Qua Một Đời Chồng

Chương 15: Phần 15: Yêu đơn phương




Qua Một Đời Chồng​

Phần 15: Yêu đơn phương

Anh nói xong một lúc rồi mà tôi vẫn còn mắt tròn mắt dẹt ngồi ngây người ở chỗ cũ, mãi mà vẫn chưa tiêu hóa hết được “Kichi Kichi” với cả “khuyến mại một suất” là gì, đến tận khi thấy Vũ đã đi được một đoạn rồi, tôi mới giật mình đứng dậy, vội vội vàng vàng chạy theo anh.

– Anh ơi, đi ăn thật ạ?

– Ừ, em mà không nhanh lên là hết phần thật đấy.

– Nhưng mà…

Tôi đang loay hoay không biết từ chối như thế nào, vì đi ăn cùng anh thế này thì ngại quá, với cả cứ gặp gỡ nhau như vậy, tôi sợ bản thân mình sẽ không kiểm soát được mà càng ngày càng thích anh. Còn Vũ thấy tôi lúng túng thế thì chỉ khẽ cười:

– Cái này không mất công tích điểm mà còn ngon hơn bỏng ngô nhiều, anh với em phải tranh thủ mới được. Cơ hội một năm có nhiều đấy.

Lần thứ ba tôi tiếp tục bó tay trước lối nói chuyện nhẹ nhàng nhưng đủ khiến người ta không từ chối được của anh, cuối cùng đành lẽo đẽo theo Vũ xuống tầng 4 để ăn Kichi Kichi. Hai người chúng tôi chọn một góc yên tĩnh trong nhà hàng, gọi nước lẩu và đồ uống, sau đó ngồi nhìn băng chuyền chở từng loại thức ăn được bày biện đẹp đẽ lướt qua mình.

Vũ cẩn thận vặn công tắc nồi lẩu cho tôi, nhẹ nhàng nói chuyện:

– Em học đã quen chưa? Có tiếp thu được không?

– Có ạ. Ban đầu thấy giảng viên là người nước ngoài cũng sợ không theo kịp, nhưng học một thời gian em thấy quen rồi. Anh thì thế nào ạ, dạo này vẫn khỏe chứ?

– Ừ, anh khỏe. Bác Hòa nhắc em suốt đấy, khi nào có thời gian thì sang ăn cơm với bác ấy cho vui nhé.

– Vâng.

Ăn lẩu Kichi Kichi thường ngồi cạnh nhau chứ không ngồi đối diện nói chuyện như các nhà hàng ăn thông thường khác, mà cũng vì thế mà lâu lắm rồi tôi mới lại được ngồi gần Vũ thế này, ngửi thấy mùi nước hoa của anh dịu nhẹ thơm thơm, tự nhiên lại có cảm giác như đây chính là món quà sinh nhật có ý nghĩa nhất của mình từ nhỏ đến giờ, dù tình cờ nhưng lại đem đến cho tôi sự ấm áp và vui vẻ chưa một năm nào tôi có.

Được ngồi gần người mình thích, cùng xem một bộ phim, cùng ăn một bữa trưa với nhau, với tôi thế là đã đủ rồi!!!

Lần đầu tiên tôi đi ăn Kichi Kichi nên lóng nga lóng ngóng, không biết phải làm thế nào, Vũ ngồi bên cạnh, kiên nhẫn lấy từng đĩa thức ăn cho tôi, còn cẩn thận mở nắp đặt ngay ngắn lên bàn để tôi tiện gắp. Tôi thấy anh không ăn mà cứ ngồi phục vụ cho tôi nên nói đùa:

– Hôm nay em ăn suất miễn phí hay anh ăn suất miễn phí đấy?

– Đợi tý xem đĩa bên bàn ai nhiều hơn, người ấy trả tiền nhé.

– Ok, ok. Đồng ý luôn.

Thực ra trước khi vào ăn, tôi đã thấy anh trả tiền rồi nhưng vẫn gật đầu làm như mình không biết gì, tôi không muốn anh biết tôi ngại, còn anh thì lại không muốn tôi ngại, thế nên giả vờ một tý để cho nhau cùng vui vẻ, chắc là không sao đâu.

Tôi cười, cầm ly nước của mình giơ lên tỏ ý muốn chạm ly với anh:

– Anh ơi, hôm trước chưa có dịp cảm ơn anh, hôm nay tranh thủ được ăn đồ miễn phí của anh nên em cảm ơn luôn một thể.

– Cảm ơn bằng nước ngọt ấy hả?

– Vâng, chiều em còn đi học nên chỉ uống được nước ngọt thôi, hôm sau mời anh 5 lít rượu.

– Ok.

Vũ cũng cười, anh cầm ly nước lọc của mình lên chạm ly với tôi:

– Anh chờ 5 lít rượu.

– Cảm ơn anh vì voucher học tiếng anh và bữa ăn hôm nay nhé. Em không có gì để cảm ơn cả, sau này sẽ báo đáp anh sau.

– Báo đáp thì anh không nhận, nhưng có việc cần nhờ em đây.

– Dạ?

– Công ty anh đang có một ít tài liệu cần dịch thuật, anh bận không có thời gian làm, em có thời gian dịch không?

– Em ấy ạ?

Tôi tròn xoe mắt hỏi lại, không nghĩ là anh có thể tin tưởng giao cho tôi làm những việc như thế, dù gì thì tôi cũng mới chỉ học qua loa tiếng anh sơ cấp thôi, dịch thuật lại đòi hỏi có chuyên môn rất cao, tôi sợ mình không làm được.

Vũ thấy vẻ mặt không mấy tự tin của tôi thì khẽ gật đầu, không cần nói cũng đủ khiến người khác cảm thấy trấn an:

– Ừ. Công ty anh đang cần tuyển cộng tác viên, không cần đến chỗ làm mà chỉ cần ở nhà dịch tài liệu, xong xuôi gửi vào mail, thế là xong thôi.

– Nhưng em mới học tiếng anh được có mấy tháng, chắc không làm được đâu anh ạ.

– Dịch cái này có cơ hội nâng cao vốn tiếng anh nhiều hơn này. Em cứ làm đi, chỗ nào không biết anh dịch hộ em.

Anh không đề cập đến vấn đề tiền nhưng tôi biết làm cộng tác viên thế này, thứ nhất vừa giúp tôi tiết kiệm được thời gian rỗi, thứ hai giúp tôi trau dồi tiếng anh, và quan trọng nhất là giúp tôi kiếm ra tiền mà không phải chạy đây chạy đó, không phải va chạm với ai.

Điều kiện tốt như thế mà qua lời anh nói thì rất nhẹ nhàng, không khiến cho tôi cảm thấy nặng nề mà lại có cảm giác như đó là một trải nghiệm liên quan đến việc học mà mình nên làm, nên thực hiện để mở mang tầm mắt. Chỉ là tôi vẫn rất phân vân… phân vân vì sợ bản thân mình anh cứ như thế này thì tôi càng lúc lại càng thích anh.

Anh thì không hiểu được mâu thuẫn trong lòng tôi, mà có lẽ Vũ chỉ coi tôi như một đứa em gái cùng quê lên thành phố mà anh muốn giúp đỡ. Anh nói:

– Chỉ cần tiếng anh cơ bản và chịu khó đọc thêm ít tài liệu chuyên ngành là dịch được, em đừng lo.

– Lỡ dịch sai thì làm sao hả anh?

Tôi ngây ngô hỏi câu này khiến Vũ bật cười, anh gắp thêm một ít thịt vào bát của tôi rồi trả lời:

– Thì lần sau đến lượt em mời anh ăn đồ miễn phí.

Tôi nghe thế cũng cười:

– Thế thôi ạ? Em tưởng người ta phải phạt bồi thường chứ.

– Ừ, bồi thường đúng bằng tiền ăn một suất Kichi Kichi thôi, vì sau khi tài liệu dịch xong vẫn qua một vòng soát lại nữa rồi mới duyệt mà. Em làm xong chỉ việc gửi mail thôi, đừng lo.

Anh nói thế tôi cũng không tiện từ chối nữa, thôi thì cũng coi như trải nghiệm một lần để xem sức mình được đến đâu, thêm nữa cái này cũng không cần phải gặp mặt trực tiếp mà chỉ gửi qua mail, như thế nghĩa là tôi cũng không phải đụng mặt Vũ nhiều lắm.

Tôi suy nghĩ một lát rồi nói:

– Vâng ạ. Thế thì để em thử xem, làm sai thì bồi thường cho anh hẳn hai suất Kichi Kichi.

Anh cầm cốc của mình lên, chạm vào cốc của tôi một lần nữa, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khích lệ:

– Anh uống 5 lít rượu đã đủ no rồi. Chúc mừng cộng tác viên mới.

Tôi sung sướng cười toe cười toét, gật đầu chắc nịch:

– Cảm ơn cấp trên. Có gì không biết cấp trên chỉ bảo em với nhé.

– Ok, cái gì anh biết sẽ chỉ nhiệt tình. Không biết thì đành chịu thôi.

– Kiểu gì anh cũng biết, ngày xưa còn đi học, anh nổi tiếng là “biết tuốt” mà.

Ngày xưa đúng là anh học giỏi toàn diện, giỏi nổi tiếng nên cả trai cả gái trường tôi ai cũng gọi anh là nhân tài “biết tuốt” thật. Bây giờ anh cũng vẫn vậy, tuy không còn là nam sinh học giỏi ngày xưa nữa nhưng trên người vẫn toát ra dáng vẻ của đàn ông thành đạt và khiêm nhường. Phong độ này của anh tất nhiên không phải cứ giàu là có được, mà là từ lối nói chuyện cho đến cách cư xử, giống như toát ra từ trong xương.

Vũ cười, không muốn nói nhiều về mình mà chuyển sang chủ đề khác:

– Buổi chiều mấy giờ em học xong?

– Năm giờ anh ạ.

– Chiều nay anh tan làm sớm, khi nào em học xong thì đứng dưới tầng một đợi anh, anh mang tài liệu đến cho nhé.

– Dịch sớm thế ạ?

– Ừ. Có nhân tài nên trọng dụng liền tay.

Thấy “nhân tài biết tuốt” khen mình nên lòng tôi như nở bung bét cả một rừng hoa, đồng ý luôn:

– Vâng ạ.

Sau khi ăn xong, anh đi làm còn tôi lên lớp học tiếng anh với tâm trạng lâng lâng như ở trên mây. Cả buổi tôi cứ ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn không nghe lọt được chữ gì vào đâu, đến khi Nhung gõ vào tay tôi một cái, tôi mới giật mình kêu lên:

– Á, làm gì đấy?

– Mày đang tương tư anh nào thế? Hôm nay không ngắm đường nữa à?

– Không, ngắm mãi mòn đường mất.

– À tao biết rồi, hôm nay sinh nhật nên mới gặp gỡ soái ca phải không? Được quà gì thế, chia sẻ cho tao với.

– Làm gì có quà gì.

– Thế là đúng gặp soái ca rồi nhé.

Mấy chuyện vừa xảy ra làm cho tôi đang sung sướng dở, giờ lại bị Nhung bắt thóp như thế, thành ra hai má tôi không tự chủ được mà đỏ ửng hết cả lên.

Nhung thấy tôi thế lại càng trêu đến cùng mới thôi:

– Tao biết ngay mà, nhìn cái mặt mày kìa, viết to đùng mấy chữ “soái ca” kia kìa. Khai mau, là ai? Sao tao chưa nghe mày kể bao giờ?

– Người ta có thích tao đâu mà kể. Bạn tao thôi, không phải soái ca.

– Bạn kiểu gì, kể xem nào, biết đâu tao làm quân sư tán đổ soái ca giúp mày thì sao.

– Tán gì mà tán, người ta có vợ sắp cưới rồi.

– Ơ, thế hóa ra mày yêu đơn phương à?

– Ừ, thích đơn phương. Thích chỉ để đấy để ngắm thôi, không tiến xa được.

Suốt giờ học hôm đó Nhung cứ ngồi bên cạnh lải nhải hỏi chuyện tôi thích ai, bảo tôi kể tình yêu đơn phương đó đi. Chẳng hiểu lúc đó tâm trạng đang vui hay là do lâu quá không có ai tâm sự, tự nhiên tôi lại kể cho cô ấy nghe về chuyện hồi còn đi học của tôi với Vũ, tất nhiên là trong câu chuyện đó, tôi cũng lược bớt tất cả mọi thông tin về anh bây giờ, tránh sau này lại rắc rối.

Nhung nghe xong, giơ tay sờ sờ cằm suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Giống phim Gửi thời thanh xuân tươi đẹp của chúng ta nhỉ? Mỗi tội mày chẳng giống Tiểu Hy, chẳng can đảm tỏ tình gì cả.

– Mày nghĩ xem, muốn tỏ tình thì ít ra cũng phải có cái gì tương xứng với người ta thì mới dám chứ. Nhà tao ở quê thì nghèo, mình cũng chẳng xinh đẹp hay giỏi giang gì, tỏ tình xong mất luôn tình bạn à.

– Thế rồi chia xa bao nhiêu năm, gặp lại nhau vẫn chấp nhận như thế à? Nếu tao mà là mày, tao phải nói ra hết một lần rồi ra sao thì ra. Đời chỉ sống có mấy chục năm thôi, có bao nhiêu đâu mà hững hờ.

– Mày có người yêu chưa?

– Có rồi, từng yêu một người, xong rồi nó đá tao để tán con bạn của tao. Bố tiên sư hai con bitch.

Tôi ngẩng đầu sửng sốt nhìn Nhung, không nghĩ là cô ấy và tôi từng cùng có một quá khứ giống nhau như thế. Cô bạn này của tôi bề ngoài có hơi mạnh mẽ, phóng khoáng một tý, tính tình thì hơi giống con trai, lúc mới gặp có lẽ đa phần người ta sẽ không thích nhưng tiếp xúc lâu thì mới thấy Nhung thực ra rất tốt bụng và dễ gần. Một người con gái tốt như cô ấy, tại sao vẫn bị phản bội giống như một kẻ bị bán làm vợ người ta như tôi?

Nhung thấy thái độ của tôi như thế thì cười nhạt:

– Sao? Bất ngờ lắm à mà mặt mày nghệt ra thế kia?

– Rồi mày làm thế nào với hai người bọn nó?

– Tao lao vào đấm một trận, mẹ, lúc đó say máu chỉ muốn chém chết bọn nó thôi. Lũ phản tình phản bạn.

Tôi giơ một ngón tay cái, tỏ ý đồng tình với hành động ngầu cực ngầu của con bạn ngông cuồng, gật đầu:

– Làm tốt lắm, cho mày mười điểm.

– Xong mày biết thằng người yêu tao vào can rồi nói gì không?

– Nói “một phút nông nổi nhất thời” à?

– Không, nó bảo tao hung dữ như yêu quái, con gái gì mà lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ như con trai, thế nên nó mới chán tao đi tìm tình yêu đích thực của cuộc đời nó.

Thực ra tôi nghĩ, so với kiểu bạn bè trước mặt nói một đằng, sau lưng nói một nẻo thì dạng người ruột để ngoài da và thích gì nói nấy như Nhung mới là kiểu bạn đáng tin tưởng. Thêm nữa, khi nghe xong chuyện Nhung kể, tôi cũng thấy cực kỳ đồng cảm với cô ấy vì bản thân mình năm xưa cũng từng trải qua như thế, chỉ là tôi không mạnh mẽ được như Nhung, không làm loạn một trận cho đã đời mà thôi.

– Nó nói còn may đấy, tao còn bị đánh một trận nhừ tử.

– Mày á? Người yêu mày đánh á?

– Không, chồng tao.

Mặc dù đã từng trải qua một lần bị tình bạn phản bội nhưng hôm ấy, tôi vẫn lựa chọn tin tưởng một lần nữa, kể cho cô ấy nghe chuyện của tôi, chia sẻ những chất chứa muộn phiền trĩu nặng mà mấy năm qua tôi âm thầm nuốt vào trong lòng, một mình chịu đựng mà không thể tâm sự với ai.

Ở thành phố này tôi rất cô đơn, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ đi thêm bước nữa với bất cứ người đàn ông nào, thế nên bây giờ có thêm một người bạn cũng tốt, dù gì quá khứ bị chồng và bạn thân phản bội cũng không có cơ hội gặp lại. Nhung nghe xong, vẻ mặt có hơi xúc động, nắm lấy tay tôi:

– Con hâm này, sao bao nhiêu lâu nay tao tâm sự đủ thứ với mày, còn mày thì chẳng chịu kể cho tao.

Tôi nửa đùa nửa thật:

– Giờ tao mới thấy đồng cảm với mày.

– Bố tổ, đồng cảm quái gì muộn thế. Yên tâm, tao thề với trời, tao mà phản bội mày thì trời chu đất diệt, sét đánh chết tươi.

– Ông trời có mắt đấy nhé, nói được phải chịu được đấy.

– Ok, nam nhi sợ gì thất hứa.

Cả buổi học tiếng anh hôm ấy, tôi với Nhung chỉ lo nói chuyện mà không vào đầu được chữ gì. Đến khi hết giờ, tôi nhớ lời Vũ nói lúc ăn trưa, xuống dưới tầng một chờ anh mang tài liệu để về dịch.

Lúc tôi xuống vừa xuống đến nơi, đứng đợi chưa đầy một phút thì xe anh cũng vừa đến. Đường ở đây không đỗ xe được nên anh bảo tôi lên xe, anh tiện đường đưa về luôn. Tôi thì muốn từ chối nhưng ngại các bạn trong lớp nhìn thấy, với cả đứng dùng dằng ở ngã ba thế này cũng không hay nên cuối cùng đành trèo lên xe để anh đưa về.

Tôi vừa ngồi xuống đã bảo anh:

– Em đi bộ về cũng được mà, ở đây cách chỗ em trọ có tý thôi.

– Em chuyển sang bên này rồi à?

– Vâng, em chuyển sang được hơn một tháng rồi.

– Ừ. Giờ đi về hướng nào hả em?

Chỗ trọ của tôi cũng không xa Mipec lắm nên chỉ đi có năm, bảy phút là đến, mà với quãng thời gian ngắn như thế thì tôi với anh cũng không trò chuyện được gì nhiều, chỉ nói dăm ba câu về cách dịch và cách gửi mail thế thôi.

Lúc đến đầu ngõ chỗ tôi ở, xe ô tô không đi vào được nên tôi bảo anh dừng ở ngoài để tôi tự đi vào. Vũ nghe xong cũng xuống xe, sau đó ra ghế sau lấy một tập sách đưa cho tôi, anh nói:

– Đây là sách và từ điển tiếng anh chuyên ngành, những từ nào em không hiểu thì tra ở trong này hoặc hỏi anh nhé.

– Vâng ạ.

Tôi cứ nghĩ mình dịch thế này là viết ra giấy, sau đó có thời gian thì nhờ máy tính của bạn cùng phòng bên cạnh, đánh lại rồi gửi mail là xong. Thế nhưng đưa sách xong cho tôi, Vũ lại tiếp tục lấy thêm một túi đeo màu đen nữa rồi nói:

– Đây là laptop công ty cấp để em làm việc cho tiện.

– Laptop ấy ạ?

– Ừ, cái này chạy win XP nên dễ dùng lắm. Anh đã lưu sẵn địa chỉ mail của công ty ở màn hình desktop rồi nhé, em làm xong cứ gửi qua mail đó.

– Cấp laptop đắt tiền thế này…

Tôi còn chưa nói hết câu, anh đã cười:

– Vì là người quen nên mới được bảo đảm, không quen thì công ty sẽ không cấp đâu. Em đừng lo, cứ dùng bình thường là được.

– Vâng, em cảm ơn anh ạ.

– Ừ, em về đi,

Tối hôm ấy về nhà, tôi bắt đầu dịch tài liệu mà Vũ đưa bằng laptop mà công ty cấp, lúc mở máy tính ra, thấy anh đã cài sẵn dạng win dễ dùng nhất cho tôi, trên màn hình còn cẩn thận lưu một file word hướng dẫn cách dịch, thể thức văn bản và cả địa chỉ mail của anh để tôi hỏi cho tiện.

Anh lúc nào cũng thế, đối xử với tôi chu đáo và cẩn thận như một người em gái, tạo cho tôi mọi điều kiện tốt nhất để có thể phấn đấu sống cuộc đời tươi sáng hơn. Có lẽ cả đời này tôi nợ anh, nợ ân tình, nợ niềm tin và hy vọng anh dành cho tôi, dần dần tình cảm năm mười bảy tuổi năm ấy mỗi lúc một lớn và trở thành tình yêu sâu đậm từ lúc nào tôi cũng không biết.

Tôi yêu anh từ những điều rất nhỏ nhặt, yêu bởi chính con người anh đối xử với ai cũng biết điều, biết sống. Nhưng song song với tình yêu đó là nỗi đau gặm nhấm mỗi ngày tôi đều phải chịu đựng, yêu cách mấy cũng đành phải nuốt hết cảm xúc vào trong đáy lòng. Anh là người đàn ông mà kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa tôi cũng không thể nào với tới, bởi vậy cho nên tôi chỉ có thể lựa chọn yêu anh trong âm thầm và cố chấp mà thôi.

***

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.