Quá Độ Trầm Mê

Chương 13: Trao cho cô ấy tất cả




"Diên Diên xem tôi như trẻ con cũng không sao." Hắn ngoan ngoãn nói: "Giống lúc trước là được."

"Sao có thể chứ." Cô thở dài.

Nếu phải so sánh thì trước kia hắn như cún con ngọt ngào đáng yêu. Còn bây giờ, nhìn thế nào cũng là sói trưởng thành.

"So với trước kia thì có gì khác biệt?" Hệt như đang ấm ức, giọng thiếu niên mang thêm vài phần quật cường: "Chúng ta vẫn bên nhau. Tôi không thay đổi, Diên Diên cũng không đổi."

Sau tất cả, họ lại trở về với nhau.

Hắn chỉ cần một mình cô. Sẵn sàng vì cô mà làm bất cứ chuyện gì. Cam tâm tình nguyện trao đi tất cả những gì hắn có, hai tay dâng lên cho cô. Như vậy.. còn chưa đủ sao?

Cho dù không đủ, hắn cũng nhất định phải giữ cô lại bên cạnh hắn.

Dù sao hắn vẫn còn trẻ, mới mười tám thôi. Ngu Diên chiều chuộng hắn từ bé, có thể cưng chiều sự ngây thơ của hắn vô điều kiện. Thậm chí vì thế mà sinh thương yêu.

Sau đó, cô cũng không tiếp tục tranh luận với hắn nữa.

"Tôi đi trước nhé." Cô nói.

Tạ Tinh Triều: "Tôi tiễn em."

"Không cần, chỉ năm phút đi đường thôi." Ngu Diên nói: "Cậu cứ làm việc của mình đi. Đọc thêm sách cũng tốt. Chương trình học của khoa các cậu khó. Điểm trung bình năm nhất cậu nhất định phải bắt kịp. Bằng không, dù sau này muốn chọn con đường nào cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn."

Cô là người ôn hòa. Nhưng có một số việc sẽ không mù quáng nhượng bộ hoặc chiều theo.

Tạ Tinh Triều sẽ không làm trái với nguyên tắc của cô. Trước mặt cô, hắn từ xưa đến nay đều vâng lời. Cuối cùng hắn cũng gật gật đầu.

Bóng lưng cô gái dần mất hút.

Hắn quay trở lại phòng khách. Dường như nắng đang dần tắt, gió đã ngừng thổi, rèm cửa không còn tung bay nữa. Phòng khách vẫn yên ắng như vậy, khôi phục vẻ trống trải, tịch mịch vốn có. Những hạt bụi lặng lẽ trôi nổi, gần như có thể trông thấy qua luồng sáng từ bóng cây xuyên vào.

Điện thoại cố định trong phòng khách không biết đã liên tục đổ chuông từ lúc nào. Dãy số xa lạ hiện lên, hắn lười rút dây điện thoại ra. Tiếng thứ ba reo lên, hắn chán nản nhấc máy.

"A lô, A Triều?" Đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông dò hỏi.

Tạ Tinh Triều không lên tiếng.

Tạ Cương hiển nhiên đã nghe thấy, ông rất vui mừng: "Con ở nhà?"

Tạ Tinh Triều chặn số ông ta, gọi thế nào cũng không được. Không còn cách nào khác, ông bèn thử quay số này. Trên thực tế, căn nhà này là do Tạ lão gia mua cho cháu trai khi thi đỗ đại học. Rồi trực tiếp kéo hắn sang ở.

Lời nói chính thức của Tạ lão gia là, thằng bé đã lớn rồi, nếu còn ở chung với bọn chúng thì phải tiếp tục bị người đàn bà âm độc, đê tiện kia ức hiếp ra sao nữa. Nên phải có chỗ ở riêng.

Vì vậy, Tạ Cương cũng không có chìa khóa ngôi nhà. Nhưng vì nguyên do đáng hổ thẹn này mà người nhà họ Tạ cũng không công bố ra bên ngoài. Chỉ biết rằng Tạ Cương 'cha hiền, con thảo' khen thưởng cho con trai khối bất động sản này.

Tạ Cương vui mừng khôn xiết, đang định nói gì đó thì đầu bên kia đã ngắt.

Tạ Tinh Triều dập máy với bộ mặt vô cảm.

Hứa Ngộ Đông sửng sốt, vẫn cứ đứng ở cửa phòng ngủ, một tay vịn vào khung cửa. Lúc mới biết Ngu Diên rời đi, cậu ta cuối cùng cũng được ra ngoài. Nào ngờ vừa ló ra lại nhìn thấy cảnh này. Cậu liếm môi, không biết mở lời thế nào: ".. A Triều, điện thoại của ba mày?"

Tạ Tinh Triều vẫn im lặng.

Gia đình Hứa Ngộ Đông hạnh phúc, dĩ nhiên không thể hiểu được tại sao giữa ba và con lại có khoảng cách lớn đến như vậy.

Thật lòng mà nói, trong những năm cấp hai, cấp ba hỗn loạn của mình, Tạ Tinh Triều đã gây ra không ít rắc rối. Tên của hắn nổi tiếng một thời. Khắp trong ngoài ngõ, phố, ai cũng đều biết cấp hai Lăng Trung Tạ Tinh Triều. Khi ấy, vóc dáng hắn vẫn chưa phát triển hoàn thiện. Hứa Ngộ Đông đặc biệt ấn tượng với khuôn mặt xinh đẹp như búp bê, hành động có phần hung tàn theo kiểu khờ dại tuổi mới lớn của hắn.

Hắn như một tiểu ác ma khoác lên mình bộ da thiên sứ.

Khiến cậu ta ấn tượng sâu sắc hơn chính là bối cảnh gia đình thâm sâu khó lường phía sau Tạ Tinh Triều. Dường như dù cho hắn có sinh sự, gây chuyện như thế nào đi nữa, đều có thể dàn xếp ổn thỏa cho hắn.

Một điều nữa càng làm cho Hứa Ngộ Đông hâm mộ, nếu là cậu ta ra ngoài gây rối, về nhà sẽ bị ba cậu ta tét mông. Còn Tạ Tinh Triều, không ai quản hắn. Ngay cả một người quở trách cũng chẳng có.

Hắn không có mẹ, ba cũng không biết ở đâu. Có hỏi tới thì hắn đều nói là họ qua đời cả rồi.

Hứa Ngộ Đông hâm mộ muốn chết. Cậu ta lén lút viết trong nhật ký rằng mất ba, mẹ giống như A Triều thật tuyệt. Kết quả là tối hôm đó, cậu ta bị cả ba lẫn mẹ đánh suýt chút nữa là thăng thiên.

Sau đó, Hứa Ngộ Đông biết được ba của hắn chưa chết, hắn là con cháu nhà họ Tạ. Nhưng đó là chuyện của sau này rồi.

Hứa Ngộ Đông đương nhiên không dám bàn luận chủ đề này cùng Tạ Tinh Triều. Mắt thấy tâm trạng hắn như sắp bùng nổ, Hứa Ngộ Đông nuốt nước bọt, muốn chuồn lẹ. Cậu ta thoáng cái đã rời khỏi, không muốn tiếp tục ở lại thách thức giới hạn chịu đựng của hắn.

Tạ Cương chưa rời Kinh Châu. Sau khi bàn bạc công việc, Chúc Hy Hòa tìm bạn bè cô ta dạo phố mua sắm, còn Tạ Cương muốn đến đại học Bắc Kinh tìm Tạ Tinh Triều nói chuyện thêm một lần.

Nhưng lần này hoàn toàn không liên lạc được. Ông ta hết cách, bèn đổi số, gửi tin nhắn cho Tạ Tinh Triều: "A Triều, con còn không liên lạc với ba, ba chỉ có thể tới Ngu gia hỏi thăm tình hình."

Nửa đêm, số của ông ta được xóa khỏi danh sách chặn.

Tạ Cương gặp mặt con trai tại khách sạn nơi ông ta ở. Thiếu niên mặc áo hoodie mỏng, đã cao lớn hơn nhiều, dáng người mảnh khảnh thẳng tắp. Lần trước gặp vội, Tạ Cương hầu như không có thời gian nhìn kỹ.

"Có chuyện gì?" Đôi mắt tuyệt đẹp của thiếu niên không hề che giấu sự mất kiên nhẫn.

Thư ký của Tạ Cương đang canh giữ ngoài cửa, ông ta kìm nén bản tính nóng nảy của mình, cố gắng nói với Tạ Tinh Triều một cách ôn hòa: "A Triều, chuyên ngành con đang theo học là vật lý địa cầu nhỉ. Sau này con muốn làm gì?"

"Không muốn làm gì cả." Hắn nói rành mạch. Ngay cả trả lời qua loa cho xong chuyện cũng lười nói.

Tạ Cương thật ra cũng chẳng phải kiểu người hòa nhã hay kiên nhẫn. Thời trẻ tính ông ta nóng như lửa. Theo tuổi già mà dần bớt chấp trước. Giọng của ông ta không tự chủ mà cao lên: "Tiếp tục học ngành này, con còn có thể làm cái gì? Nguyện vọng ba đã chọn sẵn cho con rồi. Con lại không tin. Học cái ngành này đến tiến sĩ rồi đi nghiên cứu động đất à?"

"Ba có quen với trưởng khoa của con, cũng nói chuyện xong hết rồi. Hiện tại con mới vào năm nhất, chuyển ngành vẫn còn kịp." Tạ Cương nói: "Ban đầu không đủ điểm, học ngành không mấy ai quan tâm thì sự nghiệp cũng chỉ vậy thôi. Bây giờ có cơ hội chuyển, con sớm đổi sang học kinh tế đi. Sau này tiếp quản cơ nghiệp của ba. Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa."

Thiếu niên mỉa mai nói: "Trước kia tôi thi nhiều điểm 0 như thế, ông không quan tâm. Nay tôi vào được đại học Bắc Kinh rồi ông lại nhọc lòng lo cho tương lai tôi?"

Mặt Tạ Cương thoáng chốc đỏ bừng.

Thiếu niên thản nhiên nói: "Ông còn mặt mũi tìm đến Ngu gia?"

"Lúc tôi là một đứa câm bệnh tật, ông ở đâu?"

Khi đó, sự nghiệp của Tạ Cương đang trên đà phát triển. Ông ta một lòng tập trung vào công việc, thường xuyên ở nước ngoài, về nhà chẳng được mấy hôm. Bên cạnh đó còn có Chúc Hy Hòa đang mang thai khiến ông ta phải bận tâm. Ông ta chỉ có thể giao bảo mẫu chăm sóc Tạ Tinh Triều. Sau đó lại nghĩ tới Ngu gia.

"Ba cho rằng con không cần ba." Tạ Cương hơi hụt hẫng.

Tạ Tinh Triều vẫn còn những ký ức mơ hồ trước khi Ôn Vận mất.

Lúc bấy giờ, Tạ Cương bắt đầu thường xuyên không về nhà. Hắn phát triển trí tuệ sớm, ghi nhớ sự kiện từ rất sớm. Hắn nhớ rằng mẹ hắn khi ấy đã một mình ở nhà suốt đêm, chờ đợi một người không quay về như thế nào.

Rồi sau này Ôn Vận qua đời vì bệnh tật, hắn bị bắt cóc, mất ngôn ngữ. Trong khoảng thời gian này, Tạ Cương bỏ rơi hắn mà ra nước ngoài. Còn Chúc Hy Hòa lại bất ngờ xông vào cuộc sống của bọn họ.

Ai cũng bảo rằng Tạ gia sẽ sinh một đứa trẻ mới. Hắn thì đột ngột không nói được, mang theo ký ức của một tháng như ác mộng đó, bị đưa đến một môi trường hoàn toàn xa lạ.

Cũng chính là bước ngoặt mà hắn gặp được Diên Diên.

Tuy nhiên, hắn sẽ không tha thứ cho Tạ Cương. Kế từ lúc bị đưa đi, ngồi trên chiếc xe chẳng biết sẽ dẫn tới đâu. Ngay tại khoảnh khắc đó. Hắn đã không còn ý định tha thứ cho Tạ Cương nữa.

Tạ Cương: "..."

Ông ta không nói nổi một lời nào, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Tạ Tinh Triều ở trong tộc rất được cưng chiều. Tạ lão gia vẫn luôn cảm thấy Tạ Cương có phần mắc nợ hắn. Ông rất yêu thích đứa cháu đẹp trai, thông minh này. Đến bây giờ vẫn còn nhớ bộ dạng lúc nhỏ của hắn. Kể cả sau này, khi tính tình hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất, ông cũng chỉ cho rằng do Tạ Cương nợ hắn.

Không một ai nghĩ Tạ Cương là một người cha xứng đáng.

"Đời này của tôi cứ vậy đi. Không muốn làm gì cả, cũng chẳng có cái gọi là tương lai." Thiếu niên nói một cách châm biếm: "Những tài sản, công ty của ông cứ quyên tặng hết đi. Còn không nỡ thì tìm người đàn bà khác mà sinh con. Dù sao thì đó chẳng phải việc ông giỏi nhất sao?"

Tạ Cương mặt đỏ bừng đứng dậy.

Cánh cửa bị đóng sầm lại. Lực mạnh đến nỗi ngay cả cửa sổ cũng rung lắc.

Thư ký đang đứng ở cửa ra vào cúi đầu không dám lên tiếng, chỉ giả vờ câm điếc. Anh ta vốn biết tiểu thiếu gia nhà họ Tạ qua lời đồn đại là người ngang ngược, phóng túng. Không ai kiềm chế được tính khí của hắn. Nhưng trăm nghe không bằng một thấy. Lúc này gặp tận mặt rồi, anh ta vẫn không khỏi bàng hoàng.

Nếu chỉ nhìn vào gương mặt xinh đẹp đó, thật không thể ngờ rằng tính cách hắn lại khó thuần phục đến vậy.

Đi rồi.

Mỗi lần gặp Tạ Cương, tâm trạng hắn lại trở nên vô cùng tồi tệ. Mỗi một lần Tạ Cương ghé thăm, ông ta đều thành công nhắc nhở hắn về đoạn ký ức đau khổ nhất, thảm hại, không nơi nương tựa.

Những lúc như vậy, hắn chỉ muốn ở cạnh một người.

Vào tuần thứ ba của năm học mới, các câu lạc bộ đại học Bắc Kinh bắt đầu chiêu sinh. Ngu Diên vẫn luôn nhớ đến việc này. Buổi sáng hôm nay hình như Tạ Tinh Triều có lớp học. Sau khi kết thúc tiết đầu tiên, Ngu Diên đi ngang qua quảng trường, cô tự nhiên nghĩ hay là thay hắn đi thăm dò trước. Thực ra mục đích chính là giám sát xem hắn rốt cuộc có thật sự đăng ký tham gia câu lạc bộ nào không.

"Tinh Triều, tôi ở quảng trường nhỏ đợi cậu." Ngu Diên gửi tin nhắn cho hắn.

Tạ Tinh Triều: "Hết tiết tôi tới ngay. Diên Diên, em đợi tôi."

Tin nhắn thứ hai nhanh chóng được gửi tiếp theo: "Diên Diên, đừng đứng dưới nắng. Hay là em tìm một tòa nhà nào đó ngồi đợi trước. Lát nữa tôi đến tìm em."

"Em đợi tôi. Tôi sẽ đăng ký. Đăng ký xong em ở lại với tôi được không? Đừng vội đi thế."

Dường như hắn có phần bám người hơn, nóng vội hơn bình thường. Không biết đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng cũng mới gặp đây thôi.

Góc nghiêng của cô đặc biệt đẹp, giữa lông mày phảng phất ý cười: "Tôi sẽ tự chăm sóc bản thân. Cậu học tốt nhé."

Cô cất điện thoại, không nhắn nữa.

Hoạt động câu lạc bộ của đại học Bắc Kinh muôn màu muôn vẻ, hết sức phong phú. E rằng chỉ có bạn chưa nghĩ tới còn không có chuyện họ lập không được. Tuy rằng bản thân đã từng trải qua một lần, nhưng Ngu Diên vẫn bị chấn động bởi quy mô của nó.

Con đường này và cả quảng trường nhỏ đều bị tuyên truyền câu lạc bộ chiếm đóng sạch sẽ. Có không ít người đưa cành ô liu* về phía Ngu Diên.

(*đưa cành ô liu: Hành động mang thiện chí muốn làm bạn, kết thân hay hợp tác)

"Bạn học, bạn có muốn tham gia câu lạc bộ hán phục chúng tôi không?" Người hỏi là một nam sinh đeo kính, mặc trang phục nho sĩ thời Minh màu xanh da trời, lịch lãm phong độ. Dưới tán cây bên cạnh đặt một bàn trà, bên trên bày biện đủ đầy trà cụ, một cô gái mặc Hán phục dáng ngồi ngay ngắn đang pha trà. ngôn tình hay

"À, đây là chúng tôi hợp tác với câu lạc bộ trà nghệ." Nam sinh ân cần giới thiệu: "Bạn học có hứng thú tham gia cùng chúng tôi không? Tôi thấy khí chất của bạn rất phù hợp. Bạn thuộc khoa văn học sao?"

Hàng lông mày đen, khuôn miệng anh đào, cô mang vẻ ngoài dịu dàng, cổ điển. Cậu ta đã sớm để ý tới rồi, cảm thấy cô gái rất hợp với bọn họ.

Ngu Diên cười: "Tôi học khoa Toán. Hơn nữa đã năm ba rồi, không phải tân sinh."

"Lần này tới tham quan giúp người khác."

Cô ấy cho rằng Tạ Tinh Triều 90% sẽ không hứng thú với loại hình nghệ thuật phong nhã. Vậy thì vẫn nên tìm kiểu mà con trai thường thích.

Chi bằng tìm các câu lạc bộ thể thao, cô nghĩ.

Cô nhớ đến Tạ Tinh Triều lúc nhỏ ốm yếu, dường như thích tĩnh hơn động. Tính cách thiên về trầm lặng. Khoảng thời gian khi hắn từ một cậu bé trở thành thiếu niên lại đúng lúc cô không có mặt. Nên cô cũng không biết hiện tại hắn yêu thích môn thể thao nào.

Lòng bất chợt cô đơn vô cớ.

Thuở nhỏ, cô cực kỳ hiểu Tạ Tinh Triều. Hắn thích ăn gì, bình thường khi nào ngủ, lúc nào tỉnh, sợ cái gì, ghét gì, thích gì.. đều rõ như lòng bàn tay.

Hai người họ đã từng thân thiết biết bao.

Ngu Diên nhớ đến lời Tạ Tinh Triều nói. Tất cả đều không thay đổi. Hắn không đổi, cô cũng không đổi.

Thật sự.. không có gì thay đổi sao?

Ngu Diên lơ đãng nhìn về nơi xa.

".. Ngu Diên, Ngu Diên?" Cho đến khi vai cô bị vỗ lên vài cái, Ngu Diên trông thấy khuôn mặt quen thuộc.

"Thịnh Quân?"

"Đúng, tôi gọi cậu mấy lần rồi. Hiếm khi thấy cậu mất tập trung như vậy đấy." Cậu ta cười.

Ngu Diên hơi xấu hổ, cười nhẹ.

Thịnh Quân đang đứng trước một cái bàn, phía trước để một chồng biểu mẫu. Thi thoảng có người tới điền.

"Các cậu cũng đang tuyển thành viên?" Ngu Diên nhịn không được hỏi.

"Đúng, tôi phụ trách phát đơn." Thịnh Quân hất cằm: "Sau khi qua đó thì có thể đến chỗ tôi để lấy mẫu đơn điền vào."

Cách đó không xa là một sân bóng rổ nhỏ, có mấy nam sinh đang đứng, bên cạnh còn có người xếp hàng. Hiển nhiên rất được chú ý.

"Tôi là chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ." Cậu ta cười.

"Trước đây tôi không biết." Ngu Diên cười mỉm, thuận miệng nói: "Hình như chưa từng thấy cậu chơi?"

Thịnh Quân cười nói: "Hiện tại có nhiều việc phải làm. Bận rộn để cải thiện điểm trung bình cho xét tuyển sau đại học, nên chơi ít hơn trước rất nhiều. Hối năm nhất không biết gì, cả ngày chỉ biết ôm bóng ra sân chơi suốt. Có thể do cậu không chú ý tới hoặc không có duyên nên bỏ lỡ rồi."

"Cậu tới đây làm gì?" Cậu ta nhớ đến vấn đề chính: "Cũng bị kéo tới để tuyển thành viên à?"

Ngu Diên: "Không phải. Tôi đang đợi Tinh Triều."

Nụ cười trên mặt Thịnh Quân bay đi một nửa, được cậu ta cẩn thận che giấu đi.

"Tôi muốn cậu ấy tham gia một câu lạc bộ." Ngu Diên do dự: "Tiêu chuẩn gia nhập câu lạc bộ của các cậu là gì? Có nghiêm khắc không?"

Cô không biết liệu Tạ Tinh Triều có biết chơi bóng rổ hay không. Cô muốn nhân cơ hội này dò hỏi một chút tiêu chuẩn chọn người của các câu lạc bộ thể thao.

"Nghiêm khắc." Thịnh Quân cười: "Nhưng cậu đã mở lời rồi. Bạn học cũ mà, chắc chắn phải khác chứ."

Ngu Diên bình thường không nhạy bén lắm, giao thiệp với nam sinh không nhiều, cũng không phải người giỏi ăn nói. Nghe những lời này, cô lại không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Cô muốn nói rằng rõ ràng bọn họ không phải bạn cùng lớp. Chỉ là học chung vài tiết đại cương, theo logic thì không tính là bạn học cũ được.

May thay Thịnh Quân không nói tiếp về việc này nữa: "Cậu có thể tự mình đến xem. Các tiêu chí đều được viết trên bảng này." Cậu ta cầm bút gõ lên bảng biểu trên bàn: "Đáp ứng được những điều này thì có thể đăng ký tham gia câu lạc bộ."

Ngu Diên tiến lại gần để nhìn rõ hơn. Mái tóc đen do không buộc nên xõa xuống, cô vươn tay nhẹ nhàng vén ra sau tai. Một bên khuôn mặt trắng nõn mịn màng, chóp mũi nhẹ nhếch lên, dịu dàng xinh đẹp đến mức không giống người thực. Thịnh Quân lén nhìn, hơi khom người, trong vô thức lặng lẽ rút ngắn khoảng cách của cả hai.

Điện thoại Ngu Diên đột nhiên rung lên. Cô buông tờ đơn xuống và nhìn lướt qua.

"Diên Diên, em đang ở đâu?"

Là tin nhắn của Tạ Tinh Triều. Trước đó, cô đã nói với hắn rằng mình đang ở quảng trường nhỏ.

Ngu Diên đứng thẳng dậy, xin lỗi Thịnh Quân: "Tinh Triều đến rồi. Tôi đi tìm cậu ấy trước. Cảm ơn cậu giúp đỡ."

Cô nhìn trái nhìn phải, muốn đi tìm người. Không ngờ vừa liếc mắt đã trông thấy thiếu niên đang đứng dưới bóng cây.

Nắng tháng chín vẫn còn chói lọi. Hắn đứng dưới tán cây, bóng cao gầy đổ trên nền đất, mơ hồ không rõ.

"Tinh Triều." Ngu Diên sau khi đến gần mới chú ý tới trạng thái có phần khác lạ của hắn.

Bình thường hắn hiền lành ngoan ngoãn. Đối diện với cô chưa từng hung dữ bao giờ. Y như chú chó nhỏ hay thút thít, thích chạy đến bên cô, cọ sát tìm kiếm sự vỗ về và khen ngợi.

Lúc này, hắn không có vẻ tức giận. Chỉ là khi hắn ngước đôi mắt đen như mực xinh đẹp ấy lên, chậm rãi nhìn cô. Ngu Diên như chôn chân tại chỗ.

* * * Trong khoảnh khắc, một cảm giác kỳ lạ không biết từ đâu ập đến.

Cô cố hết sức đè nén, muốn xóa mảnh hồi ức không chịu khống chế mà tái hiện trong đầu ấy đi. Trong đêm mưa tầm tã, cô trú trong một tòa nhà bỏ hoang, nhìn thấy Tạ Tinh Triều cực kỳ xa lạ.

"Diên Diên." Thiếu niên nhìn cô, ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt cô, nhẹ giọng hỏi: "Em thích anh ta sao?"

Hắn cao hơn cô một cái đầu, rũ mắt nhìn xuống cô, tay áo luôn mang theo mùi bồ kết sạch sẽ, thanh mát. Lúc này, đôi bàn tay mảnh khảnh chạm vào mặt cô giá lạnh kinh người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.