Tác dụng của Hoa Tê Vân khi ở lại chính là nấu cơm và trông cửa.
Trong nhà Diệp Nhượng lần đầu tiên có chút “nhân” khí.
Đúng vậy, Diệp đại nhân ngoài khuyết điểm trí mạng là không thể ca hát thì còn không biết nấu cơm.
Cũng không phải không biết mà là làm không ra gì.
Anh chỉ làm theo công thức, không bỏ tí tâm tư nào.
Lúc trước Diệp Nhượng du học ở nước ngoài sẽ tự làm cơm, nhưng cơm anh nấu quá thần kỳ khiến đám bạn người nước ngoài ở chung ký túc xá có hiểu lầm cực lớn với dân tộc của chúng ta.
Diệp Nhượng xắt rau phải dùng thước đo, mỗi một đoạn đều phải cắt dài ngắn bằng nhau!
Diệp Nhượng còn nghiêm túc tính toán mỗi cái thìa có thể múc bao nhiêu muối!
Diệp Nhượng mua đồ ăn theo thực đơn cân đối, mỗi ngày tính các loại dinh dưỡng và giá trị năng lượng!
Đến cả đám sinh viên Đức cũng cảm thấy không bằng: “Nếu nói nghiêm túc thì không đúng, phải nói là bi3n thái mới phải.”
Diệp Nhượng lại mặt dày vô sỉ đáp: “Đúng thế.”
Hơi xa đề tài rồi, thôi quay về chủ đề cũ.
Lúc Hoa Tê Vân nấu cơm thì Diệp Nhượng trùng hợp đi ngang qua phòng bếp.
Anh ôm bụng suy yếu nhìn một lát sau đó mày nhíu chặt lại.
Khi Hoa Tê Vân nấu cơm sẽ trở thành người của phái Tiêu Dao, tùy tiện làm việc, mọi thứ đều dựa vào duyên phận.
Diệp Nhượng quan sát một lát mới hỏi: “Anh có biết nấu cơm không đó?”
Hoa Tê Vân dựng thẳng cái xẻng nấu ăn và chỉ vào Diệp Nhượng: “Nhóc con nghe cho rõ, anh chính là trạng nguyên nấu ăn đó, trước khi dám chê anh thì chú mày nhìn lại trình độ của mình đi.”
“……” Diệp Nhượng thấy bụng càng đau hơn.
Diệp Nhượng ôm bụng đi vào nhà tắm tái hôn với bồn cầu lần thứ ba mươi bảy.
Vẫn lạnh.
Gió thổi qua khiến anh cảm thấy mình thật yếu ớt.
Anh nằm ở trên giường đắp chăn nhưng chỉ cảm thấy như đang bọc một cái chăn thật dày lên hộp kem để nó không bị chảy chứ không giống giữ ấm.
Sau khi đồ ăn được bưng lên Diệp Nhượng không muốn ăn, cũng không có sức để ăn.
Hoa Thanh Nguyệt bưng tới đút cho anh từng miếng một.
Hoa Tê Vân ở bên cạnh thì tỏ vẻ không thể hiểu nổi: “Nguyệt Đoàn Tử đâu có yếu ớt như cậu đâu…..”
Hoa Thanh Nguyệt lại đứng về phía Diệp Nhượng và đưa ra lý giải đàng hoàng: “Anh ấy bị lần đầu tiên, về tình về lý đều có thể hiểu, không phải anh ấy bày trò.”
Diệp Nhượng lập tức ném cho Hoa Tê Vân ánh mắt trợn trắng, ý là anh nghe thấy chưa?
Hoa Tê Vân không vui nói: “Cho tới giờ đều là Nguyệt Đoàn Tử trả giá vì cậu, từ lúc cậu biến hình đủ loại tới giờ.
Sao cứ cậu gặp vấn đề là con bé lại phải mệt thế nhỉ”
Diệp Nhượng sửng sốt.
Hoa Tê Vân nói: “Vị thiếu gia này, chúng tôi đối xử tốt với cậu chỉ vì cậu cần trợ giúp và chúng tôi là người tốt nên không thể bỏ mặc cậu thôi.
Nhưng chính cậu phải hiểu rõ việc chăm sóc cậu không phải nghĩa vụ của con bé, cậu là người phải trả giá cơ mà.”
“Anh có phiền không?” Hoa Thanh Nguyệt nghe không nổi nữa, “Đây là đương nhiên em phải làm.”
“Em thích nó và trả giá thì đó là việc của em, chỉ cần em cam tâm tình nguyện là được.” Hoa Tê Vân lại chỉ vào Diệp Nhượng, “Nhưng cái kẻ nhận được sự nhường nhịn và tình cảm của em cần phải biết cảm ơn.
Cậu ta không thể coi đó là đương nhiên được, cũng không thể lợi dụng cái sự cam tâm tình nguyện của em.”
Diệp Nhượng gật đầu: “Đúng là nên như thế, tôi xin lắng nghe.”
Là anh vẫn luôn xem nhẹ sự quan tâm của Hoa Thanh Nguyệt đối với mình.
Có đôi khi quan hệ thân mật sẽ che mất hai mắt của người ta, mọi sự hy sinh đơn phương đều có khả năng bị cho là “Giữa vợ chồng, không cần báo đáp” và bị coi như đương nhiên.
Đây cũng là phụ lòng.
Phụ người cho chúng ta yêu thương.
“Chẳng trách người phụ lòng lại nhiều như thế.” Diệp Nhượng lẩm bẩm nói.
Hoa Thanh Nguyệt gõ gõ bát: “Ăn đồ ăn của anh đi, há mồm.”
Diệp Nhượng: “A —— ừm!”
Ăn xong cơm tối Hoa Tê Vân về nhà báo cáo.
Trước khi đi anh vợ đại nhân còn hỏi: “Ngày mai cùng nhau ăn bữa cơm chứ hả?”
“Nếu không đổi lại thì được.” Hoa Thanh Nguyệt đáp.
Hoa Tê Vân cười cong cả mắt và nói: “Không đổi thì hai đứa về nhà đi, vừa lúc em có thể dạy dỗ cậu ta tử tế xem lần đầu tiên tới gặp bố mẹ và anh vợ thì phải làm thế nào.”
Hoa Tê Vân đi rồi Diệp Nhượng cuộn người ở trên giường tự hỏi về nhân sinh.
Lần đầu tiên anh dùng góc độ mới mẻ này để ngẫm nghĩ lại bản thân mình.
Càng nghĩ anh càng cảm thấy mình không phải thứ tốt.
Nếu sau khi rung động mà anh chỉ có bộ dạng ích kỷ của trước kia thì chắc chẳng thể khiến ai khác cảm động ngoài chính bản thân anh.
Chủ yếu là do vận khí của anh tốt, gặp được Hoa Thanh Nguyệt nên cô mới không so đo nhiều.
Nhưng sau đó thì sao?
Sau này kết hôn, đối mặt với cuộc sống và một ngày nào đó Hoa Thanh Nguyệt không thích anh nữa thì anh sẽ chẳng có nửa phần thắng nào.
Dù sao anh cũng chưa từng thực sự nghĩ cho cô.
Diệp Nhượng đang suy nghĩ thì thấy Hoa Thanh Nguyệt cởi hết quần áo chỉ để lại mỗi cái quần cộc và vui vẻ đứng trước gương so cơ bắp.
“……” Diệp Nhượng nói, “Ấy, anh không luyện cơ bắp, đừng làm bộ dáng nữa, không đẹp đâu.”
“Không hề, em cảm thấy vóc dáng của anh thật không tồi.
Anh phải nhìn chú Phó ấy.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Anh vẫn còn OK.”
“Nếu…… về sau anh cũng biến thành bộ dạng chú Phó……” Ý Diệp Nhượng là anh lo lắng về sau mình cũng béo ra thì Hoa Thanh Nguyệt có ghét bỏ không.
Sớm hỏi trong lòng còn có chuẩn bị, thuận tiện anh muốn biết trình độ tiếp thu của Hoa Thanh Nguyệt ở mức độ nào.
Ai biết cô nàng kia lại sửng sốt một chút rồi lưu luyến không rời mà nhìn dáng người trong gương: “Vậy thì rất đáng tiếc……”
Diệp Nhượng: “……”
Anh chưa từng nghĩ cô còn có thể đáp lại như thế vì thế anh cười cười, nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không khiến em chán ghét mình.”
Cuộc nói chuyện kết thúc.
Diệp Nhượng lặng lẽ mấp máy và cuộn cả người mình thành con nhộng sau đó trộm nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt.
A, hởi thở đàn ông.
Hoa Thanh Nguyệt thưởng thức xong dáng người của mình thì kích động xoa xoa tay và nhảy lên giường.
Diệp Nhượng: “……”
Ai u, thật không biết hổ thẹn… sao lại, sao lại muốn lăn vào lòng cô thế nhỉ?
Hoa Thanh Nguyệt vỗ vỗ giường rồi nằm xuống và đắp chăn lên.
Một mình Diệp Nhượng chiếm nửa giường bên kia thì lẳng lặng nằm.
Qua một lát Hoa Thanh Nguyệt lại vỗ vỗ giường và vừa lòng nói: “Lại đây đi, hai ta đổi vị trí, chỗ này em đã ủ ấm cho anh rồi nè!”
Ấm giường!!
Đúng là người làm ấm giường danh xứng với thực!
Diệp Nhượng thất thần, Hoa Thanh Nguyệt thì túm anh lên đẩy tới chỗ cô nằm nãy giờ.
Trong nháy mắt ấm áp từ bốn phương tám hướng truyền đến khiến Diệp Nhượng thoải mái đến tan chảy.
Hoa Thanh Nguyệt nhìn nhìn đồng hồ sau đó hưng phấn nằm xuống, lấy dáng người hùng tráng hơn 1 mét 8 mà lăn giường một cách xinh đẹp sau đó ôm lấy bả vai hơi mỏng của Diệp Nhượng.
“9 giờ rồi, tới làm thí nghiệm đi!”
Diệp Nhượng thở sâu và gật gật đầu.
Vì thế Hoa Thanh Nguyệt quay người ngồi lên người anh sau đó nâng cánh tay lên xoa xoa cho ấm rồi mới tiêu sái nháy mắt.
Cô nghịch ngợm cười lộ hai hàng răng trắng.
Rồi cô cúi đầu thò lại gần nhẹ chạm môi.
Diệp Nhượng thấy bụng nóng hừng hực, băng huyết cũng phải hòa tan.
Cảm giác này thật sự là hủy thiên diệt địa, Hoa Thanh Nguyệt hiện tại tựa như vầng mặt trời, nóng hầm hập chiếu rọi cả người anh, và chỉ mỗi anh thôi ấy.
Diệp Nhượng thấy tim nảy lên thế là tay vòng lên cổ Hoa Thanh Nguyệt đáp lại nụ hôn này.
Hoa Thanh Nguyệt cực kỳ vui vẻ: “Oa!! Quá tốt rồi Diệp tiểu thư! Anh nhiệt tình hơn lúc làm Diệp tiên sinh nhiều!”
Má Diệp Nhượng đỏ bừng, anh cau mày, trong mắt là mê mang nhưng vẫn không chậm trễ việc anh phủ nhân ba lần liền.
Cảm giác này quá kỳ quái, anh cần thân thể 360 độ này giúp anh sưởi ấm.
Hơn nữa linh hồn của anh hình như cũng khao khát được cô ôm.
Vì thế Diệp Nhượng mới vừa phủ nhận xong đã quyết đoán vả mặt và yêu cầu: “Ôm anh.”
Hoa Thanh Nguyệt sửng sốt.
Diệp Nhượng: “Ôm anh, muốn một cái ôm của gấu ấy!”
Hoa Thanh Nguyệt: “Em biết phải ôm thế nào!”
Cô là phụ nữ nên cô biết phụ nữ muốn một cái ôm như thế nào nhất, sức dùng bao nhiêu, tư thế nào mới thoải mái.
Tất cả những cái đó cô đều rõ ràng.
Vì thế Hoa Thanh Nguyệt chậm rãi bò xuống rồi dùng tứ chi mà ôm lấy Diệp Nhượng như con bạch tuộc sau đó kéo chăn đắp cho cả hai.
Thằng nhóc Diệp Nhượng thở ra một hơi thỏa mãn sau đó anh than: “Ừ, nóng hầm hập.”
Chính là bộ dáng này.
Sau đó anh lại nói: “Nhưng nặng quá, em đừng đè hết lên người anh.”
Hoa Thanh Nguyệt nhắm mắt lại nói: “Anh câm miệng!”
Diệp Nhượng vừa muốn phê bình giọng cô không tốt lại bỗng nhiên cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm.
Diệp Nhượng: “Anh khuyên em đừng có như thế!!”
Hoa Thanh Nguyệt bực bội: “Em khẳng định là không có! Anh xem em là người nào! Thân thể anh như cái điều khiển từ xa ấy, chạm một cái là mở chốt, em không khống chế được!”
Diệp Nhượng xấu hổ giãy giụa một chút thế là Hoa Thanh Nguyệt nhe răng trợn mắt sau đó dứt khoát nhắm hai mắt và ôm chặt hơn.
Diệp Nhượng hiểu giãy giụa sẽ chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa thế nên biện pháp tốt nhất là cả hai cùng giả chết.
“Không biết ngày mai có thể đổi về không……” Hoa Thanh Nguyệt lẩm bẩm, “Anh còn phải đi làm, em không muốn làm việc thay anh đâu.
Mấy công việc quan trọng của các anh em không dám phá hủy……”
“Không sao, ngày mai anh có thể chỉ đạo từ xa.”
Hoa Thanh Nguyệt hỏi: “Dùng giọng của em à? Vừa nghe đã biết là giọng em mà.”
Diệp Nhượng trầm mặc.
Đúng vậy, chậm trễ việc đi làm, chậm trễ việc cống hiến vì quốc gia.
Quốc gia và người yêu, anh phải lựa chọn một.
Diệp Nhượng: “Đây vấn đề của thời đại nào rồi!”
Anh chưa từng nghĩ mình sẽ lấy cách thức này để đưa ra đáp án.
Phải trả lại thân thể cho Hoa Thanh Nguyệt trong khi nó đang ốm yếu thế này à? Tuy cô nói mình đã quen nên không muốn anh phải nửa chết nửa sống vượt qua kỳ s1nh lý thế này nhưng anh…… vẫn đau lòng, không nỡ để cô chịu tội.
Nếu mình có thể thay cô ấy gánh phần này thì cũng tốt.
Trước khi chìm vào giấc ngủ say anh đã nghĩ thế.
Lúc sau anh nằm mơ.
Cũng không giống mơ lắm mà giống hồi ức hơn.
Chẳng qua anh đã sớm quên hồi ức này, không biết có phải mình đã thật sự trải qua chuyện này hay không.
Trong mộng Nguyệt Đoàn Tử đầu trọc, ngực phẳng hếch nửa bên mặt sưng vác mà tung ta tung tăng đi theo phía sau anh.
Lòng anh vốn phiền chán nhưng không hiểu vì sao một chút ý thức lúc này được rót vào khiến phiền chán kia bị dịu dàng và đau lòng thay thế.
Anh dừng lại và vươn tay.
Nguyệt Đoàn Tử đầu trọc ở phía sau lập tức vui vẻ, mắt sáng rực rồi nhảy tới kéo tay anh và lải nhải: “Anh Diệp Nhượng, đi thêm về phía trước chính là nơi ở cũ của Thương tộc……”
“Nơi đó có cái gì?”
“…… Có, có thật nhiều tượng đá màu xanh lục bị đất che kín hơn nửa.”
Cô vừa dứt lời cảnh tượng đã thay đổi.
Diệp Nhượng ngẩng đầu nhìn thì hiểu tượng đá màu xanh lục mà Hoa Thanh Nguyệt nói là cái gì.
Nơi này hoang phế đã lâu, rất nhiều tượng đá hình người và động vật đều ngã trái đổ phải và đa phần đều bị đất vùi lấp.
Phần lộ ra ngoài của chúng cũng bị rêu phủ, hoặc bị dây leo quấn lên.
“Nơi này đã bao nhiêu tuổi rồi?”
“A ba nói chừng ngàn năm!” Nguyệt Đoàn Tử lôi kéo tay anh nói, “A ba nói nơi này có, có Sơn Thần…… Sơn Thần ở đây, nếu đi ngang qua quấy rầy thì phải lạy một cái.
Anh có lời nào ở trong lòng cũng có thể nói với Sơn Thần, có đôi khi ông ấy sẽ giúp anh, có đôi khi sẽ chỉ đường cho anh……”
Diệp Nhượng nghe thấy chính mình xì một tiếng cười nhạo.
Phong kiến mê tín!
Nguyệt Đoàn Tử buông tay anh ra mà vái lạy sau đó cô nói: “Anh Diệp Nhượng cũng tới vái đi……”
Diệp Nhượng nâng tay lên làm qua quýt rồi nói: “Cúi chào.
Chúng ta đi chứ?”
Nguyệt Đoàn Tử cọ cọ cái mũi và cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không có cách nào lay chuyển Diệp Nhượng.
Anh xoay người.
Bỗng nhiên tim anh run lên và quay đầu nhìn về phía những bức tượng kia.
Một con bướm đậu trên mặt một pho tượng đá màu xanh không nhìn rõ biểu tình và chậm rãi đập cánh bay lên.
“Đây chính là tiếng lòng của ngươi sao?” Hình như anh nghe thấy có người đang hỏi.
“Cái gì?” Diệp Nhượng mê mang.
Lúc mở mắt ra trời đã sáng, anh đang nằm đè lên người Hoa Thanh Nguyệt, tì lên ngực cô, mặt gần sát khuôn mặt cô.
Đổi…… Đã đổi lại rồi sao?!
- -----oOo------