(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Bắc Thạch và Lục Cảnh Văn kết hôn vào kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học.
Lục Cảnh Văn nghỉ tất cả những ngày phép mà anh chưa dùng đến để tổ chức đám cưới và hưởng tuần trăng mật.
Đám cưới được tổ chức không quá lớn, chỉ mời những người bạn thân thiết và vài họ hàng quan trọng. Lục Cảnh Nhiên và Lâm Gia Lâm được "bắt" làm phù dâu, phù rể, đi theo sau hai người rải cánh hoa.
Hứa Hướng Tiền dẫn bạn gái đến chúc mừng Lâm Bắc Thạch, Andrew Mond và Phương Diên Đình thân thiết bước vào, Đàm Kiệt vui vẻ đến dự, sau đó nhìn Lục Cảnh Văn và Lâm Bắc Thạch đứng cạnh nhau với vẻ mặt kinh ngạc đến mức rớt cả quai hàm.
Tuy nhiên, hơi tiếc là ông nội Lục và ba của Lục Cảnh Văn không đến dự. Tống Nhã Đồng thì đến từ rất sớm, còn dẫn theo con và chồng.
Sau khi tất cả mọi người vào chỗ, Lục Cảnh Văn lại đợi thêm mười phút, cuối cùng vẫn không thấy ai đến nữa, liền không đợi nữa, bảo người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu hôn lễ.
Hai người đều mặc lễ phục màu trắng, chỉ khác là Lâm Bắc Thạch mặc áo đuôi tôm.
Hôm đó Lục Cảnh Văn uống rất nhiều rượu.
Andrew Mond và Phương Diên Đình liên tục chúc mừng, cứ một câu chúc lại mời hai người uống một ly.
Lục Cảnh Văn không cho Lâm Bắc Thạch uống rượu, vì vậy từng ly rượu cứ thế rót vào bụng Lục Cảnh Văn.
Mặc dù tửu lượng của Lục Cảnh Văn tốt, nhưng vẫn bị chuốc say, cuối cùng phải để Lâm Bắc Thạch dìu về phòng.
Hai người loạng choạng vào phòng, rồi cùng nhau vào phòng tắm, ở trong đó "nghịch ngợm" hơn một tiếng đồng hồ.
"Vui không?"
Sau khi "nghịch ngợm" xong, hai người nằm trên giường, Lục Cảnh Văn quay đầu nhìn Lâm Bắc Thạch.
Vệt đỏ trên đuôi mắt Lâm Bắc Thạch vẫn chưa tan hết, cậu quay đầu nhìn Lục Cảnh Văn: "Vui chứ."
Giọng nói tràn đầy hân hoan không thể kìm nén.
Cậu giơ bàn tay đã đeo nhẫn lên, dưới ánh đèn ấm áp, bề mặt chiếc nhẫn phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Đó là một chiếc nhẫn trơn, bên trong khắc chữ viết tắt tên của hai người, trên tay Lục Cảnh Văn cũng đeo một chiếc tương tự.
"Nhưng mà," Lâm Bắc Thạch buông tay, tiến sát lại gần Lục Cảnh Văn, "em vẫn luôn muốn hỏi anh, nhưng chưa có cơ hội."
Lục Cảnh Văn nghe vậy liền nhìn Lâm Bắc Thạch, chạm vào đôi mắt xám sáng long lanh của cậu.
"Sao anh lại nhất quyết muốn tổ chức đám cưới vào kỳ nghỉ hè?"
Lục Cảnh Văn tỏ ra vô cùng kiên quyết về việc này, và phản đối mạnh mẽ việc trì hoãn, trước đó ông nội Lục muốn hai người đừng vội, đợi Lâm Bắc Thạch tốt nghiệp đại học rồi hãy làm đám cưới, nhưng đã bị Lục Cảnh Văn thẳng thừng từ chối.
"Không có gì, chỉ là anh muốn nhanh chóng có được danh phận với em." Lục Cảnh Văn đưa tay xoa đầu Lâm Bắc Thạch, mái tóc dài mượt mà quấn lấy ngón tay anh.
"Đợi em lên đại học," giọng Lục Cảnh Văn hơi khàn, "chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi, em có thể giơ tay lên và nói với họ rằng em đã kết hôn rồi."
"Nhiều người theo đuổi?" Lâm Bắc Thạch ngẩn người ra một lúc, "Chắc... không đến mức đó chứ?"
Lúc đó, Lâm Bắc Thạch không ngờ rằng Lục Cảnh Văn một câu thành sấm*.
(*Lời nói thành sự thật.)
Lâm Bắc Thạch học ở Đại học Y Dung Thành bảy năm, hoàn thành chương trình đại học và sau đại học. Trong bảy năm đó, mặc dù đã đeo nhẫn, nhưng "đào hoa" của cậu vẫn không ngừng nở rộ.
Năm nhất bị đàn anh theo đuổi, năm hai bị đàn em tỏ tình... Lần khiến Lâm Bắc Thạch xấu hổ nhất là vào năm ba, có một đàn em năm hai ôm một bó hoa, dùng nến xếp thành một trái tim khổng lồ dưới ký túc xá của cậu, rồi hét lên bằng loa: "Anh Lâm Bắc Thạch! Em thích anh! Làm bạn trai em nhé!"
Lâm Bắc Thạch xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Cuối cùng vẫn phải xuống lầu, cậu nói với người đàn em kia một cách khéo léo: "Xin lỗi đàn em, anh đã kết hôn rồi."
Nghe xong câu này, cậu đàn em kia đau lòng như muốn vỡ vụn.
Đàm Kiệt biết chuyện này liền cười vui vẻ một hồi, nói đào hoa của Lâm Bắc Thạch cứ nối tiếp nhau không ngừng nghỉ, không giống cậu ta, đào hoa vừa ló đầu đã bị anh trai cậu "bứng" ngay.
Tất nhiên, ngoài chuyện đó ra, cuộc sống đại học của Lâm Bắc Thạch vẫn trôi qua rất vui vẻ, chỉ có lúc thi cử hơi cực.
Cậu tham gia câu lạc bộ mà mình yêu thích, kết bạn được với nhiều người bạn cùng chí hướng, điểm số cũng rất ổn định, liên tục nhận được học bổng hai năm liền. Những lúc không có lớp, cậu sẽ về nhà chơi với mèo, hoặc đi cùng Lục Cảnh Văn, mơ màng nghe Lục Cảnh Văn họp hành, xem báo cáo, mệt thì ngủ ở phòng nhỏ trong văn phòng tổng giám đốc.
Tuy nhiên, có một khoảng thời gian, cậu không đến đó nữa, bởi vì cứ nhìn thấy cửa sổ kính sát đất trong văn phòng tổng giám đốc là cả mặt cậu lại đỏ bừng...
Đến kỳ nghỉ, cậu và Lục Cảnh Văn sẽ đi du lịch, leo Vạn Lý Trường Thành mà hồi nhỏ chỉ thấy trên phim truyền hình; đi du lịch tự túc ở Tây Bắc, nằm trên bãi cỏ Tây Bắc mênh mông đếm sao; đi biển, học lướt sóng và lặn, một tuần liền bị rám nắng đen nhẻm, mất một thời gian dài mới dưỡng lại được...
Đến khi học lên cao học, Lâm Bắc Thạch bận đến nỗi chân không chạm đất, không phải đang làm nghiên cứu thì cũng đang đi thực tập ở bệnh viện, rất ít thời gian rảnh rỗi.
Vì vậy, trong thời gian học cao học, Lục Cảnh Văn thường xuyên đến tìm Lâm Bắc Thạch, hoặc là đón cậu về nhà ăn cơm, hoặc là đón cậu đi chơi.
Có hai lần, khi Lục Cảnh Văn đến đón, đúng lúc có người đến đưa thư tình cho Lâm Bắc Thạch.
Lục Cảnh Văn không xuống xe, chỉ hạ cửa kính xe ở đằng xa quan sát, lắng nghe chàng trai trẻ đối diện nói gì với Lâm Bắc Thạch.
Đợi Lâm Bắc Thạch lên xe, Lục Cảnh Văn liền giả vờ ghen tuông mà trêu chọc: "Đàn anh Lâm Bắc Thạch... Em thích anh, thích anh từ năm nhất đại học rồi, nhớ lần đầu gặp anh là ở phòng thí nghiệm, anh mặc áo blouse trắng..."
Mỗi lần nghe vậy, Lâm Bắc Thạch đều xấu hổ đến chết đi được, trừng mắt đưa tay bịt miệng Lục Cảnh Văn.
Người dưới lòng bàn tay liền cười, Lâm Bắc Thạch không nhìn thấy độ cong của khóe môi, chỉ thấy mắt Lục Cảnh Văn cong lên.
Lâm Bắc Thạch trải qua hết mùa hè này đến mùa hè khác, cuối cùng cũng đợi đến ngày tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Trong lễ tốt nghiệp, cậu mặc áo cử nhân chụp ảnh cùng vài người bạn.
Người cuối cùng chụp ảnh là một cậu đàn em, vừa đặt điện thoại xuống đã ôm chầm lấy Lâm Bắc Thạch khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem.
"Hu hu hu đàn anh anh đi rồi..."
"Sau này tụi em bị thầy mắng cũng không có ai cầu xin giúp tụi em nữa hu hu oa oa..."
"Đàn anh ơi... Anh theo thầy học tiếp lên tiến sĩ đi anh..."
Lâm Bắc Thạch vỗ lưng chàng trai trẻ an ủi: "Không sao không sao... Anh sẽ thường xuyên đến thăm các em..."
Một nữ sinh viên bên cạnh cũng lệ rơi như mưa: "Hu hu hu đàn anh... Không có anh ai sẽ cùng tụi em làm thí nghiệm, đo dữ liệu..."
Đang khóc lóc giữa chừng, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
"Bắc Thạch."
Các cậu em đang khóc nức nở và các cô em lệ rơi như mưa đều nín bặt, nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc thường phục đứng ở đằng xa, dịu dàng nhìn đàn anh của họ.
"Chuẩn bị về nhà rồi à?"
Đàn anh luôn điềm tĩnh của họ vui vẻ vẫy tay với người đó, sau đó trực tiếp nhào tới, giọng nói tràn ngập niềm hân hoan: "Sao anh lại đến! Không phải đang đợi em ở ngoài sao?"
"Nôn nóng muốn gặp em mà," Lục Cảnh Văn thuận thế dang rộng vòng tay đón lấy, "Đây là đàn em của em à."
"Dạ," Lâm Bắc Thạch quay đầu lại, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Cái đó... ngại quá, anh gặp anh ấy nên hơi kích động..."
"Giới thiệu một chút, đây là chồng anh, họ Lục, mọi người gọi anh ấy là anh Lục là được."
"Anh, đây đều là đàn em khoá dưới của em."
Các đàn em trố mắt nhìn, họ đã sớm biết Lâm Bắc Thạch đã có chủ, nhưng chưa từng gặp mặt, trong lòng còn đoán già đoán non về tính cách nửa kia của Lâm Bắc Thạch...
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn không khỏi kinh ngạc, vậy mà lại là một người đàn ông...
Họ thấy người đàn ông nắm lấy tay đàn anh, hòa nhã hỏi: "Đã ăn cơm chưa? Có muốn cùng chúng tôi đi ăn chút gì không?"
Các đàn em lập tức lắc đầu.
Không nên đi làm bóng đèn.
Hai người nhìn đàn anh và chồng của đàn anh rời đi, xì xào bàn tán xem nên ăn món gì ở căng tin.
Lâm Bắc Thạch và Lục Cảnh Văn ra khỏi trường, ăn một bữa cơm, rồi lái xe về Lư Nam.
Vừa mở cửa, liền thấy Phúc Thọ nằm cuộn tròn trong ổ mèo liếm lông.
Nó đã bảy tuổi, là con mèo già rồi, ngày thường không thích vận động, chỉ thích nằm ngủ.
Lâm Gia Lâm và Lục Cảnh Nhiên đều không ở nhà, đều đã lên đại học, một người học tài chính, một người học nghệ thuật.
Lục Cảnh Nhiên đã có bạn gái, còn Lâm Gia Lâm vẫn độc thân, ngày ngày ngâm mình trong thư viện.
Lâm Bắc Thạch mang bằng tốt nghiệp của mình vào phòng sách, định đặt nó cùng với những tấm bằng khác.
Cậu mở hộp đựng bằng, đặt bằng tốt nghiệp vào, hình như phát hiện ra có gì đó không đúng, giấy báo nhập học nằm dưới bằng tốt nghiệp, trông không giống.
Cậu nhớ giấy báo nhập học năm 20 tuổi của mình, không phải như thế này.
Tim Lâm Bắc Thạch đập thình thịch, cậu cẩn thận lấy giấy báo nhập học đó ra, quả nhiên, dưới tờ giấy báo nhập học đó, còn có một tờ giấy báo nhập học mạ vàng.
Trường học giống hệt nhau, đều là Đại học Y khoa Dung Thành.
Mũi cậu bỗng cay cay.
Đây là giấy báo nhập học đầu tiên của cậu, cái mà cậu đã vứt vào thùng rác.
Mặc dù sau đó, cậu đã nhận được giấy báo nhập học của cùng một trường, nhưng cậu vẫn nhớ, lần đầu tiên khi nhận được email này, cậu đã kích động như thế nào.
Lúc đó cậu đã nghĩ, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn.
Sau đó, Lâm Bắc Thạch giữ tờ giấy báo nhập học này hai năm, thực ra là có chút không nỡ và không cam lòng, khi đó, mỗi lần đi ngang qua Đại học Y khoa, cậu luôn tưởng tượng, nếu được vào trong đó học thì tốt biết mấy.
Tiếc nuối năm xưa, bây giờ đã được bù đắp.
Cậu đã tốt nghiệp thuận lợi. Hai tờ giấy báo nhập học này, chứng kiến con đường gập ghềnh của cậu trong hai năm đó.
Không cần hỏi, Lâm Bắc Thạch cũng biết ai đã giữ lại tờ giấy báo nhập học này, và làm thế nào mà nó lại được lặng lẽ đặt vào trong hộp những ngày qua. Lâm Bắc Thạch hít hít mũi, nước mắt suýt nữa rơi xuống, lại bị cậu cố gắng kìm nén lại.
Hai tờ giấy được cậu cẩn thận đặt lại chỗ cũ.
Cậu quay đầu lại, thấy Lục Cảnh Văn đứng ở cửa, dịu dàng nhìn cậu.
Lâm Bắc Thạch hoàn toàn không kìm nén được nữa, lao đến ôm chầm lấy Lục Cảnh Văn, Lục Cảnh Văn nghiêng đầu, hôn lên nước mắt trên mặt cậu.
Chú mèo già Phúc Thọ duỗi người, nhìn hai con người ở cửa ôm hôn.
Người hốt phân của nó vừa hôn vừa rơi nước mắt, còn người mua thức ăn và tắm cho nó thì nhẹ nhàng vỗ lưng người hốt phân.
Nó ngáp một cái, biết rằng tiếp theo hai người sẽ tiến hành hoạt động hài hòa cuộc sống, khôn ngoan rời đi.
Cánh cửa khẽ khàng đóng lại.
Đêm nay rất dài, tương lai cũng rất dài.
(Toàn văn hoàn)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");