(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Bắc Thạch thi đại học được 630 điểm.
Cậu thuận lợi vào ngành Y đa khoa của Đại học Y Dung Thành.
Mọi việc xong xuôi, Lâm Bắc Thạch cuối cùng cũng được rảnh rang, nhưng tiếc là ông trời không cho cậu yên ổn. Đúng lúc cậu đang lên kế hoạch cho kỳ nghỉ thì vi-rút lại tìm đến.
Cậu ốm một trận ra trò, nửa đêm được Lục Cảnh Văn đưa vào bệnh viện.
Không biết có phải do giai đoạn thi đại học quá sức, cộng thêm cơ thể vốn cũng có chút vấn đề, mà Lâm Bắc Thạch ốm gần một tuần cũng không khỏi, cứ ho, cảm cúm liên miên, đôi khi còn sốt.
Đi khám cũng không tìm ra vấn đề gì, chỉ nói là sức đề kháng kém.
Kế hoạch đưa em gái đi chơi của Lâm Bắc Thạch đành phải tạm gác lại.
Sáng sớm nay, cậu vẫn cảm thấy không được khỏe, dùng nhiệt kế đo thì thấy 37.9°C.
Vẫn còn hơi sốt.
Cậu mơ màng được Lục Cảnh Văn đút cho ăn sáng và uống thuốc, rồi lại bị nhét trở lại giường nghỉ ngơi.
Lục Cảnh Văn ngồi bên giường, đưa tay chạm nhẹ vào Lâm Bắc Thạch đang nằm bẹp dí trên giường, nhẹ giọng nói: "Anh đưa em gái đến chỗ Nhiên Nhiên, sẽ quay lại nhanh thôi. Hôm nay anh không đến công ty, sẽ làm việc ở thư phòng, có gì không thoải mái thì gọi cho anh nhé."
Lâm Bắc Thạch gật đầu lung tung, ra hiệu mình đã hiểu.
Trong phòng ngủ nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Cửa sổ phòng ngủ vẫn mở để thông gió, chú mèo tam thể lông trắng muốt, giờ đã lớn phổng phao, uyển chuyển bước vào từ cửa, nhẹ nhàng nhảy lên giường Lâm Bắc Thạch, dùng cái đầu lông xù cọ vào trán cậu.
Lâm Bắc Thạch bị cọ đến mức tóc tai rối bời, buồn cười túm lấy hai chân của Phúc Thọ.
"Phúc Thọ... đừng quậy."
Giọng cậu vẫn còn nghẹt mũi.
Phúc Thọ: "Meo meo meo!"
Meo xong liền chui vào trong chăn của Lâm Bắc Thạch.
Lâm Bắc Thạch túm lấy chân sau của nó, kéo nó ra.
Bé mèo này rất quấn cậu, lại đặc biệt thích chui vào trong chăn của cậu, muốn ngủ cùng cậu.
"Không được, anh bị ốm, em ra ngoài ngủ đi."
Phúc Thọ: "Meo!"
Nó nhanh nhẹn nhảy lên, chui vào bên kia của chăn, lại bị Lâm Bắc Thạch kéo ra.
Nó dùng móng vuốt lông xù bám chặt vào chăn, dùng hành động thực tế chứng minh "tui nhất định phải ngủ ở đây"
Một người một mèo giằng co một hồi, Lâm Bắc Thạch đành chịu thua.
"Thôi được rồi, vào đi."
Cậu vừa nói vừa mở chăn ra, Phúc Thọ vẫy đuôi đắc ý chui vào trong chăn, cuộn tròn lại không nhúc nhích nữa.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, lúc này Lâm Bắc Thạch cũng cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.
Không biết ngủ bao lâu, Lâm Bắc Thạch nghe thấy tiếng chuông báo thức reng lên, cậu vô thức duỗi người, chợt nhớ ra mình quên tắt cái đồng hồ báo thức đã đặt trước đó.
Cậu nhắm mắt, với tay định lấy điện thoại, nhưng cảm thấy chăn bỗng trở nên vô cùng nặng nề.
Lâm Bắc Thạch vô cùng khó hiểu mở mắt ra.
Đập vào mắt là một chú mèo mướp lông xù phiên bản ngoại cỡ đang ngủ say sưa, mặt dí sát vào mặt cậu, như thể muốn nuốt chửng cậu vậy.
"Meo?!"
Lâm Bắc Thạch giật mình kêu lên, rồi lại bị chính tiếng kêu của mình làm cho giật bắn mình: "Meo...meo...ngao...meo?"
Ngay sau đó, cậu lăn lông lốc từ trên giường nhảy xuống, nhìn thấy bốn bàn chân trắng muốt, lông xù của mình.
"Meo...ngao?"
Mình... hình như biến thành mèo rồi a a a a a!
Trong lòng Lâm Bắc Thạch hoàn toàn sụp đổ, cậu bước từng bước chân mèo loạng choạng, rồi ngã sõng soài.
Mèo... Lâm Bắc Thạch rất suy sụp, mèo đi như thế nào nhỉ?
Cậu vắt óc suy nghĩ một hồi, thử bước chân trước trái và chân sau trái, rồi bước chân trước phải và chân sau phải.
"Meo... meo...ngao~"
Lâm Bắc Thạch phiên bản mèo con cuối cùng cũng bước đi được, thở phào một hơi: "Meo..."
Cậu ngẩng cái đầu mèo của mình lên, nhìn thấy chiếc gương lớn trước mặt.
Trước đây cậu thấy cái gương này cũng bình thường, nhưng hôm nay nhìn lại thấy khổng lồ quá. Hình ảnh phản chiếu trong gương là một chú mèo, cũng là mèo mướp, màu lông gần giống màu xám đậm, nhưng trước ngực có một mảng lông trắng, bốn bàn chân cũng màu trắng, giống như đang mang bốn chiếc vớ trắng, đôi mắt tròn xoe, ánh lên màu xám.
Lâm Bắc Thạch nhìn mình trong gương, không nhịn được kêu meo meo hai tiếng.
Cậu đã biến thành một... con mèo con trông chỉ mới một tháng tuổi.
"Meo..."
Sau khi kêu xong, Lâm Bắc Thạch lập tức bước những bước chân mèo, chạy nhảy đi tìm Lục Cảnh Văn.
Cửa phòng làm việc không đóng, Lâm Bắc Thạch ngẩng cái đầu mèo nhỏ của mình lên, thấy Lục Cảnh Văn đang đeo tai nghe, chăm chú nhìn vào máy tính bảng, thỉnh thoảng lại nói vài câu.
Lục Cảnh Văn đang họp.
Đệm thịt dưới chân mèo rất mềm, Lâm Bắc Thạch lặng lẽ thò đầu vào cửa, bước những bước chân mèo nhỏ, lẻn vào gầm bàn làm việc, đợi Lục Cảnh Văn họp xong.
"Được, cứ sắp xếp như vậy, tan họp."
Cuối cùng cũng đợi được câu này, tai mèo của Lâm Bắc Thạch động đậy, cậu giơ chân trước lên vỗ vào dép lê của Lục Cảnh Văn.
Đệm thịt nhẹ nhàng vỗ vào mặt giày, Lâm Bắc Thạch vừa vỗ vừa không nhịn được kêu: "Meo meo, meo meo meo!"
Nhanh nhìn xuống đi... nhìn xuống đi!
Cảm giác chạm nhẹ và tiếng mèo kêu đột ngột xuất hiện trong phòng làm việc yên tĩnh khiến Lục Cảnh Văn sững người, cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Một chú mèo nhỏ đang không ngừng dùng móng vuốt vỗ vỗ vào giày của anh.
Lục Cảnh Văn cau mày: "Sao lại có một con mèo ở đây?"
"Còn nhỏ thế này nữa chứ..." Lục Cảnh Văn đưa tay bế bé mèo lên, "Phúc Thọ đã triệt sản rồi, mà tầng lầu lại cao như vậy..."
Bé mèo này từ đâu chui ra thế nhỉ?
Bị bàn tay anh nắm lấy, Lâm Bắc Thạch nghe thấy lời Lục Cảnh Văn nói thì vội vàng lên tiếng, kêu rất to.
"Meo——, meo ngao meo meo meo!"
Em là Lâm Bắc Thạch!
Kêu xong, cậu nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Lục Cảnh Văn, chợt nhận ra, Lục Cảnh Văn đâu phải mèo, anh ấy không hiểu tiếng mèo.
Nhìn bé mèo lại kêu to, lúc thì dựng tai lúc thì cụp tai, Lục Cảnh Văn xoa xoa đầu mèo nhỏ, rồi lại gãi gãi cằm, dịu dàng nói: "Không sao, đừng sợ, có phải đói rồi không? Để anh lấy gì cho em ăn nhé."
Lâm Bắc Thạch vốn đang được gãi cằm thoải mái đến mức nheo mắt lại, nghe vậy lập tức đứng dậy kêu meo: "Meo ngao—— meo meo!"
Bây giờ em không đói.
Việc cấp bách bây giờ là phải làm cho Lục Cảnh Văn biết mình là Lâm Bắc Thạch.
Cậu nhìn những vật xung quanh, bốn chân dùng sức, nhảy lên bàn làm việc của Lục Cảnh Văn.
Cậu đi vòng quanh bàn làm việc, kêu meo một tiếng.
Lục Cảnh Văn: "?"
Cậu nhìn thấy bé mèo giơ móng vuốt lên vỗ vỗ vào màn hình máy tính bảng.
Chiếc máy tính bảng đang chuẩn bị tắt màn hình lại sáng lên.
Lục Cảnh Văn kinh ngạc nhìn bé mèo xòe móng vuốt ra, dùng đệm thịt lướt vài cái, từ trong các ứng dụng nền đã chính xác tìm thấy ứng dụng ghi chú của máy tính bảng.
Lục Cảnh Văn há hốc mồm, cho dù anh luôn bình tĩnh, gặp phải chuyện này cũng phải kinh ngạc.
Nhưng điều khiến anh càng kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
Bé mèo vừa kêu meo meo, vừa dùng móng vuốt viết ra trên máy tính bảng năm chữ nguệch ngoạc, kết cấu lộn xộn, nhưng vẫn miễn cưỡng nhận ra được.
"Em là Lâm Bắc Thạch."
Vị tổng tài Lục luôn bình tĩnh trước mọi việc, dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc, giờ đây hóa đá toàn thân.
"Em... là... Bắc Thạch?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");