[Pubg] Cướp Cò

Chương 2: Giang Miểu: Nhan, Nhan ca ca, chúng ta nhảy đâu vậy?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

«PUBG» là một game bắn súng chiến thuật, cũng được gọi là game ăn gà.

Số lượng người chơi ban đầu trong một trận sẽ là khoảng một trăm người. Khi bắt đầu trận đấu, tất cả người chơi sẽ lên cùng một máy bay với một đường bay ngẫu nhiên. Người chơi sẽ tự mình nhảy dù xuống các địa điểm để tìm vật tư, đồng thời vòng bo (khu vực an toàn) cũng không ngừng thu nhỏ lại. Người chơi nằm ngoài bo sẽ không ngừng mất máu cho tới chết.

Ngoại trừ đồng đội, tất cả người chơi đều phải chém giết lẫn nhau để hạ gục những người chơi khác. Người cuối cùng hoặc đội cuối cùng còn lại trong trò chơi sẽ được coi là chiến thắng, cũng chính là ăn gà.

Trận giao hữu là trận đấu trực tuyến chỉ mang tính chất giải trí nên mọi người chọn chế độ Duo (*1) để tăng tương tác.

(*1) Duo: Chế độ chơi hai người một đội.

Khi tiến vào phòng chơi, trong thời gian chờ đợi, Giang Miểu không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính rồi khẩn trương bất an vặn vặn ngón tay.

Diệp Húc (Game ID: Maybe) gia nhập TCO cùng lúc với Giang Miểu từ trại huấn luyện. Còn Chu Thiên (Game ID: Sunday) và Lâm Ngôn Túc (Game ID: Serious) thì vốn là thành viên của hai đội TCO khác nhau. Sau khi một trong hai đội giải tán, hai đội mới sát nhập thành một đội.

Có thể nói, trong TCO, Diệp Húc là người đã ở chung với Giang Miểu trong khoảng thời gian lâu nhất. Cậu ta là người đầu tiên nhận ra Giang Miểu đang rất khẩn trương và bất an.

Ngay cả trên đấu trường PCPI cũng không thấy đội trưởng nhà mình lộ ra chút sợ hãi nào, hôm nay thi đấu giải trí như thế này lại kích động như vậy.

Diệp Húc tò mò hỏi: “Đội trưởng, cậu đang làm gì thế?”

Giang Miểu vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, thản nhiên nói: “Cầu nguyện.”

Diệp Húc: “…”

Trò chơi đã bắt đầu. Giang Miểu nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng niệm tên Nhan Nhất Thiên. Một lát sau, một giọng nữ truyền ra từ tai nghe.

“Alo alo, nghe được không? Miểu thần? Là nghe không được hay không nói chuyện vậy?”

Giang Miểu mất hứng nhìn thoáng qua ID của đồng đội —

604-Fish

Là Du Tiểu Thương của chiến đội 604.

Chiến đội 604 là dòng nước trong của giới eSport vì từ huấn luyện viên, quản lý viên, đội viên tới đội viên dự bị, tất cả đều là nữ.

Đội trưởng Du Tiểu Thương trông nổi bật với hai bím tóc đuôi ngựa với đồng phục JK, cô đúng chuẩn là một cô gái 2D mềm mại sống động, lại có cả chiến thuật cao siêu nên đã được tôn thành nữ thần eSport của giới trạch nam (*2).

Nhưng mà Giang Miểu chẳng có chút hứng thú gì với mấy cái này.

Cậu chỉ hứng thú với game và Nhan Nhất Thiên.

Giang Miểu “ừm” một tiếng rồi đánh dấu vị trí nhảy, sau đó cẩn thận tỉ mỉ nhảy dù, nhặt súng, giết địch mà không nói một lời.

Thẳng tới khi trận đấu kết thúc, cậu cũng chẳng nói thêm câu nào với Du Tiểu Thương.

Thành tích chiến đấu của đội Giang Miểu và Du Tiểu Thương đứng thứ sáu.

Du Tiểu Thương chưa bao giờ chơi một trận ăn gà nào nhàm chán như vậy. Lúc tổng kết, cô nghiêm túc nhắc nhở: “Miểu thần, mặc dù như vậy rất ngầu nhưng cậu vẫn nên nói chuyện nhiều hơn. Nếu không sẽ không thể tìm được người yêu đâu.”

Giang Miểu sững sờ cân nhắc kỹ lời nói của Du Tiểu Thương. Cậu vừa định hỏi thêm mấy câu về vấn đề này thì Du Tiểu Thương đã thoát khỏi giao diện.

Nói chuyện nhiều hơn… ư?

Sau khi hỏi ban tổ chức mình có thể livestream không, Nhan Nhất Thiên vừa chơi game vừa livestream. Lúc livestream, hắn còn nhàn nhã tới độ có thể vừa chơi game vừa lảm nhảm tám chuyện trả lời comment trên màn hình.

“Lần thi đấu hữu nghị này tôi rất muốn tổ đội với bạn nhỏ của chiến đội nhà bên.”

“Hửm? Bạn nhỏ nào sao?”

“Hiện tại giới eSport còn có ai được gọi là bạn nhỏ nữa? Fish? Em gái mềm mại đó bị năm tháng tàn phá sắp biến thành bác gái nhỏ rồi!”

“KAKA? Suỵt, đó là chó già rồi.”

Rất nhanh, trận thứ hai cũng bắt đầu.

Lúc Nhan Nhất Thiên nhìn thấy ID của đồng đội mình, khoé miệng hắn cũng đầu cong lên.

Fan hâm mộ đang xem livestream nhìn thấy ID đồng đội của Nhan Nhất Thiên cũng bắt đầu điên cuồng.

【Há há há há há há há, Nhan thần, sao anh may thế!! 】

【Hôm qua thì bị bắn nổ đầu, hôm nay lại biến thành đồng đội! Nhan thần có duyên phận gì với Miểu thần đây há há há! 】

【Ú ú ú? Chồng ơi! Biểu cảm của anh có ý gì vậy? Sao lại có cảm giác như rất chờ mong thế? 】

【Đúng là chờ mong rồi! Tui cũng nghĩ vậy! Có khi anh ấy muốn đánh đồng đội để báo thù thì sao! Há há há há! 】

【Nhan thần nhắc tới bạn nhỏ của chiến đội nhà bên thì không phải đang nói tới TCO sao? Chiến đội TCO có thể nói là ít tuổi nhất trong giới eSport rồi. Đội trưởng mới 18 tuổi, người lớn tuổi nhất Serious cũng mới có 20 tuổi thôi!! 】

【Có khi nào?? Nhan thần, chồng ơi, Miểu thần có phải bạn nhỏ của anh không?? 】

Nhan Nhất Thiên bình tĩnh nói: “Đúng, tôi đang ghép đội với bạn nhỏ của tôi.”

Hắn tắt khung comment đi, sau đó chuyển màn hình trở lại giao diện trò chơi rồi bật mic, nói nhỏ: “Miểu thần?”

Chờ một lúc vẫn không có ai trả lời, Nhan Nhất Thiên lại gọi: “…A Miểu?”

Giọng nói của hắn vừa nhẹ nhàng, vừa thận trọng.

Đã ba năm rồi, hắn không gọi Giang Miểu bằng tên đó nữa.

Thời điểm cùng huấn luyện, Nhan Nhất Thiên lo rằng nếu mình quá thân thiết với Giang Miểu sẽ khiến cậu bị chỉ trích nên hắn vẫn luôn để ý rồi giữ khoảng cách với cậu.

Nhưng làm như vậy xong, sói con nhà mình cũng chạy sang nhà khác luôn rồi.

Ngoài ra, sau khi kì huấn luyện kết thúc, hắn lại phải giành thời gian luyện tập rồi vướng phải đủ loại thi đấu nên gần như đã mất liên lạc với Giang Miểu, khiến hai người hiện giờ thật giống như người xa lạ.

Lâu lắm rồi không gọi Giang Miểu thân mật như vậy, Nhan Nhất Thiên cũng lo mình sẽ doạ cậu sợ.

Hắn thở dài, vừa định nói sang chuyện khác thì trong tai nghe lại truyền ra tiếng Giang Miểu: “…Ừm.”

Thanh âm này vừa e lệ, thẹn thùng lại mềm mại như giẫm lên lông vũ nghe khác hẳn với hình ảnh chó sói hung ác hàng ngày của Giang Miểu.

Đây mới là Giang Miểu mà Nhan Nhất Thiên biết hơn mười năm rồi, nhưng đám fan hâm hộ thì chưa gặp qua bao giờ.

Đầu bên kia xuất hiện vài tiếng động nhỏ rồi yên tĩnh lại. Giang Miểu chỉnh lại mic, hỏi: “Sao thế?”

Nhan Nhất Thiên: “Không có gì, anh gọi em thôi.”

Giang Miểu: “!”

Giang Miểu còn muốn nói thêm nhưng lại quá căng thẳng nên cậu không nghĩ ra chủ đề gì. Đầu bên kia cũng không có tiếng động nào khác. Tới tận lúc tới sân bay, hai người bọn họ vẫn không nói thêm gì.

Bầu không khí đột nhiên trở nên rất khó xử —

Đương nhiên là chỉ có một mình Giang Miểu cảm thấy xấu hổ mà thôi, chứ Nhan Nhất Thiên thì đang vui vẻ nhìn comment.

Sau khi Giang Miểu vừa lên tiếng, màn đạn cũng nổ tung.

【Tui không nghe nhầm đấy chứ? Đó là giọng Miểu Thần ư? Sao lại mềm như vậy?? 】

【Yoooooooooooo~ vậy không thể gọi là sói con nữa rồi! Đó phải gọi là cún con mới đúng!!】

【Miểu thần, Miểu thần, cún con! Nhìn chỗ này này, chỗ này này!! Aaaaaaaaa —】

【Đột nhiên rất muốn nghe Miểu thần kêu meo meo meo ahahaha!!】

【Trận đấu bắt đầu rồi, Nhan thần đừng đọc comment nữa, nhanh đi tìm bé con của anh đi!!】

Máy bay đã cất cánh.

Nói chuyện nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn.

Giang Miểu cứ như niệm ma chú mà lẩm bẩm ba lần, sau khi hít sâu một hơi mới lắp bắp hỏi: “Nhan, Nhan ca ca, chúng ta nhảy đâu vậy?”

Nhan Nhất Thiên hơi giật mình, khoé miệng cũng cong lên. Hắn mở bản đồ lên rồi đánh dấu một vị trí: “Pochinki (*) đi, tới nhà xe lấy xe rồi tới cảng Georgopol (*). Chúng ta chơi bẩn (*3) một chút.”

Khu vực Pochinki nằm giữa bản đồ Erangle có tài nguyên rất phong phú, hầu như đường bay nào cũng có thể nhảy dù xuống đây. Có rất nhiều vị trí có thể nhặt được vật tư trong khu vực này. Vì vậy, tuỳ vào thói quen của mỗi người chơi mà họ sẽ chọn địa điểm nhảy dù phù hợp với mình.

Nếu ai có kĩ thuật tốt, lại thích đấu súng sẽ lựa chọn nhảy thẳng xuống những khu vực giàu vật tư như vậy. Còn những người muốn sống tới phút cuối cùng thì thường sẽ chọn nhảy xuống những khu vực nhỏ hơn, thường được gọi là dã chiến.

Mà như Nhan Nhất Thiên lựa chọn rời khỏi khu vực gần đường bay để đi tới vị trí không ai nhảy dù xuống được như này thì đúng là chơi bẩn thật.

Giang Miểu: “Vì sao vậy? Em, kĩ thuật bắn súng của em cũng không kém.”

Vẫn mềm mại ngoan ngoãn như vậy, đúng là giống hệt như lúc còn bé.

Nhan Nhất Thiên lại không đứng đắn: “Bởi vì anh muốn ở cùng A Miểu thêm một lúc.”

Cảng Georgopol trù phú, khu quân sự Sosnovka cùng cảng Novorepnoye được mệnh danh là ba nơi giàu tài nguyên nhất trên bản đồ. (*)

Giang Miểu nhanh chóng nhặt được M416 và Kar98K (*4), sau đó tiện tay còn hạ gục một người chơi đi ngang qua.

Trong game, nhân vật của Giang Miểu chạy ‘bịch bịch’ tới bên Nhan Nhất Thiên rồi bỏ bịch máu, thuốc giảm đau và các vật dụng y tế khác ra (*5), sau đó gỡ cả phụ kiện xuống đặt bên chân Nhan Nhất Thiên.

“Tiếp theo chúng ta đi đâu ạ?”

Cậu thích đi theo Nhan Nhất Thiên, cũng thích đem những đồ tốt nhất đưa cho hắn. Cho dù đã tách nhau ra lâu như vậy, thói quen của Giang Miểu vẫn không hề thay đổi.

Vật dụng y tế và các phụ kiện súng đều rất cần thiết nên cậu muốn đưa cho Nhan Nhất Thiên tất cả những thứ này.

Nhan Nhất Thiên nói: “Tất cả nghe theo em, Miểu thần.”

“Vậy, vậy…” Giang Miểu nghẹn thêm nửa ngày vẫn không nói thêm được gì. Trước mặt Nhan Nhất Thiên, khí thế chỉ huy hàng ngày của cậu gần như đã mất sạch, giống như bé con cởi truồng luôn háo hức chờ người anh trai đáng tin cậy dắt tay dẫn mình đi khắp nơi vậy.

Đúng lúc này, vòng bo cũng co lại. Giang Miểu giống như tìm được vị cứu tinh, nói: “Chúng ta, chạy, chạy bo trước!”

Người chơi thường gọi hành động đi từ khu vực không an toàn ngoài bo vào trong bo là chạy bo (*6).

Vị trí vòng bo hiện tại cách bọn họ không xa, nó nằm ngay ở khu Stalber (*) trên đỉnh đồi gần đó.

Lúc hai người đi ngang qua khu vực Rozhok (*) thì nghe được tiếng súng.

Rõ ràng là có hai đội ngũ muốn chạy bo đã đụng độ nhau ở đây và đang bắt đầu hỗn chiến. Chỉ sau vài giây, số lượng người sống sóng đã giảm đi hai người. Trên màn hình cũng hiện ra thông báo về người người bắn và người bị tiêu diệt.

【TCO-Maybe đã tiêu diệt 604-Guan với AKM】

【TCO-Maybe đã tiêu diệt GU-World với AKM】(*7)

Nhan Nhất Thiên đánh tay lái sang phía sườn đồi rồi nói: “Miểu thần, xuống chơi với bọn họ một chút.”

“Vâng.” Giang Miểu nhảy xuống xe rồi mở Scope 15x lên.

Khi nhân vật trong trò chơi tử vong sẽ biến thành một chiếc hộp. Tất cả những vật tư người chơi tìm được trước đó đều sẽ nằm trong chiếc hộp này. (*8)

Có một người chơi đang điên cuồng loot đồ trên trục đường chính của khu Rozhok.

Dựa vào tiếng súng ban nãy và thông báo có người chơi bị tiêu diệt, Giang Miểu dễ dàng phán đoán được người vừa nổ súng ở đây là Diệp Húc.

Giang Miểu nghiêng đầu đưa mắt nhìn Diệp Húc đang hăm hở bên cạnh, thản nhiên nói: “Húc, muốn loot đồ thì nấp kĩ vào.”

“Hả?” Diệp Húc vẫn chưa hiểu đội trưởng nhà mình muốn nói gì.

“Pằng —”

Một tiếng súng vang lên, mũ 3 mà Diệp Húc vừa loot được cũng bị bắn hỏng, thanh máu của cậu ta cũng chỉ còn có một xíu. Cậu ta vội vàng điều khiển nhân vật của mình nhảy lên rồi chạy zig zag, muốn trốn vào một căn nhà. Chẳng qua, một tiếng súng nữa lại vang lên. Lần này Diệp Húc thật sự ngã lăn ra đường.

【TCO-Miao đã tiêu diệt TCO-Maybe với Kar98K】

“Wow!” Nhan Nhất Thiên khen ngợi, “Miểu thần đẹp trai quá!”

Diệp Húc tức tới giậm chân. Cậu ta nhảy dựng lên bóp cổ Giang Miểu rồi bắt đầu ăn vạ, tiếng kêu của cậu ta chẳng khác nào tiếng giết lợn theo tai nghe truyền đến bên phía Nhan Nhất Thiên, mà các fan hâm mộ trong giao diện livestream cũng nghe được.

“Giang Miểu! Tôi hận cậu —! Tôi chơi một đánh hai dễ dàng lắm sao hả! Cậu đi ngang qua thôi còn bắn đầu tôi nữa! Aaaaaaaa!”

Giang Miểu thản nhiên dùng giọng điệu của đội trưởng, nói: “Nhỡ kỹ sai lầm, lần sau sửa lại.”

Sau khi tiêu diệt Diệp Húc, đội Nhan Nhất Thiên và Giang Miểu chơi rất suôn sẻ, còn rất thuận lợi đi thẳng vào trong vòng bo kế tiếp. Thậm chí, bọn họ còn may mắn gặp được cả thùng thính (*9) đang rơi xuống.

Vật tư trong thùng thính: Mũ 3, giáp 3, ống ngắm 15x, AWM, 20 viên đạn.300 Magnum. (*10)

Nhan Nhất Thiên không hề do dự nói: “Miểu thần, em dùng AWM đi.”

Giang Miểu do dự: “Nhưng mà…”

AWM là loại súng bắn tỉa to nhất, cũng là loại súng mà ai cũng muốn gặp khi loot thính. Đạn của loại súng này có thể xuyên thủng một chiếc mũ 3 full máu, cũng có thể hạ gục đối thủ của mình trong nháy mắt chỉ với một viên đạn.

“Nhanh cầm đi.” Nhan Nhất Thiên lên xe, bẻ tay lái, “Bo khá nhỏ, đứng gần thùng thính rất nguy hiểm, dễ bị bắn trúng. Đội trưởng TCO sẽ không phạm phải sai lầm này nhỉ? Hửm?”

Giang Miểu ngoan ngoãn nhặt AWM, nạp đạn xong xuôi rồi leo lên xe của Giang Nhất Thiên. Xe phóng đi như chớp.

Có AWM, đội Giang Miểu và Nhan Nhất Thiên chẳng khác nào bật hack. Bạn nhỏ cứ một viên một mạng (one shot one kill), vị trí vòng bo thu lại cũng không thể phù hợp hơn nữa nên Nhan Nhất Thiên trực tiếp biến thành khách du lịch dạo chơi khu Stalber mà chả cần bắn phát súng nào. Hắn tặng tất cả mạng địch cho Giang Miểu, cũng đạt được thành tích nằm ăn gà. (*11)

(*11) Nằm ăn gà: không bắn phát súng nào nhưng vẫn được chicken dinner, được đồng đội gánh team.

Trong giao diện tổng kết cuối cùng, hai người đều không rời đi trước.

Giang Miểu hơi thất thần. Ván game này kết thúc quá nhanh, cậu vẫn chưa kịp nói chuyện thêm với Nhan Nhất Thiên.

Cậu phải dành nửa ngày để tự củng cố tư tưởng của bản thân, cuối cùng cũng quyết định, nói: “Nhan ca ca.”

Nhan Nhất Thiên đang đọc comment trên màn hình.

【Nhường AWM! Này có nghĩa là gì! Giống như với hoạ thủ tặng hoạ, văn thủ tặng văn ấy! Là thổ lộ đó!! 】

【Nhan ca ca nữa, quá đáng yêu luôn. CP này tui phải chèo! Phải chèo! 】

【Mở miệng gọi một tiếng Nhan ca ca là ngọt chết tui rồi!! 】

【Aaaaaaaaa Nhan thần và Miểu thần quá đẹp đôi! Thật đó!!!! 】

Nghe được tiếng gọi của Giang Miểu, Nhan Nhất Thiên nhướn mày: “Hửm?”

“Em, em thích nghe anh gọi em bằng nhũ danh…”

Comment: 【?????????】

“Nhũ danh?”

Giọng nói của Nhan Nhất Thiên vốn đã khá trầm, hắn lại hơi nhấn mạnh vào âm cuối khiến âm thanh lúc đi qua tai nghe đang kề sát bên tai nghe cực kì giống như đang trực tiếp thì thầm bên tai cậu.

Giang Miểu gật đầu: “Ừm, ừm!”

Nhan Nhất Thiên tắt khung comment đi, còn tắt cả giao diện livestream, mic cùng camera.

Một lát sau, trong tai nghe của Giang Miểu truyền ra tiếng của Nhan Nhất Thiên. Thật giống như thời gian đã trở về trước, cậu đi theo sau mông Nhan Nhất Thiên, mà Nhan Nhất Thiên dắt tay cậu, trong mắt chứa đầy ánh sáng.

Hắn gọi khẽ: “Bảo Bảo.”

- o0o-

Chú thích:

(*2) Bộ đồ tóc hai bím với đồng phục JK (đồng phục Nhật – Hàn/đồng phục thuỷ thủ): trong PUBG cũng có kiểu tóc và trang phục gần tương tự như vậy

(*) Bản đồ Erangle và các khu vực (riêng chương 2): Bản đồ có xuất hiện một số kiến trúc có thật tại thành phố Chernobyl. Đường bay như trong ảnh thật ra có thể tới được tất cả các vị trí khoanh đỏ trên bản đồ =)))))

+ Pochinki: Nằm gần giữa bản đồ, khá đông. Lúc nào nhảy xuống cũng thấy ba, bốn team khác nhảy theo rồi bắn nhau bùm chíu. Được cái đồ cũng hơi ngon nhưng không nhiều đồ bằng ba vị trí dưới.

+ Cảng Georgopol: Nằm ở phía Tây Bắc của bản đồ, thậm chí còn đông hơn cả Pochinki. Theo lệ thường chỉ có người bắn giỏi mới hay nhảy xuống đó chơi thôi vì ở đó bắn nhau kinh lắm.

+ Khu quân sự Sosnovka: Nằm ở phía Nam của bản đồ, thường thường đây là nơi đông người nhất luôn á (nếu đường bay ngay gần đó). Ai lơ ngơ nhảy xuống đó sẽ sớm biến thành cái hộp.

+ Cảng Novorepnoye: Nằm ở phía Đông Nam của bản đồ, cũng tương đối đông (trong trường hợp đường bay như hình) nhưng sẽ ít người hơn cảng G.

(Bốn vị trí trên rất giàu tài nguyên, cũng rất đông người)

+ Rozhok: Nằm gần phía Bắc của bản đồ, nói chung là có tương đối nhiều nhà nhưng không có quá nhiều vật tư nhưng vẫn đủ để loot. Nếu may mắn sẽ gặp được các vật phẩm siêu ngon ở vị trí này.

+ Stalber (khu phế tích): Nằm ở phía Đông Bắc của bản đồ, hơi nghèo nàn nhưng vẫn có thể loot được một số đồ rất ngon (nếu tới sớm, chứ tới muộn thì chả còn gì đâu)

(*3) Giải thích vì sao anh Thiên lại bảo mình chơi bẩn: Pochinki thường chỉ có duy nhất MỘT chiếc xe trong gara mà thôi, xung quanh Pochinki cũng không có thêm cái nào nữa. Từ Pochinki muốn tới cảng Georgopol trong thời gian ngắn nhất thì chỉ có đi xe. Những team khác không tìm được xe muốn tới cảng G thì chỉ còn cách chạy bộ =)))))

(*4) Set súng của Giang Miểu:

+ M416: Một loại súng trường sử dụng đạn 5.56 mm. Khi lắp băng đạn mở rộng có thể nạp được 40 viên đạn và có thể xả đạn qua chế độ tự động. Khá khoẻ, ít giật hơn AKM.

(*5) Đồ dùng y tế (tăng máu) Giang Miểu đưa cho Nhan Nhất Thiên:

+ Bịch máu (First Aid Kit): Nếu mất máu, dùng bịch này sẽ làm đầy thanh máu tới 80%.

+ Thuốc giảm đau (Painkiller): Sau khi dùng bịch máu, có thể dùng thuốc giảm đau để tăng nốt 20% còn lại của thanh máu.

(*6) Bo (Safe zone/Vòng an toàn): Đường bo là vòng tròn màu trắng trên bản đồ, người chơi phải nhanh chóng di chuyển tới khu vực nằm trong đường bo mới tạm tính là an toàn. Nếu đứng ngoài vòng bo trong khu vực màu xanh (Blue zone) thì người chơi sẽ dần mất máu cho tới chết.

(*7) AKM: Một loại súng trường (Assault Rifle/AR) sử dụng đạn 7.62 mm có lực sát thương mạnh, mỗi tội nó lại quá giật =)))) những ai ghìm tâm kém không nên dùng loại súng này.

(*8) Hộp nhân vật: Sau khi tạch, tất cả người chơi, bao gồm cả bot sẽ biến thành những chiếc hộp trông như hình dưới (lưu ý, đồ dùng nằm trong hộp, hình chỉ là demo). Bản PC trông thật hơn thì còn có thi thể nằm lăn lóc bên cạnh nữa, nhưng bản Mobile thì chỉ có mỗi hộp thôi.

(*9) Thùng thính: Chứa các loại súng hiếm thường rơi ngẫu nhiên trên bản đồ. Thính rơi ở đâu, bo kế tiếp sẽ ở đó.

(*10) Các vật tư trong thùng thính (riêng chương 2):

+ Scope 15x (15x PM II Scope): ống ngắm phóng to 15 lần chỉ có thể sử dụng trên các loại súng bắn tỉa. Hiện giờ ống ngắm này chỉ xuất hiện trong bản PC. Trong trailer mới của bản Mobile cũng xuất hiện nên chắc bản Mobile sẽ sớm có ống ngắm này.

+ AWM: Quả súng bắn tỉa ngầu nhất game, to nhất game, cũng mạnh nhất game. Một phát súng AWM này nếu trúng ngay đầu có khả năng tiễn đối thủ của mình chuyển kiếp thành cái hộp ngay (dù người đó có mũ 3)

+ Đạn.300 Magnum: Đạn chuyên dụng cho AWM, một thùng thính sẽ có 20 viên đạn Magnum và 5 viên có sẵn trong súng.

+ Mũ 3: Độ bền 230

+ Giáp 3: Độ bền 250


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.