Quá Lửa - Vũ Sấu Lâm Phong

Chương 60: Ừm... Là em




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Andrew Mond và Phương Diên Đình đến bệnh viện, vừa đúng lúc thấy y tá đẩy xe chất đầy túi máu chạy vội vào phòng mổ.

Lâm Bắc Thạch ngồi trên ghế dài, máu chưa khô dính đầy tay áo và người.

Cậu ngồi yên bất động, như đang ngẩn người.

Thực ra, cậu đang nhìn chằm chằm vào vết máu trên tay, nhớ lại cảm giác máu nóng ấm phun ra từ dưới tay mình.

Lục Cảnh Văn bị đâm vào bụng, không rõ tổn thương nội tạng hay mạch máu nào, máu tuôn ra xối xả, đọng thành một vũng dưới ghế lái. Lâm Bắc Thạch không dám di chuyển Lục Cảnh Văn, sợ gây ra tổn thương thứ cấp, chỉ có thể vòng ra ghế lái, cố gắng cầm máu cho anh.

Nhưng máu vẫn không ngừng chảy.

Máu phun ra từ kẽ tay cậu.

Bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng: "Tiểu Lâm?"

Lâm Bắc Thạch giật nảy mình, nghiến chặt răng run rẩy, dường như bị tiếng gọi làm cho hoảng sợ, bắt đầu run lên bần bật.

Nước mắt cậu tuôn rơi không ngừng, hòa lẫn với máu trên mặt, trong bụng cuồn cuộn đau quặn, cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ họng.

Lâm Bắc Thạch bật dậy, lao đến bên thùng rác nôn ọe.

Nhưng cậu không nôn ra được gì, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như bị ép ra ngoài.

Phương Diên Đình giật mình, vội vàng chạy đến vỗ lưng cho cậu.

Andrew Mond cau mày nhìn Lâm Bắc Thạch, cậu có phản ứng sinh lý này là do quá đau khổ.

Nôn ọe khoảng năm sáu phút, Lâm Bắc Thạch đứng không vững, được Andrew Mond và Phương Diên Đình dìu ngồi xuống ghế, ngửa mặt lên trần nhà, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Andrew Mond không nỡ nhìn cậu như vậy, nhưng lại không biết an ủi thế nào – những lời an ủi đối với Lâm Bắc Thạch lúc này quá vô nghĩa, hư vô mờ mịt.

"Đã báo cho người nhà của Lục Cảnh Văn chưa?" Andrew Mond quay sang hỏi Phương Diên Đình.

Dù sao bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống, không có tư cách ký giấy cho Lục Cảnh Văn, nếu tình hình của anh nguy kịch... Andrew Mond không dám nghĩ tiếp, anh lo lắng nhìn đèn phòng mổ vẫn sáng, rồi lại nhìn Lâm Bắc Thạch đã nhắm mắt, thở dồn dập.

"Đã báo cho ông nội của Lục Cảnh Văn, lát nữa ông ấy sẽ đến," Phương Diên Đình nói, "Cũng đã gọi cho dì Tống, dì ấy nói sẽ đáp chuyến bay sáng mai về."

Nói xong, Phương Diên Đình nhìn Lâm Bắc Thạch, rồi lại nhìn Andrew Mond, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, anh dùng điện thoại gõ vài dòng chữ cho Andrew Mond.

"Hay là cậu nghĩ cách đưa Tiểu Lâm về nhà trước đi, ông nội Lục tính tình không tốt, tôi sợ ông ấy làm khó Tiểu Lâm."

Andrew Mond xem xong, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý với đề nghị của Phương Diên Đình.

Anh quay người, vừa định nói chuyện với Lâm Bắc Thạch thì ba cảnh sát bước ra từ thang máy.

Giờ thì không về nhà được nữa rồi.

Lâm Bắc Thạch bị cảnh sát đưa về đồn để lấy lời khai.

Lục Cảnh Văn đã báo cảnh sát rất kịp thời, cảnh sát hành động nhanh chóng, trong vòng nửa tiếng đã bắt được mấy tên tội phạm đang định bỏ trốn.

Lâm Bắc Thạch ngồi trên ghế, cố gắng kìm nén giọng nói run rẩy khàn đặc, chậm rãi thuật lại sự việc, đồng thời giao nộp chiếc bút ghi âm làm bằng chứng.

Lấy lời khai xong đã là một giờ sáng.

Ca mổ của Lục Cảnh Văn vẫn chưa kết thúc, Lâm Bắc Thạch chậm rãi bước ra khỏi phòng thẩm vấn, quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Hiếu Xương bị còng tay. Hai cha con chạm mắt nhau ở hành lang.

Lâm Hiếu Xương nhìn Lâm Bắc Thạch đầy máu, vậy mà lại cười phá lên.

"Nghe nói vẫn đang cấp cứu, đáng lẽ tao nên đâm sớm hơn, đâm thêm mấy nhát nữa," Lâm Hiếu Xương nói, "Đâm chết cả nó lẫn mày, ai cũng..."

Câu "đừng hòng sống yên ổn" còn chưa nói hết, Lâm Bắc Thạch như phát điên lao về phía Lâm Hiếu Xương, nhưng giữa đường bị Andrew Mond nhanh tay lẹ mắt giữ chặt eo kéo lại.

"Lâm! Bình tĩnh! Bình tĩnh!"

Mấy cảnh sát cũng vội vàng ngăn Lâm Bắc Thạch lại, đồng thời nhanh chóng áp giải tên tội phạm lắm mồm kia đi.

Nỗi hận thù và oán giận tích tụ bấy lâu bùng nổ cùng một lúc, Lâm Bắc Thạch gần như sụp đổ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Hiếu Xương bị cảnh sát áp giải đi.

Cậu nhớ lại thời thơ ấu của mình.

Trên đường tan học, những đứa trẻ cậu quen biết hay không quen biết đều được cha mẹ đón về, có đứa còn được ba bế lên, cõng trên cổ.

Cậu có ghen tị không?

Tất nhiên là có.

Trẻ con vốn dĩ khao khát tình yêu thương của người lớn, làm sao cậu lại không ghen tị, không mong muốn có một gia đình hòa thuận, có những ngày tháng vui vẻ?

Hồi nhỏ cậu cũng mong được ba bế lên, cõng trên cổ, mong về nhà sẽ thấy ba mẹ vui vẻ ngồi bên nhau.

Đáng tiếc, có những mong ước, mãi mãi chỉ là mong ước, càng lớn lên, càng hiểu rõ những mong ước này giống như mò trăng dưới nước, đều là không thể.

Cuộc sống của cậu chỉ toàn là những trận đòn roi vô tận của gã ta, những giọt nước mắt không ngừng rơi của mẹ, là những chặng đường gập ghềnh chông gai.

Một hơi thở phào, một chút ấm áp trong cuộc sống, khó có thể giúp cậu tiếp tục bước đi, nhưng cậu cũng chỉ có thể lẻ lỏi nhích từng bước từng bước.

Nhưng dù hận Lâm Hiếu Xương đến mức nào, cậu cũng chưa bao giờ muốn gã ta chết.

Vậy mà người cha có quan hệ huyết thống với mình này, lại muốn đâm chết cậu, muốn đâm chết Lục Cảnh Văn.

Liệu gã có biết Lục Cảnh Văn đối với mình có ý nghĩa gì không?

Trong mắt Lâm Hiếu Xương, Lục Cảnh Văn đồng nghĩa với việc Lâm Bắc Thạch có thể thoát khỏi vũng lầy cuộc đời, có thể có một cuộc sống an ổn.

Lâm Bắc Thạch cảm thấy giờ phút này, sự ra đời của mình giống như một trò hề, một sai lầm to lớn.

Lâm Bắc Thạch kiệt sức ngã xuống, suýt chút nữa thì quỳ trên mặt đất.

Sau đó, cậu nắm chặt tay vịn của chiếc ghế dài, gắng gượng chống đỡ bản thân đứng dậy, cố gắng thẳng lưng, quay người bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Lâm Hiếu Xương sẽ phải chịu trừng phạt của mình, còn cậu, vẫn còn một chặng đường dài phải đi.

Andrew Mond đưa Lâm Bắc Thạch về nhà.

Ban đầu Lâm Bắc Thạch không đồng ý, cậu vẫn muốn quay lại bệnh viện chờ đợi.

"Lâm, cậu quá mệt mỏi, tâm trạng cũng không ổn định, cần nghỉ ngơi, nếu không cậu lại vì cảm xúc mà ảnh hưởng đến sinh lý, có thể sẽ phải tiêm thuốc an thần đấy," Andrew Mond nói, "Bệnh viện có tụi anh rồi, cậu cứ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hãy đến thay anh và Phương."

"Nếu có chuyện gì, anh và Phương sẽ thông báo cho cậu ngay lập tức," Andrew Mond tiếp tục thuyết phục, "Hơn nữa, ngày mai  còn phải đến đồn cảnh sát, Lâm, cậu phải giữ gìn sức khỏe."

............

Dưới sự thuyết phục của Andrew Mond suốt dọc đường, Lâm Bắc Thạch cuối cùng cũng đồng ý về nhà nghỉ ngơi trước.

Nhưng cậu ngủ không ngon giấc.

Nửa đêm, cậu trằn trọc trong cơn mê man, nước mắt thấm ướt gối, đến nửa đêm sau, cậu bắt đầu sốt, những giấc mơ cứ liên tục hiện lên, tất cả đều là những hình ảnh đáng sợ, một mảng máu lớn tràn đến, đè nén khiến cậu không thở nổi, nhưng lại không thể nào tỉnh lại được.

Phúc Thọ lo lắng nằm sấp bên cạnh cậu, dùng móng vuốt đẩy, dùng lưỡi liếm, cố gắng đánh thức Lâm Bắc Thạch.

Không biết đã cố gắng bao lâu, Lâm Bắc Thạch cuối cùng cũng giãy giụa tỉnh lại.

Cậu lăn xuống giường, run rẩy dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho mình, sau đó nửa ngồi nửa quỳ lôi ra một đống thuốc, khó khăn phân biệt ra được viên Ibuprofen, trực tiếp nuốt chửng một viên, rồi cậu không biết nghĩ đến điều gì, loạng choạng chạy ra ngoài lấy nước, uống ừng ực mấy cốc rồi lại quay về nằm.

Tác dụng của Ibuprofen rất nhanh, cậu bắt đầu đổ mồ hôi, nhiệt độ cơ thể bắt đầu hạ xuống.

Cùng lúc đó, Lục Cảnh Văn đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.

May mắn là được đưa đến bệnh viện kịp thời, con dao to bằng nửa bàn tay người lớn cũng không đâm trúng động mạch chủ ở bụng, mà chỉ sượt qua đó, đâm vào gan.

Nếu không thì có lẽ sẽ nghiêm trọng hơn rồi.

Ca phẫu thuật của anh kết thúc vào khoảng hai giờ, bây giờ đã ở trong phòng chăm sóc đặc biệt được ba tiếng.

Chỉ cần trong vòng tám tiếng anh không xuất hiện bất kỳ tình trạng nguy hiểm nào, là có thể chuyển sang phòng bệnh thường.

Lục lão gia tuổi đã cao, khi ca phẫu thuật sắp kết thúc thì đã về nghỉ ngơi, chỉ để lại Lục Cảnh Nhiên và một quản gia ở bệnh viện. Phương Diên Đình và Andrew Mond ngồi một trái một phải bên cạnh Lục Cảnh Nhiên, nhìn cậu bé ăn cơm.

Trong phòng bệnh, Lục Cảnh Văn đã có chút ý thức.

Anh cố gắng mở mắt, nhưng không thành công.

Trong khoảng thời gian đó, anh có thể cảm nhận được có người vào kiểm tra phòng, nói lẩm bẩm điều gì đó, nhưng không nghe rõ.

Khi anh muốn lắng nghe kỹ hơn, bóng tối mịt mù lại nuốt chửng ý thức của anh.

Gần bảy giờ, cuối cùng anh cũng tỉnh lại một lần từ cơn hôn mê, nhưng thời gian rất ngắn, chỉ ba phút. Tầm nhìn của anh rất mờ, không nhìn rõ đồ đạc trong phòng bệnh, cổ họng cũng khô rát đến mức không phát ra tiếng.

"Anh ấy còn trẻ, thể chất cũng tốt, nhìn chung là đang tiến triển tốt..."

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của anh, cuối cùng xác nhận các dấu hiệu sinh tồn của anh ổn định, tình trạng hồi phục cũng khá tốt, nên đã chuyển anh từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường trước thời hạn.

Bảy giờ rưỡi sáng, Lâm Bắc Thạch nhận được điện thoại của Andrew Mond sau khi đo nhiệt độ xong.

Cậu vừa nhìn nhiệt độ cơ thể bình thường của mình trên nhiệt kế, vừa nghe Andrew Mond nói.

"Lục đã ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt rồi, tụi anh đã làm thủ tục chuyển viện cho cậu ấy, chuyển đến Hòa Tâm để điều trị và nghỉ dưỡng," Andrew Mond nói, "Anh nghe bác sĩ cả hai bên đều nói cậu ấy đang khoẻ lại, cậu đừng lo lắng nhé."

Lâm Bắc Thạch nghẹn ngào, khẽ "ừm" một tiếng.

Không nói nên lời là cảm giác gì, sống lưng cậu trùng xuống, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.

Cậu thu dọn đồ đạc, mặc một chiếc áo khoác phao màu trắng có viền lông ở mũ.

Đây vẫn là chiếc áo mà Lục Cảnh Văn lặng lẽ mua cho cậu khi hai người mới ký hợp đồng.

Bây giờ đã là đầu tháng mười hai. Mùa đông ở Dung Thành đến muộn, lúc này mới có nhiệt độ thấp rõ rệt, lá cây trên đường đã rụng hết, gió lạnh thổi vù vù.

Lâm Bắc Thạch xuống khỏi taxi, đến tầng cao nhất của tòa nhà nội trú bệnh viện Hòa Tâm.

Lục Cảnh Văn vẫn chưa tỉnh, Lâm Bắc Thạch ngồi bên giường bệnh yên lặng chờ đợi.

Cậu mang theo đề thi và vở bài tập, đặt ngay ngắn trên bàn, tỉ mỉ và nghiêm túc làm bài.

Lục Cảnh Văn tỉnh dậy, đập vào mắt chính là khung cảnh này.

Ban đầu, tầm nhìn còn mờ mịt, Lục Cảnh Văn chỉ thấy lờ mờ một bóng người trắng muốt bên giường. Đợi đến khi thị lực dần hồi phục, cậu mới nhìn rõ, đó là Lâm Bắc Thạch.

Cậu mặc một chiếc áo phao trắng, cả người trông sạch sẽ gọn gàng. Cậu ngồi yên lặng, dường như gầy đi trông thấy chỉ trong một đêm, quầng thâm hiện rõ dưới mắt, hàng lông mày cũng hơi chau lại.

Lục Cảnh Văn cố gắng lấy hơi, khó nhọc nuốt nước bọt.

Lâm Bắc Thạch đang kiểm tra lại đáp án bài tập, bỗng nghe thấy một tiếng gọi khẽ khàng mà khàn đục.

"... Bắc... Bắc Thạch..."

Lâm Bắc Thạch giật mình quay phắt lại, nhất thời có chút lúng túng.

Cậu ngập ngừng một lúc, rồi một giọng khàn khàn mới thoát ra khỏi môi: "Ừm... là em."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.