(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Bắc Thạch sững người.
Không ai biết Lục Cảnh Văn đã tỉnh lại bao lâu, anh lặng lẽ nhìn trần nhà, ánh mắt chạm phải Lâm Bắc Thạch thì khẽ dừng lại.
Chưa đợi Lâm Bắc Thạch giúp đỡ, anh đã tự mình chống tay ngồi dậy, nửa người dựa vào gối.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Bên ngoài gió thổi mưa rơi, nhưng mưa đã rõ ràng nhỏ hơn, những hạt mưa tí tách gõ lên cửa sổ.
Ước chừng năm sáu phút sau, Lâm Bắc Thạch mới khó khăn tìm lại được giọng nói của mình: "Anh uống chút nước không?"
Lục Cảnh Văn lắc đầu, ra hiệu không cần. Anh liếc nhìn Andrew Mond và Phương Diên Đình đang đứng ở cửa, rồi quay lại nhìn Lâm Bắc Thạch.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Cảnh Văn mở miệng.
Anh như rơi vào trạng thái cực kỳ bình tĩnh, giọng nói không chút gợn sóng, đều đều như một đường thẳng: "Em đều biết rồi."
Lâm Bắc Thạch nghe ra Lục Cảnh Văn không phải đang hỏi.
Đây là một câu khẳng định.
Lâm Bắc Thạch nhất thời không biết nên nói gì, cậu khẽ ừ một tiếng, rồi cúi đầu xuống.
"Xin lỗi em."
Giọng nói của Lục Cảnh Văn lại vang lên.
Những ngón tay của Lâm Bắc Thạch theo lời nói của Lục Cảnh Văn đột nhiên siết chặt.
"Chuyện này anh không nên giấu em, là anh sai."
"Anh vốn định tìm một cơ hội thích hợp để nói hết mọi chuyện cho em, nhưng vẫn chưa kịp..."
"Xin lỗi em, ban đầu đã nói sẽ thành thật với em, nhưng anh đã không làm được."
"Xin lỗi em."
Lục Cảnh Văn lại lặp lại một lần nữa, sau đó anh dừng lại, nhẹ giọng nói: "Lần này, làm em sợ rồi."
Lâm Bắc Thạch theo bản năng gật đầu, sau đó lại như nhận ra điều gì, vội vàng lắc đầu.
Đôi mắt nâu sẫm của Lục Cảnh Văn khẽ động.
Anh giơ bàn tay bị thương lên, dường như muốn chạm vào tóc của Lâm Bắc Thạch.
Mái tóc bị nước trong nhà vệ sinh làm ướt, dính vào nhau, cộng thêm quần áo trên người Lâm Bắc Thạch cũng nhăn nhúm còn dính máu, khiến cả người trông vô cùng tiều tụy.
Lục Cảnh Văn mím môi, đồng tử run lên.
Lâm Bắc Thạch chớp mắt nhẹ và nhanh, cảm nhận bàn tay đó lướt qua mặt mình, không chạm vào thứ gì rồi lại trở về giường.
Vết thương được băng bó bằng gạc vẫn còn thấy lờ mờ một chút màu đỏ của máu.
"Không sao, có gì đâu," Lâm Bắc Thạch cong khóe môi, cố gắng làm cho bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, đôi mắt xám nhạt hơi cong lên, bên trong phản chiếu hình bóng của Lục Cảnh Văn, "Chúng ta có thể từ từ, sẽ ổn thôi anh, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Câu nói này, giống như lúc Lâm Gia Lâm ghép tủy, Lục Cảnh Văn đã dịu dàng nói với Lâm Bắc Thạch.
Lục Cảnh Văn lại không đáp lời, anh tự mình nhắc đến những chuyện khác: "Chi phí y tế của Gia Lâm anh đã thanh toán rồi, trước đó anh đã dặn dò trợ lý tìm trường học cho con bé, cũng đã làm xong thủ tục nhập học."
"Trường học là trường trung học cơ sở số 3 Dung Thành, anh đã trả trước các khoản chi phí liên quan, đến lúc con bé xuất viện, có thể đến đó học ngay."
"Anh nghĩ sau này con bé lớn lên, sống chung với chúng ta cũng không tiện, nên đã mua một căn hộ ở gần trường trung học cơ sở, bốn phòng hai sảnh," Lục Cảnh Văn nói, "An ninh cũng tốt, đồ đạc cũng đã mua hết rồi, căn hộ đứng tên em, lát nữa anh đưa chìa khóa cho em."
"À đúng rồi, anh làm cho em một cái thẻ tiết kiệm, bên trong có một ít tiền, vốn định làm quà năm mới, bây giờ đưa cũng không khác gì," Lục Cảnh Văn lại nói, "Quà năm mới còn có một chiếc xe và những thứ khác, lát nữa anh bảo trợ lý lái đến cho em, anh đã mua chỗ đậu xe ở khu đó rồi, đợi sau này em tốt nghiệp cấp ba, có thể đi học lái xe."
Vốn dĩ đều là những chuyện đáng mừng, nhưng Lâm Bắc Thạch càng nghe càng thấy đáy lòng lạnh lẽo.
"Lục Cảnh Văn," giọng Lâm Bắc Thạch hơi run, "vì sao lúc này lại nói những chuyện này?"
Lục Cảnh Văn im lặng một lúc, cuối cùng chỉ nói: "Không có gì, chỉ là muốn nói với em."
"Em cũng mệt rồi, về thay quần áo, nghỉ ngơi sớm đi."
Đây là không muốn cậu ở lại.
Lâm Bắc Thạch không phải trẻ con, cậu là người trưởng thành có kinh nghiệm xã hội, làm sao không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lục Cảnh Văn.
Cậu cảm thấy cổ họng nghẹn lại, lặng lẽ đứng dậy.
Ra khỏi cửa phòng bệnh, cậu lại không rời đi, cứ đứng ở cửa, nhìn Lục Cảnh Văn qua cửa kính.
Lục Cảnh Văn ngồi trên giường bệnh, cơn đau đầu vẫn chưa tan, anh vẫn còn hơi hồi hộp, bàn tay không bị thương giấu dưới chăn vẫn còn run rẩy.
Anh quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Bắc Thạch đứng ngoài cửa, cúi đầu như một đứa trẻ bị phạt đứng, tim anh không khỏi thắt lại, cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, anh cuối cùng cũng ngừng run, với lấy điện thoại đặt bên giường, gửi tin nhắn cho Andrew Mond.
Điện thoại trong túi Andrew Mond rung lên, anh ta lập tức lấy ra xem.
"Cái đó..." Andrew Mond ho khan một tiếng, "Phương, Lục nhờ cậu đưa Lâm về nhà, cậu ấy nói có chuyện muốn nói với tôi."
"Được," Phương Diên Đình đáp lại rất dứt khoát, "Tiểu Lâm, anh đưa cậu về nhé."
Lâm Bắc Thạch lắc đầu.
Andrew Mond và Phương Diên Đình nhìn nhau, có chút đau đầu.
Người ta không muốn về, đâu thể trói người ta về được chứ?
Ba người giằng co nửa phút, Phương Diên Đình ho khan một tiếng, ra hiệu cho Andrew Mond vào trong trước, hắn tự có cách.
Andrew Mond gật đầu, ra hiệu OK, sải bước vào phòng bệnh và đóng cửa lại.
Vừa thấy cửa đóng lại, Phương Diên Đình vội vàng nói nhỏ với Lâm Bắc Thạch: "Không về thì thôi, chúng ta ngồi ghế bên cạnh, cậu ấy không nhìn thấy là được rồi. Cậu ấy thấy cậu ở đây, chắc chắn sẽ không nói một lời nào với Andrew đâu."
Lâm Bắc Thạch ngước nhìn Phương Diên Đình, đôi mắt xám nhạt phủ một tầng sương mù, hốc mắt cũng đỏ lên. Cậu chậm rãi di chuyển bước chân, rời khỏi cửa phòng bệnh của Lục Cảnh Văn, đến ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài một phòng bệnh khác.
Phương Diên Đình vội vàng đi theo.
Ông trời đánh con đi! Hắn đâu biết cách an ủi người khác, chẳng lẽ lại bắt Andrew Mond phân thân sao?
Lâm Bắc Thạch lặng lẽ ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
Phương Diên Đình ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hai người mới gặp nhau một lần, cũng không quen lắm, Phương Diên Đình không biết nên nói gì, đành im lặng, ngồi ngẩn người cùng Lâm Bắc Thạch.
Hai người ngồi ngây người không biết bao lâu.
"Anh ấy... không muốn em ở bên cạnh anh ấy nữa," Lâm Bắc Thạch đột nhiên lên tiếng, "chắc chắn... là không muốn em nữa rồi."
"Hả?"
Phương Diên Đình nghe vậy suýt chút nữa nhảy dựng lên.
"Tiểu Lâm, cậu ấy nói gì vậy?" Phương Diên Đình cẩn thận lựa lời, "Nói không chừng là hiểu lầm, cậu ấy đôi khi không biết cách diễn đạt, đúng vậy, không biết cách diễn đạt."
"Anh ấy xin lỗi em, lại nói rất nhiều," Lâm Bắc Thạch nói nhỏ, "giống như đang dặn dò hậu sự vậy... nói rất nhiều."
"Anh ấy gần như đã sắp xếp tất cả mọi thứ cho em."
Phương Diên Đình trong nháy mắt cảm thấy da đầu tê dại.
Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh "cạch" một tiếng mở ra.
Lâm Bắc Thạch đột ngột ngẩng đầu lên.
Andrew Mond đứng ở cửa, nhìn Phương Diên Đình và Lâm Bắc Thạch đang ngồi trên ghế dài.
Ánh mắt chạm đến Lâm Bắc Thạch, Andrew Mond buồn đến mức mái tóc xoăn cũng rũ xuống.
Lục nói không sai, Lâm ở gần đây, chưa đi.
"Lâm," Andrew Mond ngồi xuống bên cạnh Lâm Bắc Thạch, "anh nói với cậu một chuyện này, cậu đừng kích động nhé."
Lâm Bắc Thạch nhìn Andrew Mond chằm chằm, trong lòng mơ hồ đoán được Andrew Mond muốn nói gì.
Cậu giành nói trước khi Andrew mở miệng: "Anh ấy muốn chia tay với em, phải không?"
Andrew Mond bị câu nói của Lâm Bắc Thạch làm nghẹn họng. Anh ta ấp úng một hồi, nói lắp bắp mấy câu tiếng Nga, cuối cùng đành buông xuôi: "Phải, Lục nói, hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ về chuyện này."
"Cậu ấy nghĩ rằng, trạng thái hiện tại của cậu ấy không thích hợp để làm bạn đời của cậu." Andrew Mond nhớ lại những lời nói gần như tàn nhẫn của Lục Cảnh Văn trong phòng bệnh.
"Cậu nhìn tôi xem, tôi rất dễ dàng trở lại trạng thái lúc đó, phản xạ có điều kiện là buồn nôn, run rẩy, hoảng sợ, tự làm hại bản thân..."
"Tôi không muốn em ấy ở bên một kẻ như vậy," Lục Cảnh Văn chủ động đặt mình vào vị trí người ngoài cuộc, "em ấy cần một cuộc sống ổn định, cần một người yêu chu đáo, không cần một người không thể kiểm soát bản thân khi lên cơn, không cần phải chiều theo cảm xúc và cuộc sống của ai cả."
"Tuổi thơ của em ấy không hề tốt đẹp," Lục Cảnh Văn nói nhỏ, "gã cha đối xử với em ấy không tốt, tôi không muốn một ngày nào đó, tôi sẽ vì lý do của mình, giống như ba em ấy làm tổn thương em ấy, để em sống trong lo lắng sợ hãi giữa một mớ hỗn độn của tôi."
"Đó là do thuốc kích dục mà..." Andrew Mond nhớ mình đã nói trong vô vọng, "Lục, không ai có thể giữ được tỉnh táo dưới liều lượng thuốc kích dục lớn như vậy, cộng thêm việc cậu từng mắc chứng sợ tình dục, trạng thái mê sảng không kiểm soát được quả thực có ảnh hưởng rất lớn, rất dễ khiến cậu nhớ lại trạng thái bị cưỡng ép kích thích ham muốn rồi bị điện giật khi ở trung tâm cải tạo đồng tính... Nhưng đó không phải là lỗi của cậu, không ai là hoàn hảo, cậu đừng quá khắt khe với bản thân."
"Hơn nữa lần này, cậu cũng không làm cậu ấy bị thương."
"Vậy còn lần sau thì sao?"
Lục Cảnh Văn bình tĩnh hỏi ngược lại.
Andrew Mond rối rắm túm tóc.
Lục nói cũng đúng, vậy còn lần sau thì sao?
Nếu lần sau, vô tình làm bị thương thì sao?
Vì vậy, nói đến cuối cùng, Andrew Mond quyết định tôn trọng ý nguyện của Lục Cảnh Văn.
Nghĩ đến đây, Andrew Mond thở dài nặng nề.
"Em không đồng ý chia tay." Lâm Bắc Thạch nói nhỏ.
"Anh giúp em nói với anh ấy," Lâm Bắc Thạch nói tiếp, "Em không đồng ý chia tay, trừ khi anh ấy tự mình nói với em, anh ấy không còn yêu em nữa."
"Nếu anh ấy nói như vậy, thì em và anh ấy sẽ đường ai nấy đi."
"Nếu không nói, thì em không đồng ý, bất kỳ lý do gì em cũng không đồng ý."
Nói xong, cậu nhắm mắt lại, đứng dậy.
"Anh ấy không muốn em ở đây," Lâm Bắc Thạch nói nhỏ, "Vậy em đi."
"Em đi ngay bây giờ."
Cậu lau mắt, dưới ánh mắt của Phương Diên Đình và Andrew Mond, đứng dậy, chậm rãi bước về phía thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, cửa phòng bệnh bên cạnh "cạch" một tiếng mở ra.
Andrew Mond và Phương Diên Đình đồng loạt quay đầu nhìn Lục Cảnh Văn, Phương Diên Đình ho khan một tiếng, lẩm bẩm: "... Haiz, tự cậu nghĩ cách đi, tôi và Andrew bó tay rồi."
Nói xong, Phương Diên Đình lại thở dài đứng dậy đuổi theo thang máy: "... Đêm hôm khuya khoắt, tôi đi tiễn cậu ấy."
Còn Lục Cảnh Văn mặt mày tái nhợt đứng trong cửa, nhìn chằm chằm về hướng Lâm Bắc Thạch rời đi.
Chiến tranh lạnh bắt đầu.
—
Lily: Anh Lục vì muốn bảo vệ em mà tự cắt đường lui của bản thân, em Lâm hiểu nhưng vẫn rất buồn vì anh Lục không tin bản thân mình và không tin ở em. Nhưng truyện này theo hướng chữa lành, không có vả mặt truy ngược gì đâu nhé, cả hai yêu nhau, sẽ hiểu nhau và cùng nhau vượt qua sớm thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");