy trong ngày: “Đúng là não cá vàng mà, ra ngoài lại quên mang ô! Trời ơi, sao hôm nay lại nóng thế chứ!”
Không may là Ân Tư Thu cũng không mang ô, cô chỉ cười cười, an ủi bạn mình: “Cũng không nóng lắm đâu, tụi mình đi nhanh một chút, vào trong là mát ngay.”
Trong hội trường có điều hòa, không gian lại rộng nên chắc chắn sẽ mát hơn nhiều so với ngoài trời.
Hai người lập tức bước nhanh hơn.
Khi họ đến nơi, trong hội trường đã có rất nhiều bạn học ngồi thành từng nhóm ba người năm người, rôm rả trò chuyện, vô cùng náo nhiệt.
Cả hai chọn một chỗ trống ở giữa rồi ngồi xuống.
Ân Tư Thu lấy điện thoại ra, nhắn vị trí cho Thẩm Phong. Đinh Tình thì lấy khăn giấy, lau mồ hôi lia lịa, cô ấy không nhịn được lẩm bẩm: “May mà hôm nay chỉ đánh chút nền, không trang điểm kỹ, nếu không thì giờ mặt chắc nhem nhuốc, chẳng dám nhìn luôn…”
Nói đến đây, ánh mắt cô ấy chợt chuyển hướng, dừng lại trên mặt Ân Tư Thu.
“Bae à, cậu không nóng à?” Đinh Tình ngạc nhiên hỏi.
Ân Tư Thu “ừm” một tiếng, khóa màn hình điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Cũng ổn, hơi nắng thôi, nhưng không thấy nóng.”
Đinh Tình tròn mắt nhìn: “Cưng à, tớ nhớ rõ năm ngoái cậu còn sợ nóng lắm… Cậu có nhớ không? Cậu từng nói với tớ là quê cậu không oi bức như ở Hải Thành, cảm giác ở đây cực kỳ nóng.”
Ân Tư Thu nghĩ một lúc, hình như đúng là có chuyện như vậy.
Trấn Bạch Thuật không có bốn mùa rõ rệt như Hải Thành, nhưng mùa đông và mùa hè ở đó cũng không ẩm ướt và ngột ngạt như ở đây, gió biển thổi nhẹ, cảm giác như bị hấp trong nồi hơi. Ở quê cô, dù là lạnh hay nóng đều mang lại cảm giác dễ chịu, không khiến người ta khó chịu toàn thân.
Khí hậu hai nơi khác biệt lớn, người từ nơi khác đến ở vài năm cũng chưa chắc quen được, nhưng mùa hè năm nay lại không nóng như mọi năm, cô cũng không cảm thấy khó chịu.
“Có lẽ là… tớ đã quen rồi chăng?”
Đinh Tình lắc đầu, ánh mắt đầy nghiêm túc, cô ấy nói: “Thu Thu, cậu có bị bệnh không đấy? Trước đây tớ thấy triệu chứng của cậu giống chứng biếng ăn, bây giờ thì sao? Cậu còn ăn uống ngon miệng không? Tớ nghe ba mẹ nói là công ty của họ có nhiều con em bị ốm vì áp lực thi đại học, có người còn suýt nhảy lầu, lên cả bản tin địa phương của chúng ta nữa.”
“…”
“Cậu không đi kiểm tra thử à? Cưng ơi, tớ không có ý rủa cậu đâu, chỉ là dạo này cậu ăn ít quá, còn gầy đi nhiều, mặt mũi cũng xanh xao, tớ…”
Thật sự khiến người khác lo lắng.
Đinh Tình nhìn khuôn mặt gầy gò, tái nhợt của Ân Tư Thu, môi mím chặt, nhẹ nhàng thở dài.
Nghe thấy vậy, trong lòng Ân Tư Thu cũng giật mình, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn, điều này cũng có khả năng ấy chứ.
Từ cuối mùa thu năm ngoái đến bây giờ, đã hơn nửa năm trôi qua, cô vẫn thấy ăn không ngon miệng, không chỉ giảm khẩu phần mà thỉnh thoảng còn bị chóng mặt nữa.
Trước đây là vì phải lo thi cử, nhưng giờ thi xong rồi, có lẽ nên đi kiểm tra.
Nghĩ đến đây, cô gật đầu: “Vài hôm nữa, khi nào trời râm tớ sẽ đi bệnh viện…”
“Đi bệnh viện làm gì?”
Cô chưa nói dứt câu, bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp, cắt ngang lời cô. Hai cô gái đồng loạt quay đầu, nhìn về phía người bên cạnh. Thẩm Phong đã đứng ngay cạnh Ân Tư Thu tự lúc nào, nhìn cô chăm chú.
“…”
Vì yêu cầu của buổi lễ tốt nghiệp là mặc đồng phục, Thẩm Phong cũng không ngoại lệ, cậu mặc đồng phục sơ mi trắng. Mặt cậu thanh tú, khí chất lại điềm đạm, cả người vẫn toát lên vẻ như lần đầu tiên họ gặp nhau, dịu dàng như ánh trăng, không vướng bụi trần.
Một chàng trai phong độ, đúng là như thế.
Trong mắt Ân Tư Thu, cậu còn rực rỡ hơn cả ánh nắng mùa hè ở Hải Thành.
Cô bất giác mỉm cười, lắc đầu với Thẩm Phong, chuyển đề tài: “Không có gì đâu. Sao hôm nay cậu đến sớm vậy?”
Với tính cách của Thẩm Phong, cậu không có hứng thú với những hoạt động như lễ tốt nghiệp, chắc chắn cậu sẽ không đến sớm để ngồi chờ mất thời gian.
Thẩm Phong không tiếp tục dây dưa về chủ đề trước, cậu đưa lon nước trong tay đặt vào lòng Ân Tư Thu, ra hiệu cho cô chia sẻ với Đinh Tình, sau đó, cậu chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô.
“Đi cùng cậu.”
Câu trả lời đơn giản, rõ ràng.
Ân Tư Thu hơi đỏ mặt, vội vàng chớp mắt: “Còn “Cưng” thì sao?”
“Cưng” là tên chú chó Shiba nhỏ của họ. Cô không giỏi đặt tên, hôm đó nhìn thấy gương mặt tròn trịa như được vẽ bằng compa của chú chó, một ý nghĩ vụt qua và cô thốt ra một tính từ, thế là chú chó được đặt tên là “Cưng”.
Nhìn chung, cái tên này khá hợp.
Nhưng trước khi Thẩm Phong kịp trả lời, Đinh Tình đã không nhịn được mà trêu chọc:
“Ôi trời! Ai mà ngờ, một anh chàng lạnh lùng như Thẩm Phong khi yêu lại ngọt ngào đến vậy! Hai người đừng làm tớ phát ngán ở đây nhé, nói chuyện đàng hoàng chút đi!”
Ân Tư Thu há hốc miệng, mặt cô càng đỏ hơn, từ má lan dần xuống cổ và tai.
Thẩm Phong thì vẫn bình thản, chỉ nhướng mày nhẹ, vẻ mặt không hề thay đổi.
“Nói sự thật cũng tính là ngọt ngào? Với lại, “Cưng” là tên của chó.”
Đinh Tình: “…”
Cô ấy phẩy tay, giả vờ làm vẻ không thể chịu nổi, cố gắng ra hiệu bằng ánh mắt cho Ân Tư Thu.
Thế nhưng nhìn xung quanh hội trường, có không ít cặp đôi thoải mái bày tỏ tình cảm mà chẳng hề ngại ngùng. Dường như không còn rào cản nào từ quy định “cấm yêu sớm” của nhà trường, cũng như không còn áp lực từ kỳ thi đại học, mọi người tranh thủ chuyến tàu cuối cùng của tình yêu thời cấp ba.
Chỉ trong chớp mắt, rất nhiều cặp đôi đã hình thành.
Ân Tư Thu và Thẩm Phong không phải là ngoại lệ, nhưng không thể phủ nhận, họ chắc chắn là cặp đôi nổi bật nhất.
Từ khi Thẩm Phong ngồi xuống, ngoài Đinh Tình, không ít ánh mắt đã len lén hướng về phía Ân Tư Thu.
Hàng ghế trước có người liên tục quay đầu lại, hàng ghế sau thì có những tiếng thì thầm to nhỏ. Những lời bàn tán ấy len lỏi qua đám đông ồn ào, như một làn gió, truyền đến tai những người trong cuộc.
“Chính là cô ấy đúng không?”
“Cô ấy thật giỏi, cô ấy tên là gì nhỉ? Trước giờ tớ chưa từng chú ý đến cô ấy.”
“Là bạn học từ hồi cấp hai, từ cấp hai đã học chung lớp với Thẩm Phong rồi.”
“…”
“Điều này chứng tỏ gì nhỉ? Làm việc lớn cần sự dũng cảm, như lớp mình ấy, có bạn nào đó nói thích Thẩm Phong từ năm lớp 10, nhưng vì ngại không dám chủ động nói chuyện, ba năm trôi qua rồi vẫn chưa nói được với người ta nửa câu. Đến giờ chắc Thẩm Phong còn không biết đến sự tồn tại của cậu ấy nữa… thật là.”
Đinh Tình không nhịn được, bật cười khúc khích, Ân Tư Thu cũng không giận, chỉ thấy buồn cười.
Thật ra, cô và từ “dũng cảm” chẳng liên quan gì với nhau.
Cô như một cái bóng mờ dưới ánh trăng, luôn cẩn thận, lặng lẽ đi theo sau Thẩm Phong. Nước mắt cô đã rơi rất nhiều, bước đi từng chút từng chút, cuối cùng mới thấy được ánh sáng.
Nghĩ đến đây, Ân Tư Thu quay đầu, nhìn Thẩm Phong chăm chú.
Thật may mắn.
May mắn vì Thẩm Phong đã cho cô cơ hội này. Nếu hôm nay người ngồi bên cạnh Thẩm Phong là một cô gái khác, có lẽ cô sẽ không thể giữ được bình tĩnh mà chỉ đứng ngoài nhìn.
Thẩm Phong: “?”
Lần đầu tiên, Ân Tư Thu chủ động đưa tay ra, nắm chặt lấy tay Thẩm Phong.
“Thẩm Phong.”
“Ừm.”
“Tình Tình, cậu quay đầu lại, đừng nghe trộm…”
Mặt Ân Tư Thu đỏ ửng, cô nhích lại gần Thẩm Phong, ghé đầu sát tai cậu. Giọng cô rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe thấy.
Cô nghiêm túc nói: “Ân Tư Thu thích Thẩm Phong nhất.”
Từng chữ, từng lời, đều chứa đựng tình cảm chân thành.
Thẩm Phong không nói gì, chỉ lật tay lại, chủ động nắm chặt tay cô.
…
Lễ tốt nghiệp kéo dài gần hai tiếng, cuối cùng cũng kết thúc trước khi các học sinh mất kiên nhẫn.
Từ giây phút này, học sinh lớp 12 chính thức tốt nghiệp khỏi trường Trung học Thực nghiệm Hải Thành, cũng chính thức bước vào ngưỡng cửa trưởng thành.
Lúc này đã là giữa trưa.
Bên ngoài, ánh nắng gay gắt đến nỗi khiến người ta không thể mở mắt, nóng nực như đỉnh điểm của mùa hè, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự hăng hái của các học sinh. Nhiều người vẫn nán lại trên sân trường để chụp ảnh kỷ niệm, như thể nếu không giữ lại những khoảnh khắc cuối cùng này, sẽ mãi mãi phải chia xa bạn bè mà không có ngày gặp lại.
Cuối cùng, Đinh Tình cũng mượn được một chiếc ô, cô ấy giữ chặt nó giữa đầu và vai, che kín đầu.
Đinh Tình một tay cầm điện thoại, hào hứng gọi Ân Tư Thu và Thẩm Phong:
“Mau lên, mau lên! Nhanh chụp một tấm ảnh tình yêu với đồng phục đi, có khi sau này chẳng còn dịp mặc đồng phục nữa đâu. Phải để lại chút gì làm bằng chứng, chứng minh hai người từng yêu nhau thời học sinh chứ! Chụp xong, đến lượt tớ chụp với Thu Thu nha!”
Nghe vậy, Ân Tư Thu ngước lên, liếc nhìn Thẩm Phong, thấy cậu không tỏ vẻ khó chịu, cô thở phào nhẹ nhõm.
Sau một lúc suy nghĩ, cô lấy từ trong túi ra chiếc máy ảnh Polaroid, nghịch một chút rồi đưa cho Đinh Tình.
“Hay là… dùng cái này chụp nhé. Chụp xong là có ảnh ngay rồi.”
Dù hiện nay đã là thời đại số hóa, mọi thứ đều có thể lưu trữ bằng điện thoại, trên icloud, nhưng ảnh in vẫn có sức hấp dẫn riêng. Ít nhất thì, dù có mất điện, mất mạng, máy tính bị virus, quên mật khẩu hay thậm chí công ty lưu trữ đám mây phá sản, mọi thứ thay đổi thì ảnh giấy vẫn sẽ tồn tại.
Thậm chí, có thể mang ra xem bất cứ lúc nào.
Huống chi, đây là chiếc Polaroid mà Thẩm Phong đã tặng cô. Lần đầu mang nó ra ngoài dùng, lại trong một dịp như thế này, thật sự quá phù hợp.
Đinh Tình nhận lấy chiếc Polaroid, bĩu môi đầy phô trương, nhưng đôi mắt thì lấp lánh nụ cười, cô ấy nói:
“Làm màu quá! Ngọt ngào quá! …Thôi được rồi, hai cậu đứng sang bên kia, để thư viện và sân trường làm nền. Lại gần nhau chút nữa, thân mật chút nữa!”
Dưới sự chỉ huy của Đinh Tình, Ân Tư Thu và Thẩm Phong đứng sát cạnh nhau.
Nhìn vào là có thể thấy sự chênh lệch chiều cao giữa hai người. Để bức ảnh trông hài hòa hơn, Thẩm Phong tinh ý nghiêng đầu, nhích mặt lại gần Ân Tư Thu.
Đinh Tình giơ máy ảnh lên:
“Sẵn sàng chưa!”
“3…”
Loa phát thanh của trường rất đúng lúc phát lên bài hát kinh điển trong các buổi tốt nghiệp: “Lưu bút thanh xuân”.
Giai điệu của bài hát mạnh mẽ vang vọng khắp trường:
“Gửi tặng tớ trái tim cậu làm kỷ niệm/ Giấc mơ của tớ trọn vẹn khi có lời chúc phúc của cậu/ Dù cho sóng gió tớ vẫn dũng cảm tiến về phía trước…”
Đinh Tình vẫn tiếp tục đếm ngược:
“2…”
“…Tình cảm của chúng ta khắc ghi trong cuốn lưu bút thanh xuân.”
“1…”
Ở giây cuối cùng của đếm ngược, Thẩm Phong bất ngờ giơ tay, ôm lấy vai Ân Tư Thu, kéo cô sát vào lòng.
Cơ thể hai người đột ngột áp sát nhau, bức ảnh từ tư thế chụp chung tốt nghiệp bỗng chuyển thành một bức ảnh cặp đôi học sinh yêu nhau.
“Tách…”
Tiếng chụp ảnh vang lên.
Đinh Tình đứng thẳng người, cúi xuống nhặt chiếc ô từ dưới đất lên, bật ô che nắng, sau đó cúi đầu chờ máy Polaroid in ảnh. Khi ảnh ra, cô ấy cầm bức ảnh lên, vẫy nhẹ vài lần để chờ ảnh rõ nét.
Cô ấy nheo mắt, nhìn kỹ vài giây rồi cười nói:
“Hoàn hảo! Rất tuyệt vời! Hai người hợp nhau vô cùng! Tớ chụp đẹp vô cùng! Chụp cả hai người đều đẹp xuất sắc!”
“…”
Ánh nắng ngày càng gay gắt, trái tim Ân Tư Thu như cũng bị ánh nắng thiêu đốt, đập thình thịch trong lồng ngực.
Một thoáng, cô không dám nhìn thẳng vào Thẩm Phong, vội bước nhanh đến bên cạnh Đinh Tình, cúi đầu cùng cô ấy nhìn vào tấm ảnh.
Trong ảnh, chàng trai tuấn tú, thanh lịch, tay ôm lấy cô gái mảnh mai, nhỏ nhắn, trên môi cậu vương một nụ cười nhạt, đầy thản nhiên. Cậu hơi nghiêng đầu, ánh mắt không nhìn thẳng về phía trước mà đặt lên cô gái bên cạnh.
Vì khá xa nên nhìn không mấy rõ, nhưng tư thế nửa ôm này lại vô tình tạo ra một cảm giác ngọt ngào, đầy gắn bó.
Nơi có cậu, chính là tất cả thanh xuân.
Còn Ân Tư Thu trong bức ảnh thì đang mỉm cười nhẹ nhàng, để lộ hai lúm đồng tiền, đứng bên cạnh chàng trai.
Cảm giác đó như một định mệnh không thật.
Ngày hôm ấy nắng gắt, không có gió, bầu trời trong xanh.
Mối tình thầm kín của Ân Tư Thu trong khuôn viên rộng lớn của ngôi trường này, cùng với mùa hè, đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Có lẽ từ đây, nó sẽ phát triển vững vàng, không gặp trở ngại nào.
*
Giữa tháng Bảy, nhiệt độ đạt ngưỡng cao nhất trong năm.
Một tuần trước, Đinh Tình đã theo ba mẹ ra nước ngoài du lịch, còn Ân Tư Thu thì ở nhà nghỉ ngơi, hoặc thỉnh thoảng đi hẹn hò với Thẩm Phong.
Bởi vì trong nhà có không ít đồ uống lạnh, có thể ăn kem mỗi ngày, cô lại từ từ thèm ăn lại, cô cũng không thấy có chỗ nào không thoải mái cả nên không nhớ đến chuyện phải đi khám bệnh luôn.
Cuối cùng, thư thông báo trúng tuyển của trường Đại học Tài Chính Hải Thành cũng bắt đầu gửi đi.
Bởi vì là thí sinh ở đây, Ân Tư Thu được xem như là nhóm đầu tiên nhận được thư trúng tuyển.
Chuyển phát nhanh dùng phong thư màu đỏ, sờ thì thấy một xấp giấy dày, như là một quyển vở bìa cứng.
Sau khi mở ra, tờ đầu tiên là giấy báo trúng tuyển, trên đó viết: “Bạn học Ân Tư Thu, bạn đã được nhận vào học chương trình cử nhân chuyên ngành Thuế thuộc Học viện Kinh tế công cộng và Quản lý của trường chúng tôi.”
Bên trong thư chuyển phát nhanh còn có giấy giới thiệu về trường, giấy thông báo nhập học, cùng với vài tờ giấy giới thiệu danh sách sách đọc.
Nhiều vô kể, mở ra có thể phủ kín bàn học.
Ân Tư Thu chỉ xem qua, vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi cho Thẩm Phong.
Giờ này chắc Thẩm Phong đang học lái xe, tự nhiên không thể nào trả lời cô ngay.
Ân Tư Thu cũng không để ý, cười tươi rói, nhiều lần mở lại ảnh để kiểm tra, lúc chắc chắn cậu có thể nhìn thấy ảnh, cô cảm thấy rất vui.
“Cốc cốc.”
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Ân Tư Thu sững người, đặt điện thoại xuống, vội nói: “Con đây.”
Giây tiếp theo, mẹ Ân mở cửa phòng.
“Thu Thu, con đang làm gì thế?”
Hôm nay là thứ Bảy, ba Ân đi làm thêm, trong nhà chỉ có Ân Tư Thu và mẹ Ân.
Nhưng mẹ Ân không giống những bà mẹ khác thường thay đổi thái độ sau khi con thi xong, bà rất hiếm khi vào phòng làm phiền con gái nếu không có việc gì, luôn cố gắng để cô con gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện có không gian riêng khi ở nhà.
Huống chi, bây giờ cũng chưa đến giờ ăn.
Ân Tư Thu quay đầu lại, hơi do dự.
“Mẹ? …Con đang xem thông báo nhập học, có chuyện gì không ạ?”
Mẹ Ân không bước vào, chỉ đứng dựa vào cửa, ánh mắt liếc qua phong bì thư màu đỏ tươi trên bàn của con gái, không giấu được vẻ hài lòng.
Bà dịu dàng hỏi: “Thu Thu, trong thông báo có nói khi nào con phải nhập học không?”
“À… chắc là ngày 11 tháng 9 ạ.”
Ân Tư Thu lật xem lại giấy hướng dẫn nhập học, sau khi chắc chắn, cô khẽ đáp.
Mẹ Ân gật đầu, lại hỏi: “Còn gần hai tháng nữa nhỉ. Mùa hè này con có kế hoạch gì không? Không đi du lịch với bạn bè sao? Hay con có muốn học chơi một nhạc cụ nào đó không?”
Ân Tư Thu hơi sững người.
Cô chưa kịp trả lời, mẹ Ân đã lấy từ túi ra một phong bì đỏ, bước đến đặt nhẹ lên bàn trước mặt cô.
“Hôm qua mẹ và ba con đã bàn với nhau rồi, chúc mừng con thi đỗ vào trường Tài Chính, trở thành người có học vấn cao nhất nhà mình. Đây là tiền tiêu vặt thưởng cho con, con muốn đi du lịch hay mua gì đó, hoặc muốn đi đâu để thư giãn thì cứ thoải mái chi tiêu.”
Trẻ con nhà khác sau khi thi đại học xong thường đòi đi du lịch hoặc mua sắm này nọ, Ân Tư Thu thì quá ngoan, thi đỗ trường tốt nhưng lại không hề đòi hỏi gì, luôn hiểu chuyện rằng ba mẹ kiếm tiền vất vả.
Càng như thế, ba mẹ Ân càng thấy thương cô. Cô bé này từ nhỏ đã vậy, chưa bao giờ để ba mẹ phải lo lắng.
Mẹ Ân vừa cảm thán, vừa may mắn vì đã quyết định chuyển cô đến học ở Hải Thành. Nếu còn ở quê, với điều kiện giáo dục kém hơn, cũng không có ưu đãi nhập học như ở Hải Thành, có lẽ cô sẽ khó mà đỗ được vào trường Tài Chính.
Nhìn chung, mọi thứ đều đã đi vào quỹ đạo, phát triển theo hướng tốt đẹp.
Tối qua hai vợ chồng bàn bạc cả đêm, nhưng vẫn không biết con gái thích gì, đành dùng tiền để bù đắp, cho cô tự do làm những gì mình thích.
Ân Tư Thu: “Mẹ…”
“Con cũng đừng giữ làm gì, sau này đi học, ba mẹ vẫn sẽ cho con tiền sinh hoạt bình thường.”
Nói xong, mẹ Ân cười, vỗ nhẹ lên vai Ân Tư Thu, rồi quay người định rời đi.
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu Ân Tư Thu, cô vội vàng gọi mẹ: “Mẹ ơi!”
“Hử?”
“Con có thể về trấn Bạch Thuật vài ngày được không ạ?”
Mẹ Ân hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được chứ. Nói mới nhớ, Tết năm nay chắc ba con cũng không có thời gian về quê, có lẽ lại phải trực ca. Nếu con muốn về quê chơi thì cũng được, nhưng phải cẩn thận một chút, lâu rồi chưa về, đừng như hồi bé mà leo núi hay xuống sông, không an toàn đâu.”
Nhận được câu trả lời đồng ý, Ân Tư Thu lập tức phấn khởi.
“Cảm ơn mẹ!”
Đợi mẹ Ân đóng cửa bước ra, cô cầm phong bì lên, sờ sờ độ dày, rồi lại cất vào ngăn kéo.
…
Mặt trời lặn.
Thẩm Phong rời trường dạy lái xe, ngay lập tức mở tin nhắn của Ân Tư Thu, biết được kế hoạch sắp tới của cô.
Cậu nhíu mày, gọi điện cho cô.
“Ân Tư Thu.”
“Hả?”
“Cậu định về quê à? Ở bao lâu thế?”
Chắc không phải cả kỳ nghỉ hè chứ?
Đầu dây bên kia, Ân Tư Thu khẽ cười: “Khoảng mười ngày thôi.”
Thẩm Phong thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì được.”
Ân Tư Thu ngập ngừng: “Thật ra… Thẩm Phong, cậu có muốn về cùng tớ không?”
Mùa hè ở trấn Bạch Thuật tuy không bằng mùa thu đông, nhưng cũng không quá nóng.
“Chúng ta có thể xuống suối bắt cá. Cậu có biết bắt cá không? Chỉ cần xuống nước là sẽ có cua nhỏ kẹp vào ngón chân cậu… Buổi tối còn có cả đom đóm nữa. Cậu đã từng thấy đom đóm chưa?”
Giọng cô đầy phấn khởi, như thể muốn chia sẻ tất cả những kỷ niệm đẹp với cậu.
Trong mắt Thẩm Phong, lời nói của cô mang một chút gì đó như đang dụ dỗ ngọt ngào. Cậu mỉm cười, ánh mắt dõi theo ánh hoàng hôn đang dần tàn, không một chút do dự, đáp: “Được thôi.”
“…”
Đến lượt Ân Tư Thu lúng túng, lời mời vừa rồi chỉ là do cô quá phấn khích mà buột miệng nói ra, cô hoàn toàn chưa suy nghĩ kỹ.
Cô ngừng lại, rồi hạ giọng hỏi: “Thế còn bé Cưng thì sao? Nếu cậu không ở nhà…”
“Nếu cậu thích, tớ có thể chuyển phát nó đi cùng để nó cũng được thư giãn. Còn nếu thấy phiền, tớ sẽ nhờ người khác chăm sóc, yên tâm đi.”
“…”
Thẩm Phong: “Đi cùng đi, Ân Tư Thu. Dẫn tớ đến những nơi mà cậu yêu thích.”
Đi leo núi.
Đi bắt cá.
Đi bắt đom đóm.
…
Đi tạo ra những kỷ niệm.
Giọng cậu vừa dứt, Ân Tư Thu im lặng.
Đầu dây hai bên chỉ còn lại tiếng thở của cả hai, nhịp nhàng đan xen.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Ân Tư Thu cũng quyết định, cô gật đầu thật mạnh.
Dù sao thì, năm 14 tuổi, Ân Tư Thu đã muốn chia sẻ trấn Bạch Thuật và mọi thứ với Thẩm Phong.
Vậy nên, Ân Tư Thu 18 tuổi, cuối cùng cũng có thể giúp cô bé ấy thực hiện được ước mơ.
“Được, cùng đi nào.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");