Giường của Hoa Thanh Nguyệt là do thợ mộc của Thương tộc làm thủ công, kích cỡ cũng không giống giường bán ngoài thị trường.
Thương tộc chú ý tới một giấc ngủ thoải mái, trước kia bọn họ lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu, hiện tại tuy đã ở trong nhà nhưng mọi thứ đều được làm với kích thước lớn.
Giường của Hoa Thanh Nguyệt chắc tầm 3 mét, hình vuông, vừa nhìn đã biết là được làm từ gỗ rắn chắc, dù lăn lộn thế nào cũng không sụp được.
Chờ Hoa Thanh Nguyệt dọn hết đồ trên giường xuống đất để lộ cả cái giường hoàn chỉnh cho Diệp Nhượng nhìn thì con búp bê gỗ như anh lập tức cảm thán: “Nói thật…… vừa rồi anh trai em đề nghị chúng ta ngủ riêng anh cũng có chút đồng tình.
Dù sao chúng ta cũng phải giữ chút lễ tiết.
Nhưng hiện tại thấy cái giường này thì anh cảm thấy anh trai em đúng là chuyện bé xé ra to.
Một cái giường rộng thế này dù anh có lăn mười tám lần cũng không nhất định có thể chạm được vào người em.”
Hoa Thanh Nguyệt đỏ mặt nói: “Vậy cũng là cùng chung chăn gối.”
Diệp Nhượng nhắc nhở cô: “Em cũng từng ngủ với con chó con rồi đấy thôi, mà con chó con ấy chính là anh.
Chẳng nhẽ chó thì được còn người lại không được hả?”
Hoa Thanh Nguyệt không định trả lời câu hỏi này.
Trước khi ngủ cô phân một cái gối cho Diệp Nhượng, cả con búp bê gỗ đều chìm trong cái gối sau đó anh còn thoải mái mà khen Hoa Thanh Nguyệt: “Con gái đúng là tỉ mỉ.”
“Ngủ ngon.” Hoa Thanh Nguyệt tắt đèn.
Trong bóng đêm búp bê gỗ Diệp Nhượng rắc rắc quay đầu trợn tròn mắt nói: “Hoa Thanh Nguyệt, anh có một câu hỏi cho em, lúc này em có thể nằm trên giường và tự hỏi một chút……”
Hoa Thanh Nguyệt: “?”
Búp bê gỗ Diệp Nhượng nói: “Trong văn học chủ đề khoa học viễn tưởng có một cuốn sách trứ danh gọi là《 Do androids dream of electric sheep?》(Người máy có mơ về cừu điện không?).
Coi đây là đề, trước khi em ngủ liệu có thể tự hỏi xem búp bê gỗ Diệp Nhượng đêm nay có mơ về búp bê gỗ Hoa Thanh Nguyệt không?”
Hoa Thanh Nguyệt không hiểu.
Không phải cô không hiểu câu hỏi của anh mà không hiểu vì sao anh lại nói tới chuyện không đâu này bây giờ.
Vì thế cô hỏi: “…… Cái này… tự hỏi nghĩa là gì?”
Anh chàng Diệp Nhượng ngay thẳng trả lời: “Không có gì, chính là anh sợ em không ngủ được vì quá xấu hổ nên mới tìm một đề tài thú vị một chút để thảo luận……”
A, hoá ra đây là cách anh thể hiện sự dịu dàng và quan tâm.
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Không cần.”
Diệp Nhượng: “Vậy…… chắc xấu hổ lắm, hai chúng ta ấy……”
Nói thế nào thì tối qua anh cũng là một con chó con, không tính là người nên cũng không có chuyện xấu hổ khi chung chăn gối thế này.
Ai biết Hoa Thanh Nguyệt lại trả lời: “Em chả xấu hổ gì cả, anh chỉ là một con búp bê gỗ, chả nhẽ em lại có thể làm gì anh chắc?”
Rồi, con gái nhà người ta căn bản không coi anh là đàn ông kìa.
Hoa Thanh Nguyệt tiếp tục: “Hơn nữa… Búp bê gỗ…… cũng không có cái gì kia……”
Không có quả ớt nhỏ thế nên búp bê nam cũng không thể tính là đàn ông được, vậy có gì mà xấu hổ?
Diệp Nhượng: “Em vừa nói tới đây anh đã xấu hổ.”
Không gian tĩnh lặng.
Qua một lúc lâu Hoa Thanh Nguyệt lại nghe thấy Diệp Nhượng lải nhải: “Hoa Thanh Nguyệt, anh nghiêm túc nghĩ rồi và cho rằng mình cần giải thích rõ ràng với em.
Tuy mắt thường em không nhìn thấy được nó nhưng cái gì kia nó vẫn tồn tại nhé, hơn nữa cảm giác tồn tại còn rất LỚN!”
Hoa Thanh Nguyệt: “……”
Cô có thể giả bộ không nghe thấy gì không?
Hoa Thanh Nguyệt cầm một cái chăn ném ra sau lưng che cả người Diệp Nhượng lại.
Diệp Nhượng: “…… Cho dù em có thẹn thùng thì anh cũng phải giải thích rõ.
Hiện tại em đã trưởng thành, hơn nữa sớm muộn gì em cũng sẽ gặp nó nên anh càng muốn nói cho chi tiết.
Công năng của nó rất tốt, dù hôm nay lăn lộn như thế, dù bề ngoài nó không tồn tại nhưng anh quả quyết anh vẫn nguyên đai nguyên kiện, không thiếu cái gì, vô cùng khỏe mạnh hoàn hảo!”
Hoa Thanh Nguyệt: “Im ngay và ngủ đi, nói nữa em sẽ cho rằng anh thiếu cái gì thì để ý cái đó!”
Chiêu này thực hiệu quả, Diệp Nhượng nghẹn khuất câm miệng.
Cô gái này tuy không coi búp bê gỗ như đàn ông nhưng người đàn ông này lại biết cô gái đang nằm bên cạnh mình là người mình nhiệt tình theo đuổi.
Là người trong lòng, người trong mộng, là cô gái lòng anh hướng tới…
Diệp Nhượng miên man suy nghĩ sau đó bộ phận vô hình nào đó lập tức sinh động hẳn lên.
Thật đó, đây chính là nói thật.
Tuy mắt thường không thể nhìn thấy bộ phận này trên người búp bê gỗ nhưng Diệp Nhượng bị giam cầm trong hình hài này lại chẳng thiếu cái gì.
Hiện tại hơi thở thuộc về Hoa Thanh Nguyệt đang quanh quẩn bên búp bê gỗ Diệp Nhượng và vì chênh lệch kích thước nên cảm giác tồn tại của cô càng mãnh liệt hơn.
Diệp Nhượng cảm thấy như mình đang nằm trên người Hoa Thanh Nguyệt, đến cái gối mềm mại cũng mang theo độ ấm khiến người ta miên man.
Diệp Nhượng lập tức có phản ứng đáng xấu hổ.
Nhưng mà từ cổ anh trở xuống lại giống như đang tuân thủ nghiêm khắc chuẩn mực của quốc gia và hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Uổng cho anh có tay chân lại không thể tự giải tỏa cho bản thân nên đành phải dùng ý chí để khiến thân thể nguội bớt.
Mặc kệ Hoa Thanh Nguyệt có đang đếm cừu hay không thì búp bê gỗ Diệp Nhượng lại hàng thật giá thật mà đếm búp bê cừu.
“Một con cừu…… Vượt rào, be be, hai con cừu…… Vượt rào…… be be be……”
Diệp Nhượng áp dụng cách thức này để xem nhẹ người anh em vô hình của mình.
A, nhưng linh hồn này vẫn khát khao.
A! Bực bội quá!
A!! Cứu mạng! Không muốn làm búp bê gỗ nữa, tôi muốn trở về…… Trở về.
Diệp Nhượng bàng hoàng mà hò hét rồi bỗng nhiên như có một cái búa đập bụp lên ngực anh khiến anh không hít thở được như người chết đuối.
Sau đó anh đột nhiên bật dậy và mở mắt.
Trái tim đập thình thịch, sợ là vừa há miệng trái tim này sẽ nảy ra mất.
Diệp Nhượng chớp chớp mắt, việc có thể tự chủ chớp hai mắt khiến anh vui vẻ cực kỳ.
Tay anh sờ lên mắt và cảm nhận được làn da mềm mại cùng độ ấm.
“Mình biến lại thành người rồi ư?”
Diệp Nhượng sờ xong mặt thì nhìn về phía nửa người dưới của mình.
GOOD!!
Cực kỳ tốt, mọi thứ đã trở lại rồi!
Diệp Nhượng rất là vui vẻ xoay người muốn chia sẻ niềm vui này với Hoa Thanh Nguyệt và để cô xác nhận đây là thật nhưng bỗng anh nhìn thấy đồng hồ ở đầu giường.
Đã là ba giờ đêm.
Hoa Thanh Nguyệt đang hít thở đều đều chứng tỏ cô ngủ rất say.
Diệp Nhượng nhẹ nhàng cúi người nương ánh trăng ngoài cửa sổ và dịu dàng nhìn chăm chú vào Hoa Thanh Nguyệt.
“A Nguyệt Đoàn Tử.”
Diệp Nhượng thấp giọng gọi tên cô.
Anh cũng không muốn đánh thức cô mà vì…… cái tên này nó ở ngay đầu lưỡi, chỉ có nhẹ nhàng thốt ra anh mới có cảm giác màn đêm yên tĩnh này không bị uổng phí.
Ngón tay Diệp Nhượng chậm rãi vươn về phía cô, bắt đầu từ mái tóc xõa trên gối tới ngọn tóc, anh cứ thế vuốt v e tới thái dương của cô rồi lông mi.
Sau đó ngón tay theo độ cong của đôi mắt trượt xuống gò má và khóe môi.
“Anh thích em.” Diệp Nhượng thầm nghĩ.
Anh chống đầu, lẳng lặng nhìn Hoa Thanh Nguyệt gần trong gang tấc.
Cô gái ngủ say như đóa hoa dịu dàng nở rộ, chậm rãi tỏa ra vẻ đẹp của mình.
Đó là vẻ đẹp không phô trương, không mang theo sắc sảo mà khiến người ta thấy thư thái, ôn tồn, như nước chảy róc rách.
“Là anh tìm được.” Diệp Nhượng nhẹ giọng nói, “Mặc kệ có chuyện gì xảy ra anh cũng không hối hận vì đã tỏ tình với em.”
Diệp Nhượng nói xong thì ghé sát hơn sau đó anh hơi híp mắt hạ thấp giọng hơn nữa, tới độ anh cũng khó phân biệt được đây là lời ngoài miệng hay trong lòng.
“Anh muốn làm vài chuyện không được lịch thiệp cho lắm.” Diệp Nhượng nói, “Anh muốn nhẹ hôn em một cái, là một nụ hôn trộm chưa được cho phép ấy.”
Cái này có khả năng sẽ bị gọi là nhân lúc loạn mà vào.
Nhưng…… Ánh trăng cũng đúng lúc đẹp nhất, vì thế anh sẽ nhân lúc ánh trăng vừa đúng, khoảng cách đêm nay vừa đúng mà dùng nụ hôn này thể hiện tình cảm của mình.
Diệp Nhượng cúi đầu, mang theo ý thơ mà làm một hành động vô sỉ đó là hôn trộm Hoa Thanh Nguyệt đang ngủ say.
Giây phút đẹp đẽ lướt qua khó mà nắm giữ nhưng lại có thể khiến anh chàng Diệp Nhượng ngây ngô vui vẻ mãi không thôi.
“Có nụ hôn này thì dù anh bị biến thành cái gì cũng không hối hận!” Diệp Nhượng chân thành nói ra cảm tưởng của mình.
Vị thần lắng nghe nguyện vọng của Thương tộc có lẽ thực sự ghét Diệp Nhượng.
Vì thế anh vừa mới nảy ra ý nghĩ này đã nhận được câu hỏi xác định của trời xanh: “À, có phải không? Thật sự là biến thành cái gì cũng được, cũng không oán không hối hả? Vậy biến thành cái này thì sao?”
Thực tiễn đúng là luôn tàn nhẫn.
Người ta thường nói đừng có tin tưởng lời thề của đàn ông, không tin cứ xem anh chàng họ Diệp này mà xem, lúc này anh hối hận đến xanh cả ruột rồi kia kìa.
Sau khi hôn trộm Hoa Thanh Nguyệt thế là Diệp Nhượng gặp báo ứng.
Ừ, đầu tiên anh thấy đầu giường và gối lại bắt đầu trở nên to hơn, cái này chứng minh anh lại thu nhỏ.
Nhưng lần này Diệp Nhượng tiên sinh không hề kinh hoảng.
Dù sao cũng là trước lạ sau quen, còn không phải biến trở thành búp bê gỗ ư? Tôi quen rồi nhé!.
Nhưng mà……
Qua một lát Diệp Nhượng bỗng cảm thấy không thích hợp.
Tay chân anh vẫn có thể động, hơn nữa hình như anh còn có thêm cái đuôi.
Hở…… Chẳng lẽ là biến thành chó con sao?
Diệp Nhượng nâng “Móng vuốt” lên và muốn xem chủng loại của mình lần này là gì.
Nhưng vừa mới nhìn anh đã suýt mất nửa linh hồn.
Con! Mẹ! Nó!! Anh biến thành cái gì đây?!!
Tay của anh là cái khỉ mẹ gì đây??
A!! Mắt mình! Mắt mình!!
Màu xanh lục này là sao?
A!! Sao mình lại có vẻ như có thêm cái vỏ nhỉ?!
Mình thành cái gì vậy? Hiện tại mình thành cái gì? Rùa đen sao? Là rùa đen sao?
A??
Diệp Nhượng thình thịch một tiếng lăn từ trên giường xuống dưới và nhanh chóng bò tới trước cái gương to.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Gió đêm mát lạnh thổi qua khiến đám mây mỏng che khuất ánh trăng cũng chạy mất.
Ánh sáng chiếu đúng lên người Diệp Nhượng giống như đen sân khấu chiếu vào người anh, săn sóc để anh thấy rõ bộ dạng mình lúc này.
Mọi chi tiết đều rõ ràng tinh xảo.
Diệp Nhượng hoảng sợ mở to mắt.
Nhưng mà, trong hiện thực mặc kệ đôi mắt kia có trợn thế nào cũng chỉ to bằng hạt đậu xanh.
Trong gương Diệp Nhượng biến thành một con bò sát rất phổ thông, trên lưng có mai, là cái loại mà tứ chi và cái đuôi nhỏ đều có thể rụt vào trong ấy.
Nói dễ nghe thì chính là rùa.
Truyền thống hơn thì gọi là ba ba.
Còn khốn nạn hơn thì chính là…… rùa đen.
Diệp Nhượng như bị sét đánh mà dại ra trước gương chừng một tiếng.
Sau đó anh quyết định bỏ nhà ra đi.
Không, ngàn vạn không thể để Hoa Thanh Nguyệt biết anh biến thành rùa đen được.
Anh, Diệp Nhượng, 26 tuổi, là tinh anh mới về nước, là rường cột nước nhà, thiên chi kiêu tử, tuyệt đối không thể ngang hàng với rùa đen được!!!
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng tuyệt đối không thể thành rùa đen được!
Huống chi lại còn là con rùa màu xanh lục!!
Càng không thể chấp nhận nổi có được không?!
“Báo ư?” Diệp Nhượng chậm rì rì nói, “Một khi đã như vậy thì mình sẽ tìm nguyên nhân, không thể cứ thế này mãi được……”
Anh xoay người, bốn chân điều chỉnh phương hướng và bò nhanh ra cửa.
Để có thể mở cửa anh dùng hết sức lực bú sữa, kết quả vì mở mạnh quá nên cả con rùa vọt ra ngoài, quay cuồng ngã xuống cầu thang, mai xuống dưới còn bốn vó chổng lên trời, thân thể xoay tròn.
Diệp Nhượng chậm rì rì than: “A, quên mất……”
Quên mất lúc ngã xuống không rụt bốn chân và cái đuôi vào mai.
Haizzz, thế này thì tốt rồi, còn phải…… còn phải lao lực lật người nữa chứ.
- -----oOo------