(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tác giả có lời muốn nói: Tiên sinh cũng không phải là người tốt nha hehe~~~~~
_______________________
"A Thủy?"
Lý Thủy nghiêng đầu, khuôn mặt Tạ Không Minh vừa vặn hướng về phía hắn, mặt mày mang theo nụ cười, một lát sau hắn mới phản ứng lại, tiếp nhận một nắm quả mơ trong tay đối phương.
Mấy gốc cây mơ bên cạnh học đường này đã hơi già, vươn cao, kết quả chắc nịch, sau khi vào hè thì dần đỏ rực. Nếu không phải Tạ Không Minh dặn dò trước, khẳng định những hài tử ầm ĩ kia sẽ vặt sạch toàn bộ. Lý Thủy có chút ngẩn ngơ, tựa hồ lần đầu tiên ý thức được tiên sinh so với mình cao hơn nửa cái đầu, vậy mà y lại không tốn nhiều sức chạm vào quả trên cành cao—— hắn vô thức nhích về phía trước, cẩn thận đánh giá đối phương, di chuyển chậm rãi tới gần, cho đến khi bị ngón tay ấn vào đuôi mắt: "Cẩn thận, sao nãy giờ không chớp mắt thế? ”
Đầu óc Lý Thủy còn chưa quay lại, đột nhiên hoàn hồn, bị cử chỉ vừa rồi của bản thân dọa sợ, kinh hồn bạt vía: "Không có… tiên sinh, không mệt sao? Để ta làm những công việc nặng nhọc này là được rồi..."
Thấy hắn ấp a ấp úng, Tạ Không Minh nhất thời nhíu mày, hận rèn sắt không thành thép thò tay sờ sờ hai má hắn: "Lại quên? Lúc trước mới nói phải thân cận một chút, phải vứt bỏ tật xấu rụt rè, giờ lại chứng nào tật nấy”.
Nghe vậy, Lý Thủy sửng sốt, cuối cùng cũng nhớ tới hắn đã hứa lời gì, lặng lẽ nhìn đối phương, tiên sinh thần sắc như thường, trong đó còn xen lẫn vài phần lo lắng cho hắn. Trong lòng hắn liền nhảy dựng lên, giống như trộm được cơ duyên khó có được, mặt dày lắc đầu: "Không quên. tiên sinh muốn chạm vào, liền, liền chạm, ta không sợ. ”
Tạ Không Minh đột nhiên cười, hái hết mơ trên cành còn lại ném vào trong giỏ,sau đó vươn tay áp vào tai hắn, còn thuận thế chậm rãi nắn vuốt vành tai: "Cảm thấy xấu hổ sao? Ở đây đỏ hết cả rồi."
“...... Ừm. ”
Lòng bàn tay ấm áp, đầu ngón tay khẽ bấm véo lỗ tai, cảm xúc quá mức rõ ràng, gây nên một trận rùng mình, càng làm cho tâm thần Lý Thủy nhộn nhạo, thiếu chút nữa giống như bị ma nhập muốn hướng tới gần đối phương thêm chút nữa. May mà hắn kiềm chế, to gan nhanh chóng cọ cọ, mới mở miệng nói: "Ta thật sự không sợ, tiên sinh, tiên sinh là người tốt. ”
"Tiên sinh ra muốn uống rượu mơ." Tạ Không Minh thu tay về, tay áo phất qua cánh tay đối phương, phảng phất như muốn nắm chặt trước khi buông ra: “Ngươi làm không tốt, ta sẽ làm kẻ xấu cho ngươi xem. ”
Bị y trêu chọc, Lý Thủy không khỏi cong lên khóe miệng, so với lúc trước thả lỏng hơn rất nhiều, đắn đo chốc lát, hắn mới vừa đùa nghịch quả mơ trong giỏ, vừa thấp giọng đáp: "Biết rồi. ”
Ủ rượu mơ tưởng khó nhưng cũng không khó, Lý Thủy lấy được men rượu, liền một lòng một dạ nghiên cứu, ngay cả Tạ Không Minh đến hỗ trợ cũng bị hắn phớt lờ. Mơ đỏ đầy đặn và ngon ngọt được lấp đầy vào thùng rượu. Sợ thất bại, còn phân tán thành vài phần, thêm các thành phần thích hợp, để cho chúng ủ kín lên men, ấp ủ ra vị chua ngọt. Trời nóng, Lý Thủy sợ rượu hỏng, chọn một nơi hẻo lánh râm mát trong phòng nhỏ đặt vò rượu, đi qua đi lại, cả người đầy mồ hôi.
Tạ Không Minh chỉ gánh vác công đoạn đơn giản nhất, không phải không muốn, mà là hoàn toàn không tìm được thời cơ xuống tay, bị Lý Thủy gắt gao chắn ở bên cửa. Y dở khóc dở cười, mãi đến lúc này mới đến gần, vô cùng tự nhiên giơ tay vỗ vỗ bả vai đối phương: "Cùng đi tắm rửa đi, nơi này không còn gì để làm nữa rồi”
"Ta, ta có thể trở về..." Lý Thủy vừa nghĩ liền xấu hổ không biết phải làm thế nào cho phải, thái độ vừa mới hoàn hoãn, giờ phút này lại bắt đầu lắp ba lắp bắp.
Tạ Không Minh ôn hòa nói: "Đi thêm một chuyến này, lỡ như bị cảm lạnh liền mất nhiều hơn được. Yên tâm, ta biết trong lòng ngươi lo lắng, phòng tắm rộng rãi, quay lưng lại liền không thấy mặt nhau”. Cả thôn chỉ có phòng tắm của y là xây dựng dụng tâm, xinh đẹp, còn dùng gạch. Ngày đó hoàn thành bao nhiêu người khâm phục, ngầm nói y quả thật là con cháu đại gia.
Cho dù Lý Thủy khéo léo cự tuyệt vài lần, vẫn bị khuyên đến đầu óc mê muội, nhất thời sơ suất, bèn đi vào phòng tắm riêng biệt phía sau phòng, bên trong rất lớn, xoay người đích xác không nhìn thấy nhau. Nước chảy xuống bị ánh mặt trời chiếu vào hơi ấm, ngược lại có thể tiêu trừ mệt mỏi, hắn mau nhanh cởi quần áo đi vào, tim đập thình thịch, một hồi lâu mới hạ quyết tâm quay đầu lại.
Động tác Tạ Không Minh thong thả, sau khi cởi xiêm y ra, lộ ra một làn da trắng nhợt nhạt, thân thể y cao ngất, tứ chi thon dài, khắp nơi đều có cơ bắp mỏng manh, cũng không gầy yếu, ngược lại tản mát ra một cỗ cảm giác áp bách không rõ ràng, khiến Lý Thủy nhìn đến si mê, đột nhiên trở nên căng thẳng. Nhưng hắn còn lưu lại một phần lý trí, giãy dụa dời tầm mắt, bình tĩnh nhìn từng vòng gợn sóng trước người.
Tiếng nước sau lưng dần dần nhỏ đi, Lý Thủy vừa thở phào nhẹ nhõm, tùy ý lau thân thể, lại nghe được giọng nói khàn khàn của đối phương: "A Thủy, ngươi cũng giống như những người khác, giữa hè sẽ kết bạn đến bên dòng suối tắm rửa sao? ”
"Thi thoảng..." Lý Thủy run lên, có chút khó nhịn cắn ngón tay, may mắn nhìn không thấy mặt mũi, nếu không chuyện hắn bị một câu nói của đối phương khơi dậy dục vọng sẽ bại lộ. Cách sóng nước, thứ dưới thân đã không chịu thua kém mà đứng lên, tuyên truyền cảm giác tồn tại đặc biệt mãnh liệt.
Tạ Không Minh hình như đang nghi hoặc, một lúc lâu sau mở miệng nói: "Ngươi chớ trách ta suy đoán lung tung. Thấy thân thể của những nam tử kia, ngươi sẽ có xúc động như vậy à? Nghe nói quan hệ tốt, còn có thể kỳ lưng cho nhau, Vậy ngươi cũng cùng bọn họ ——"
Lý Thủy giật mình, khi hiểu ra thì mặt đỏ bừng: "Không! ta cũng không yêu thích…yêu thích bọn họ, càng không thể làm những hành động đó”. Nói đến đây, giọng nói của hắn nhẹ đi.
"Thật vậy?" Tạ Không Minh lập tức di chuyển tới gần, cánh tay chạm vào cánh tay hắn, trơn trượt ôn nhuận: "Vừa rồi là ta chịu không nổi. Nói đến lại thấy buồn cười, ta hơn ngươi mấy tuổi, lại không có những trải nghiệm tình ái này, càng chưa từng thân mật với người khác. Chuyện gia đình trước đây còn chưa cắt đứt quan hệ. Tạ gia... muốn nhét mấy nha đầu cho ta, đều bị ta từ chối. ”
Từng nghe nói trưởng bối thế gia vọng tộc nhà cao cửa rộng đều sẽ đưa nha đầu tới thông phòng cho con cháu, trong thôn có mấy người làm việc trong thành, miệng mồm không chặt, thường xuyên thảo luận về thị thiếp nhà giàu, nói đều là hầu hạ từ nhỏ. Lý Thủy không thèm đếm xỉa đến khoảng cách của hai người, phảng phất như đang lựa chọn từ ngữ thích hợp, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chỉ ngây ngốc hỏi một câu: "Vì sao? ”
Tạ Không Minh cơ hồ muốn dán lên gò má hắn, mái tóc dài màu đen thuận vai xõa xuống, đuôi tóc đan vào nhau: "Ta chính là không thích người ngoài tới gần. Ngày sau nếu cưới phu nhân, càng nên toàn tâm toàn ý, tương kính như tân*".
*Tôn trọng lẫn nhau
"Thật sao?" Lý Thủy chỉ bắt được câu nói đối phương muốn cưới vợ, trong đầu ầm ầm rung động, giống như có mấy trăm con ong đồng thanh ầm ĩ: "Người con gái tiên sinh thích, nhất định phải là người tuyệt vời xuất sắc”. Hắn mím chặt môi, vật mới vừa rồi vội vàng cương lên giờ đã héo úa, trong miệng cũng giống như lan tràn ra vị đắng nhàn nhạt.
Tạ Không Minh dường như hoàn toàn không biết gì cả: "Có lẽ ta cũng thích nam tử? duyên phận trời định, ai có thể tính toán rõ ràng”.
Bởi vì trong lòng khó chịu, trên mặt cũng khó chịu, Lý Thủy không thèm để ý những lời này, ở lại trong bồn tắm hồi lâu. Đợi Tạ Không Minh rời đi, hắn mới chậm rãi đứng dậy, mờ mịt thu thập đồ đạc. Hắn nhịn không được vẫn nghĩ, tiên sinh không chỉ tuấn lãng, hơn nữa tài học hơn người, lại có gia thế, là người chồng tốt hiếm có trong lòng nữ tử, không biết người nào phúc phận tốt như thế, có thể trở thành thê tử của tiên sinh... Người này chắc không phải hắn rồi, cho dù đổi thân nữ nhi, hắn cũng không học được thi từ ca phú, kim chỉ nữ hồng, ngay cả làm nha đầu cũng không làm được, làm sao hầu hạ tiên sinh lấy niềm vui đây?
Rõ ràng nước trong bồn tắm còn rất ấm áp, Lý Thủy lại cảm thấy như rơi vào hầm băng, khắp người phát lạnh.
......
Mặc dù Lý Thủy phiền loạn không chịu nổi, cả ngày lo lắng buồn bực, e sợ bên người Tạ Không Minh có thêm một nữ tử xinh đẹp. Nhưng rượu mơ phải ủ mấy tháng mới được, bận bịu quá, hắn cũng không có lý do ở bên cạnh đối phương hỏi thăm nhiều. Ai ngờ hôm nay, bạn tốt của Tạ Không Minh đưa rượu tới, nói là cho y thoả cơn thèm thuồng. Lúc mở ra xem, rượu hơi vàng, thanh lãnh đáng yêu, khi ngửi, mùi rượu huân người, chắc hẳn hương vị vô cùng đặc sắc.
Tạ Không Minh thấy nó thì vô cùng vui mừng, đáng tiếc mấy ngày nay Lý Thủy phải giúp thôn hái mơ chín trong rừng, thật vất vả mới có thời gian cùng y nếm thử.
Ông nội nghe nói hắn muốn về trễ, ý vị thâm trường nói: "Tửu lượng của ngươi... aiz, không bằng phiền tiên sinh ngủ ở bên đó một đêm, miễn cho ngươi đầu óc choáng váng, ngã trên đường! ”
Lý Húc cũng cười hì hì với hắn: "Hồi năm mới ca ca uống một chén đã ngã, thật sự là không được mà ”
"Ta uống ít một chút." Lý Thủy nghĩ thầm mình làm sao dám làm càn trước mặt tiên sinh, hít mũi, nhấc hộp thức ăn ra cửa.
Nhưng mà, Lý Thủy đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của Tạ Không Minh đối với mình, mới đầu còn thề son sắt chỉ uống một chút, dần dần, được khuyên đến từng chén liên tiếp vào bụng, mùi rượu ngọt ngào tràn đầy miệng, hun đến vẻ mặt hắn mơ hồ.
Đã quen với bộ dáng cẩn thận của đối phương, hiện tại biểu tình không hề cảnh giác này của hắn hiện ra, khiến Tạ Không Minh hết sức kinh ngạc. Y uống một ngụm, cảm giác rượu cũng không quá mạnh, dù sao lúc y tới tửu lâu, đưa ra yêu cầu với chưởng quỹ đặc biệt muốn loại rượu tinh khiết thanh thuần này, nhưng cũng không ngờ tửu lượng của Lý Thủy lại nông cạn như vậy.
"A Thủy, ngươi thích rượu này sao?" Tạ Không Minh mở miệng nói: “ Đáng tiếc mấy bình rượu mơ kia lại phải chờ hầy. Qua một thời gian nữa, rừng mơ chín hết, ngươi lặng lẽ đem công thức bí truyền giao cho thôn trưởng đi. ”
"Ừm... ta biết rồi”. Lý Thủy nửa tỉnh nửa mơ màng, lau vết rượu trên khóe miệng, hai má giống như bao phủ một rạng mây đỏ lúc ráng chiều chạng vạng, giọng nói cũng trở nên mềm nhũn: "Tiên sinh, tiên sinh tâm thiện, công thức làm ra tốt lắm..."
Tạ Không Minh nheo mắt lại, tựa hồ đang xác nhận trạng thái của hắn, không khỏi cười cười: "Tạ tiên sinh của ngươi cũng không phải là người tốt lành gì. Nếu không có mưu đồ, làm sao lại chịu lao tâm lao lực? ”
Lý Thủy nằm sấp trên bàn, không biết là nghe rõ lời này, hay chỉ là trong vô thức cau chặt mặt mày phản bác: "Không đúng, tiên sinh... không cho phép ngươi, bôi nhọ, bôi nhọ tiên sinh..." Đến lúc này, hắn đã không nhận ra người trước mắt, chỉ là miệng lẩm bẩm lung tung.
"Tiểu ma men" Tạ Không Minh thấp giọng thì thào, không có ý định tiếp tục nếm rượu nữa, đứng dậy ôm người vào trong lồng ngực đi về phía phòng ngủ. Chờ đem Lý Thủy an bài lên giường, y mới có hứng thú dùng ánh mắt nhìn gương mặt đối phương, đặc biệt lưu ý hai má cùng vành tai ửng hồng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");