(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu nói rõ ràng, mười năm trước Triệu Kiểu bị ép ở lại kinh thành chính là chịu thay Triệu Ngập.
Có huynh trưởng Triệu Ngập thứ tự ở trước, danh tự thế tử Nam Dương vương phủ, dù thế nào cũng không thể bỏ qua trưởng tử mà đến phiên Triệu Kiểu nhỏ tuổi nhất. Nhưng Triệu Ngập cố tình không muốn làm đồ bỏ thế tử Nam Dương vương phủ, hắn có lý tưởng hoài bão khác biệt, lập chí muốn mở chuỗi cửa hàng thương nghiệp, thổi biến đại giang nam bắc, vang danh tứ hải.
Triệu Ngập yêu thích thương nghiệp, giống như Triệu Kiểu yêu thích chơi cờ, Triệu Anh Tề yêu thích Triệu Kiểu, yêu thích chính là yêu thích, là chuyện đương nhiên, chuyện bất đắc dĩ. Làm thế tử Nam Dương vương phủ, phải đàng hoàng ngồi xổm trong nhà canh giữ ở đất phong, không thể chạy tới chạy lui kiếm tiền làm ăn.
Khi đó Triệu Kiểu trên người còn mang bệnh tật, cả ngày ngập trong đống thuốc bắc, cả người toát lên mùi thuốc sặc người, nửa đêm ngủ không yên bắt đầu nghĩ bậy bạ, nghĩ đi nghĩ lại, không mặc y phục chuồn xuống giường, trong đêm gõ cửa phòng Triệu Ngập.
"Ca, để ta làm thế tử đi. Ta đầu óc không thông minh bằng ngươi, thân thể cũng không tiện. Không thể làm lỡ đại sự của ngươi."
Vì vậy Triệu Kiểu trở thành thế tử. Ai biết mấy năm sau buộc phải ở kinh thành làm con tin, ngược lại ma xui quỷ khiến thay Triệu Ngập cản một kiếp.
Những năm này Triệu Ngập đi khắp nơi vào nam ra bắc, thành nửa người giang hồ, đi tới chỗ nào, liền khai trương cửa hiệu mang tên hắn chỗ đó, kiếm được bao nhiêu bạc tất cả đều gửi đến kinh thành cho Triệu Kiểu.
"Kiều Kiều, kinh thành không thể so với nhà chúng ta, không đủ tiền phải viết thư về, không được ủy khuất chính mình."
Triệu Kiểu cầm tiền, trằn trọc trở mình ngủ không được, ôm gối đi tìm Triệu Anh Tề.
"Triệu Anh Tề, tiền của ta đều cho ngươi mượn, ngươi đừng phiền lòng, sắc trời đã muộn lắm rồi, nhanh ngủ với ta đi."
Chuyện đưa tiền cho Triệu Anh Tề mượn, Triệu Kiểu vẫn luôn giữ kín với người trong nhà. Đế vị đời đời thay đổi, nhưng Nam Dương vương phủ thủy chung sừng sững không ngã, dựa vào việc bọn họ bo bo giữ mình, tuyệt không giao du với kẻ xấu, tham dự chuyện tranh ngôi đoạt vị, miễn cho không gánh nổi tước vị, còn tự nhiên không duyên cớ dính dáng một thân tanh tưởi. Vẫn luôn kéo dài tới trước khi tiên đế bệnh nặng sắp băng hà, Triệu Kiểu mới dám báo tin về nhà, muốn vận dụng ám cọc của Nam Dương vương phủ chôn nhiều năm qua ở trong kinh thành.
Trong thư dùng bút son viết ngay ngắn chỉnh tề chữ "Lục".
Người hắn phải giúp, là Lục hoàng tử không được coi trọng nhất, Triệu Anh Tề.
Nam Dương vương nhận được tin tức giận đến mức suýt chút nữa ngất đi, chuyện thành thì dễ nói, nhưng nếu như Triệu Anh Tề thất bại, cả nhà bọn họ lần Kiều Kiều còn ở trong kinh thành, có thể ngay lập tức mất mạng. Lão phụ thân thay suy nghĩ nát tâm Triệu Kiểu, ngàn dặm truyền tin gọi Triệu Ngập đang quản lý các cửa hiệu vội vàng chạy tới canh chừng, đề phòng bất trắc.
Triệu Ngập cố gắng càng nhanh càng tốt nhưng vẫn chậm hơn một bước, không thể gặp mặt Triệu Kiểu. Biết chuyện là thành, Triệu Anh Tề long bào gia thân đăng cơ thống nhất đất nước, bách tính kinh thành hô vạn tuế, nhưng Triệu Kiểu lại biến mất khỏi thế gian không còn tăm hơi, mai danh ẩn tích. Triệu Ngập không còn mặt mũi trở lại gặp phụ thân, ngồi xổm ở kinh thành đủ năm tháng, thời điểm sắp biến toàn bộ cửa hiệu ở kinh thành thành gia sản của hắn thì phía cổng hoàng cung xuất hiện một chiếc xe ngựa hành tung khả nghi, mang theo mấy trăm ám vệ thiếp thân.
Cho dù Triệu Ngập là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra chiếc xe ngựa này có vấn đề, huống chi hắn không ngốc.
Kiều Kiều nhà bọn họ có khả năng đang ngồi trong chiếc xe ngựa này.
Triệu Ngập quyết định thật nhanh, dùng tiền thuê số lượng ám vệ gấp ba lần số ám vệ thiếp thân vây quanh xe ngựa, sai người đi đầu giả vờ làm rối loạn dò hỏi một phen, chờ đến khi tận mắt Triệu Kiểu sắc mặt trắng bệch ôm bụng từ trong xe ngựa đi xuống súc miệng, triệt để mất hết lý trí, mang theo đám hung thần xông lên như tổ ong.
"Kiều Kiều, ca ca đón ngươi về nhà."
Cải thảo trong nhà sao có thể để heo làm lớn bụng.
Triệu Kiểu cầm trâm ngọc, tay không ngừng phát run, ngọc khí sắc bén đặt trên cần cổ nhợt nhạt trắng như tuyết đâm mấy lần, không để ý một chút sẽ cắt da cắt thịt, đâm vào trong huyết quản dầy đặt tái xanh.
Hồn phách Triệu Anh Tề bay phân nửa, hít sâu một hơi, tận lực ổn định âm thanh, thân thể chậm rãi tới gần hắn, dụ dỗ:
"Kiều Kiều nghe lời, đưa cây trâm cho ta, tất cả ta đều nghe theo ngươi."
Triệu Kiểu lắc đầu, rưng rưng nước mắt, tay nắm chặt cây trâm bỏ thêm mấy phần lực đạo, cần cổ yếu ớt trong nháy mắt ứa ra một vết máu chói mắt.
"Ngươi đừng tới đây, mau thả ta về nhà cùng ca ca."
Triệu Anh Tề nhìn máu trên cổ hắn, đáy mắt đỏ bừng, âm thanh như pháo đốt, gần như là gào thét nói ra "Con mẹ nó ngươi để xuống cho ta", Triệu Kiểu bị doạ, tay run run, vết cắt trên cổ càng sâu thêm một đoạn, đau đớn rớt nước mắt.
Triệu Anh Tề đau lòng sắp chết, hoàn toàn không có biện pháp, xé ra cổ áo để lộ da thịt nơi đó, cúi đầu tới trước mặt Triệu Kiểu, "Tổ tông, người đâm cổ ta, ngươi đâm cổ ta đi được không, đừng làm mình bị thương."
Triệu Kiểu lấy chân đạp lồng ngực hắn, khóc lóc mắng, "Mau buộc cổ áo lên, đừng đùa giỡn lưu manh."
"Được được", Triệu Anh Tề thừa dịp hắn khóc, động tác cực nhanh kéo mắt cá chân hắn lại đây, đoạt lấy cây trâm ném ra ngoài cửa sổ, tiếp nhận băng gạcthái y đưa qua, tỉ mỉ băng bó vết thương cho hắn, "Tiểu tổ tông, đừng tức giận nữa được không."
"Ta phải về nhà." Triệu Kiểu sờ môi, đột nhiên vung tay đánh lên mặt hắn, một tát này dùng trăm phần lực đạo, Triệu Anh Tề không hề phòng bị, bị hắn tát đến mê man đầu óc.
Về nhà? Về nhà nào? Triệu Anh Tề bị sự kiên quyết dứt khoác của Triệu Kiểu chọc giận, sờ dấu tay sưng to trên mặt, sửng sốt vài giây, trực tiếp ôm bụng Triệu Kiểu, lật người lại, túm rơi quần, mạnh mẽ tát vào mông hắn, tát đến mức hai cánh mông Triệu Kiểu sưng vù đỏ chót, người sau khóc lóc run rẩy mới bằng lòng dừng tay, cả giận nói:
"Ngươi muốn về nhà nào? Triệu Kiểu, ta nói cho ngươi biết, hoàng cung chính là nhà của ngươi, ta và hài tử chính là nhà của ngươi. Ngươi nếu dám đi cùng Triệu Ngập, cô liền tướt hết tước vị Nam Dương vương phủ, chém đầu cả nhà ngươi."
Hai mắt Triệu Kiểu tối sầm, "Triệu Anh Tề, rốt cuộc ta đã làm gì sai khiến ngươi phải đối xử với ta như vậy..."
Mắt thấy bên ngoài xe ngựa Triệu Ngập người đông thế mạnh, chiếm thế thượng phong, rất nhanh có thể đột phá tầng phòng tuyến cuối cùng. Triệu Anh Tề hối hận tại sao mình không mang thêm nhiều ám vệ xuất cung, sự kinh hoảng khi sắp mất đi Triệu Kiểu làm khí huyết hắn dâng lên, bắt đầu nói năng không lựa lời, bóp cằm Triệu Kiểu cằm, cười lạnh:
"Con mẹ nó ngươi đừng giả vờ ngây thơ với ta, mười ba tuổi bò lên giường ta, mặc yếm đỏ cong mông câu dẫn, từ nhỏ trên người đã có mùi lẳng lơ, kỹ nữ trong lầu cũng không dâm đãng bằng ngươi, không phải chính ngươi thủ đoạn muốn ta thao ngươi sao?"
"Ngươi thật sự cho rằng ngày đó ta từ thái miếu trở về mới lâm thời động tâm với ngươi ư? Ta nói thật với ngươi, trước đó, khắp toàn thân ngươi, mỗi một nơi, mỗi một tất trên người ngươi, ta đã sờ qua không biết bao nhiêu lần rồi. Ngươi chính là đồ lẳng lơ đê tiện sinh ra để cho người chơi, ngoại trừ ta hỏi ai còn muốn ngươi."
"Muốn chạy có đúng không, được, chờ khi trở về ta liền đánh gãy chân của ngươi, lột sạch ngươi, khóa ở trên giường. Chờ đứa nhỏ trong bụng sinh ra, liền chuyển hướng chân tiếp tục thao cho tới khi nào mang thai, đừng suốt ngày mơ mộng, cứ như vậy đàng hoàng sinh con cho ta, sinh đến khi ngươi không mang thai được nữa mới thôi."
Triệu Kiểu nghe nhưng lời chết tâm hắn nói, đỡ bụng khóc đến suy suyễn, cơ hồ muốn ngất đi, "Ta câu dẫn ngươi, ta đến cùng nợ ngươi cái gì... Ngươi vừa không có tiền, không được sủng ái, không có văn hóa..."
Triệu Ngập nghe thấy tiếng khóc tan nát cõi lòng của Triệu Kiểu, không quản hậu quả tội danh sau này, cục cưng quý giá của Nam Dương vương phủ bọn họ, từ khi sinh ra đã được nâng trong lòng bàn tay cưng chìu, chưa từng chịu oan ức lớn như vậy. Hắn nghiến răng, xuất kỳ bất ý đánh ngã toàn bộ ám vệ trước mặt, kiếm hoa một nhát, đẩy màn xe ra, hướng lồng ngực Triệu Anh Tề thẳng tắp đâm tới.
"Khốn kiếp."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");