Qua Thu - Mộc Điềm

Chương 13




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Phong khẽ gật đầu nhưng không lên tiếng.

Ngừng lại một chút, cậu vươn tay ra, đưa một túi giấy cứng màu trắng cho Ân Tư Thu.

“Chúc mừng sinh nhật.”

Giọng nói không còn chút khàn khàn nào, trong trẻo như âm nhạc.

Ân Tư Thu không ngờ là Thẩm Phong đã đồng ý đến mà còn chuẩn bị quà sinh nhật cho cô. Trong thoáng chốc, cô hơi sững sờ, chần chừ không nhận lấy.

Thẩm Phong ngước mắt, khẽ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt cậu có chút khó hiểu.

Ân Tư Thu kịp phản ứng, động tác hơi luống cuống, cô dùng hai tay nhận lấy túi giấy từ tay cậu.

“Cảm ơn cậu.”

Túi giấy nặng trĩu, bên trong còn có một chiếc hộp lớn.

Cúi đầu nhìn liếc qua, không thể đoán ra cụ thể là gì.

Tim Ân Tư Thu đập thình thịch, cô cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình, không để lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên nào. Cô không mở ra, chỉ đặt túi giấy bên cạnh cùng với món quà của Đinh Tình.

Đinh Tình luôn ngồi một bên, không nói gì.

Lúc này, cô ấy liếc nhìn qua, không khỏi bật cười, trêu chọc một câu:

“Thẩm Phong à, chậc, không ngờ hôm nay lại gặp được cậu. Thật sự là rất nể mặt đấy.”

Thẩm Phong đã ngồi xuống đối diện, nghe vậy, cậu thậm chí không thay đổi chút biểu cảm nào, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

Thật ra đây đã được coi là phản ứng khá lịch sự rồi.

Ân Tư Thu mải mê làm bài tập nên không để ý nhiều, nhưng Đinh Tình đã vài lần tận mắt chứng kiến sự kiêu ngạo của cậu ở trường.

Giờ nghỉ trưa, trên cầu thang, có cô bé rụt rè chặn cậu lại, hỏi xem có thể làm quen và xin cách liên lạc được không.

Chẳng cần phải suy nghĩ, Thẩm Phong hầu như chẳng bao giờ đáp lại. Đôi môi dường như bị dán keo, lạnh lùng mím chặt. Thậm chí, không chỉ không nói gì mà ngay cả ánh mắt cậu cũng không để lại, cứ thế lướt qua các cô gái đó, lặng lẽ rời đi.

Cậu tràn ngập sự cứng rắn, khó dạy bảo.

Trong mắt Đinh Tình, đối với Thẩm Phong, mọi người chỉ như hạt bụi, không đáng để bận tâm, không việc gì có thể khiến cậu phải lo nghĩ.

Nhưng dường như chỉ riêng Ân Tư Thu là khác biệt.

Dù cô ấy đã quan sát rất lâu cũng không tìm ra lý do cụ thể, đành giữ trong lòng.

Nghĩ đến đây, Đinh Tình cố ý ra vẻ bĩu môi, rồi lại lén nhìn Thẩm Phong.

Quả nhiên, Thẩm Phong hoàn toàn không quan tâm đến biểu cảm của cô ấy, ánh mắt dừng lại trên người Ân Tư Thu.

Ân Tư Thu đang gọi món.

Cô từng ăn lẩu với Đinh Tình vài lần nhưng chưa bao giờ ăn với Thẩm Phong, từ việc chọn nước lẩu đã có hơi không biết chọn sao.

Ngừng một chút, cô đành phải mở miệng hỏi:

“Thẩm Phong, cậu có ăn lẩu cay không?”

Thẩm Phong và Đinh Tình đều là người gốc Hải Thành, Đinh Tình chỉ ăn được cay nhẹ, cô không rõ cậu thế nào.

Thẩm Phong: “Được.”

Ân Tư Thu thở phào, dùng bút gạch đầu dòng trên tờ giấy gọi món: “Vậy chúng ta gọi lẩu uyên ương nhé, một bên cà chua, một bên cay nhẹ?”

“Ừm.”

“Tình Tình thích ăn thịt bò, tớ biết. Thẩm Phong, còn cậu thì sao? Cậu thích ăn gì, có kiêng gì không?”

Câu hỏi vừa dứt, Ân Tư Thu chợt nhận ra rằng cô hoàn toàn có thể đưa thực đơn cho cậu để cậu tự gọi món.

Nhưng trước khi cô phản ứng lại, Thẩm Phong đã nhanh chóng trả lời.

Cậu bình thản đáp: “Đều được.”

Chớp mắt, Ân Tư Thu lại đổi ý.

Cô không muốn mất quyền chủ động, cô muốn mượn lý do này để nghe Thẩm Phong nói thêm mấy câu.

Muốn cậu đáp lại cô.

Dù cho… chỉ là vì gọi món.

“Rau thì sao? Tớ với Tình Tình đều thích ăn cải thảo, còn cậu thì sao? Gọi hai loại đi.”

“Rau muống.”

“Đồ uống cậu uống gì?”

“Coca.”

“…”

Cuối cùng, tâm trạng Ân Tư Thu trở nên vô cùng vui vẻ, còn vui hơn cả chuyện sinh nhật của mình.

Bầu không khí trên bàn cũng theo đó mà trở nên sôi động hơn.

Đinh Tình vốn dĩ rất hoạt ngôn, một mình cô ấy có thể diễn cả một vở kịch. Dù Thẩm Phong không phản ứng, cô ấy cũng không để cho không khí trở nên gượng gạo.

Không bao lâu, nồi lẩu và các món ăn lần lượt được mang ra.

Bếp điện từ bắt đầu đun nóng, nước nhanh chóng sôi lên.

Hơi nước bốc lên, làm mờ đi khuôn mặt của chàng trai đối diện.

Mọi thứ đẹp như một giấc mơ xa xôi không thể chạm tới, từng giây từng phút đều đáng giá để cẩn thận cất giữ.

Ân Tư Thu siết chặt đôi đũa gỗ trong tay.

Hơn tám giờ, món lẩu đã được ăn gần hết, cả ba người đều dừng đũa.

Đinh Tình ngả lưng ra ghế sofa, vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Xin chào, làm phiền dọn bàn này giúp em với, với lại có thể mang bánh kem em để trong tủ lạnh của quán ra được không ạ? Cảm ơn.”

Ân Tư Thu sững người, nghiêng đầu nhìn Đinh Tình.

“Tình Tình…”

Dường như Đinh Tình đoán được cô muốn nói gì, vỗ vỗ cánh tay cô, cười nói: “Chỉ là bánh kem nhỏ 6 inch thôi, không quá đâu. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật 18 tuổi của cậu, dù đơn giản đến mấy cũng phải thổi nến và ước nguyện chứ.”

Ân Tư Thu lớn lên ở trấn nhỏ, ba mẹ không ở bên cạnh, bà nội Ân cũng nuôi cô theo cách tự nhiên, không quá cầu kỳ, sinh nhật hàng năm chỉ ăn bát mì, nhận chút tiền tiêu vặt là coi như xong, chẳng thể so với trẻ con ở thành phố lớn.

Không ai nghĩ tới việc mua cho cô một chiếc bánh kem đắt tiền, cũng chẳng có cảnh thổi nến hay ước nguyện.

Vì không khao khát nên cô cũng không thấy tiếc nuối, nhưng vì Đinh Tình nghĩ đến cô như vậy, Ân Tư Thu vẫn cảm thấy vô cùng xúc động.

Cô đến Hải Thành, điều tuyệt vời nhất là được quen biết với Thẩm Phong và Đinh Tình.

Một người là chàng trai cô luôn thầm thương trộm nhớ.

Một người là người bạn tốt nhất.

Với cô, cả hai đều quan trọng như nhau.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Ân Tư Thu khẽ sáng lên, mỉm cười, nắm chặt tay Đinh Tình, cố gắng truyền đi sự cảm kích dạt dào trong lòng.

“Tình Tình, cảm ơn cậu.”

Đinh Tình không nói gì, chỉ siết chặt tay cô.

Không lâu sau, nhân viên phục vụ đến giúp họ tắt bếp, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn bừa bộn rồi mang hộp bánh kem đến, còn chu đáo đưa bật lửa cho họ.

Đinh Tình chủ động đứng lên, nhanh chóng mở hộp bánh ra.

Chiếc bánh 6 inch không lớn hơn hai lòng bàn tay, bên ngoài phủ một lớp kem, trên đó có dòng chữ “Happy Birthday” được viết bằng sốt chocolate, nhìn đơn giản nhưng tinh tế.

Thẩm Phong ngồi đối diện bỗng đưa tay ra.

Ánh mắt Ân Tư Thu vô thức dõi theo cậu, rơi xuống ngón tay thon dài của cậu.

Thẩm Phong cầm lấy chiếc bật lửa.

“Xoẹt…”

Một âm thanh khe khẽ vang lên.

Cậu cầm chiếc bật lửa, ấn xuống, ngọn lửa bùng lên, thắp sáng cây nến.

“Uớc đi.”

Tối nay, đây là lần đầu tiên Thẩm Phong chủ động mở miệng nói chuyện, không phải là bị động trả lời câu hỏi của hai cô gái.

Ân Tư Thu hoàn toàn ngây ngẩn.

Ngược lại, Đinh Tình phản ứng rất nhanh, gật đầu đồng tình: “Đúng đúng, nhanh nào, baby, mau nhắm mắt và ước đi!”

Dưới ánh mắt chăm chú của cả hai người, Ân Tư Thu lấy lại tinh thần, cắn nhẹ môi, hai ngón tay đan vào nhau, rồi nhắm mắt lại.

Chỉ trong chốc lát, cô đã nghĩ xong điều ước tuổi 18 của mình.

Cô hy vọng, Thẩm Phong cũng sẽ thích cô.

Nhìn xem, yêu thầm quả là nực cười và đáng thương biết bao.

Rõ ràng cô luôn tự nhủ rằng, khoảng cách giữa cô và Thẩm Phong là trời với đất, cậu cao vời vợi, không thể với tới, chỉ cần được tiến gần thêm chút nữa là cô đã mãn nguyện, không dám mong cầu gì hơn.

Thế nhưng, đến khi cầu nguyện trước thần linh, lòng tham con người bỗng lộ ra trần trụi nhất.

Ân Tư Thu có thể lừa dối người khác, nhưng cô không thể lừa dối chính mình.

Thực tế, âm thanh sâu trong đáy lòng vẫn không ngừng hét lên.

Tôi muốn ở bên cậu ấy.

Tôi muốn cậu ấy cũng thích tôi.

Dưới ánh nến, Ân Tư Thu mở mắt, mạnh mẽ thổi tắt ngọn nến.

Cùng lúc đó, dường như ánh nến chập chờn đã làm rối loạn suy nghĩ của Thẩm Phong, ánh mắt cậu trở nên mông lung, như thể thoát khỏi thực tại, vô thức chìm vào hồi ức.

Đã bao lâu rồi?

Đã bao lâu cậu chưa tổ chức sinh nhật?

Có lẽ đã gần như không thể nhớ được nữa.

Thật ra Thẩm Phong chưa từng kể với bất kỳ ai về chuyện cậu bị mất giọng, nguyên nhân của nó có liên quan đến sinh nhật của cậu.

Nhà họ Thẩm ở Hải Thành cũng được coi là gia đình giàu có, từ khi Thẩm Phong ra đời, gia đình đã dành cho cậu điều kiện vật chất tốt nhất.

Điều đó đồng nghĩa với việc ba mẹ cậu bận rộn với công việc kinh doanh, không có nhiều thời gian ở nhà với cậu, chỉ có cô giúp việc lo chuyện sinh hoạt hằng ngày cho cậu.

Thẩm Phong trưởng thành sớm, cũng rất hiểu chuyện, không vì thế mà xa cách với ba mẹ.

Ba mẹ cậu đã từng hứa với cậu rằng, dù bận rộn đến đâu, mỗi năm sinh nhật cậu họ đều sẽ cố gắng về nhà với cậu.

Năm năm trước.

Ngày 19 tháng 10.

Thẩm Phong nhận được tin báo rằng ba mẹ sắp về nên sau giờ học, cậu không ở lại chơi bóng với bạn bè mà vội vàng về nhà đợi.

Nhưng khi đầu bếp đã chuẩn bị sẵn bữa ăn thịnh soạn, chiếc bánh sinh nhật đã được đặt trong tủ lạnh, đợi mãi, đợi mãi, nhưng vẫn không thấy hai người trở về.

Đêm dần sâu.

Chớp mắt, ngày 19 đã bước sang ngày 20.

Sinh nhật Thẩm Phong đã trôi qua.

Cậu không nhận được món quà nào, chỉ nhận được một tin dữ thay đổi cả cuộc đời mình.

Cảnh sát gọi điện báo tin, thông báo rằng ba mẹ cậu vì quá vội về Hải Thành mà lái xe trong tình trạng mệt mỏi, gặp tai nạn trên con đường núi ở thành phố lân cận.

Chiếc xe sang lao xuống vách núi, cả hai vợ chồng đều không qua khỏi.

Bây giờ cậu cần phải đi xác nhận danh tính nạn nhân.

Năm đó, Thẩm Phong chỉ mới 13 tuổi, là một học sinh cấp hai.

Chỉ vì một ngày sinh nhật, cậu đã mãi mãi mất đi ba mẹ.

“Thẩm Phong? Thẩm Phong?”

Giọng nói quen thuộc kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.

Thẩm Phong ngẩng đầu lên.

Ân Tư Thu đã cắt bánh nhỏ thành ba phần, đặt một phần lên đĩa giấy và đang đưa cho cậu, nhưng cậu vẫn chưa đưa tay ra nhận.

Thẩm Phong khẽ ho một tiếng, che giấu cảm xúc hỗn loạn trong mắt, rồi nhận lấy chiếc đĩa giấy.

“Cảm ơn.”

Ân Tư Thu nói: “Cậu không sao chứ? Cậu mệt hả? Tớ xin lỗi vì đã gọi cậu ra ngoài lâu như vậy…”

Giọng cô hơi dè dặt, như thể đang quan sát xem cậu có bực mình hay không.

Thẩm Phong có thể tưởng tượng, chỉ cần cậu tỏ ra một chút không vui thôi, chắc chắn cô gái nhỏ này sẽ hoảng loạn, bắt đầu bối rối không biết phải làm gì. 

Lúc nào cô cũng vậy.

Từ ngày đầu tiên ngồi cùng bàn với cậu.

Luôn cẩn thận như thế, chỉ sợ bị cậu từ chối.

Thẩm Phong gần như chắc chắn, hôm đó nếu cậu cau mày dù chỉ một chút, Ân Tư Thu sẽ không bao giờ dám ngồi vào chỗ bên cạnh cậu.

Thế nhưng, đôi khi cô cũng có chút gan dạ.

Mỗi lần Thẩm Phong không vui, dường như Ân Tư Thu có linh cảm, sẽ đặt một thanh kẹo Mentos vị nho lên bàn cậu, rồi khẽ nói “Cảm ơn”, sau đó cố gắng nói thêm vài câu để chuyển hướng sự chú ý của cậu.

Giọng điệu của cô không bao giờ cố ý, nhưng lại giống như một cơn gió nhẹ, nhanh chóng xua tan đi mọi u ám.

Trước đây, Thẩm Phong chưa từng ăn Mentos, cậu không thích đồ ngọt.

Nhưng dường như thói quen có thể hình thành theo thời gian.

Cậu khẽ bấm nhẹ ngón tay, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Ân Tư Thu.

Thẩm Phong: “Ân Tư Thu, hôm nay cậu đã 18 tuổi rồi, không cần phải sợ tớ nữa.”

Lời tác giả: Ngọt là được rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.