(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Anh giống như chiếc máy bay giấy mà em từng thành kính ném đi hồi nhỏ. Em luôn tin rằng, nó có thể đưa em đi đến tận cùng vũ trụ.” — Ân Tư Thu
*
Ân Tư Thu đã nằm lì trong nhà ngủ suốt hai ngày liền.
Cuối cùng, cuộc gọi từ Đinh Tình đánh thức cô khỏi giấc mơ.
“Ân Tư Thu! Cậu mau tỉnh dậy đi! Chúng ta đã hẹn là sẽ nói chuyện với nhau mà! Đã 48 giờ trôi qua, cậu đâu rồi? Sao lại biến mất tăm như vậy mà không nói một lời nào thế?”
Giọng nói vang vọng như muốn xuyên thủng bầu trời, đủ lớn để khiến người ta điếc tai.
“À… xin lỗi, tớ vừa mới tỉnh.”
Ân Tư Thu như bừng tỉnh sau giấc mơ, cô dụi mắt ngồi dậy.
Đinh Tình vô cùng ngạc nhiên: “Cậu vẫn có thể ngủ được ư? Tớ cứ nghĩ cậu sẽ hưng phấn không ngừng, trằn trọc suốt ngày đêm, suy nghĩ lung tung, hoặc ít nhất là phải nghĩ xem làm sao để mở lời với Thẩm Phong chứ! Ai ngờ cậu lại ngủ ngon thế! Ân Tư Thu, cậu bị ai chiếm hồn rồi à?”
“…”
Ân Tư Thu cười gượng, đây đúng là phong cách của cô.
Đinh Tình hiểu cô quá rõ.
Dù sao thì chuyện xảy ra tối hôm đó đối với Ân Tư Thu như là nội dung truyện trong tưởng tượng, đủ để khiến người ta ngỡ ngàng.
Chàng trai mà cô đã thầm yêu nhiều năm.
Một lời tỏ tình không hề báo trước.
Từ màn độc thoại của riêng cô, giờ đã trở thành câu chuyện của hai người.
“Tớ vẫn luôn thích cậu.”
Và đúng lúc này, có thể cậu ấy cũng thích tôi một chút.
Cái bánh ngọt này rơi trúng đầu ai thì người đó khó mà giữ nổi bình tĩnh.
Lẽ ra phải như thế.
Chỉ là có lẽ vì kỳ thi đại học đã tiêu hao quá nhiều tâm sức của cô, khi gánh nặng được trút bỏ, cô cảm thấy mình như mất hết năng lượng, vô cùng mệt mỏi, không ngủ thì toàn thân lại khó chịu.
Ân Tư Thu thở dài, chậm rãi giải thích: “Đúng vậy, vì tớ mệt quá mà, không có sức để nghĩ nhiều. Tớ định sau khi ngủ dậy sẽ nói… Ai ngờ lại ngủ quên lâu như vậy.”
Đinh Tình không khỏi kinh ngạc: “Ngủ suốt à? Không tỉnh dậy lần nào?”
“Không, không, tớ vẫn dậy ăn uống.”
Chỉ là cô vẫn chưa lấy lại cảm giác thèm ăn, không ăn được gì nhiều. Hơn nữa, đầu óc cô vẫn còn choáng váng, ăn xong rồi lại nằm xuống, giữa chừng cũng không tỉnh táo mấy.
Đinh Tình nghe vậy bật cười ngạc nhiên: “Thu này, tớ nghĩ cậu không phải ngủ bù đâu, chắc là hôn mê đấy!”
“…”
Ân Tư Thu không thể nhịn cười.
Lúc này, cô đã đứng dậy, tiện tay kéo rèm cửa sổ ra.
Bên ngoài, ánh nắng rực rỡ.
Trời thật biết chiều lòng người, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, thời tiết ở Hải Thành mới bắt đầu ấm lên.
Ân Tư Thu nheo mắt lại, cô chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng.
Cô vội vàng nói: “Để sau hẵng nói, tớ… tớ phải nhắn lại cho Thẩm Phong đã.”
Đinh Tình cười trêu đùa vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.
Ân Tư Thu mở giao diện Wechat, nhấp vào khung trò chuyện với Thẩm Phong.
Trong hai ngày qua, Thẩm Phong đã nhắn cho cô vài tin, hầu hết là hỏi cô đang làm gì, rất bình thường, chẳng có gì khác so với trước đây, dường như không có sự thay đổi nào về mối quan hệ.
Điều này càng khiến cô cảm thấy mơ hồ.
Lúc này, Ân Tư Thu bắt đầu cảm thấy không chắc chắn, bất giác cau mày, suy nghĩ.
Có phải do cô chấp niệm quá sâu mà sinh ra ảo giác không?
Hôm đó ở quán karaoke, trước khi Thẩm Phong đến, cô có lỡ uống một chút rượu không nhỉ?
…
Ân Tư Thu ngẫm nghĩ rất lâu rồi thở dài, dứt khoát từ bỏ việc giằng co, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với thực tế.
Cô nghĩ một lúc, tìm sticker rồi gửi đi.
Ân Tư Thu: “Tiểu Lan nghiêng đầu.jpg”
Chưa đầy nửa phút sau.
Điện thoại rung lên lần nữa, cuộc gọi đến.
Tim Ân Tư Thu đập mạnh, cô vội vàng bắt máy.
“Alo.”
Giọng Thẩm Phong nghe vẫn như thường lệ, bình tĩnh và trong trẻo, giọng nói rất rõ ràng.
Cậu hỏi: “Ngủ dậy rồi à?”
Không hiểu sao, mặt Ân Tư Thu nóng bừng lên. “Ừm… ừm.”
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Phong khẽ cười.
“Cậu đã ăn trưa chưa?”
Ân Tư Thu khẽ trả lời: “Chưa.”
Thẩm Phong: “Vậy đi cùng tớ nhé. Tớ đến đón cậu.”
Cậu ngừng lại một chút rồi nhẹ nhàng thêm vào một từ, như để kết thúc câu nói:
“…Bạn gái.”
…
Thời gian chờ đợi lúc nào cũng dài đằng đẵng, nhưng dường như lại không đủ.
Vì là ngày làm việc, ba mẹ của Ân Tư Thu đều đang ở chỗ làm, trong nhà chỉ có một mình cô, sự bồn chồn cũng không ai phát hiện.
Thật tốt.
Cơn buồn ngủ đã biến mất hoàn toàn, cô nhanh chóng rửa mặt, rồi cẩn thận soi mình trước gương.
Gương mặt trong gương trông hơi gầy, làm nổi bật các đường nét, đôi mắt to tròn như hai quả nho pha lê.
Khi cười, hai lúm đồng tiền nhỏ xinh thoáng hiện.
Nhìn trước nhìn sau, cô vẫn thấy hài lòng với bản thân.
Chỉ có điều, lúc này sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, trông không được khỏe cho lắm.
Ân Tư Thu nghĩ ngợi một lát, rồi lục lọi trong tủ, tìm thấy túi trang điểm của mẹ.
Thật ra cô hiếm khi trang điểm, trước đây cũng ít có cơ hội tự tay làm, nhưng việc đánh nền và thoa chút má hồng thì vẫn khá đơn giản.
Sau hơn mười phút loay hoay, cuối cùng khuôn mặt cô cũng trông có chút sắc hồng.
Ân Tư Thu quay lại phòng ngủ, tiếp tục lục lọi tủ quần áo để tìm một bộ đồ phù hợp.
Dù gì đây cũng là buổi hẹn hò đầu tiên của cô và Thẩm Phong.
Có lẽ… được tính là buổi hẹn hò ha?
Chuyện tốt đẹp như vậy, nếu quay về nói với Ân Tư Thu ở tuổi 17 – cô gái chỉ có lòng dũng cảm đơn phương, chắc chắn cô sẽ không thể tin nổi.
Vậy mà giờ đây, lại đến với Ân Tư Thu ở tuổi 18.
Chỉ nghĩ thôi mà cô đã không nhịn được cười.
…
Hai mươi lăm phút sau.
Cuối cùng họ cũng gặp nhau dưới tòa nhà của Ân Tư Thu.
Thẩm Phong vẫn như thường lệ, mặc trang phục rất giản dị và thoải mái, nhưng vì dáng người cao ráo, chân dài, lại có vẻ ngoài khôi ngô, cậu vô tình tạo ra cảm giác như một người mẫu mặc đồ đẹp.
Có lẽ vì tâm trạng thay đổi, lúc này, Ân Tư Thu đột ngột thay đổi hình dung của mình về mùa thu.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt của chàng trai, tựa như mùa hè rực rỡ nhất trên đời này.
Cô khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu, rồi bước chậm rãi về phía trước.
“Xin lỗi, cậu đợi lâu chưa…”
Dù ngay khi nhận được tin nhắn, cô đã nhanh chóng xuống ngay, không chậm trễ một giây.
Nhưng vì đây là lần đầu tiên, cô không biết phải mở đầu thế nào, đành chọn cách nói theo thói quen thông thường để giảm bớt sự ngượng ngùng.
Nghe vậy, Thẩm Phong khẽ mỉm cười.
Cậu nhấc cổ tay, giả vờ liếc nhìn đồng hồ.
“Không lâu. Hai phút thôi.”
Ân Tư Thu cảm nhận được trong giọng nói của cậu có chút trêu chọc, cô không nhịn được ngước lên nhìn kỹ biểu cảm của cậu.
Nhưng Thẩm Phong không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ nghiêng đầu, chỉ về chiếc xe đạp phía sau cậu.
Lần này, cậu không đi chiếc xe lần trước mà đã đổi sang một chiếc xe đạp địa hình.
Phía sau xe còn có một chiếc ghế ngồi, rất to và không hợp với chiếc xe, trông hơi buồn cười.
Ân Tư Thu vô thức bấm bấm lòng bàn tay, khẽ hỏi: “…Chúng ta đi đâu thế?”
Thẩm Phong cố tình làm ra vẻ bí mật.
“Đi với tớ.”
Ân Tư Thu ngẩn người, rồi lập tức trả lời không chút do dự: “Được.”
Cô bước nhanh hai bước, nhảy lên ngồi vào yên sau.
Thẩm Phong hài lòng với phản ứng của cô, cậu cũng quay lại, nắm lấy tay lái.
Sau đó, cậu như làm ảo thuật, lấy ra một ly trà sữa đưa cho Ân Tư Thu.
Bề mặt ly trà sữa mát lạnh, chạm vào tay cô như xua tan bớt cái nóng, khiến cả cơ thể cô run lên vì cảm giác thoải mái.
Tai của Ân Tư Thu hơi đỏ lên.
Cô khẽ mấp máy môi: “Cảm… cảm ơn.”
Thẩm Phong: “Không cần cảm ơn.”
Nói xong, cậu bước lên xe, đạp xe đi cùng Ân Tư Thu dưới ánh nắng tràn ngập.
Bánh xe địa hình lăn nhanh trên mặt đường nhựa, phát ra tiếng “rầm rập”.
Nhưng gió và thời gian dường như ngừng lại ngay khoảnh khắc này.
Ngay cả mùa hè cũng trở nên yên tĩnh.
Ân Tư Thu cầm ly trà sữa bằng một tay, tay kia thì nắm chặt áo của Thẩm Phong.
Đột nhiên, cô có một cảm giác thôi thúc muốn hét to lên.
Đây không phải lần đầu tiên cô ngồi phía sau xe của Thẩm Phong, nhưng lần này là lần đầu tiên với danh phận “bạn gái”, cảm giác thật khác biệt.
Chắc phải nói gì đó.
Phải nói gì đó chứ nhỉ?
Nói điều gì đó để giảm bớt sự rung động trong lòng, có phải không?
Nghĩ ngợi một lúc, Ân Tư Thu mở lời: “Thẩm Phong.”
Thẩm Phong nghiêng đầu: “Ừ?”
“Trước đây khi cậu chở tớ, tại sao cậu lại bắt tớ khoác áo? Khi đó trời đâu có lạnh.”
Cô tìm một câu hỏi an toàn, cố gắng dùng những câu chuyện tán gẫu để kéo gần khoảng cách.
Thẩm Phong cười khẽ.
Cậu rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Trong hẻm không có nhiều người, cũng chẳng có tiếng động cơ ồn ào của phố xá, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Cậu thản nhiên đáp: “Sợ cậu ngại thôi.”
“…”
Lúc đó, có thể nói là lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần gũi đến thế.
Ân Tư Thu là con gái, da mặt mỏng, ánh mắt lúng túng, trong lòng luôn có chút cảm giác như đang cố che giấu điều gì.
Thẩm Phong sợ rằng nếu cô không dám bám vào cậu, ngồi sau xe đạp mà không có biện pháp an toàn nào, lỡ như cậu tăng tốc hoặc phanh gấp, cô sẽ bị văng ra ngoài. Khoác cho cô một chiếc áo để che đi khuôn mặt, có lẽ sẽ giúp cô bớt ngại ngùng hơn.
Cậu chưa bao giờ chở cô gái nào. Đây cũng là lần đầu tiên.
Vì thế, đương nhiên cậu phải nghĩ chu toàn hơn một chút.
Chỉ tiếc là lúc đó Ân Tư Thu không nhận ra ý nghĩa sâu xa bên trong, còn tưởng cậu sợ bị người khác nhìn thấy, sợ những lời đồn đại phiền phức.
Giờ nghe lại, cô mới nhận ra điều đó, càng thêm xấu hổ.
Cô nhanh chóng che giấu cảm xúc bằng cách cầm ly trà sữa lên, uống một ngụm lớn.
Xe rẽ thêm một lần nữa, ra khỏi con hẻm.
Xe đạp dừng lại bên lề đường.
Thẩm Phong nói: “Đến rồi.”
Ân Tư Thu “ồ” một tiếng, vội vàng nhảy xuống xe, nhanh chóng chỉnh lại váy của mình.
Cô ngẩng đầu lên.
Trước mặt cô là một ngôi nhà nhỏ, trên bảng hiệu trước cửa ghi “Nhà hàng Lẩu Dương Phòng.”
Thẩm Phong khóa xe, rồi bước đến bên cạnh cô, đứng yên.
“Ăn lẩu được chứ? Tớ nhớ lần trước cậu nói thích ăn lẩu.”
“Ừ, ừ, được mà.”
Nhận được câu trả lời, Thẩm Phong gật đầu, bước một bước về phía trước.
Đột nhiên, cậu quay đầu lại, đưa tay ra về phía cô.
Ân Tư Thu ngẩn người.
Đây… là ý gì?
Là muốn nắm tay cô sao?
Thực lòng mà nói, cô chưa sẵn sàng về mặt tâm lý, cảm giác vẫn chưa thực sự quen, nhưng cơ thể lại phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ.
Ân Tư Thu đưa bàn tay trống của mình đặt vào tay Thẩm Phong.
Chỉ một giây sau, cậu siết chặt lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Tim cô đập dồn dập.
“Thình thịch, thình thịch…”
Mùa hè.
Lòng bàn tay nóng ẩm.
Tình yêu của tuổi trẻ, không bao giờ lụi tàn.
Tất cả kết hợp lại, vẽ nên một bức tranh tràn đầy cảm xúc, làm giàu thêm tuổi 18 rối ren và đầy biến động của Ân Tư Thu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");