Quá Khứ Là Anh, Hiện Tại Là Anh Ấy

Chương 1-5




Chương 1: Rớt sông

Tiếng chuông chói tai cắt ngang sự tĩnh lặng lúc nửa đêm, Tống Hân Nghiên mồ hôi nhễ nhại tỉnh dậy. Cô mờ mịt nhìn chiếc điện thoại di động đang rung liên hồi trên tủ đầu giường, vừa ấn huyệt thái dương đau nhức vừa giơ tay cầm điện thoại lên nghe máy.

“Xin chào?”

“Bà Đường, xin chào, đây là đội cảnh sát giao thông số một, chồng và chị gái cô chơi xe rung bị rớt xuống sông, phiền cô đưa hai bộ quần áo qua đây…" Những lời phía sau của cảnh sát giao thông, Tống Hân Nghiên không nghe lọt được một chữ. Trong đầu cô cứ vang lên một câu nói, chồng và chị gái cô chơi xe rung lao thẳng xuống sông…

Đệt, phải chơi dữ dội đến mức nào mới rớt xuống sông chứ?

"Xin chào, alo? Bà Đường? Cô có nghe thấy tôi nói không?"

Tống Hân Nghiên im lặng cúp máy, siết chặt điện thoại, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đâm vào mắt vô cùng nhức nhối. Cô đã biết ngày này sẽ đến từ lâu, tại sao trong lòng vẫn đau như thế?

Lúc Tống Hân Nghiên đến đội cảnh sát giao thông đã gần hai giờ sáng, vị cảnh sát đón tiếp cô là một cô gái trẻ, nhìn cô bằng ánh mắt đầy thông cảm: "Sao cô lại mang quần áo đến thật, loại đàn ông cặn bã này nên mặc kệ anh ta chết đuối dưới sông luôn!”

Tống Hân Nghiên cười khổ, trong giọng nói mang theo nỗi lạnh lẽo không nói nên lời: “Là tôi tự chọn.”

“...” Nữ cảnh sát giao thông trẻ tuổi nhìn cô đầy ngạc nhiên. Phản ứng của người phụ nữ này hơi kỳ lạ, bình thường phụ nữ biết chồng lừa dối đều khóc lóc náo loạn khiến người ngã ngựa đổ, người trước mặt này quá bình tĩnh.

Sau khi Tống Hân Nghiên hoàn thành các thủ tục, cô nhìn thấy chồng mình Đường Diệp Thần và chị gái Tống Nhược Kỳ được cảnh sát giao thông dẫn ra ngoài. Tống Hân Nghiên nhìn họ, một lúc lâu sau, cô mới siết chặt túi xách, bước nhanh ra khỏi đồn cảnh sát.

Nửa đêm gió lạnh buốt thấu xương, Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh xe, ngón tay bấu chặt vào tay nắm, cả người run lên vì nhẫn nhịn. Khoảnh khắc nhìn thấy Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ, cô bỗng nhiên muốn liều mạng lao tới, đánh chết tên đôi trai gái cặn bã không biết xấu hổ kia!

Cô mở cửa xe, vừa định ngồi vào thì bị cổ tay bị ai đó nắm lấy. Người cô cứng đờ, nhìn theo bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp kia, đập vào mắt là một khuôn mặt rung động lòng người. Cô không kiềm được nhíu mày, cố nhịn xuống cảm giác buồn nôn, nói: “Đừng chạm vào tôi, bẩn thỉu!”

Tống Nhược Kỳ không buông tay, ngược lại càng giữ chặt hơn. Cô ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tống Hân Nghiên, mỉm cười ác ý: “Hân Nghiên, đừng tức giận, chị sẽ giúp em chăm sóc Diệp Thần, không cho tiểu tam bức vua thoái vị, giữ vị trí bà Đường cho em. Em phải cảm ơn chị mới đúng.”

Tống Hân Nghiên vô cùng tức giận, cô nói: "Trên đời này còn có người phụ nữ nào không biết xấu hổ hơn chị không? Anh ta là em rể của chị đấy, chị có mặt mũi nào bò lên giường anh ta thế hả? Cho dù chị không để tôi vào mắt, vậy chị để anh rể ở chỗ nào?”

Tống Nhược Kỳ xem thường: “Ôi chao, xem em nói kìa, như chị gọi là tận dụng hết lợi ích. Em không thỏa mãn được chồng em, thân là chị gái, chị nên cống hiến sức lực, thay em chăm sóc chồng em thật chu đáo.”

Tống Hân Nghiên run lên vì tức giận, bàn tay kia đang buông thõng bên cạnh cuối cùng không nhịn được, hung hăng tát Tống Nhược Kỳ một cái.

Tay của cô vừa duỗi ra giữa không trung đã bị chặn lại, Tống Nhược Kỳ dùng sức hất tay cô ra. Tống Hân Nghiên đang đi giày cao gót, ngay lập tức đứng không vững chật vật ngã xuống đất, khuỷu tay rách một lớp da, đau đến mức cô phải cắn chặt răng hít vào.

Tống Nhược Kỳ ngồi xổm xuống trước mặt cô, duỗi tay nắm chặt chiếc cằm mảnh mai của cô, hằn học nói: "Đúng rồi, em đau lòng anh rể em nhiều như vậy, sao chúng ta không đổi chồng với nhau nhỉ? Hai người các em, một người lạnh nhạt, một kẻ bất lực, đúng là tuyệt phối.”

“Đồ vô sỉ!” Tống Hân Nghiên hất tay cô ta, tức đỏ mặt, cô ta còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa không? Ngay cả yêu cầu đổi chồng cũng nói ra được, nếu anh rể biết, anh sẽ đau lòng thế nào?

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Tống Nhược Kỳ tay đứng dậy, nhìn cô một cách trịch thượng, đắc ý mỉm cười: “Hân Nghiên, trở về suy nghĩ đề nghị của chị cẩn thận nhé, chị chờ câu trả lời thuyết phục của em.”

Tống Hân Nghiên tức đến mức cả người run rẩy, cô nhìn Đường Diệp Thần đang chậm rãi bước ra khỏi đồn cảnh sát phía xa, nước mắt không kiềm được trào dâng. Nhìn anh ta từng bước đến gần, cô ngẩng đầu chất vấn: “Đường Diệp Thần, tại sao hết lần này đến lần khác lại là chị tôi?”

Đường Diệp Thần ngoảnh mặt làm ngơ, đến cả lời giải thích cũng khinh thường nói. Anh ta đi đến bên cạnh Tống Nhược Kỳ, nắm tay đỡ cô ta ngồi vào ghế phụ rồi xoay người đi về phía Tống Hân Nghiên, nhặt chìa khóa xe rơi dưới đất, mở cửa ngồi vào trong.

Tống Hân Nghiên phản ứng cực nhanh, cô đứng dậy, giữ chặt cửa xe, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Đường Diệp Thần: “Anh nói cho tôi biết, những năm qua, rốt cuộc tôi là gì ở trong lòng anh?”

Đường Diệp Thần nhìn cô, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một độ cong đầy mỉa mai: “Hân Nghiên, cô đang sợ cái gì? Đừng lo, không ai có thể lay chuyển vị trí bà Đường của cô."

Đáy lòng Tống Hân Nghiên co rút đau đớn, đối với anh ta, cô chỉ là bà Đường trên danh nghĩa thôi ư? Cô chậm rãi buông tay giữ cửa xe, một giây sau, cửa ‘rầm’ một tiếng đóng lại, xe con màu đen vội vã lao đi như tên bắn.

Tống Hân Nghiên đứng nguyên tại chỗ, nhìn xe con màu đen biến mất nơi cuối đường, cô yếu ớt ngồi xổm xuống, vươn hai tay ôm lấy cơ thể đang run rẩy, nước mắt lặng lẽ chảy dài. Gió đêm thổi tung mái tóc dài của cô, cả người như muốn tan vào trong màn đêm, toát lên vẻ hiu quạnh thê lương.

Xa xa, một chiếc Maybach màu đen lặng lẽ đậu ven đường. Cửa xe mở ra, một người đàn ông vóc dáng cao lớn bước xuống. Hai tay anh đút trong túi quần, thong thả bước tới trước mặt Tống Hân Nghiên, giỡ mũi giày đá nhẹ vào bắp chân cô: "Em định ngồi xổm ở đây mãi à?"

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông giống như cười mà không phải cười, Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên theo phản xạ có điều kiện. Người đàn ông đứng trước ánh đèn khiến cô có thể nhìn rõ dung mạo anh tuấn của anh, nhận ra người đến là ai, cô lắp bắp: “Chú, chú tư, anh, anh rể, sao anh lại ở đây?"

Mỗi lần Tống Hân Nghiên nhìn thấy Thẩm Duệ đều không biết nên xưng hô như thế nào. Anh là chú tư của Đường Diệp Thần, cô gả chồng theo chồng, nên gọi anh là chú tư. Thế nhưng anh lại cưới Tống Nhược Kỳ, trên danh nghĩa cũng là anh rể của cô. Vì thế mỗi lần gặp anh, cô đều vô cùng xoắn xuýt.

Thẩm Duệ lịch sự tao nhã, hơi cúi người xuống, ý cười trong đôi mắt phượng dài hẹp càng sâu đậm hơn. Anh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt một lúc, hơi rượu phả vào mặt cô, Tống Hân Nghiên lập tức đỏ mặt, nhịp tim tăng tốc lùi về phía sau.

Cô lui lại quá vội, hơn nữa vừa nãy còn ngồi xổm làm chân tê rần, vừa đứng dậy đã loạng choạng như sắp ngã.

Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay kịp thời duỗi ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang vung vẫy vì sợ hãi của cô, dùng sức kéo cô đứng dậy.

Tống Hân Nghiên chưa kịp lấy lại bình tĩnh, sợ hãi đến mức nhắm chặt mắt. Tiếng gió thổi qua bên tai, cô còn tưởng chắc chắn bản thân sẽ ngã xuống rất khó coi. Một giây tiếp theo, cô đã người khác kéo dậy. Tống Hân Nghiên mở to mắt, chỉ thấy bản thân đang nhào về phía hai cánh môi mỏng mềm mại kia…

Chương 2: Có phải đặc biệt trống vắng nhỉ?

Tống Hân Nghiên sợ tới mức ngừng hít thở, trơ mắt nhìn bản thân càng ngày càng gần hai cánh môi mỏng kia. Não cô chấn động, đến lúc nhận ra mình nên tránh đi thì môi cô chỉ cách môi anh một centimet, thậm chí cô có thể ngửi được hơi thở thơm mùi rượu của anh.

Mát lạnh, dễ ngửi, giống như có thể mê hoặc tâm trí của người khác. Tống Hân Nghiên ngơ ngác trừng mắt nhìn anh, hoàn toàn quên bản thân nên dùng hết sức né tránh.

Lúc môi của hai người sắp dính vào nhau, Thẩm Duệ bỗng nhiên đứng thẳng, môi Tống Hân Nghiên bất ngờ chạm vào hầu kết của anh.

“Ừng ực”, không biết tiếng nuốt nước miếng của ai vang lên, bầu không khí toát lên vẻ xấu hổ mờ ám.

Tống Hân Nghiên phản ứng lại, nhanh chóng lùi về sau, rời xa phạm vi hơi thở của anh, đỏ mặt xin lỗi: “Chú tư, anh rể, thật xin lỗi, cháu không cố ý.”

“Em cố ý cũng không sao.” Thẩm Duệ cười như không cười nhìn chằm chằm cô, mắt phượng sâu thẳm.

“Hả?” Tống Hân Nghiên nhìn anh đầy ngơ ngác, bộ não chết máy, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Dường như Thẩm Duệ bị phản ứng đáng yêu của cô lấy lòng, khóe môi nở nụ cười, thong thả nhét tay vào túi quần, xoay người đi về phía chiếc Maybach đậu ven đường. Đi hai bước, thấy Tống Hân Nghiên không đuổi theo, anh quay đầu nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Không đi?”

“Đi, đi chứ.” Tống Hân Nghiên vội vàng cúi xuống nhặt túi xách rơi trên mặt đất, nhặt được một nửa, cô mới vô thức phát hiện, vừa rồi anh đang đùa giỡn cô đúng không?

Không không không, anh rể cô đàng hoàng ngay thẳng, không giống tên ngựa giống Đường Diệp Thần chuyên đi thả thính khắp nơi kia, chắc chắn là cô hiểu lầm anh.

Thẩm Duệ đứng tại chỗ, nhìn cô hết lắc đầu lại gật đầu, đúng là ngốc đến đáng yêu, khó trách Diệp Thần…

Tống Hân Nghiên nhặt túi xách, chùi vết bẩn phía trên, bước nhanh đến trước mặt anh, nụ cười mang theo vài phần chột dạ: “Chú tư, anh rể, phiền chú cho cháu đi nhờ một đoạn.”

“Chú tư anh rể? Em thích gọi tôi như vậy à?” Thẩm Duệ nghiền ngẫm bốn chữ kia.

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên đầy lúng túng, vội vàng giải thích: "Chú tư, lại là chồng của chị gái, nên…”

Thẩm Duệ nháy mắt đã hiểu, xem ra quan hệ của bọn họ quá phức tạp khiến cô rối rắm trong vấn đề xưng hô. Anh nói: “Không cần phiền phức như thế, về sau cứ gọi tôi là anh tư.”

“Này… Không ổn lắm nhỉ?” Tống Hân Nghiên chần chừ nói, với quan hệ của bọn họ, làm thế nào cũng không gọi được cái xưng hô anh tư này.

Thẩm Duệ nhìn cô, mở cửa xe, ý bảo lên xe.

Tống Hân Nghiên thụ sủng nhược kinh, vội vàng khom lưng ngồi vào, Thẩm Duệ tự mình mở cửa xe cho cô, đây là vinh hạnh bực nào chứ.

Không có người nào ở Đồng Thành không biết Thẩm Duệ, giá trị tài sản lên đến hàng tỷ USD, khống chế mạch máu kinh tế Đồng Thành, vươn tay là có thể che trời. Anh có dung mạo tuấn mỹ, dáng người có thể so sánh với người mẫu quốc tế. Anh giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, chưa bao giờ truyền ra tai tiếng, xứng danh là ông chồng quốc dân.

Chỉ là, dù sao tin đồn cũng chỉ có vài phần là thật, Thẩm Duệ không phải không gần nữ sắc, mà là “không thể dính vào” nữ sắc!

Tống Hân Nghiên nhớ tới lời nói của Tống Nhược Kỳ, không nhịn được đồng tình với anh. Người này muốn tiền có tiền, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có dáng người, sao lại không 'được' chứ?

Mỹ nam như hoa như ngọc, thật sự đáng tiếc!

Thẩm Duệ vừa lái xe vừa tiếp nhận sự đánh giá khác thường của cô. Nhìn vẻ mặt đồng tình cộng thêm vẻ tiếc hận kia, anh rất tò mò, rốt cuộc trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì.

“Đã trễ thế này, em tới đồn cảnh sát làm cái gì? Diệp Thần lại gặp rắc rối?”

Nhắc tới Đường Diệp Thần, tâm trạng vui vẻ của Tống Hân Nghiên lập tức tan thành mây khói, cô nhìn Thẩm Duệ giống như vẫn chưa biết gì, bỗng cảm thấy hai người bọn họ chính là hai con rùa đen xui xẻo nhất trong thiên hạ. Cô không nhịn được hỏi lại: “Vậy tại sao anh lại ở chỗ này?”

“Mới vừa xã giao xong, đi ngang qua nơi này.” Thẩm Duệ nhìn tình hình giao thông phía trước, trong đôi mắt phượng sâu lắng xẹt qua một tia lạnh lẽo.

“Ồ.” Tống Hân Nghiên gục xuống đầu, quả nhiên cái gì anh cũng không biết. Vậy cũng tốt, biết chỉ càng thêm tức giận và đau khổ, chi bằng cái gì cũng không biết, ít nhất còn có thể duy trì hạnh phúc bên ngoài.

Thẩm Duệ hờ hững liếc mắt nhìn cô, giống như trưởng bối săn sóc nói: “Diệp Thần bị anh trai tôi chiều hư, nếu nó chọc em giận thì em rộng lượng một chút, tâm nó không xấu."

Tống Hân Nghiên cắn môi không nói lời nào, nếu tâm Đường Diệp Thần không xấu thì sao anh ta có thể lên giường với Tống Nhược Kỳ? Tống Nhược Kỳ không chỉ là chị gái của vợ mà còn là dì tư của anh ta. Nhưng cô không thể nói những lời này, cô không thể làm tổn thương lòng tự trọng của một người vô tội.

Có lẽ bởi vì chính mình bị phản bội, cảm nhận được nỗi thống khổ và tuyệt vọng khi bị những người thân yêu nhất bắt tay đâm sau lưng nên cô mới muốn bảo vệ Thẩm Duệ. Anh vô tội, không nên chịu thương tổn.

Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa biệt thự Ngọc Cảnh Uyển, Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn khu phố xa hoa đèn đuốc sáng trưng, chỗ này là nhà tân hôn của cô và Đường Diệp Thần. Kể từ khi anh ta dẫn phụ nữ về nơi này, cô không quay lại nơi này ở nữa.

Nhưng đêm nay, Thẩm Duệ cố tình đưa cô về nơi này.

Cô do dự một lát, đẩy cửa bước xuống xe. Cô đứng ở ven đường, hơi cúi thấp lưng, dịu dàng dặn dò Thẩm Duệ ngồi ở trong xe: “Chú tư, anh rể, cảm ơn anh đưa em trở về, nhớ chú ý an toàn khi lái xe nhé.”

Thẩm Duệ bật cười lắc đầu, cô nhóc đáng yêu này: “Tôi nhìn em vào trong rồi đi.”

Tống Hân Nghiên vốn định chờ anh đi rồi thì tự mình gọi xe quay về chung cư nhỏ của cô. Nhưng anh như vậy, cô chỉ có thể căng da đầu đi vào bên trong tiểu khu.

Thẩm Duệ nhìn theo bóng dáng của cô biến mất sau hàng cây râm mát ở tiểu khu, hai tròng mắt như chim ưng xẹt qua một tia sâu sắc. Anh buông tay đang siết chặt, khởi động xe rời đi…

“Lạch cạch”, Tống Hân Nghiên cất chìa khóa, đẩy cửa vào trong.

Căn nhà tối om, Tống Hân Nghiên đứng ở huyền quan một lát mới dần dần thích ứng với bóng tối trong phòng. Cô chậm rãi đi vào, phong cách trang trí và đồ gia dụng trong phòng đều do cô tự mình thiết kế.

Cô còn nhớ rõ, hôm trang trí phòng tân hôn xong, Đường Diệp Thần nhiệt tình ôm ấp, hôn lên vành tai cô: “Hân Nghiên, về sau nơi này chính là tổ ấm tình yêu của chúng ta. Sau khi kết hôn, anh muốn sinh một trai một gái, chúng ta ở bên nhau cả đời.”

“Hân Nghiên, anh yêu em một đời một kiếp."

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Tống Hân Nghiên đứng ở lối vào phòng khách, ngơ ngẩn mà nhìn sô pha màu đen tuyền. Sô pha chính tay cô chọn lại trở thành tổ ấm cho Đường Diệp Thần lăn lộn với người phụ nữ khác. Nghĩ đến đây, cô bỗng thấy ghê tởm, trong chốc lát không thể đè xuống được.

Cô vội vàng xoay người, ánh đèn trong phòng khách bỗng sáng lên. Ánh sáng mãnh liệt đâm vào đôi mắt làm cô không mở ra được, cô híp mắt nhìn qua nơi huyền quan, người tới không phải Đường Diệp Thần thì còn có ai?

Đường Diệp Thần đứng ở huyền quan, trầm mặc nhìn cô, dường như cũng không ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở chỗ này. Anh ta ăn mặc đơn giản, sơ mi trắng và quần tây đen, áo sơ mi cởi ba cúc, lộ ra lồng ngực trắng nõn rắn chắc, có thể loáng thoáng nhìn thấy vết cào mờ ám phủ kín bề mặt.

Tống Hân Nghiên siết chặt túi xách, những vết cào đó giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng cô. Mặc dù cô sống không danh không phận qua năm năm nhưng vẫn không thể luyện ra một trái tim cứng rắn như kim cương.

Mặc kệ anh ta tổn thương cô như thế nào, cô vẫn luôn ôm hy vọng anh ta không nhắc tới chuyện ly hôn. Chờ anh ta trả thù đủ rồi, chờ anh ta chán ghét oanh oanh yến yến bên ngoài, cuối cùng anh ta sẽ quay trở lại bên người cô.

Nhưng lúc này đây, mọi chuyện đã khác.

Cô đợi anh ta năm năm, chờ từ hai mươi tuổi đến hai mươi lăm tuổi, đối phương đã chiếm cứ toàn bộ tuổi thanh xuân tươi đẹp của cô, vậy đã đủ rồi.

“Đường Diệp Thần, tôi mệt mỏi, tôi không muốn cứ tiếp tục như vậy nữa, chúng ta ly hôn đi.” Năm năm này, mỗi lần Tống Hân Nghiên nghĩ đến hai chữ “ly hôn” đều đau thấu tâm can. Đường Diệp Thần giống như một cô khác, từ bỏ anh ta khó hơn níu kéo rất nhiều.

Nhưng lúc này đây, cô thử suy nghĩ, không có Đường Diệp Thần, liệu cô có thể sống sót không.

Đường Diệp Thần sầm mặt, cặp chân dài khẽ bước, đảo mắt đã đi tới trước mặt Tống Hân Nghiên. Anh ta duỗi tay nắm lấy cằm cô, ép buộc cô nghênh đón ánh mắt của mình, không hề e ngại nói thẳng: “Ly hôn? Tống Hân Nghiên, cô có tư cách đề nghị ư?”

Tống Hân Nghiên cắn chặt răng, không hé môi.

Đường Diệp Thần nở nụ cười hờ hững, chẳng qua ý cười vẫn chưa chạm tới đáy mắt. Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, dịu dàng nói: “Hân Nghiên, chúng ta kết hôn đã năm năm, năm năm này cô phòng không nhà trống, thấy trống vắng rồi nhỉ?”

Tống Hân Nghiên quay đầu đi chỗ khác, bị giọng điệu ngạo mạn của đối phương ép tới bật khóc.

Đường Diệp Thần không hề thương hương tiếc ngọc chút nào, cứng rắn xoay mặt cô lại, nhìn nước mắt trong mắt cô, vẫn chưa mềm lòng, tiếp tục trào phúng: “Cô muốn gì thì cứ nói với tôi, trinh tiết liệt nữ cái gì, chồng thỏa mãn vợ là lẽ thường, tôi rất vui vẻ cống hiến sức lực.”

Rốt cuộc Tống Hân Nghiên không nhẫn được nữa, cô duỗi tay hất tay anh ta, tức giận nói: “Đường Diệp Thần, anh sỉ nhục tôi đồng thời cũng đang sỉ nhục chính anh đấy.”

“Ha ha!” Đường Diệp Thần cười gằn: "Cô cũng xứng nói hai chữ sỉ nhục này?”

“Anh!” Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm người đàn ông cười lạnh lẽo trước mắt. Khuôn mặt tuấn tú lúc mới quen biết, giờ phút này lại trở nên vô cùng xa lạ. Lồng ngực đau đớn khiến cô cảm thấy hít thở không thông, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ. Kể từ khi nào, bọn họ lại biến thành dạng này?

“Hân Nghiên, làm tốt chức vụ mợ cả nhà họ Đường của cô, tôi sẽ không nhắc tới chuyện ly hôn, cô nghĩ cũng đừng nghĩ. Cho dù có chết, tôi cũng muốn kéo cô cùng xuống địa ngục.” Đường Diệp Thần nghiến răng nghiến lợi nói, đóng sập cửa bước đi.

Tống Hân Nghiên đứng tại chỗ, tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, cô kiềm chế nước mắt hồi lâu, cuối cùng không cần phải e ngại, không ngừng lăn dài trên gò má…

Hôm sau, khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại đã gần mười một giờ, công ty gọi điện cho cô, nhắc nhở đừng quên lịch hẹn gặp khách hàng vào buổi chiều. Cô cúp điện thoại, đầu đau như muốn nứt ra.

Tối hôm qua sau khi Đường Diệp Thần rời đi, cô không đi mà lấy đồ dùng vệ sinh, dọn dẹp nhà ở một lần. Nhưng mặc kệ cô quét tước sạch sẽ bao nhiêu, cô vẫn cảm thấy dơ, đặc biệt dơ, như chính như tình yêu của mình.

Cô xoa huyệt Thái Dương đau nhức, đứng dậy chuẩn bị vào toilet rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh. Dáng vẻ này của cô mà đi gặp khách hàng thì không phù hợp lễ nghi.

Cô mới vừa đứng dậy, cửa đã “lạch cạch” mở ra. Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, chỉ thấy Đường Diệp Thần kéo tay Tống Nhược Kỳ bước vào.

Chương 3: Chăm sóc chị gái sinh con

Tống Hân Nghiên đứng tại chỗ, nhìn hai người bọn họ tay trong tay bước vào không hề kiêng kị điều gì. Cô cho rằng trải qua mấy năm nay rèn luyện, cô đã bách độc bất xâm từ lâu nhưng đến giờ phút này, cô vẫn cảm thấy đau lòng.

Đau đến tê tâm liệt phế vì một người đàn ông từ trước đến nay chưa bao giờ thuộc về cô.

Tống Nhược Kỳ nhướng mày, thân thiết ôm cánh tay của Đường Diệp Thần, khiêu khích nhìn chằm chằm cô, âm dương quái khí nói: “Ai da, Hân Nghiên ở nhà hả.”

“Nơi này là nhà tôi, tôi không ở trong nhà của mình thì ở đâu?” Tống Hân Nghiên trào phúng nói, hai tay buông lỏng bên người siết chặt thành quyền. Giây phút này, cuối cùng cô cũng xác định, Đường Diệp Thần không yêu cô, nếu không anh ta không thể nào tàn nhẫn tổn thương cô hết lần này đến lần khác như thế.

Bắt đầu từ khoảnh khắc bước vào cửa kia, Đường Diệp Thần không hề bỏ lỡ một biểu cảm nào trên mặt Tống Hân Nghiên. Thế nhưng, dường như cô đã bao bọc bản thân kín kẽ, anh ta hoàn toàn không nhìn thấy một tia tuyệt vọng hay thống khổ nào.

Đường Diệp Thần nheo mắt, giơ tay thân thiết ôm eo Tống Nhược Kỳ, cẩn thận đỡ cô ta vào phòng khách ngồi xuống sô pha. Sau đó anh ta ngẩng đầu nhìn Tống Hân Nghiên, khẽ mở môi mỏng: “Hân Nghiên, Nhược Kỳ mang thai, tôi không yên tâm việc mời bảo mẫu, cô từ chức đi, ở nhà chăm sóc cô ấy sinh con."

“Ầm” một tiếng, lớp vỏ bọc hoàn hảo Tống Hân Nghiên mới vừa dựng lên ngay lập tức bị lời này của Đường Diệp Thần xé rách. Cô cứng ngắc há miệng thở dốc, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Anh nói cái gì?”

“Nhược Kỳ mang thai con của tôi, tạm thời chỉ có ba người chúng ta biết chuyện này. Trước khi đứa trẻ chào đời, tôi hy vọng cô giữ kín như bưng, về phần chú tư bên kia, tôi sẽ giải thích với chú ấy. Nhược Kỳ nhớ cô, muốn dọn lại đây ở cùng cô một thời gian, đến lúc đó hy vọng cô phối hợp một chút, đừng khiến chú tư tôi nghi ngờ. Tối hôm qua cô nói cô chán ghét sinh hoạt hiện tại, muốn ly hôn với tôi, chờ Nhược Kỳ sinh hạ đứa trẻ, tôi sẽ trả lại tự do cho cô.”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Từng câu từng chữ Đường Diệp Thần thốt ra hệt như roi, hung hăng quất mạnh vào lòng Tống Hân Nghiên, ngay lập tức khiến cô máu thịt be bét.

Hóa ra ở trong lòng anh ta, cô còn không bằng bảo mẫu.

Cô mở to hai mắt, cố gắng muốn nhìn rõ người đàn ông trước mặt nhưng tầm nhìn càng ngày càng mơ hồ, làm thế nào cũng không thể nhìn rõ hình dáng ấy. Cô nghe thấy giọng nói run rẩy không thành tiếng của mình vang lên: “Anh, hai người, vô, sỉ! Đúng là không bằng cầm thú!”

Cả người Tống Hân Nghiên run rẩy dữ dội, hành động của hai người Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ thật sự khiến người khác giận sôi gan, sao trên thế giới này lại có loại người ích kỷ đê tiện như vậy chứ? Sao cô lại ma quỷ ám ảnh, kiên trì tận năm năm vì một tên đàn ông cặn bã như thế?

Nghe thấy Tống Hân Nghiên mắng chửi, Tống Nhược Kỳ không vui, cô ta đứng dậy trừng mắt, mỉa mai: “Tống Hân Nghiên, em ăn nói kiểu gì đấy? Miệng sạch sẽ chút cho chị! Em chiếm lấy vị trí bà chủ nhà họ Đường nhưng lại không thể thỏa mãn Diệp Thần, sinh con đẻ cái nối dõi tông đường cho anh ấy. Chị giúp em hoàn thành nghĩa vụ, em còn lải nha lải nhải, em có còn là con người không thế?”

Tống Hân Nghiên tức đến bật cười, cô biết tư duy của Tống Nhược Kỳ khác hẳn người thường từ lâu, lúc này vẫn bị cô ta chọc giận không nhẹ. Cô lau sạch nước mắt, từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào vì cặp nam nữ cực phẩm Đường Diệp Thần, Tống Nhược Kỳ này nữa.

“Tống Nhược Kỳ, đồ không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, chị thích vị trí bà chủ nhà họ Đường này đúng không, vậy chị ngồi đi. Đừng trách sao tôi không nhắc nhở, làm gì cũng có mức độ, nếu không cuối cùng chỉ như dã tràng xe cát mà thôi.”

Hàng lông mày lá liễu của Tống Nhược Kỳ dựng ngược, chống nạnh nói: “Tống Hân Nghiên, em có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.” Tống Hân Nghiên khom lưng cầm lấy túi xách, rút ra một xấp tiền từ trong bóp, ném vào mặt Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần, cười khẩy: “Nếu các người không có tiền thuê bảo mẫu thì số tiền này xem như tôi bị mù, tiếp tế cho mấy người.”

Chương 4: Mẹ con kỳ lạ

Tống Hân Nghiên đóng cửa rời đi, Tống Nhược Kỳ tức giận đến nỗi giậm chân. Từ nhỏ đến lớn, cô ta còn chưa từng bị người ta sỉ nhục như vậy, cô ta đưa tay kéo Đường Diệp Thần, không bỏ qua nói: “Diệp Thần, anh xem cô ta đi, thái độ của cô ta là sao đây? Số tiền này không phải là anh đưa cho cô ta sao, cô ta dựa vào cái gì đến phá chúng ta chứ?”

Vừa lôi kéo, cô ta mới phát hiện Đường Diệp Thần đang nhìn chằm chằm cửa trước đến ngẩn người, trong lòng cô ta hoảng hốt, nghiêng người ôm lấy anh ta, muốn hôn lên môi anh ta.

Đường Diệp Thần không hứng thú lắm, anh ta nghiêng đầu né tránh môi của cô ta, đưa tay kéo cánh tay cô ta đang quấn quanh eo anh ta xuống, xoay người đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, mặt không hề có cảm xúc, nói: “Cô ấy gả cho anh năm năm cũng không tiêu xài một xu nào của anh.”

Tống Nhược Kỳ kinh ngạc nhìn Đường Diệp Thần, giờ khắc này, cô ta bỗng nhiên không thể hiểu nổi anh ta, cô ta đi tới ngồi xổm bên đùi anh ta, đưa tay nắm lấy bàn tay của anh ta và đặt cằm vào lòng bàn tay ấy, cô ta dịu dàng nói: “Diệp Thần, em biết làm tổn thương cô ta thì trong lòng anh cũng không dễ chịu gì. Nếu anh vẫn còn yêu cô ta, không nỡ từ bỏ cô ta, em sẵn sàng đi bỏ đứa bé và không làm anh khó xử nữa.”

Đường Diệp Thần cúi đầu nhìn cô ta, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm nhọn của cô ta, anh ta nói: “Anh không phải không nỡ, sau này không cho phép em nói những lời như thế nữa, anh muốn em thật vui vẻ sinh con của chúng ta ra, biết chưa?”

Nghe được sự đảm bảo của anh ta, tảng đá lớn trong lòng Tống Nhược Kỳ vững vàng rơi xuống tại chỗ, cô ta cọ cọ trong lòng bàn tay anh ta, ngoan ngoãn gật đầu, cô ta nói: “Diệp Thần, em rất yêu rất yêu anh, nếu như không có anh, em chỉ là một cái xác không hồn thôi.”

Đường Diệp Thần lập tức xúc động, anh ta nâng mặt cô ta lên, cúi người mạnh mẽ hôn lên môi cô ta, nhiệt độ trong phòng khách nhanh chóng tăng lên, chớp mắt đã phát triển thành cảnh tượng không thích hợp cho trẻ em.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tống Hân Nghiên lao ra khỏi tiểu khu, ánh mắt cô đau đớn như có dao đâm vào, nhưng một giọt nước mắt cũng không thể chảy ra được. Đã từng, cô đã tưởng tượng vô số lần là anh ta sẽ trở lại bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và nói với cô một câu anh sai rồi.

Nếu vậy, cho dù cô đã bị anh ta làm cho thương tích đầy mình, cô cũng sẽ không chút do dự tha thứ cho anh ta.

Nhưng giờ thì sao, sự thật đã chứng minh, từ đầu đến cuối cô chỉ là một trò đùa, vậy mà cô còn ở đây nằm mơ giữa ban ngày, anh ta đã ôm lấy cô nhân tình đang mang thai và chuẩn bị để cưới cô ta vào nhà.

Điện thoại di động trong túi rung lên, cô không thèm để ý tới, nhưng đối phương lại kiên trì gọi cho đến khi cô nghe máy mới thôi.

Sau khi điện thoại rung đến lần thứ N, Tống Hân Nghiên không thể nhịn được nữa mới cầm điện thoại lên bấm nút nghe, còn chưa kịp nói chuyện thì giọng nói tràn ngập tức giận của đối phương đã điên cuồng nổ tung.

“Lỗ tai mày bị điếc à? Tao gọi điện nhiều lần như thế cũng không nghe máy, đã vậy thì mày dùng điện thoại di động làm gì, đổi thành máy BB được rồi đấy.”

Tống Hân Nghiên đưa điện thoại ra xa một chút, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản giọng nói ma quỷ rót vào tai. Cô chờ cơn tức giận của đối phương giảm bớt một chút mới lạnh nhạt lên tiếng: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Có chuyện gì ư? Mày còn hỏi tao có chuyện gì sao? Tao nghe nói chị gái mày đã mang thai, nghi ngờ chính là con của Đường Diệp Thần. Mày làm em gái kiểu gì đấy, ngay cả chồng mình cũng không giữ được, còn để cho thằng đó làm lớn bụng của chị gái mày. Mày về nhà ngay lập tức cho tao, nếu để cho ba và anh rể của máy biết chuyện này thì mày có cơ hội ăn quả ngon rồi đấy!” Bà Tống hung dữ nói cảnh cáo.

Tống Hân Nghiên vô thức nắm chặt điện thoại di động, bà Tống rõ ràng thiên vị Tống Nhược Kỳ, bản lĩnh phản công càng ngày càng lớn. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, bà ta mãi mãi đứng về phía Tống Nhược Kỳ, mãi mãi nhận định Tống Nhược Kỳ là kẻ yếu, cô đã sớm quen rồi, tại sao trong lòng vẫn đau thế?

Chương 5: Người bị lừa là con

Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi thật dài, trong hô hấp ngập tràn đau đớn, giọng cô run run nói: “Mẹ, con cũng là con gái của mẹ, lúc mẹ gọi điện thoại đến chất vấn con, mẹ có từng nghĩ đến cảm nhận của con không? Bây giờ người đang bị lừa dối là con đó!”

Đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây, sau đó là truyền đến giọng nói càng độc ác hơn của bà Tống: “Bị lừa dối? Mày còn có mặt mũi nói vậy à? Nếu mày trông chừng Diệp Thần cho kĩ thì nó có thể lừa được à? Bây giờ tao bắt đầu nghi ngờ không biết có phải là mày nhìn thấy chị mày gả đi hạnh phúc hơn mày, nên mày cố ý tìm đủ mọi cách phá hoại hôn nhân của con bé thì có.”

“Mẹ!” Tống Hân Nghiên bị âm mưu mà bà Tống nói chọc cho giận đến mức thét chói tai, nước mắt nén nhịn thật lâu cuối cùng cũng rơi xuống. Cô tức giận cúp điện thoại, bất lực ngồi xổm ở trên vỉa hè, khóc không thành tiếng. Từ nhỏ đến lớn, bất kể là Tống Nhược Kỳ có làm chuyện gì xấu xa đến mức trời đất bất dung thì mẹ mãi mãi có thể tìm được lý do để giải vây giúp cô ta. Còn cô, mặc kệ cô có nỗ lực học tập xuất sắc như thế nào thì mẹ cô vẫn có thể nhặt được xương trong trứng gà, chỉ ra lỗi lầm của cô.

Năm năm trước, một đêm trước khi Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần kết hôn, đêm đó vốn dĩ là ác mộng của Tống Nhược Kỳ, cuối cùng lại trở thành ác mộng của cô. Người đàn ông bị bóng tối che đậy đã tàn nhẫn lấy đi sự trinh trắng của cô, cũng vì điều này, năm năm gả cho nhau nhưng Đường Diệp Thần chưa từng đụng vào cô.

Cái giá đau đớn mà cô phải trả cho đêm hôm đó, chỉ cần suy nghĩ đến nó là trái tim cô lại tan nát.

Cô cứ nghĩ là cô cứu Tống Nhược Kỳ thì mẹ cô sẽ đối xử với cô tốt hơn một chút, thậm chí có thể đối xử tốt với cô như đối xử với Tống Nhược Kỳ vậy. Nhưng khi toàn thân cô chồng chất vết thương chạy ra khỏi miệng cọp về đến nhà, lại chỉ đổi lại một câu “tự làm tự chịu” của mẹ.

Cô đã sớm biết mẹ không thương mình, thậm chí là căm hận chán ghét cô, nhưng cô không nghĩ ra được lý do là tại sao? Cô cũng là máu thịt trên người mẹ mà, tại sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy?

Mãi đến sau này, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao.

“Tổng giám đốc Thẩm, cô gái đang ngồi ở vỉa hè kia hình như là cháu dâu của ngài.” Ông Vương tài xế lơ đãng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, sau đó lại thấy Tống Hân Nghiên ngồi xổm ở ven đường khóc vô cùng thê thảm.

Ông Vương từng gặp qua cô gái này mấy lần, cả người thanh thoát nhưng hơi lạnh lùng, đem lại cho ông ta cảm giác cực kỳ giống Tổng giám đốc Thẩm, cho nên đã để lại cho ông ta ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thẩm Duệ đang xem báo bỗng ngẩng đầu lên, vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Tống Hân Nghiên đang ngồi khóc lóc bên vệ đường. Anh hơi nhíu mày một chút, bộ dạng khóc lóc của cô nhóc này giống hệt như chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, thật khiến cho người khác đau lòng.

Anh cũng có lòng muốn nhặt con chó nhỏ này về, nhưng mà…

“Không cần dừng xe, ông tiếp tục lại đi.” Thẩm Duệ thu lại ánh mắt, lại nhìn lên tờ báo. Nhìn hồi lâu ánh mắt cũng không có chút xê dịch nào.

Ông Vương vội vàng đổi từ chân phanh sang chân ga, chiếc xe Maybach màu đen từ từ lướt qua người Tống Hân Nghiên. Ông ta nhìn lướt qua gương chiếu hậu, bóng dáng của Tống Hân Nghiên càng ngày càng xa, ông Vương chần chừ hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, nhìn cô hai Tống khóc vậy tôi cũng không đành lòng.”

Thẩm Duệ nhíu mày, ông Vương là người đi bên anh nhiều năm rồi, từ bao giờ lại trở thành người tràn đầy cảm thông như thế? “Ông cho rằng một người chú như tôi đi quan tâm cháu dâu có thích hợp không?”

Trong đầu ông Vương nghĩ thầm, ngài cứ giả bộ đi, có ai không biết ngài là người coi thế đời như cỏ rác đâu chứ? Ông Vương lảm nhảm nói: “Ngài nói rất có đạo lý, nhưng ngộ nhỡ cô hai Tống nhất thời nghĩ không thông gì đó, mà chỗ này xe cộ qua lại nhiều như vậy, chạy xe ẩu cũng nhiều nữa…”

Thẩm Duệ cũng chịu thua ông Vương lảm nhảm như vậy, anh nhìn vào trong gương chiếu hậu, Tống Hân Nghiên đang đứng lên, dường như chuẩn bị vọt vào dòng xe giữa đường kết thúc đời mình bất cứ lúc nào, anh gấp tờ báo lại, trầm giọng nói: “Ông Vương, quay xe lại.”

Ông Vương nhanh chóng dừng xe bên lề, vừa định nói “ngài đừng nói đùa”, đã thấy Thẩm Duệ mở cửa xe xông ra ngoài, chớp mắt đã đi xa mấy chục mét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.