Con đường của anh rộng mở và xán lạn.
Còn con đường của em, vượt mọi chông gai vẫn không nhìn thấy ánh sáng.
Tiếc nuối không?
Đương nhiên tiếc nuối, không thể cùng nhau đi đến cuối con đường.
Hối hận không?
Không. Em đã cố gắng. Mỗi người đều nên chịu trách nhiệm với hành vi của mình.
Em chỉ không ngờ có một ngày em sẽ thật sự mờ mịt đến nỗi không nhìn rõ con đường phía trước. Ngay cả bản thân còn không tìm thấy, nói gì đến tương lai?
Xin lỗi.
Lục Thời Miễn, cuối cùng em vẫn lạc đường.
...
Lục Thời Miễn tưởng mình xuất hiện ảo giác, lặng thinh mấy giây, giọng nặng nề: "Đinh Tiểu Mật, Cá tháng Tư qua mấy hôm rồi."
Đinh Mật cắn chặt môi, liều mạng kìm nén tiếng khóc: "Em nói thật, không đùa."
"Anh không đồng ý, chúng ta không có lý do để chia tay."
Lục Thời Miễn thật kiên quyết, nghĩ đến chuyện hai người dạo gần đây ít liên lạc hơn trước, cậu tự trách bản thân: "Xin lỗi, gần đây anh bận dự thi, thời gian của chúng ta bị lệch nhau, ít quan tâm đến em. Hai ngày tới anh kết thúc mọi việc, cuối tuần sẽ bay qua đó một ngày."
Đây là lần đầu tiên Lục Thời Miễn nói "xin lỗi", mắt Đinh Mật tức thì ngập nước: "Em nói thật đấy, Lục Thời Miễn, em không muốn tiếp tục như thế này nữa."
Lục Thời Miễn có phần hoảng hốt: "Đinh Mật, đừng làm loạn."
Đinh Mật sắp bật khóc: "Em không làm loạn... Em đã suy nghĩ rất lâu rồi..."
"Có gì đợi gặp mặt rồi nói, Đinh Mật, anh không đồng ý chia tay."
Lục Thời Miễn cúp điện thoại, một mình ngồi tựa trên ghế trong phòng thí nghiệm. Cậu thẫn thờ rất lâu, che mặt nhắm mắt, không ngừng nghĩ lại vấn đề của hai người trong khoảng thời gian này, bản thân gần đây có lẽ ở bên cô quá ít.
Cậu không tin Đinh Mật sẽ thật sự chia tay với cậu, Đinh Mật thích cậu nhiều năm như thế, không tình cảm của một ai có thể tinh khiết được như cô.
Dẫu kiên định là thế, nhưng cậu vẫn không thể kìm nén sự hoảng sợ, nhíu mày, rất lâu không có cách nào bình tĩnh lại.
Từ Khiên vừa ra ngoài hút điếu thuốc trở lại, thấy sắc mặt cậu kỳ lạ, hỏi: "Sao vậy?"
Lục Thời Miễn hoàn hồn, bỏ lại một câu "không có gì", tiếp tục vùi đầu làm việc.
Ngày hôm sau, Lục Thời Miễn thức trắng một đêm tạm thời sắp xếp xong công việc, còn lại chuyển cho Từ Khiên và xin phép giáo sư nghỉ.
Ngày hôm sau nữa, Lục Thời Miễn ngồi chuyến sớm nhất bay đến thành phố của Đinh Mật.
Học kỳ này, Đinh Mật về trường ba chuyến, hai chuyến sau là đi cùng luật sư. Sau khi quyết định đâm đơn kiện, Đinh Mật kiểm tra tấm thẻ Tiết Chấn cho ngày trước, bên trong có tám vạn, có lẽ là muốn bồi thường cho cô, cộng thêm học bổng hai vạn của Lục Thời Miễn cùng số tiền cô kiếm được từ công việc lồng tiếng mà Bùi Dịch giới thiệu cho ngày trước, tất cả được đổ hết vào các vụ kiện.
Cô tranh thủ về trường trước cuối tuần một ngày.
Lục Thời Miễn xuống máy bay lập tức chạy đến ký túc xá của cô, trước kia mỗi lần cậu đến đều là dịp nghỉ hoặc cuối tuần, Đinh Mật và cậu luôn ở khách sạn, cậu mới chỉ đến ký túc xá của cô một lần.
Cậu đứng dưới toà nhà, ngẩng đầu nhìn, gọi điện cho cô, thấp giọng: "Đinh Mật, xuống dưới đi."
Tháng Tư ở miền Nam khá nóng, Đinh Mật mặc một chiếc váy liền máu trắng, trang điểm để sắc mặt trông có vẻ tốt hơn chút.
Lưu Tiêu thắc mắc: "Đinh Mật, dạo này cậu ít đến trường vậy, định chuyển ngành thật à?"
Đinh Mật nhìn cô, nói dối: "Ừm, nếu có thể."
"Học trưởng giúp cậu phải không?" Lưu Tiêu nhìn cô, "Lúc trước cậu ở đây, tớ thấy cậu với học trưởng ra ngoài mấy lần, có lần còn gặp hai người ở trên phố."
"Không chỉ thế đâu! Học trưởng còn đưa cậu ấy về ký túc xá nữa!" Một bạn cùng phòng khác nói.
Yêu xa rất vất vả, không kiên trì được là chuyện bình thường, không có gì đáng trách, bọn họ đều tưởng Đinh Mật và cậu trùm học Thanh Hoa kia đã chia tay, nhưng rốt cuộc là ai đá ai, bọn họ không hỏi. Dù sao Lục Thời Miễn cũng xuất sắc như thế, quan trọng còn đẹp trai, đứng ở đâu cũng rất thu hút, không tin tài nữ Thanh Hoa không động lòng.
Đinh Mật cúi đầu không giải thích, chỉ cười cười, ra khỏi phòng.
Bạn cùng phòng coi như cô ngầm thừa nhận.
Lưu Tiêu thở than: "Tiếc thế, Lục Thời Miễn học giỏi lại đẹp trai như vậy mà cũng nỡ chia tay."
Bạn khác tiếp lời: "Yêu xa chia tay là chuyện sớm muộn thôi, có mấy người kiên trì được đến cuối? Nhỡ là Lục Thời Miễn đá Đinh Mật thì sao?"
Lưu Tiêu vẫn lấy làm tiếc, hai người họ trông rất tốt, sao lại ra nông nỗi này?
Đinh Mật đứng trước cửa nhìn bóng dáng cao lớn xuất chúng kia, nặng nề hít sâu vài hơi mới có thể ép nước mắt ngược trở lại.
Bước từng bước đến trước mặt cậu.
Lục Thời Miễn nhìn cô chăm chú, nâng tay vò tóc cô, đoạn nắm tay cô: "Đi thôi."
Đinh Mật không có ý kiến, ngoan ngoãn đi theo cậu: "Ừm."
Tâm trạng căng như dây đàn của Lục Thời Miễn suốt hai ngày qua cuối cùng cũng chùng lại một chút vào khoảnh khắc nhìn thấy cô.
Bắt taxi ở cổng trường, hai người trực tiếp đi tới khách sạn thường ở. Xuống xe, Lục Thời Miễn vẫn nắm tay cô, cúi đầu hỏi: "Đói chưa?"
Đinh Mật không đói nhưng vẫn gật đầu: "Chúng ta đi ăn đã."
Lục Thời Miễn đáp tiếng, tìm một quán ăn gần đó giải quyết bữa trưa.
Đây là lần Đinh Mật lạnh nhạt với Lục Thời Miễn nhất từ trước đến giờ, trước kia mỗi lần Lục Thời Miễn đến thăm cô, Đinh Mật đều vui sướng líu lo không ngừng. Nhưng lần này cô lại im bặt, gương mặt cũng không có mấy cảm xúc.
Bữa cơm này Lục Thời Miễn ăn như nhai rạ, kiên trì được mấy phút, cậu hoàn toàn mất hết khẩu vị. Lục Thời Miễn buông đũa quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đoạn quay lại nhìn Đinh Mật đăm đăm.
Đinh Mật coi đây là bữa cơm cuối cùng của hai người, ăn cực kỳ nghiêm túc, chuyên tâm, thành kính.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu: "Sao anh không ăn nữa?"
Lục Thời Miễn nhìn cô, tự giễu: "Em thấy anh còn có thể nuốt trôi?"
Đinh Mật cúi đầu nói nhỏ: "Vậy anh đợi em một lát, em vẫn chưa no."
Cô cúi đầu, điềm nhiên ăn tiếp.
Lục Thời Miễn cắn môi, mím chặt, chán nản tựa người vào ghế nhìn cô ăn, không động đũa nữa.
Đinh Mật ăn xong, uống nước, lau miệng, nhìn cậu: "Em ăn xong rồi."
Lục Thời Miễn mím môi, mặt cứng đơ gật đầu, gọi phục vụ thanh toán.
Ra khỏi nhà hàng, Lục Thời Miễn dẫn cô về thẳng khách sạn, đặt phòng, vừa bước vào đã đè cô lên cửa, ôm eo cô, cúi đầu hôn.
Lục Thời Miễn thường hôn cô rất chân thành và triền miên, cho dù có kích động thì cũng chỉ là càng thêm kịch liệt, bộc lộ tình cảm không thể kìm nén. Cậu chưa từng hôn cô thô bạo thế này, gần như gặm cắn môi cô.
Đinh Mật bị đau kêu lên mấy tiếng, ngay lập tức bị lấp kín môi, đến chút nghẹn ngào cũng chẳng thể thốt ra. Mãi đến khi cả cơ thể cô bị rút cạn hết không khí, mềm nhũn giữa cánh cửa và cậu, ngay cả cậu cũng thở không ra hơi, nụ hôn này mới dừng lại.
Lục Thời Miễn thở hổn hển, vùi đầu trên cổ cô, nhẹ nhàng dùng môi mơn trớn, giọng khàn khàn: "Đinh Mật, anh đã làm sai điều gì?"
Đinh Mật suýt bật khóc.
"Không có."
"Vậy tại sao em lại muốn chia tay? Em gặp phải chuyện gì ư?"
Cậu đỡ vai cô, cúi đầu nhìn cô, dưới hàng mí mỏng, đuôi mắt cong cong nhuốm đỏ. Cậu không tin cô có thể rời khỏi cậu, cũng không tin cô không còn thích cậu nữa.
Đinh Mật ngẩng đầu nhìn cậu, mắt hoe đỏ, lại bình tĩnh nói: "Không có tại sao cả, em chỉ cảm thấy yêu xa quá vất vả, mỗi lần chia tay với anh đều rất giày vò, lại phải đợi đến lần gặp sau. Em không mạnh mẽ được như anh, nỗi giày vò lặp đi lặp lại ấy khiến em không chịu nổi. Trước kia em cho rằng không học cùng một trường cũng không sao, nhưng em dần thấy không phải vậy. Nếu chúng ta học cùng một trường hoặc cùng một thành phố thì sẽ không phải khổ như thế, lúc muốn gặp thì gặp, lúc đau ốm được có người ở bên..."
"Em cảm thấy vất vả?" Cậu cụp mắt nhìn cô.
"Ừm."
"Nhưng anh thì không."
Cậu cam lòng nếm mật.
Lục Thời Miễn giam cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô: "Đinh Mật, chúng ta đã ở bên nhau hai năm rồi, anh biết yêu xa khá vất vả cho em, anh không thể thường xuyên ở bên em, xuất hiện lúc em cần, anh rất xin lỗi." Cậu xoa tóc cô, giọng trầm thấp như đang nói lời tâm tình, "Hiện đã là học kỳ hai năm hai, còn hơn hai năm nữa, không, trừ nghỉ đông và nghỉ hè, chỉ còn không đến hai năm nữa. Sau này chỉ cần có thời gian anh sẽ đến thăm em, đợi tốt nghiệp xong em đến Bắc Kinh, chúng ta không cần phải thế này nữa."
"Vậy nên, đừng náo nữa."
"Nhé?"
Đinh Mật gần như dao động, Lục Thời Miễn có khi nào nói chuyện mềm mỏng thế này? Nhưng ngay giây tiếp theo, lời cô nói ra lại là: "Tốt nghiệp xong em sẽ không đến Bắc Kinh, em không thích Bắc Kinh nữa, cũng không còn bất kỳ mong đợi nào với nơi ấy, sau khi tốt nghiệp, em muốn ở lại đây làm việc."
Lục Thời Miễn sửng sốt, nhanh chóng đáp lời: "Không sao, nếu em thật sự không thích Bắc Kinh, vậy anh sẽ đến đây."
Đinh Mật thấy cậu đã thỏa hiệp đến mức gần như nói gì nghe nấy, tưởng chừng tan vỡ đẩy cậu ra: "Lục Thời Miễn, em nói muốn chia tay, anh hiểu không vậy? Bất kể là hai năm hay một năm, em đều không muốn tiếp tục nữa."
Lục Thời Miễn quay mặt sang một bên, nhắm mắt.
Giây kế tiếp, cậu áp sát cô, đỏ mắt: "Đinh Mật, vậy em nói cho anh biết, em thích anh nhiều năm như vậy là vì lẽ gì?"
Đinh Mật nhìn cậu, hờ hững nói: "Từng ở bên nhau là đủ rồi."
"Từng ở bên nhau?" Cậu bất chợt cười tự giễu.
"Đúng vậy."
Lúc Đinh Mật sắp không kiên trì nổi nữa, điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, cô như tìm thấy cứu tinh, vội lấy điện thoại ra, ba chữ "Học trưởng Bùi" nhấp nháy trên màn hình. Lục Thời Miễn quét mắt qua, Đinh Mật mím chặt môi, nhận điện thoại dưới ánh mắt của cậu: "Học trưởng."
Bùi Dịch nói: "Em ở đâu vậy? Cùng đi ăn cơm nhé, tiện thể nói với em chút chuyện."
Đinh Mật mím môi, cố gắng không nhìn gương mặt Lục Thời Miễn, hạ giọng nói: "Em ăn rồi, để tối nhé."
Bùi Dịch đáp: "Ừ, vậy tối anh đến đón em?"
Đinh Mật gật đầu: "Vâng, em đợi anh ở trường."
Chưa kịp ngắt điện thoại đã bị người nọ nắm chặt cổ tay ấn lên cửa, nụ hôn ập đến, điện thoại rơi xuống đất.
Đinh Mật nhắm mắt, cựa người vùng vẫy.
Lục Thời Miễn buông cô ra, nói từng chữ: "Đinh Mật, điều anh luôn muốn không phải là từng ở bên nhau, mà là mãi mãi ở bên nhau."
Đinh Mật cắn môi không nhìn cậu, vẻ mặt cố chấp.
Mọi kiên trì và níu kéo của cậu bỗng trở nên thật nực cười, cậu buông tay, cắn môi lùi về sau mấy bước, ngồi xuống chiếc sofa đơn, chống hai khuỷu tay trên đầu gối, khom lưng cúi đầu, vùi cả khuôn mặt vào lòng bàn tay.
Rất lâu sau, cậu ngẩng đầu nhìn cô, như đánh cược ván cuối cùng - "Đinh Mật, nếu hôm nay em muốn giẫm nát tình cảm của anh thì hãy cứ bước ra khỏi nơi này, coi như anh chưa từng đến đây."
Đinh Mật cúi đầu khom lưng nhặt điện thoại lên, lặng lẽ nhìn cậu một cái.
Quay người bỏ đi.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Lục Thời Miễn cười khẽ.
Tối hôm ấy, Lục Thời Miễn về lại Bắc Kinh.
Từ Khiên thấy cậu, lấy làm lạ: "Về nhanh vậy? Không ở lại một đêm à?"
Lục Thời Miễn không nhìn cậu, cũng không đáp, đi thẳng tới trước bàn, mở máy tính, qua rất lâu bỗng hỏi: "Có thuốc lá không?"
Từ Khiên ném bao thuốc tới, khó hiểu: "Không phải mày cai lâu rồi sao?"
Lục Thời Miễn tựa người trên ghế, rút một điếu, ngậm thuốc, châm lửa, nặng nề rít mấy hơi. Làn khói trắng lượn lờ tràn ra từ mũi và miệng, bao phủ bốn phía, thần kinh được thả lỏng trong khoảnh khắc.
Thuốc lá là một thứ tốt.
Sau ngày ấy, Lục Thời Miễn lại hút thuốc, thậm chí còn nghiện nặng hơn Từ Khiên, suốt ngày trốn trong phòng thí nghiệm. Ban đầu Từ Khiên chỉ đoán là cãi nhau với Đinh Mật, còn gọi điện cho Đinh Mật.
Lần đầu không gọi được, ngày hôm sau mới thông.
Đinh Mật bình tĩnh nói: "Bọn tớ chia tay rồi."
Từ Khiên sợ rớt cằm.
Đỗ Minh Vy cũng gọi về từ bên kia đại dương, Đinh Mật vẫn trả lời như thế.
Vào kỳ nghỉ mồng Một tháng Năm, Lục Thời Miễn cuối cùng vẫn đến trường cô một chuyến. Đứng ở cổng trường, cậu nhìn thấy Đinh Mật và Bùi Dịch, Bùi Dịch tươi cười ôm vai cô, cô chỉ sững sờ nhìn cậu.
Xa xa nhìn nhau, cậu quay lưng bỏ đi, không ngoảnh đầu lại nữa.
Sau này, Đinh Mật dần cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.
Nếu chuyện khiến Đinh Mật không cam lòng nhất là không đến được Bắc Đại.
Vậy chuyện khiến Lục Thời Miễn không cam lòng nhất là Đinh Mật chia tay với mình.
Sự ngây ngô của thuở trẻ mới quen, tình cảm hồi chớm yêu đầu đời, những nôn nao giữa kích động và kiềm chế, tất cả mọi bồng bột thời niên thiếu, yêu hận triền miên của cậu, chỉ liên quan đến cô.
Cuối cùng, hết thảy bị vùi lấp trong dòng sông năm tháng.
HẾT QUYỂN 1