Quá Độ Trầm Mê

Chương 4: Khiến người thương xót




Ngu Diên sắp xếp tâm tình của mình lại một chút. Tân sinh viên tập trung lại ngày càng đông. Hôm nay cô đến đây để đón tân sinh, việc gặp phải Tạ Tinh Triều chỉ là sự kiện ngoài ý muốn. "Bận việc gì thì cậu đi trước đi. Bây giờ tôi không có thời gian đi cùng cậu."

Biết được quan hệ của bọn họ, vẻ mặt Thịnh Quân đang đứng kế bên giãn ra không ít. Anh ta ôn tồn nói với Tạ Tinh Triều: "Cậu có thể đứng bên cạnh đợi chị cậu. Lần này chúng tôi đến chủ yếu là đón tân sinh viên trường mình."

Tạ Tinh Triều rõ ràng không muốn đi đâu cả. Ngu Diên có thể lạnh nhạt với hắn. So với những năm tháng xa cách đó, chỉ cần có cô gần bên cũng đủ khiến hắn hạnh phúc vô vàn. Tuy nhiên, ngay từ lần chạm mặt đầu tiên, hắn đã không ưa Thịnh Quân.

"Tôi chính là tân sinh viên." Thiếu niên cười như không cười, nói với Thịnh Quân.

Thịnh Quân nhất thời không giấu nổi vẻ mặt ngạc nhiên. Không phải anh ta có thành kiến, nhưng khí chất của thiếu niên này quả thực không giống người có thể thi vào đại học Bắc Kinh. Không chỉ có gương mặt đẹp mê người, hắn càng giống với kẻ trời sinh đã ở trên người khác. Một tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng, kiêu ngạo tận trong cốt tủy, lãnh cảm và tàn nhẫn. Từ tướng mạo cho đến khí chất, so với Ngu Diên không có chút nào tương đồng. Thịnh Quân có thể khẳng định hắn và bọn họ không cùng một loại người.

Tạ Tinh Triều để ý thấy biểu cảm của anh ta, nhướng mày hỏi: "Tiền bối muốn xem giấy báo nhập học?"

Thịnh Quân không trả lời. Tạ Tinh Triều lấy giấy báo nhập học từ trong túi ra, ném cho anh ta, một tờ giấy mỏng manh.

Khoa vật lý địa cầu, Tạ Tinh Triều.

Ngu Diên không kiếm chế được sự kinh ngạc. Cô còn bất ngờ hơn cả Thịnh Quân. Ngu Diên buột miệng nói: "Cậu đến đại học Bắc Kinh báo danh?"

Tâm trí cô càng thêm loạn.

Tạ Tinh Triều, đại học Bắc Kinh?

Cô nhớ rất rõ ràng, những bài kiểm tra 0 điểm trước kia, vở bài tập vô cùng tàn tạ cùng vô số ghi chép trốn học.

Năm đó, Tạ Tinh Triều trở về nhà hắn, Ngu Diên có chút cô đơn. Nhưng cũng không thể vì lý do này mà giận hắn. Hắn trưởng thành rồi, việc rời đi chỉ là chuyện sớm muộn. Ngu Diên hoàn toàn có thể hiểu được. Ngu Diên tính cách dịu dàng bao dung, từ nhỏ đã đối với hắn như thế. Khiến cô thất vọng nhất, duy chỉ có sự nổi loạn và sa ngã của hắn sau này.

Tạ Tinh Triều gật đầu, hắn nhìn cô: "Tôi vẫn luôn gấp rút đuổi theo tiến độ. Lúc trước bỏ lỡ quá nhiều. Suýt chút nữa là không kịp rồi." Hắn thấp giọng nói, vẫn như cũ đứng sát bên cô, ngửi hương thơm quen thuộc từ mái tóc cô.

Ngu Diên không nói nên lời.

Đã từng là học sinh cấp ba, cô hiểu được câu nói nghe rất nhẹ nhàng đó mang ý nghĩa như thế nào. Để vực dậy thành tích cao đến thế chỉ trong vài năm ngắn ngủi, nếu không trả giá bằng tất cả mồ hôi cùng khổ cực thì tuyệt đối không thể được.

Tạ Tinh Triều tỉ mỉ quan sát. Ngu Diên không nói tiếng nào nhưng biểu cảm lại bán đứng tâm tư cô.

"Học rất mệt." Hắn tinh lanh nói: "Nhưng chẳng sao cả, mệt thì xối gáo nước lạnh, tiếp tục kiên trì."

Hàng mi thiếu niên vừa dài vừa dày. Cậu bé ú tròn ngày xưa đã biến mất không một vết tích. Đường nét trên má hắn trở nên rõ ràng. Dáng người cao lên càng nhiều. Điều không hề thay đổi chính là ánh mắt nhìn cô vẫn ấm áp và nhu thuận như vậy. Như đang âm thầm làm nũng.

Trong khoảnh khắc, Ngu Diên có hơi mềm lòng. Giống như được nhìn lại tuổi thơ. Có một cậu bé không biết nói chuyện, lặng lẽ ngồi bên hiên nhà đợi cô.

Xung quanh có không ít người đang nhìn bọn họ. Nơi này không phải chỗ để tâm sự. Ngu Diên quen phân chia rạch ròi công việc và chuyện cá nhân. Cô muốn nói chuyện với hắn nhưng không phải ngay lúc này. "Cậu cùng họ quay về trước đi." Cuối cùng cô cũng lên tiếng: "Những việc khác sau này đến trường rồi nói tiếp."

Hoạt động đón tân sinh viên vẫn chưa kết thúc. Tạ Tinh Triều đem hành lý của mình ném sang một bên, tâm tình rất vui vẻ: "Tôi muốn đợi em."

Nhìn mặt trời ngả về tây, sự kiện cũng sắp đến hồi kết. Ngu Diên đang nghĩ muốn cho hắn về sớm.

Thịnh Quân sắc mặt không tốt lắm. Miễn cưỡng cười với cô và Thân Trí Nam một chút rồi đi làm việc của mình.

Ngu Diên vốn không định đi xe buýt về trường. Thân Trí Nam hẹn cô ấy đi dạo Duyệt Bách Đường. Đợi hoạt động kết thúc, hai người sẽ lập tức rời đi. Hiện tại vấn đề phát sinh đó là có thêm một Tạ Tinh Triều nữa. Kế hoạch bị đảo lộn rồi.

Hắn không rời cô nửa bước, vui vẻ mãn nguyện chỉ kém chút là mọc đuôi vẫy vẫy phía sau.

Thân Trí Nam đã đặt chỗ ở Duyệt Bách Đường từ trước. Lúc này hủy cũng không được.

"Em trai, đi ăn chung không?" Thân Trí Nam nói: "Thêm một chỗ nữa là được. Để sư tỷ đãi cậu." Cô có tính cách nhanh nhẹn, hào sảng điển hình của người phương bắc. Khi gần đến cuối buổi đón tân sinh viên, Tạ Tinh Triều sau khi ở lại cũng luôn giúp đỡ Ngu Diên, không chút miễn cưỡng nào. Nghe lời lại chuyên chú. Cô đương nhiên có ấn tượng rất tốt đối với mỹ nam đẹp trai, ôn thuận này. Hơn nữa còn là thân sư đệ của các cô. Vật lý và toán học miễn cưỡng xem là họ hàng. Mời một bữa cũng hợp tình hợp lý.

Ngu Diên ngược lại có chút do dự. Tạ Tinh Triều lúc nhỏ tính cách rất quái gở. Khi vừa đến Ngu gia, trừ cô ra, hắn cự tuyệt giao tiếp với người khác. Bởi vì không nói được, ở trường hắn cũng hiếm có bạn bè. Thậm chí có thể nói là không một ai cả. Ngu Diên lo lắng cho hắn. Hy vọng hắn có thể kết giao với vài người bạn. Còn bản thân Tạ Tinh Triều chẳng thèm để ý chút nào, một lòng một dạ dính lấy cô. Hoàn toàn không muốn bước ra khỏi thế giới của mình. Hắn lúc ấy còn có bệnh sạch sẽ. Đồ ăn, thức uống thường ngày đều không thích dùng chung với người ngoài.

Hai người xa cách nhiều năm như vậy, Ngu Diên cũng không biết bây giờ hắn như thế nào. Thân Trí Nam là bạn thân của cô, cô không muốn cô ấy khó xử. Ngu Diên bối rối đang không biết mở lời ra sao: ".. Cậu có đi không? Không muốn đi cũng được. Ngày khác tôi lại đến tìm cậu." Cô kéo Tạ Tinh Triều qua, nói nhỏ để Thân Trí Nam không nghe thấy.

Nào ngờ, thiếu niên không do dự mà đồng ý ngay: "Tôi đi."

Thời gian được cùng cô trong hiện tại, dù chỉ một giây một phút, hắn cũng không muốn bỏ lỡ.

Ngu Diên: "..."

Thân Trí Nam hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, hớn hở giới thiệu quán ăn cho hai người.

Ngu Diên liếc nhìn một bên khuôn mặt thanh tú của thiếu niên. Đúng là trưởng thành lên không ít, cô nghĩ.

Thân Trí Nam đặt một quán tên Tiny sweet trên lầu bốn Duyệt Bách Đường. Hành lý của Tạ Tinh Triều rất ít, trực tiếp gửi ở bên ngoài. Ba người ngồi xuống.

Bao năm trôi qua, cô vẫn còn nhớ Tạ Tinh Triều thích ăn món gì.

"Cậu ấy không ăn đồ quá cay. Đổi thành cái này đi." Ngu Diên loại bỏ một món trong thực đơn.

Đến đồ uống, Thân Trí Nam hỏi: "Uống chút cocktail không?"

"Cậu ấy dùng nước uống bình thường là được." Ngu Diên nói. Cô bất chợt nhận ra hành động của mình, theo thói quen nhìn qua Tạ Tinh Triều.

Tạ Tinh Triều khi bé sức khỏe không tốt, có rất nhiều thứ phải kiêng kị. Ngu Diên ít nhiều đều nhớ. Khi ăn luôn chú ý đến hắn. Cô ấy quên rằng Tạ Tinh Triều của hiện tại đã là một thiếu niên mười tám tuổi. Không còn là cậu bé ốm yếu, mất ngôn ngữ, cũng không cần cô phải chiếu cố, nâng niu.

Tạ Tinh Triều không phản bác. Hắn đang thay cô trần qua nước sôi dụng cụ ăn. Động tác tự nhiên, quen thuộc. Hiển nhiên không chút dị nghị nào. Thậm chí còn có vài phần hưởng thụ, hạnh phúc vì cô quan tâm đến hắn.

"Chị em hai người tình cảm rất tốt nha." Thân Trí Nam để ý đến rất nhiều chi tiết, nhân lúc đợi đồ ăn, cô lên tiếng: "Là chị em họ sao?"

Không cùng họ, ngoại hình cũng không giống.

Ngu Diên đáp: "Gia đình quen biết nhau. Lúc nhỏ cậu ấy ở nhà tớ. Căn bản như em ruột tớ vậy."

Thiếu niên không phản đối. Động tác hơi chậm lại.

"Không cùng huyết thống?" Thân Trí Nam có chút bất ngờ. Nhưng lại cảm thấy hợp lý: "Tớ bảo mà, hai người lớn lên không giống nhau tí nào cả."

"Diên Diên", Tạ Tinh Triều đột nhiên gọi cô một tiếng. Đẩy súp kem ngô mà cô thích ăn đến trước mặt cô: "Em thử cái này đi, ngon lắm." Hắn dùng muỗng của chính mình nếm thử. Ngón tay thon dài của thiếu niên cầm muỗng, môi hồng hào sạch sẽ. Động tác gọn ghẽ tự nhiên, không thừa không thiếu.

Ngu Diên ân cần nhu hòa, không muốn ở trước mặt Thân Trí Nam mà bắt bẻ Tạ Tinh Triều. Đối với việc hắn tự ý thay đổi cách xưng hô, cô cũng im lặng nhịn xuống.

Lúc nhỏ, Tạ Tinh Triều luôn gọi cô là chị. Khi đeo bám, chọc phá cô hay làm điều gì sai, đều sẽ ngoan ngoãn gọi chị và xin cô tha thứ. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn không còn gọi cô như vậy nữa. Khoảng thời gian đó, hắn cực kỳ kỳ quặc, gần như thay đổi từ thái cực này sang thái cực khác.

Sau đó, hắn rời Ngu gia.

"Chú Tạ không đi tiễn cậu?" Ngu Diên hỏi.

Tạ Tinh Triều thi vào đại học Bắc Kinh, Ngu Diên không hay biết gì cả. Nếu ba mẹ cô biết, nhất định sẽ báo cho cô. Như vậy xem ra, cô hoài nghi Tạ Cương có biết chuyện này không.

"Ba tôi ở nước ngoài kết hôn rồi." Bàn tay cầm muỗng của Tạ Tinh Triều hơi ngập ngừng: "Không có thời gian để ý đến tôi."

Không thể nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt hắn. Tuy nhiên, khi nhắc đến việc tái hôn của Tạ Cương, hàng mi dài của hắn rũ xuống, môi mím nhẹ, gương mặt phủ lấy một tầng bóng mờ.

Ngu Diên hoàn toàn không biết Tạ Cương tái hôn, nhất thời ngây người. Cô muốn chuyển chủ đề: "Tại sao cậu chọn vật lý địa cầu?"

"Vì không đủ điểm nên bị chuyển ngành." Tạ Tinh Triều đáp: "Nguyện vọng một của tôi là tài chính."

Tài chính là một trong những ngành tiêu biểu của đại học Bắc Kinh. Điểm số cũng tự nhiên mà ở trên đỉnh kim tự tháp.

Hắn trời sinh đã đẹp. Đặc biệt là biểu cảm lúc này, làm người ta thương xót nhất.

Ngu Diên: "..."

Thân Trí Nam cảm thấy Ngu Diên đối với hắn có hơi lãnh đạm. Cậu em trai vừa đẹp vừa ngoan này, ba mẹ li dị, tái hôn đều không một ai bên cạnh. Một thân một mình đến trường đại học, còn chưa nghĩ đến nguyện vọng mình muốn theo đuổi. Có chút đáng thương.

"Diên Diên, cậu nên chỉ bảo em ấy nhiều hơn." Thân Trí Nam nói.

Ngu Diên rốt cuộc lên tiếng: "Học chính quy không nhất thiết phải tập trung vào chuyên ngành hot. Ngành vật lý địa cầu của trường chúng ta cũng rất tốt. Cố gắng học còn có thể nắm được nền tảng toán học rất vững chắc. Cũng rất có lợi thế cho nghiên cứu sinh muốn chuyển hướng sang tài chính." Ngu Diên nói: "Chỉ là học cũng rất khó. Nhưng có các khóa học trùng với chuyên ngành của chúng tôi. Cậu có gì không hiểu có thể đến tìm tôi."

Cô từ trước đến nay xem trọng việc học, điềm đạm tỉ mỉ. Với người khác thì tốt bụng nhẫn nại. Cô đối với bất kỳ ai cũng đều như vậy. Bình đẳng như nhau, không hơn không kém.

Tạ Tinh Triều lặng lẽ ngắm nhìn cô. Hắn si mê điều này và cũng từng căm hận nó.

Ăn uống xong, ba người cùng đi về trường học.

"Ký túc xá của các cậu đã phân chia xong. Chỉ cần tìm quản lý lấy chìa khóa là có thể ở được rồi." Ngu Diên bây giờ nắm rõ lịch nhập học của tân sinh viên như lòng bàn tay: "Ngày mai nhớ dậy sớm báo danh."

Tạ Tinh Triều gật đầu.

Ngu Diên và Thân Trí Nam ở khu Thanh Đằng. Sinh viên năm nhất khoa vật lý địa cầu ở khu Tử Trúc. Cách nhau không xa lắm. Thời gian không còn sớm nữa, Ngu Diên không tính trò chuyện với Tạ Tinh Triều trong hôm nay. Cô muốn đợi những chuyện linh tinh ngày khai giảng qua đi, lại dành thời gian nói chuyện rõ ràng với hắn.

Tạ Tinh Triều vẫn chưa rời đi. Hắn đứng trước cửa, đợi cho thân ảnh mảnh mai của cô dần khuất hẳn dưới những tán cây phía cuối con đường. Mãi đến khi không còn trông thấy gì nữa.

Sinh viên năm nhất không quá bận rộn. Trong vài tuần đầu tiên, đều là các khóa học rất cơ bản. Ngày mai bắt đầu báo danh, đa số các tân sinh đều đã sớm tìm được ký túc xá của mình trong nhóm tân sinh viên rồi. Những nhóm nhỏ tân sinh cũng nhanh chóng được thành lập.

Tạ Tinh Triều không tham gia nhóm tân sinh. Vậy nên cũng không gia nhập nhóm của phòng ký túc.

Cửa phòng ký túc xá 527 khép hờ, bên trong đã có ba nam sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.