Quả Mơ Hồng - Giá Cá Lục Nguyệt Siêu Hiện Thật

Chương 16: Gọi xuân/ Từ chối hôn sự/ Loã lồ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong thôn có một đôi mèo, trời còn chưa sáng, đã ghé ở đầu tường, con này cắn con kia gào thét khiến lòng người xao xuyến. Lý Thủy không ngủ được nữa, vội vàng đứng dậy đi tới bếp, lấy hũ dưa muối ra, múc một ít cháo.. cháo rất dễ làm, nấu sớm, múc một chén nước trắng mỏng, trong suốt như trăng, ăn vào ấm cả người.

“Ai nha, sao lại dậy sớm như vậy?" Ông nội chậm rãi đi ra, mở miệng hỏi.

Lý Thủy không dám nói rõ là do bản thân lúc nào cũng nhớ tới Tạ Không Minh, đêm không thể chợp mắt, chỉ mượn cớ tại mấy con mèo gọi xuân, ầm ĩ khiến hắn lòng dạ rối bời. Trong lúc nói chuyện, Lý Húc cũng thức dậy, nói: "Đúng đó ca ca… mấy con vàng vàng đen đen đó kêu khó chịu thật ấy! " Ông nội cười nhạo: "Lúc nhỏ ngươi còn nói ngươi muốn nuôi chuột cơ mà, đúng là tâm tính thanh niên, lúc mưa lúc nắng.”

*Mèo gọi xuân: Một số loài động vật phát ra tiếng kêu khi động dục, và vì chúng chủ yếu kêu vào mùa xuân nên được gọi là gọi xuân. Đây là một nhu cầu và hành vi bản năng của động vật. Ví dụ, khi mèo cái ở thời kỳ động dục, nó sẽ phát ra âm thanh như tiếng trẻ con khóc, tiếng kêu của nó rất tha thiết, to, chủ yếu kêu vào ban đêm.

Sáng nay trời quang mây tạnh, vừa vặn là lúc lên núi, mặc dù không thể săn bắn, nhưng rau dại rất mập, như đầu cỏ, rau dương xỉ, hoa vàng, có ở khắp nơi. Lý Thủy không lâu sau đã hái được nửa sọt, vừa mềm vừa non, tình cờ thấy được nấm hương mùi thơm giống nhụy hoa, so với thịt còn thơm ngon hơn mấy lần. sau khi hắn về nhà liền đem rau dại và nấm băm nhỏ bỏ vào trứng gà, gói hoành thánh, không cần có canh bàn ăn cũng đủ tư vị, cũng có thể cho vào chảo dầu chiên chín, chấm với chút nước sốt, đặc biệt thơm ngon.

"A Thủy tới rồi." Tạ Không Minh đang ở trong sân cho mèo ăn, hai con mèo áp đầu vào nhau, liếm lông, trên mặt đất còn sót lại chút cặn thức ăn. Đầu xuân có người đưa con cái đi học, thường mang theo chút điểm tâm trái cây cho thầy, để tỏ lòng thành kính, Tạ Không Minh ăn không hết đành phải chuyển cho gia đình khác. Sau này, khi quen với Lý Thủy, liền chọn lựa lưu lại những thứ phù hợp với khẩu vị của hắn.

Lý Thủy tránh đi, bày hộp thức ăn xong, mới quay đầu lại: "Hai con này lúc nào cũng ầm ĩ, sợ sẽ quấy nhiễu tiên sinh nghỉ ngơi. ”

Tạ Không Minh gật gật đầu, vung tay lên, mèo con liền chạy xa, một nhanh một chậm, chẳng mấy chốc mà hai chân kề vai sát cánh, rất thân mật: "Cũng may, đều là công, không ồn ào như vậy." hắn đi tới thì thầm.

"Công?" Lý Thủy không khỏi nhìn lại, quả thật là hai con moè đẹp đẽ béo núp, giữa hai chân sau có hòn bi rung rung. Hắn cảm thấy xấu hổ, vốn tưởng rằng mèo gọi xuân, ai ngờ là hai bên tình nguyện,* ngược lại dẫn đến hắn nửa đêm trằn trọc không ngủ được, thật sự là không được nha —— Lại liếc mắt nhìn Tạ Không Minh một cái, người này dịu dàng tao nhã, ở trên giường lại điên cuồng —— phía dưới lại không nhịn được vểnh lên.

*Moè gọi xuân, giao phối thường sẽ gây đau đớn vô cùng cho mèo cái. Lên đa phần là hông được tình nguỵn lắm.

Biết tâm tư của hắn, lại ăn hoành thánh, đáy mắt Tạ Không Minh mang theo ý cười, nói: "Aizz, đều là chay, ta ngược lại muốn nếm một bữa thịt tươi..."

Lý Thủy phục hồi tinh thần lại: "Vậy, vậy ta lại gói cho tiên sinh nhân mặn, muốn làm canh hay là chiên? ”

"Không câu nệ cách làm, hương vị tươi ngon là được."

Đợi Lý Thủy bị ôm vào trong phòng, cởi thắt lưng ra, mây mưa rộ lên, mới biết thế nào là muốn thịt tươi vây quanh, y ôm chặt thân thể hắn làm một miếng thịt tươi nhân côn th*t, tư thế quỳ gối nằm sấp, hoặc trước mặt nhún người, đều rất vui sướng. Tạ Không Minh trêu chọc hai con mèo, trong lòng nghĩ tới cũng tràn đầy dục vọng, hạ quyết tâm muốn đánh lớn với Lý Thủy, dương v*t cứng rắn như sắt, tiến vào huyệt mềm ướt át ra sức đụng mạnh không biết mấy trăm ngàn lần mới tiết ra tinh dịch, rót đến bụng người to lên, run rẩy không dứt.

Bên này vui vẻ, bên kia trong thành Linh Châu, tiểu thư sáng sớm thỉnh an dập đầu với bà ngoại xong, đang lo không tìm được danh tính nam tử ngày đó nhìn thấy, bỗng nhiên nha hoàn đưa tới một nữ nhân, là bà mối nổi danh gần đó, tin tức vô cùng nhanh nhạy. Bà lắc quạt, vừa mở miệng liền trúng tâm sự của tiểu thư, nói năm xưa đã gặp qua hán tử cường tráng kia, là người thôn Lý gia, đến nay vẫn chưa cưới vợ, nuôi dưỡng đệ đệ nhỏ cùng ông nội.

Tiểu thư vừa nghe, trên mặt liền mang theo vài phần vui mừng: "Ai nha, hắn là người hiếu thuận, đệ đệ lại có tiền đồ, vừa vặn có thể ở rể nhà ta. " Nàng tự cảm thấy mình xinh đẹp, gia đình lại giàu có, cho dù không phải là nữ nhi trẻ tuổi, cũng có một đoạn trải đời thành thục, dỗ dành nam tử nông thôn còn gì dễ bằng. lúc này liền cùng bà mối thương lượng, muốn tới cửa nhà người ta đàm phán hôn sự, không chút nào bủn xỉn tiền bạc.

Sáng sớm hôm sau, bà mối liền chạy tới thôn, đập cửa nhà —— Lý Thủy đưa Lý Húc đến thư viện, thật lâu không về, ông nội lại đi nhà khác buôn chuyện trên trời dưới đất, trong nhà tạm thời không có người. Bà mối bất đắc dĩ, đành qua hàng xóm xin một chén nước, thuận đường nói bóng nói gió một chút tin tức, lại như vô tình mà tiết lộ, mong bọn họ có thể giúp đỡ.

Thím hàng xóm nóng ruột, thầm nghĩ Lý Thủy tuổi không nhỏ,người khác ở tuổi hắn đã có vợ có con rồi, hiện giờ có tiểu thư phú thương trong thành yêu mến hắn, là một chuyện tốt, liền cao hứng mời bà mối ngồi xuống chờ. Cho đến buổi chiều, ông nội về trước nhìn thấy bà mối, chỉ liên tục lắc đầu: "Nó có chủ ý, ta không thể nói thêm."

"Nhà nào kết hôn mà chẳng phải qua bà mối, tuân theo mệnh trưởng bối?" Bà mối khéo mồm khéo miệng ríu rít: "Huống hồ tiểu thư cái gì cũng tốt, nếu A Thủy không muốn ở rể, nàng cũng tình nguyện. Đến lúc đó một nhà các ngươi chuyển đến trong thành, chờ tiểu thư sinh hạ một trai một gái,bốn thế hệ sống trong một gia đình, hạnh phúc biết bao! "

Vẻ mặt ông nội không thay đổi, thở dài một tiếng, nói: "Thôi, ngươi chậm rãi chờ, để A Thủy về rồi nói..."

Không lâu sau, Lý Thủy cũng ngồi xe bò về đến cửa nhà, chợt nghe được chuyện này, lông mày nhíu chặt: "Ta, ta không cưới vợ. ”

Lần này không chỉ bà mối, ngay cả thím hàng xóm cũng kinh ngạc, vội hỏi vì sao, Lý Thủy lại nói không nên lời.

Không ngờ bên ngoài đột nhiên ồn ào, thì ra tiểu thư trốn ở xe ngựa ngoài thôn, phát giác bà mối thật lâu không tới, hẳn là khuyên không được, liền tự mình đến cửa. nàng mang theo nha hoàn người hầu, hùng dũng cường tráng đi vào, những người không làm việc đều đến gần đến xem náo nhiệt, chật như nêm cối. Trong lúc đó, bà mối còn đang khoe khoang: "... Tiểu thư có của cải mấy vạn lạng, ruộng đồng bao la một con ngựa cũng không chạy được hết. Nhà đầy gạo củi, rương đầy vàng bạc, nếu cưới nàng thì hưởng làm sao, nàng lại là người hiếu thảo, đáp ứng phụng dưỡng ông nội đến cuối đời, cho đệ đệ ăn học.”

Lý Thủy vốn định cự tuyệt, tiểu thư đã lộ diện, cười nói diễm tình khiến cho mấy tên nam tử độc thân gần đó thèm nhỏ dãi. Nhưng Lý Thủy tâm như sắt cứng, bị bức bách nóng nảy, vẻ mặt đỏ bừng: "Ta đã có người mình yêu! ”

Tất cả đều kinh hãi, tiểu thư vừa xấu hổ vừa bực bội, nói: "Là nữ tử nhà ai? nàng, nàng so với ta, thật sự tốt hơn sao? ”

“...... Y, trong lòng ta y là người ta yêu nhất "Lý Thủy từ trước đến nay miệng ngốc, lúc này lại vô thức thổ lộ chân tình: "Ngoại trừ y ra, ta không muốn ai khác. ”

Nghe giọng điệu của hắn nghiêm túc, tiểu thư một mặt thở dài vận mệnh của mình không đủ, một mặt hâm mộ người trong miệng hắn: "Đã như vậy, ta chỉ có thể chúc mừng lang quân sớm ngày cưới được giai nhân. Bà bà đi thôi, nghĩ đến nhân duyên của ta, là không rơi ở nơi này được rồi. "nàng không chịu dây dưa, xoay người đi, một đám nam nữ cũng theo sát phía sau. chỉ chốc lát sau, những người xem náo nhiệt cũng tản ra bốn phía, để lại một bà thím liếc mắt nhìn Lý Thủy, cười nói: "Ôi chao, không nghĩ tới A Thủy là si tình như vậy.."

Ông nội vỗ cánh tay Lý Thủy, thay hắn lên tiếng: "Ừm, đứa nhỏ này dã tâm không nhiều lắm, lại có chút bướng bỉnh, sau này xin đừng đến thuyết phục nó nữa ”

"Hiểu rồi."

Trong nhà không có người ngoài, Lý Thủy mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn ông nội, không biết vì sao trong lòng nhảy dựng lên. Ông nội là một thợ săn lão làng, đôi mắt so với ưng còn sắc bén hơn vài phần, chắp tay sau lưng, thấp giọng nói với hắn: "Hôm nay lời này của ngươi, có nói với người nọ không? ”

“...... Không.” Lý Thủy cúi đầu, hai mũi chân hướng vào nhau

Ông nội hận hắn không biết cố gắng, hừ lạnh một tiếng: "Được, mấy ngày sau đi đưa cơm, tìm cơ hội đem chuyện này nói rõ ràng”. ”

Mới đầu Lý Thủy còn không nhận ra cái gì, rồi đột nhiên như hiểu ra, nhất thời hai tay run rẩy, tỉ mỉ cân nhắc một phen, biết ông nội đã sớm đoán ra chuyện hoang đường của hắn và Tạ Không Minh. Trong lòng đột nhiên chấn động một trận, vành tai đỏ bừng, ngơ ngác đứng tại chỗ, hồi lâu mới nhặt được ba hồn bảy phách, ghép thành một người thanh tỉnh.

Lý gia cự tuyệt tiểu thư nhà giàu là tin tức lớn, chỉ trong vòng một ngày đã truyền khắp đầu thôn cuối thôn, ngay cả trẻ con đang học ở học đường cũng nói rõ ràng, tựa như lúc đó đứng chứng kiến ngay tại chỗ. Tạ Không Minh tự nhiên cũng nghe đầy tai, vừa vì đối phương kiên quyết từ chối mà mừng rỡ, lại cảm thấy vài phần không thoải mái, ban đêm gặp mặt, trên mặt nhàn nhạt lạnh lùng, Lý Thủy nhìn thấy không dám lên tiếng.

Dùng cơm xong, hai người theo thói quen quấn vào làm một đôi, ở trên giường ôm ôm ấp, hai môi dán chặt vào nhau. Tạ Không Minh tiếc nuối buông ra, hai tay ôm lấy người trong ngực, hạ thấp thanh âm: ". A Thủy có người mình yêu, nếu lại vui vẻ với ta, một khi bị vạch trần mọi chuyện, sẽ chịu nổi sao? Không ngại đêm nay qua đi, cứ như vậy chia tay thôi, em——"

Lý Thủy lên tiếng ngắt lời, một lòng chỉ muốn giải thích: "Ta, ta không muốn xa cách tiên sinh..." Hắn càng nói càng e lệ, tim đập nhanh đến mức không chịu nổi, một lúc lâu sau, mới chọn lắp bắp bổ sung nửa câu sau: "Ta yêu thích tiên sinh, cho nên ngày đó ở trong suối, mới gọi tên họ tiên sinh. ”

"Thật vậy?" Tạ Không Minh nghiêm mặt nói, đôi mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt hắn.

Lý Thủy ngoan ngoãn đáp lời, quay đầu đi, nói: "Ừ..."

Cánh tay Tạ Không Minh bỗng dưng siết chặt, mút mạnh vào cánh môi hắn, lưỡi mềm mại giống như linh xà chui vào kẽ răng, ngoáy ngoáy cuộn tới cuốn lui, hồi lâu sau mới thở dốc nói: "Lần đầu tiên gặp A Thủy, ta liền ái mộ. sau đó mượn lý do làm quen, lại sợ ngươi tuổi còn nhỏ, lo lắng đợi đến bây giờ ——"

Lý Thủy bất giác nhớ tới những lời diễm tình kia, ngọc ấm cùng với thuốc mỡ, còn có lời từng dụ dỗ, trong lòng thanh minh, lại tình ý nóng bỏng, sau đó đưa tay dò vào vạt áo đối phương. Tuy rằng hắn ngượng ngùng, nhưng động tác vuốt ve không ngừng, rất nhanh vuốt ve tới dương v*t đã sớm ngẩng cao đầu, xoa qua xoa xoa lại.

Phát hiện hô hấp của Tạ Không Minh nặng nề, Lý Thủy hân hoan, trong lòng càng thêm kích động. Bắt đầu cúi người xuống, há mồm nuốt lấy vật to lớn này, ngậm quy đầu trơn trượt liên tục liếm láp. Hắn xem qua thoại bản, lại từng bị đối phương đùa bỡn qua, nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo*, đem cây tiêu ngọc trong miệng phát ra giai điệu triền miên. Tạ Không Minh càng lúc càng yêu hắn, ưỡn người chậm rãi động, cũng như *** ở phía dưới mật huyệt, dương v*t ở trong miệng Lý Thủy đâm vào rút ra không ngớt.

*Nhìn quả bầu vẽ ra chiếc gáo: ví với mô phỏng, học theo. Ý là học theo thoại bản.

"A.." Lý Thủy ăn quen rồi, lại dùng đầu lưỡi ấn lên đỉnh mắt, sau đó bọc hai môi lại, chỉ lo mút. Thật lâu sau, dưới thân Tạ Không Minh một mảnh tê dại nồng đậm, muốn thoát thân cũng không kịp, chỉ có rót tinh vào miệng hắn. Lý Thủy cũng không ngại tanh, đều nuốt, ngay cả tí dinh dính cũng liếm đi

Tạ Không Minh trong lòng bình an, ôm lấy hắn, tóc mai cọ xát lên: "A Thủy, ta yêu em lắm. ”

Lý Thủy thở phào, cũng đỏ tai giương mắt nhìn y, bên môi mang theo chút ý cười.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.