Quả Cam Nhỏ

Chương 12




Editor: Mỹ Phụng

Beta: Cam

___________

Thời gian cứ thế trôi, cuối cùng cũng đã tới ngày thi, 6 môn thi trong ba ngày không tính là quá nặng, nhưng cũng có chút giày vò. Đáng hận nhất, môn thi cuối cùng lại là môn chính trị, rất nhiều người vất vả lâm trận, khi mới bắt đầu phải mài gươm tập trung cao độ, đến tận ngày cuối cùng mới được thả ra, cái này cũng coi như một loại tra tấn tinh thần.

Mấy ngày thi nhiệt độ giảm, không khí ẩm ướt, lá cây phủ đầy mặt đất tạo thành tấm thảm vàng óng ánh.

Suốt mấy ngày qua Tống Chanh Chanh đều cảm thấy không được tốt, sau lần lén xem phim bị phát hiện trong tiết tự học tối hôm trước, cô bị cậu học bá cùng bàn bắt học thuộc lòng thơ cổ, còn cả từ đơn tiếng Anh, thời gian rảnh rỗi thì làm thêm vài đề toán.

Nếu có một ngày nào đó, ai hỏi cảm nhận khi có bạn cùng bàn là học bá, cô nhất định sẽ trả lời: “Ngồi cùng với học bá kết cục là mỗi ngày đều phải làm bài tập đến chết, nhưng dù vậy tôi vẫn nguyện ý, ai bảo tôi thích cậu ấy chứ.”

Khi lâm trận mới mài gươm, tính ra cũng có cái lợi và cái hại riêng, vì ít nhất khi vào phòng thi đối mặt với đề bài sẽ không bày ra vẻ mặt mù mịt không biết chuyện gì đang xảy ra. Kì thi hàng tháng thường sắp số thứ tự ngẫu nhiên, trùng hợp là Tống Chanh Chanh và Hoàng Quỳnh được phân cùng một phòng thi, cùng phòng với bọn họ còn có cả Chu Hành.

Mấy ngày thi không bắt phải mặc đồng phục, Chu Hành ăn diện vô cùng ngầu, áo phông trắng rộng phối cùng quần jean, chân đi giày hai màu. Tuy vậy nhưng gương mặt không hề tỏ ra xa cách.

Còn chưa tiến vào phòng thi đã có rất nhiều nữ sinh vây quanh khen cậu đẹp trai.

Người này vậy mà không tỏ vẻ khó gần, ngược lại còn đứng tiếp chuyện với các nữ sinh, mời các cô ấy chiều đến xem cậu chơi bóng rổ, trêu chọc mấy cô gái nhỏ đến đỏ mặt.

Đối với hành vi này, Hoàng Quỳnh phỉ nhổ mãnh liệt.

“Thật hết nói nổi, có phải tên đó đang tự coi mình là Chu Dực Phàm không, đi thi lại mặc đồ như vậy, tưởng đang ở sàn diễn hay tham gia cuộc thi hip-hop Trung Quốc chắc.”

Không có biện pháp, Hoàng Quỳnh là fan não tàn của tiểu thịt tươi mới nổi - Chu Dực Phàm, thấy có người giống phong cách thần tượng của mình đương nhiên trong lòng nảy sinh oán hận.

Tống Chanh Chanh nói: “Ừ nhỉ, cậu ấy cũng họ Chu đấy.”

Hoàng Quỳnh hỏi: “Làm sao cậu biết, cậu quen tên đó hả?”

“Cậu ấy học cùng lớp với mình, là bạn tốt của Xuyên Xuyên nhà mình, ngồi ở bàn trên.”

Dứt lời, hai thầy giám thị liền tiến đến mở cửa phòng thi, mọi người nối nhau tiến vào. Tống Chanh Chanh và Hoàng Quỳnh được sắp xếp ngồi không xa nhau lắm, vừa ngồi xuống Hoàng Quỳnh lập tức đề nghị: “Bài địa lý hẳn là sẽ thi rất nhanh, chờ thi xong tụi mình đi ăn cơm hộp đi, mình muốn ăn mì xào.”

Tống Chanh Chanh suy nghĩ rồi nói: “ Nhưng hôm qua mình vừa ăn rồi, hôm nay mình muốn ăn cơm sườn rán, mình đặt mua chỗ khác rồi, bọn mình cùng nhau ăn chung nhé.”

Hoàng Quỳnh: “Được, vậy bọn mình nộp bài cùng lúc, rồi đi ra luôn.”

Buổi sáng thứ sáu, môn thi đầu tiên là địa lý, đề cũng không khó, nên đa số mọi người làm xong trong thời gian rất nhanh, chỉ là phòng thi có quy định còn 30 phút trước khi hết giờ mới được nộp bài, vậy nên thời gian còn lại chỉ có thể ngồi không riết thời gian.

Rốt cuộc cũng đợi đến giờ nộp bài, Chu Hành là người nộp bài đầu tiên.

Tống Chanh Chanh cũng soát lại bài lần cuối, cô ngẩng đầu thấy Hoàng Quỳnh đang nháy mắt với mình, cô gật đầu tỏ ý đã làm xong. Sau đó hai người đồng thời lên nộp bài.

Ra khỏi phòng thi, Tống Chanh Chanh thở phào một hơi, cuối cùng cũng xong một môn, tuy môn chính trị buổi chiều ắt hẳn sẽ làm cho cô không biết phải xoay xở thế nào, phần lớn đề thi môn này sẽ ra dạng đề mở, chỉ cần nắm được cái khái niệm chính, còn phần mở rộng có thể tự thêm mắm dặm muối vào. Tuy nhiên đối với môn chính trị này, chân trước còn đang vướng bận chủ nghĩa xã hội, chân sau đã bị chủ nghĩa duy vật quấn tới chóng mặt rồi.

Xong rồi, cô phải cố gắng hết sức mới được. Không lâu trước cô Judy đã nói với cô, kết quả lần thi tháng này sẽ gửi thành tích qua bưu điện cho ba mẹ cô đang ở bên kia đại dương.

Tống Chanh Chanh ngồi một bên sầu muộn, Hoàng Quỳnh vẫn thao thao bất tuyệt nói: “Mình nói với cậu này, mình thấy cái tên không chính thống đó làm xong bài chưa đến nửa giờ, sau đó liền ngủ gục trên bàn, rốt cuộc tên đó tới thi hay là tới ngủ.”

Hoàng Quỳnh nói nửa ngày vẫn không thấy cô bạn thân có phản ứng gì, liền đẩy cô: “Chanh Chanh! Này! Hoàn hồn hoàn hồn.”

Cuối cùng Tống Chanh Chanh cũng lấy lại được tinh thần: “Ờ, tại sao cậu lại quan tâm đến người ta thế, cậu thích cậu ấy rồi hả?”

Hoàng Quỳnh không nhịn được mà rùng mình một cái: “Mình nhổ vào.”

_______

Mua đồ ăn xong, hai người ngồi ở ghế ngoài sân trường ôn lại môn chính trị, đúng 11 giờ bắt đầu thi, đến lúc hết giờ thu bài, Tống Chanh Chanh liếc mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Phó Dao Xuyên ở cách đó hai phòng đi ra, bên cạnh cậu còn có Thôi Lục Anh.

Hai người đi song song, dường như đang thảo luận vấn đề gì đó.

Vừa ra khỏi phòng thi, lập tức có vài người đến vây quanh, đúng là học bá, nhân khí thật không bình thường, chỉ cần mỗi khi kết thúc bài thi, mọi người sẽ nhanh chóng vây quanh để so kết quả.

“Câu này cậu chọn đáp án nào? Mình đoán hình như là ngày 12, hai giờ chiều.”

“Cậu sai chắc rồi, nó đi qua kinh tuyến gốc, phải lui về sau một ngày.”

“Phó Dao Xuyên, cậu chọn cái nào?”

Cậu đi đến, chỉ nhàn nhạt nói: "Quên rồi”. “ Thi cũng đã thi xong rồi, không nhớ rõ.”

Mặt mọi người tràn đầy thất vọng.

Thôi Lục Anh đứng bên cạnh mở miệng nói: “Đề này bẫy rất nhiều, lúc ấy mình cũng bị mắc khá lâu không biết chọn A hay C, sau đó nhìn ra có biến hoá vĩ độ, nên chọn câu C.”

Người khác nói: “Ôi chao, mình cũng chọn C, may quá.”

Tống Chanh Chanh nhìn những người đó thảo luận, cảm thấy thật khó hiểu, thi cũng đã thi xong, còn so đáp án làm gì nữa, chẳng lẽ họ có thể đánh ngất giáo viên rồi trộm bài thi đi sửa sao?

Lại nói, nếu có thể chọn đúng thì có thể đạt điểm tuyệt đối vào Thanh Hoa Bắc Đại sao?

Thật là nhàm chán.

Cho dù trong lòng cô có phỉ nhổ như thế nào thì ánh mắt vẫn thuỷ chung nhìn mấy người đó không hề dời đi.

Trao đổi xong đáp án, những người đó nhanh chóng rời đi, ngoài hành lang chỉ còn lại hai người là Phó Dao Xuyên và Thôi Lục Anh.

Đột nhiên trong lòng có chút ê ẩm.

Hai người bọn lại ở cùng phòng thi, tức quá đi! Còn đứng gần như vậy nữa, họ đang nói chuyện gì vậy?

Đang thảo luận đáp án sao? Không phải cậu ấy không thích thảo luận sao!

Vậy họ đang nói chuyện gì? Ngày thường cậu ấy ít nói như vậy, tại sao giờ nói mãi vẫn không hết vậy!

Thật là tức quá!

Tống Chanh Chanh cảm thấy trong lòng rối loạn, đúng lúc đó anh trai giao hàng gọi điện đến, kêu bọn họ đến lấy cơm.

Trong trường quy định cấm không được ăn đồ ăn bên ngoài, nhưng sao có thể khước từ mỹ vị bốn phương được, vì vậy học sinh ở ký túc xá đã tìm được một địa điểm vô cùng an toàn để nhận đồ, dần dà chỗ đó trở thành nơi quen thuộc để giao cơm ở trường.

Trong trường, người gọi đồ ăn bên ngoài rất nhiều, chỉ cần không vào thời điểm quan trọng, các thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Hai người cầm hoá đơn nhận hàng, Hoàng Quỳnh ôm hộp cơm trưa của mình đầy âu yếm, cảm khái nói: “Cậu có cảm thấy bọn mình như đang ăn cơm tù không?”

… Hình như cũng giống lắm.

Buổi trưa, vì mới thi xong nên lớp học cũng không có nhiều người lắm, mọi người nếu không tìm được chỗ ôn tập thì sẽ về ký túc xá ngủ một giấc, hoặc là đến căng-tin ăn cơm. Tống Chanh Chanh mang theo hộp cơm rồi tìm một vị trí thuận lợi ngồi xuống, dùng hộp bút làm giá đỡ điện thoại, mở phần mềm xem "Kiến Quân Đại Nghiệp”.

Ngồi được một lúc, Hoàng Quỳnh cầm hộp cơm của mình nổi giận đùng đùng đến ngồi cạnh cô: “ Tức chết mình rồi! Mình cảm thấy cửa hàng này hình như không cảm nhận được thế nào là cay! Vừa ăn một miếng đã cay chết rồi, có để người ta sống không cơ chứ. Không được, mình phải khiếu nại với chủ quán.”

Túi cơm hộp bị đặt lên bàn, Tống Chanh Chanh ngồi sát vào ngửi ngửi, quả nhiên một mùi hắc xông vào mũi.

“Chắc chủ quán lấy nhầm cơm hộp rồi? Hoặc là cậu cầm nhầm hộp cơm của người khác?” Tống Chanh Chanh vừa nói vừa mở túi bên cạnh ra nhìn hoá đơn gọi món.

Quả nhiên lấy nhầm cơm hộp rồi.

Người nhận hàng: Ta đẹp trai nhất vũ trụ, ghi chú: Cay nhiều.

Tống Chanh Chanh:”….”

Hoàng Quỳnh cũng không biết phải làm gì, thở mạnh một hơi, hùng hổ nói: “Đầu óc tên này không phải bị dính phân đó chứ. Còn tự nhận ta đẹp trai nhất vũ trụ, ăn cay như vậy không sợ bị trĩ à, lấy cơm hộp cũng không nhìn kỹ một chút, đúng là không có trách nhiệm.”

Tống Chanh Chanh đề nghị: “Cậu đừng bực nữa, để mình đổi với cậu, mình ăn cay được, cậu ăn của mình đi.”

Hoàng Quỳnh không can tâm: “Không được, mình muốn đi tìm người kia để khiếu nại, nhất định phải lấy được phần cơm hộp của mình.”

Sau đó cô liền cầm túi đi ra cửa.

Hoàng Quỳnh vừa đi, Tống Chanh Chanh tiếp tục vừa ăn vừa xem phim.

Đang xem đến phần cao trào, bên cạnh cô có người ngồi xuống, lén liếc mắt nhìn không ngờ lại là Phó Dao Xuyên.

Bởi vì chuyện lúc sáng, cô có chút thương tâm, cho nên thầm quyết định không để ý đến cậu nữa. Cho dù cậu đến cũng không quay đầu chào hỏi.

Phó Dao Xuyên mới từ căng tin trở lại, vừa ngồi xuống đã thấy bạn ngồi cùng bàn đang chăm chú nhìn vào điện thoại, xem vô cùng tập trung.

Phim đang chiếu đến đoạn mọi người đang chuẩn bị rút lui khỏi kênh Tam Hà, đây là tình tiết gay cấn và hồi hộp nhất phim, Tống Chanh Chanh vô cùng tập trung và chăm chú.

“Kế tiếp tới đoạn gặp nhau trên sườn núi.”

Tống Chanh Chanh bực bội, điện thoại vẫn để trên bàn, ngẩng đầu lên thở phì phò nói: “Cậu không cần phải nói trước đâu.”

Giọng nói của cô từ trước đến nay vẫn mềm mại ngọt ngào, lúc này lại mang theo chút oán giận, lên cao mấy phần như có ý làm nũng.

Phó Dao Xuyên nhìn cô vài giây sau đó bất đắc dĩ mỉm cười: “Những cái này đều có trong lịch sử, hôm qua cậu làm bài thế nào?”

Dứt lời liền cho cô một ánh mắt như đang khinh bỉ chỉ số thông minh của cô vậy.

“Cậu bắt nạt mình! Học bá thì ghê gớm lắm chắc.”

Cô thật sự không vui rồi, vô cùng không vui.

Không có hứng thú xem phim nữa, Tống Chanh Chanh cất điện thoại, mở sách chính trị ra che lỗ tai lại.

Không bao lâu, Chu Hành đi tới, sắc mặt cậu ấy có vẻ không được tốt lắm.

Lúc ngồi xuống liền quay đầu nhìn Phó Dao Xuyên than thở: “Hôm nay tôi thật là xui xẻo, lấy nhầm cơm hộp lại còn bị em gái nhỏ gọi điện thoại tới mắng chửi. Sau đó tôi bảo cô ấy đến căng-tin ăn bồi tội, thế nào hôm nay dưới đấy lại không có món cô ấy yêu cầu, cô ấy lại mắng tiếp. Cậu nói xem hôm nay tôi trêu chọc tới ai chứ.”

Phó Dao Xuyên: “…”

Tống Chanh Chanh: “…”

Chu Hành nói một tràng tốn nước miếng đổi lại sự lạnh nhạt của hai người ngồi đằng sau, ngay cả em gái Chanh Chanh bình thường luôn cổ vũ cậu hôm nay cũng không để ý đến cậu. Cậu tỏ vẻ vô cùng bi thương.

Chu Hành: “Này, tôi đã thảm như vậy rồi, tại sao hai người không có một chút phản ứng nào vậy.”

Phó Dao Xuyên: “Cậu muốn tôi có phản ứng gì?”

“Được rồi.” Chu Hành lắc đầu, chuyển đề tài: “Đúng rồi, tôi thấy trên QQ nhắn ngày mai họp lớp cấp hai, cậu không dùng QQ nên tôi nói với cậu một tiếng, ngày mai cậu có đi không?”

“Buổi sáng Thôi Lục Anh đã nói cho tôi biết rồi, ngày mai tôi có việc, không đi.”

“Ôi được rồi, có điều cậu đừng suốt ngày ở nhà như ông già thế, thời điểm thích hợp cũng nên ra ngoài đi chơi, tôi thấy từ lớp 10 đến giờ cứ đến họp lớp cậu đều không tham gia. Lần này chắc lại khiến các em gái thất vọng mong chờ rồi.”

Phó Dao Xuyên dứt khoát nói: “Cậu đi không phải là được rồi sao.”

Kỳ thật nãy giờ Tống Chanh Chanh luôn vểnh lỗ tại nghe bọn họ nói chuyện, rất nhanh bắt được trọng điểm.

Thì ra Hoàng Quỳnh cầm nhầm hộp cơm của Chu Hành, khoan đã cái này không phải trọng điểm.

Hoá ra trưa nay cậu ấy và Thôi Lục Anh ở cùng nhau để thảo luận họp lớp? Hồi cấp hai Thôi Lục Anh cũng là lớp trưởng, cho nên lớp trưởng tìm bạn học để thông báo việc họp lớp cũng không gọi quá đáng.

Vừa nghĩ như vậy đầu óc cô cũng lập tức thông suốt, những cảm xúc giận dỗi khi nãy cũng tan thành mây khói.

________

Người bên cạnh vẫn đang tiếp tục nói chuyện, Chu Hành nhìn Tống Chanh Chanh bên cạnh: “Tại sao đến giờ cô ấy vẫn không nói chuyện? Làm sao vậy?’

Tống Chanh Chanh buông tay, lỗ tai vẫn đang hóng chuyện.

Phó Dao Xuyên: “Không biết”

Ôi chao! Giọng nói lạnh quá.

Bạn ngồi cùng bàn xinh đẹp thiện lương thông minh đáng yêu của cậu đang không vui, cậu còn dám nói không biết.

Chu Hành kiên nhẫn dạy dỗ: “Ôi, cô gái nhỏ cần được dỗ dành đấy, cậu cố lên nhé.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Sau đó không còn âm thanh gì nữa.

Tống Chanh Chanh rối rắm rất lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà quyết định chủ động nói trước, tìm đại cái đề tài nào đó làm cớ là được rồi.

Vừa định mở miệng, bàn đã bị người ta gõ hai cái.

Tống Chanh Chanh ngẩng đầu: “Làm sao?”

Một hộp sữa bò Vượng tử không biết đã xuất hiện trước mặt cô từ lúc nào. Vượng tử xấu xí đang trừng to mắt nhìn cô.

Trong lòng khẽ run lên, cô ngẩng đầu nhìn Phó Dao Xuyên.

Thấy cô gái nhỏ quay lại, Phó Dao Xuyên nói: “Quầy bán quà vặt có hoạt động quét mã tặng quà, chiều thi tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.