Quá Giang - Mạch Tâm

Chương 34




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tỉnh lại sau cơn hôn mê, điều Hàn Chinh nhìn thấy là Mèo Con vui sướng vì mình, hoàn toàn không còn vẻ hoảng loạn như hôm đó.

Thừa dịp thay băng, anh lén hỏi mấy y tá, nghe họ kể mới biết những chuyện xảy ra sau khi mình hôn mê.

Hôm đó anh được đẩy vào phòng cấp cứu, có bác sĩ thấy Mèo Con khập khiễng đi qua đi lại ở cửa, trên người trên quần đều có vết máu, thế là lập tức kiểm tra cho cậu.

Mới đầu Mèo Con co rúm lại không chịu hợp tác, được y tá nhẹ nhàng trấn an hồi lâu mới chịu cởi đồ ra. Khi thấy toàn thân Mèo Con chi chít vết bầm, bác sĩ và y tá âm thầm nhìn nhau, y tá lập tức ra gọi cảnh sát đang gác cửa vào chụp ảnh vết thương của Mèo Con làm bằng chứng.

Lúc cởi quần Mèo Con nhăn mặt vì đau, bác sĩ trực ban thông cảm cho hoàn cảnh của cậu nên sát trùng nửa thân dưới cực kỳ nhẹ nhàng. Lúc Mèo Con bị xâm hại có chảy máu nhưng may là vết thương không nặng lắm, chỉ cần bôi thuốc đều đặn sẽ mau chóng lành lại.

Sau khi bệnh viện biết hoàn cảnh đặc biệt của Mèo Con thì đặc cách cho cậu ở phòng cấp cứu chờ Hàn Chinh tỉnh lại, Mèo Con lặng lẽ đứng trong góc nhìn chăm chú những con số trên máy.

Đến khi Hàn Chinh được chuyển sang phòng bệnh bình thường rồi tỉnh lại, nỗi vui mừng của Mèo Con át đi mọi nỗi đau đớn, Hàn Chinh cứ tưởng bé ngốc này đã tự động xóa sạch những ký ức tồi tệ kia.

Nhưng giờ cậu lại nói "đau lắm", chứng tỏ đám mây đen kia vẫn còn bao phủ trong lòng Mèo Con.

Bộ não nhỏ bé của Mèo Con chứa được rất ít, thỉnh thoảng những ký ức tồi tệ hiện ra sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cậu. Khi hai người mới ở chung, hễ Mèo Con làm sai gì đó thì lại run lẩy bẩy, sợ hãi ôm đầu xin tha.

Giờ mọi chuyện đã kết thúc, Hàn Chinh chỉ mong cái đầu nhỏ bé của cậu chứa đầy những ký ức vui vẻ.

"Tới đây." Hàn Chinh nhét người vào chăn rồi ngồi cạnh giường xoa đầu cậu trấn an: "Ngoan, nằm chờ anh một lát nhé."

Hàn Chinh vội vàng rửa mặt rồi cởi áo lên giường, tránh đi vết thương ôm chặt cậu vào lòng, "Ông xã ôm thế này còn sợ không?"

"Ưm ~" Mèo Con lắc đầu.

Cả người Hàn Chinh nóng hổi, ôm cậu hết sức dễ chịu.

"Chúng ta đang nằm trong nhà mình, vách tường kiên cố, sàn nhà chắc chắn, cánh cửa sắt lớn kia sẽ chặn hết kẻ xấu bên ngoài."

"Cửa sắt cũng xấu." Mèo Con xoa nhẹ eo Hàn Chinh, vết bầm trên đó vẫn chưa phai hẳn, "Hàn Chinh đau chỗ này."

"Hết đau rồi." Hàn Chinh hôn đỉnh đầu Mèo Con một cái, "Được vợ nhỏ của anh chăm sóc, nó sẽ lành ngay thôi."

"Có chở hàng không ạ?"

"Ừ, nghỉ thêm mấy ngày rồi anh đi làm tiếp." Hàn Chinh vỗ lưng Mèo Con như dỗ trẻ con ngủ, "Ông xã kiếm tiền mua bánh mì ngọt cho em, còn mua bánh kem, quần áo đẹp nữa, à phải, còn học nấu thêm mấy món ăn, khi nào rảnh sẽ nấu cơm ngon cho em ăn......"

Cái ôm ấm áp và lời thì thầm ngọt ngào tạo nên pháo đài an toàn nhất thế giới, chỉ chốc lát sau cậu nhóc lao lực cả ngày đã chìm vào giấc ngủ.

Sau khi người trong lòng ngủ thiếp đi, Hàn Chinh cũng buồn ngủ ríu cả mắt, hôn trộm gò má thơm thơm của Mèo Con mấy cái, lúc ngủ khóe miệng vẫn còn nhếch lên.

Không có hàng xóm, không bật đồng hồ báo thức, điện thoại khóa máy.

Hàn Chinh ngủ mê mệt, nếu dưới người không truyền đến cảm giác căng đau thì anh vẫn còn ngủ tiếp.

Vén chăn lên xem, bé ngốc tối qua kêu mông đau đang quỳ gối giữa hai chân anh, ra sức mút vật kia của anh!

"Vợ nhỏ ~" Hàn Chinh giơ tay lên che mắt, khó nhọc nuốt khan, "Ngoan nào, chúng ta xuống giường được không?"

"Ông xã......" Mèo Con lại liếm gậy thịt trong tay rồi tội nghiệp hỏi: "Không thích sướng sao?"

"Anh......"

"Bánh kem gậy......" Ngón tay Mèo Con lướt qua quy đầu, ấn vào lỗ tiểu, "Cũng không thích Mèo sao?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.