Hoa anh đào tàn hết, chỉ còn vài bông đậu trên cành, ánh nắng chiếu lên kính cửa sổ.
Long Thiên đang ngồi trong phòng giáo viên chấm bài tập.
Bài tập lần trước hắn giao là "Nguồn gốc của quý tộc, cái nhìn của bản thân về quý tộc", lần này đám học sinh viết lên tay hơn nhiều lần trước, không có ngôn luận quá khích, tuy có thể thấy tư duy cao cao tại thượng ẩn chứa trong từng câu chữ, mà cũng không còn loại quan điểm bình dân là nô lệ cho quý tộc nữa.
Long Thiên cũng không cho rằng học sinh của mình đã thay đổi tư tưởng, chỉ là bây giờ đang trong thời kì quá độ, xem luận văn là một phần bài tập bình thường. Bài tập bình thường là thế nào, là phải viết sao cho hay, nhận được lời tán đồng từ nhiều người, câu cú hoa mĩ, từ vựng thâm sâu, giấu đi tư tưởng vốn có của quý tộc.
Chữa những bài tập kia, Long Thiên cũng không đi thay đổi quan điểm của bọn họ, chỉ sửa lỗi ngữ pháp và cách dùng từ đơn thuần, nhưng khi hắn chấm được một nửa, thấy Nam Mộng Hạ cũng nộp bài, kinh ngạc trong lòng.
Bởi bài viết này rất khác với bài viết lần trước cô nộp, từ ngữ pháp đến từ đơn, tất cả đều có một bước tiến dài, những cách dùng từ sai lúc trước cũng được sửa lại, thậm chỉ chí trật tự từ còn ngang ngửa với bài của những học sinh khác.
Nếu trong một tuần mà Nam Mộng Hạ có tiến bộ lớn như thế, Long Thiên hoàn toàn không tin. Dù sao tiếng Anh khác với các môn khác, lý hóa vừa hiểu là có thể làm ngay, mà tiếng Anh là một môn cần có sự tích lũy, phải có quá trình luyện tập dùng từ.
Từ đó suy ra, bài tiểu luận này có thể không phải do cô bé viết, thậm chí quan điểm cũng khác với bài luận lúc trước của Nam Mộng Hạ, trong bài viết lần này quan điểm có nghiêng về phía "quý tộc" một chút.
Có lẽ hắn nên chú ý đến học sinh của hắn nhiều thêm.
Long Thiên chữa bài tiếp, sau đó thấy tiểu luận của Âu Dương Ấu Huyên, đột nhiên hiểu được điều gì đó.
Hắn so sánh hai bài tiểu luận, phát hiện ra có một số chỗ dùng từ tương tự nhau, nhưng lại không quá giống, quá dễ hiểu, bài luận của Nam Mộng Hạ là do Âu Dương Ấu Huyên chỉ điểm, không phải Âu Dương Ấu Huyên viết, mà là Âu Dương Ấu Huyên đưa quan điểm của mình vào suy nghĩ của Nam Mộng Hạ.
Bạn cùng lớp hỗ trợ lẫn nhau là chuyện tốt, nhưng Long Thiên không quên, trong bài luận trước Âu Dương Ấu Huyên cực đoan thế nào, hai người này có thể làm bạn, quả thực là chuyện quái lạ nhất từ trước đến giờ.
Mà bài viết lần này của Âu Dương Ấu Huyên vẫn giữ khư khư quan điểm như trước, có thể thấy cô ta khó chịu với đề bài mà Long Thiên ra cỡ nào, nhưng cô không nói thẳng ra được, đành phải đưa quan điểm vào bài viết.
Long Thiên đọc lại bài của Nam Mộng Hạ, ngón tay gõ bàn, liệu hắn đổi dòng suy nghĩ có được không?
Lần này Long Thiên không chữa bài trước lớp nữa, dù sao những điểm sai trong bài luận hắn đều đánh dấu hết rồi, hơn hết trên vấn đề quan điểm, hắn không bàn quá nhiều.
Lúc vào tiết, Long Thiên phát bài tiểu luận xuống, sau đó giao một đề khác: Quan điểm về tư tưởng của Các Mác.
"Phạm vi của đề tài này khá lớn." Long Thiên viết xong, xoay người nhìn học sinh ngồi phía dưới, "Hơn nữa còn cần phải thu thập chút dữ liệu, cho nên thầy giao bây giờ, tuần sau mới phải nộp, các em có thể chọn một phần trong đó, viết suy nghĩ của bản thân các em ra, không cần nhiều quá."
"Vâng." Đám học sinh đáp lại vẫn nhạt nhòa như cũ, Long Thiên nhìn mãi cũng thành quen, dù sao thì có phản ứng thế nào, bài tập vẫn cứ phải làm.
Đợi đến khi tan học, Long Thiên lại gọi Nam Mộng Hạ lên văn phòng.
Nam Mộng Hạ vẫn cứ thấp thỏm như cũ, cứ nhìn chăm chăm mũi chân mình.
"Em tới trung học Tuyết Anh đã được một tuần, quen với mọi thứ chưa?" Long Thiên cố gắng để giọng điệu mình nghe thật thân thiện, như một giáo viên hiền lành.
Nam Mộng Hạ gật đầu.
"Thầy đọc bài làm của em rồi." Long Thiên nói.
Nam Mộng Hạ vừa nghe thấy chữ bài, lập tức sốt sắng, lại càng không dám ngẩng đầu.
Long Thiên còn nói "Không phải do một mình em hoàn thành đúng không?"
Nam Mộng Hạ lập tức nói: "Là em viết, viết xong em đưa cho bạn Âu Dương Ấu Huyên đọc thử một lần, bạn ấy chỉ giúp em sửa chút nhỏ, tự tay em viết!"
"Không sao." Long Thiên nở nụ cười, "Thầy không trách em, thầy chỉ muốn hỏi em, một tuần này đã quen chưa, đã kết được người bạn mới nào chưa?"
Nam Mộng Hạ gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: "Có kết, Âu Dương Ấu Huyên là một người rất tốt!"
Long Thiên không nói lên cái nhìn của mình về chuyện này, lại hỏi: "Vậy em đã tìm được mục tiêu cho bản thân mình chưa?"
Nam Mộng Hạ chần chờ phút chốc, lắp bắp nói: "Em, em muốn thi đại học, học tuyến đầu, không, là trọng điểm."
Long Thiên: "... Trọng điểm vốn là tuyến đầu."
"A?" Mặt Nam Mộng Hạ đỏ lên, "Vậy em chỉ muốn thi vào một trường trọng điểm, chỉ vậy thôi."
Long Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Trường trọng điểm năm ngoái, khoa học xã hội là 560, khoa học tự nhiên là 530, xã hội và tự nhiên em chọn khoa nào?"
"Điểm của tự nhiên thấp... Vậy em chọn tự nhiên?" Nam Mộng Hạ ngẩng đầu nhìn hắn.
Giáo viên ngồi cạnh Long Thiên "phì" một tiếng bật cười, Long Thiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn người giáo viên kia một cái, người giáo viên kia liền cầm lấy cốc: "À thì, tôi ra ngoài lấy nước, hai người nói chuyện tiếp đi."
"Thầy xem thành tích của em rồi." Long Thiên quay đầu nói với Nam Mộng Hạ, "Trong kết quả thi học kì của em, môn xã hội em cao hơn điểm trung bình môn tự nhiên hai mươi điểm, em cũng không hợp học chuyên lý, thầy kiến nghị em nên chọn khoa xã hội."
Học kì này đã trôi qua được một tháng, nhắc đến chuyện chia hai khoa, tuy phần lớn học sinh trong trường đều sẽ xuất ngoại du học, mà vẫn có một ít sẽ thi đại học ở trong nước, nên cũng cần thiết chia khoa.
"Ba năm mục tiêu cấp ba của em," nếu Nam Mộng Hạ không hiểu gì, chẳng bằng Long Thiên cho đặt luôn mục tiêu cho cô, "Thi đỗ đại học trọng điểm."
Nam Mộng Hạ gật đầu: "Đây chính là mục tiêu của em!"
"Em cố gắng học đi, đại học trọng điểm cũng không phải đơn giản." Long Thiên đỡ trán, hắn từng đối phó với học sinh không chịu học, đối phó với học sinh chống đối lại hắn, đối phó với học sinh sen trắng não tàn, sao mà đến phiên Nam Mộng Hạ lại khó khăn thế này!
Thầy Long vĩ đại cuối cùng cũng phát hiện ra, Nam Mộng Hạ là một bậc thang trong cuộc đời giáo dục của hắn, Âu Dương Ấu Huyên và Đoan Mộc Kình không tính là gì, ít nhất hai người còn hiểu câu hỏi của hắn, còn khi nói chuyện với Nam Mộng Hạ, tất cả đều dùng râu ông nọ cắm cằm bà kia để hình dung.
Hắn còn nhớ, hắn từng nói với học sinh của mình "Vấn đề của em là, biết thì ít, mà nghĩ thì nhiều." Nhưng đến chỗ của Nam Mộng Hạ, cô bé... Cái gì cũng chẳng thèm nghĩ, chỉ toàn tâm toàn ý làm một kẻ ngốc nghếch là đủ?
Thôi thì bây giờ cô nhóc cũng coi là nghe lời.
Nam Mộng Hạ có chút mơ hồ mà về, cô phát hiện suy nghĩ của bản thân và của thầy Long rất khác nhau, nhưng thầy Long là giáo viên, thầy nói chắc hẳn là đúng.
Vậy mình cần tìm một mục tiêu sao? Vậy mục tiêu kia là gì, bây giờ cô cũng rất tốt mà, tại sao phải tìm cho mình một mục tiêu?
Lúc quay lại phòng học, cô thấy Âu Dương Ấu Huyên đang nói chuyện với các bạn cùng lớp khác, biểu cảm trên khuôn mặt mấy người đều có phần giận dữ, xuất phát từ quan tâm tới bạn bè, Nam Mộng Hạ đến hỏi thăm.
Thấy cô đến, mấy bạn cùng lớp muốn đi, chưa bao giờ Nam Mộng Hạ cảm nhận rõ rằng mình bị ghét thế nào như bây giờ.
Nhưng Âu Dương Ấu Huyên vẫn nở nụ cười như cũ, nhăn mày một lúc, mới hỏi: "Dạo này cậu sống trong nhà Đoan Mộc thế nào? Đoan Mộc Kình không làm khó cậu chứ?"
"Không đâu không đâu." Giờ đây Nam Mộng Hạ cảm thấy Âu Dương Ấu Huyên là một người bạn đáng để gửi gắm, quan tâm cô như vậy, "Gần đây Đoan Mộc đại thiếu không để ý đến tớ, tớ rất yên bình, cảm ơn đã quan tâm."
Âu Dương Ấu Huyên tỏ vẻ lo lắng: "Nghe người quen của đàn anh nói, tâm trạng của Đoan Mộc thiếu gia không tốt lắm, tôi sợ anh ấy sẽ nổi nóng với cậu."
"Không thể." Nam Mộng Hạ le lưỡi, "Anh ta không dám nổi giận với tớ ở nhà đâu, dì Thư Mẫn sẽ quản, hai ngày nay anh ta cũng không làm khó tớ, chắc là có điều gì làm ổng phiền lòng, nhưng chẳng có liên quan gì tới tớ, ổng cứ phiền lòng suốt như vậy cũng được, tớ sẽ nhàn hơn."
Âu Dương Ấu Huyên cười mang tính tượng trưng, không nói tiếp, đang tự hỏi cái gì, nhưng đáng tiếc Nam Mộng Hạ không nghe ra giọng thăm dò trong từng câu hỏi, rằng cô ta muốn hỏi thông tin liên quan đến Đoan Mộc Kình.
"Ấu Huyên." Có một em gái từ đâu chạy ra đặt ipad trước mặt Âu Dương Ấu Huyên, "Túi này bán rồi, cậu nói giúp cậu để ý, nhưng tớ nói năm nay không biết nhà kia nghĩ thế nào, nếu muốn sử dụng phong cách Trung Quốc cũng không cần phải phá ra thế?"
Nam Mộng Hạ liếc mắt nhìn, trên ipad là một người mẫu tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt rất đẹp, trong tay lại mang một chiếc túi đỏ thêu hoa, hiệu quả thị giác quả thật như đấm vào mắt người nhìn.
"Mẹ của Ấu Huyên thích dạng này đúng không." Em gái ngồi trước Âu Dương Ấu Huyên quay đầu lại nói: "Sinh nhật mẹ cậu gần tới chưa? Cậu để ý đến món này hả?"
"Phải." Âu Dương Ấu Huyên nhìn cũng có mấy phần bất đắc dĩ, "Tôi thấy cái túi này không ổn lắm, dựa vào mắt thẩm mỹ của mẹ tôi, chắc chắn sẽ không thích, nếu mẹ tôi không vui, tôi cũng sẽ không vui."
"Mấy mẫu cũ đều rất đẹp, không biết có bao nhiêu túi thành hàng kinh điển, không hiểu năm nay bọn họ nghĩ cái gì?" Em gái cầm ipad lướt màn hình mấy lần, "Thôi cứ như cũ, năm nay cậu còn mua nước hoa không? Nhà này có mùi rất ổn, lần trước tôi tới xem triển lãm, giáo sư nào đó, cũng dùng nước hoa mùi này, hình như bọn họ thấy mùi này khá là kiểu cách?"
Nghe mọi người nói chuyện, lần này Nam Mộng Hạ không chen vào nổi nữa, cô như một người ngoài cuộc, dù có nói gì bản thân cô cũng không hiểu, không biết túi xách, không biết nước hoa, hơn nữa hai bạn học kia cũng vô tình hay cố ý quên mất sự tồn tại của cô, hoàn toàn không coi cô là đối tượng để nói chuyện.
Cuối cung thì dường như Âu Dương Ấu Huyên cũng chú ý đến cô đang lúng túng, cứng nhắc kéo đề tài về, hỏi: "Mộng Hạ, vừa nãy giáo viên gọi cậu để nói gì vậy?"
Nam Mộng Hạ bất an nãy giờ rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, cô có cảm giác mình nhịn lâu thật lâu, mãi mới có thể hô hấp, hai người kia liếc trắng mắt cô cũng không thèm để ý, cô quên được.
"Thầy nói chúng ta làm bạn được với nhau là rất tốt." Nam Mộng Hạ nở nụ cười, "Mà lại nói bài viết cậu sửa giúp tớ cũng rất khá."
Âu Dương Ấu Huyên cụp mắt, đôi mi được chuốt mascara vừa cong vừa dài che đi suy nghĩ của cô, dường như cô đang tính toán chuyện gì đó, sau mới mỉm cười: "Phải, rất tốt, rất vui được quen biết cậu."
"Tớ cũng rất vui!" Nam Mộng Hạ cảm thấy bản thân mình có thể kết được người bạn như Âu Dương Ấu Huyên là chuyện khó có thể tin, nhất định cô sẽ quý trọng tình bạn này.
Một tuần trôi qua rất nhanh, tối nay không có tiết tự học, Nam Mộng Hạ nhớ tới mẹ Âu Dương Ấu Huyên muốn tổ chức sinh nhật, nghĩ đến chuyện mình và Âu Dương Ấu Huyên là bạn, chắc cô cũng nên tặng một món quà.
Mà nên chọn quà gì bây giờ?
Tối hôm đó xe nhà Đoan Mộc tới đón cô và Đoan Mộc Kình về nhà, Nam Mộng Hạ từ chối tài xế, chuẩn bị đến trung tâm mua sắm dạo một vòng, xem có thứ gì hay ho hay để mua cho mẹ Âu Dương Ấu Huyên hay không.
Tuy nhà Âu Dương Ấu Huyên có rất nhiều tiền, mà Nam Mộng Hạ tin, quà tặng hơn nhau ở tấm lòng, mà không phải ở giá trị tiền mặt, cho nên cô muốn chọn cho mẹ Âu Dương Ấu Huyên một món quà thật ý nghĩa.
Dạo trong trung tâm thương mại, Nam Mộng Hạ phát hiện những món đồ kia cô không mua nổi, là một người phải đi ở nhờ, Nam Mộng Hạ rất nghèo. Thực ra dì Thư Mẫn cũng không có bạc đãi cô, thậm chí muốn cho cô một khoản tiền tiêu vặt rất lớn, Nam Mộng Hạ từ chối cả, cô cho rằng dì Thư Mẫn nuôi cô cho cô ở nhờ, đã là một chuyện cô vô cùng cảm kích, nhưng tuyệt đối không thể lấy tiền.
Tiền trong tay Nam Mộng Hạ đều là tiền còn dư lại sau khi tổ chức xong đám tang cho me, chỉ khoảng mấy trăm đồng, cũng may cô ở trong nhà dì Thư Mẫn, không cần phải dùng tiền, mấy trăm đồng đó còn chưa đụng đến.
Mua một món quà thật xịn là không thể, Nam Mộng Hạ nghĩ nếu sinh nhật, thì mua một chiếc bánh là khá ổn, vừa hay cô dừng ngay trước một tiệm bánh nhìn thật đẹp.
Tiệm này cô cũng có nghe nói, mấy người bạn khác của Âu Dương Ấu Huyên có nhắc đến, nói rằng bánh dâu tây ở đây ăn cực ngon, chính Âu Dương Ấu Huyên cũng khen bánh của tiệm này.
Vậy mua bánh ngọt dâu tây kia có được không?
Nghĩ như thế, Nam Mộng Hạ bước vào cửa tiệm bánh.
Cửa hàng bánh ngọt được trang trí như phòng công chúa trong truyện cổ tích, ren lụa và hoa chăng khắp nơi, trong cửa hàng còn bày trí ghế mây và bàn trong, có bán thêm cả cà phê.
Nếu như là trước đây, Nam Mộng Hạ chắc chắn không dám bước vào những cửa hàng như thế này, nhưng bây giờ cô mặc đồng phục của Tuyết Anh, tự cổ vũ mình trong lòng, cô là học sinh của trường trung học phổ thông quý tộc Tuyết Anh, vào những nơi như thế này là chuyện rất bình thường!
Trong cửa hàng không có nhiều người, nhân viên cũng không tới hỏi mình cần gì, chỉ chào hỏi khách sáo, nhưng cũng không khiến khách hàng cảm thấy bị lạnh nhạt.
Nam Mộng Hạ lấy hết dũng khí, làm bộ bản thân thường đến các cửa hàng bán bánh ngọt, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
Trong không khí có mùi bánh thơm phức, Nam Mộng Hạ nhìn thấy bánh ngọt dâu tây ở đâu rất nhanh, cô giả vờ trấn định đi đến, nhìn giá niêm yết mà trợn mắt.
Bảy trăm? Một cái bánh chừng quả bóng rổ thôi mà bảy trăm?
Cô không nhìn lầm chứ
Bên cạnh là bánh ngọt dâu tây đã được cắt rời từng miếng, mỗi một miếng cũng phải mấy chục, Nam Mộng Hạ nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể ủ rũ ra khỏi tiệm, hết cách rồi, thực sự thì cô mua không nổi.
"Em muốn ăn à?" Đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên, Nam Mộng Hạ cả kinh, thiếu chút nữa là nhảy lên.
Long Thiên đứng cạnh tiệm bánh ngọt, bên hắn còn có một người đàn ông khác, người kia nhìn rất đẹp, mái tóc dài được cột lên, giờ đang tò mò quan sát cô.
Nam Mộng Hạ nhìn chằm chằm người đàn ông đó, không chớp mắt dù chỉ một cái, không có lí do nào khác, chỉ là người này quá đẹp thôi.
Long Thiên thở dài, nói với người đàn ông: "Tôi nói rồi, quá đẹp cũng không phải là chuyện tốt."
Hắn kiến nghị Chủ Thần ra ngoài hoạt động một chút, suốt ngày chúi trong quả cầu, bây giờ không gian Chủ Thần cũng không cần hắn phải bận tâm, hà cớ gì mà cứ phải giả rằng mình là một quả cầu?
Chủ Thần tiếp thu đề nghị của hắn, vui vẻ biến thành người đi ra hít khí trời, bây giờ đang đi shopping với Long Thiên, vừa hay gặp phải Nam Mộng Hạ.
Nghe Long Thiên nói thế, Chủ Thần cười đến không cần mặt mũi: "Nếu như không phải tôi đẹp trai, có lẽ khi đó em đã từ chối tôi rồi."
"Mỗi thời mỗi khác." Long Thiên thuận miệng sai hắn, "Anh tự đi đi, tôi nói chuyện với học sinh của tôi đã."
"Từ chối?" Nam Mộng Hạ trợn mắt, "Hai người, thầy?"
"Đúng là như em nghĩ." Chủ Thần tranh nói trước, còn nháy mắt với Nam Mộng Hạ, "Giữ bí mật nhé."
Long Thiên đỡ trán: "Mau biến đi."
"Được được được." Chủ Thần lưu luyến không rời, đi từng bước thật chậm.
Nam Mộng Hạ có cảm giác rằng mình vừa phát hiện ra một chuyện rất ghê gớm, ánh nhìn về phía Long Thiên cũng thay đổi.
Long Thiên vào tiệm bánh, thấy Nam Mộng Hạ vẫn cứ băn khoăn đứng ngoài cửa, nói: "Thầy mời em, không sao đâu."
"Nhưng đắt lắm..."
Long Thiên gọn gàng nhanh chóng: "Thầy có tiền."
"Vậy, được rồi." Thầy Long đã nói như thế, Nam Mộng Hạ cũng không tìm được lí do để từ chối.
Ngồi vào trong tiệm bánh ngọt, Long Thiên gọi cho Nam Mộng Hạ bánh ngọt dâu tây, vừa nhìn Nam Mộng Hạ nói cảm ơn, vừa duỗi tia tinh thần lực đến chỗ của Chủ Thần.
Chủ Thần ngồi trên ghế ngoài quảng trường, rất nhiều người đang nhìn hắn, hắn lại không đáp lại ánh mắt cho ai, nhìn vào vô định, dường như đang hồi tưởng, không để ý đến vạn vật xung quanh.
Long Thiên hơi dừng gọi món, hắn biết Chủ Thần đang rơi vào trạng thái mà hắn không hiểu được, trong một khoảng thời gian, Chủ Thần sẽ phân giải ý thức của bản thân, dùng hệ thống đã được cách thức hóa để thay thế.
Khi Chủ Thần là một hệ thống, ánh mắt của hắn chính là như vậy.
Tinh thần lực của Long Thiên chạm đến Chủ Thần, rốt cục trong cái thân thể đẹp đẽ của Chủ Thần cũng có gợn sóng, nhìn về phía Long Thiên, trong mắt cũng sáng lên.
Sau đó, Chủ Thần cũng duỗi tinh thần lực của mình ra, hai nguồn năng lượng quấn lấy nhau, hợp hai làm một, sau đó tiến vào hết cơ thể của Chủ Thần.
Long Thiên: Bánh ngọt sau bữa chính.
Chủ Thần có hơi chút nghi hoặc, nhưng hắn nở nụ cười rất nhanh, dùng tinh thần lực trả lời lại: Ngon lắm.
Khi giao lưu với Chủ Thần, Long Thiên cũng chọn đủ đồ ăn cho hai người, hai ly cà phê, một miếng bánh ngọt dâu tây.
Quả thực bánh ngọt dâu tây ngon hơn nhiều loại bánh mà Nam Mộng Hạ đã từng ăn, nhưng Nam Mộng Hạ ăn hai miếng, đã cảm thấy mình không ăn nổi nữa, trong lòng cô bỗng thấy u buồn.
"Ngon không?" Long Thiên hỏi cô.
Nam Mộng Hạ gật đầu.
"Sau này có còn muốn ăn nữa không?"
Nam Mộng Hạ lại gật thêm một cái.
"Có thể ăn bánh ngọt dâu tây mỗi ngày cũng là một loại mục tiêu." Long Thiên nói.
"Như vậy cũng coi như mục tiêu?" Rõ ràng Nam Mộng Hạ còn chưa phản ứng lại.
"Coi." Long Thiên mỉm cười, "Tìm một người có thể làm bạn suốt đời, cũng là một loại mục tiêu."
"Thật ạ?" Nam Mộng Hạ còn chưa tin hoàn toàn, như vậy cũng được sao?
Long Thiên cười nói tiếp: "Biết mình muốn sống thế nào, đồng thời nỗ lực vì nó, đó chính là mục tiêu của cuộc sống— em muốn sống thế nào?"
Nam Mộng Hạ sửng sốt giây lát, cúi đầu nhìn bánh ngọt, nhẹ giọng nói: "Em muốn ngồi cùng Âu Dương Ấu Huyên ăn bánh ngọt."
Không hiểu vì sao, cô đột nhiên rơi xuống một giọt nước mắt, nước mắt kia dọa cô nhảy dựng, cô nhanh chóng lau đi, lại phát hiện ra nước mắt ngày một nhiều, có lau thế nào cũng không sạch.
Long Thiên đưa một chiếc khăn giấy sang, cũng không hỏi thêm, chỉ nhìn cô khóc.
Mẹ qua đời, ăn nhờ ở đậu, bị bạn bè xa lánh, người bạn duy lại có ý riêng, tuy Âu Dương Ấu Huyên không hiểu ý riêng của Âu Dương Ấu Huyên là gì, mà mỗi lần Âu Dương Ấu Huyên nói những chuyện bản thân cô không hiểu nổi, cũng đủ để khiến cô khó chịu, người cô coi là bạn, lại là người ở một thế giới khác.
Dưới sự quan tâm của giáo viên, rốt cục những cảm xúc chất chứa trong lòng Nam Mộng Hạ cũng bộc phát, cô không ngăn được, khóc lớn.
"Thầy." Nam Mộng Hạ khóc thút thít, "Có phải em thực sự rất vô dụng không? Thành tích học tập còn kém như thế, lần nào cũng phải để Âu Dương Ấu Huyên chăm sóc, em nên làm gì bây giờ, em thật sự rất thích Ấu Huyên."
"Hơn nữa, tại sao Đoan Mộc Kình lại ghét em, rõ ràng là em không làm gì cả, thực sự em không muốn thành con nhà giàu, nhưng em chẳng còn chỗ nào để đi, họ hàng không nhận em, không một ai..."
Long Thiên ngồi đối diện với cô bé, nhìn cô khóc, không mở lời an ủi, thậm chí ánh mắt nhìn về phía Nam Mộng Hạ không hề có gợn sóng, từ đầu đến cuối, ngoài đưa cho cô bé một chiếc khăn giấy, hắn không làm thêm hành động nữa.
Mà đây cũng là điều mà Nam Mộng Hạ cần, cô chỉ muốn giải tỏa cảm xúc, muốn tìm chỗ đột phá khúc mắc trong lòng, nếu có người an ủi, có khả năng cô lại làm một con rùa rụt cổ, không muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Chính vì như thế, im lặng lắng nghe, thậm chí không tỏ vẻ thương hại, thì cô bé mới có thể hoàn toàn giải tỏa hết cảm xúc.
Trên thực tế, Long Thiên cũng không muốn như vậy.
Chỉ là trải qua quá nhiều chuyện, trong lòng đã mất cảm giác từ lâu.
Nước mắt như vỡ đê, Nam Mộng Hạ lại cố gắng để mình không khóc thành tiếng, đây là nơi công cộng, nếu bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ rất mất mặt, lúc này cô bé còn thấy thật mừng vị trong cửa hàng không có nhiều người.
Bên ngoài tiệm bánh, Âu Dương Ấu Huyên cùng mấy bạn học đi qua.
"Ấu Huyên, bánh dâu tây của tiệm này khá ngon, chính là bánh mà tớ nói với cậu lúc trước đó."
"Vậy vào đây đi?"
"Khoan, kia là ai?"
Âu Dương Ấu Huyên nhìn hai người trong cửa hàng bánh ngọt, im lặng một giây, đột nhiên cười lạnh: "Thứ của đám bình dân, cậu dám đề cử với tôi?"
"Xin lỗi, nhưng mà bánh rất đắt, sao bọn họ lại có tiền..."
"Vậy chúng ta ăn cái gì?"
"Không ăn." Âu Dương Ấu Huyên nhấc chân ra ngoài, "Quên mất cuộc thi tuần sau rồi à? Đi về học đi."
Nữ sinh bị quát bĩu môi, được bạn kéo khỏi trung tâm mua sắm.