Ps 143,7

Chương 79




Tối hôm đó, Philip đến tìm nàng, kinh ngạc khi thấy ta đã ở đó.

"Sáng sớm phát hiện son môi cùng với thuốc dạ dày của ta hình như để quên đây, sau khi ăn cơm trưa xong thì đến hỏi a di." Lòng ta bất an nói dối.

"Sau đó mẹ nhớ con nói buổi tối muốn tìm mẹ, vậy nên nói nàng ở lại cùng nhau ăn tối." Lão sư rất phối hợp cùng ta diễn.

"A, thật trùng hợp! Thân thể của ngươi đều ok sao?" Hắn quan tâm hỏi ta.

"Tốt rồi, đại khái là mấy ngày hôm trước quá mệt mỏi." Ta nói.

"Vậy... Ngươi đi tìm hắn chưa?" Hắn đột nhiên nhắc tới trọng tâm câu chuyện.

Ta lắc đầu.

"Ta nghĩ, có lẽ mấy ngày nay sẽ chưa..." Ta có chút không biết nên nói như thế nào.

"Vì sao? Bởi vì ta sao?" Hắn nhìn ta hỏi.

"Con không nên luôn hỏi người ta, nàng có quyết định của bản thân, con như vậy cho nàng áp lực để làm gì?" Lão sư rốt cục xuất hiện ngăn cản hắn.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ, con hôm qua suy nghĩ thật lâu, thực sự nghĩ mẹ hẳn là đi tìm nữ sinh kia." Hắn cấp tốc dời đi mục tiêu.

Ta ở phía sau hắn cười trộm.

"Uy, ai kêu con dời đi mục tiêu a?" Nàng tức giận hỏi Philip.

"Đều không phải a, hai người các ngươi đều rất làm cho người ta lo lắng a." Hắn vô tội kháng nghị.

"Hai người chúng ta cũng không cần ngươi lo lắng được không? Dù sao chúng ta cũng lớn hơn ngươi." Ta ở phía sau hắn nói.

Hắn xoay người lại nhìn ta.

"Ngươi nếu đã trở về, nên hảo hảo ở bên cạnh a di, không nên đề cập đến những chuyện cũ nàng không muốn nhắc tới, a di là người thông minh, ngươi nói nàng tự nhiên sẽ suy nghĩ, ngươi vẫn giục nàng trái lại sẽ làm người ta chán ghét." Ta nghiêm túc nói với hắn.

"A, hình như cũng đúng! Vậy mẹ chúng ta đi ra ngoài chơi đi!" Hắn đơn thuần, thực sự như hài tử.

Ta nhìn thấy trong mắt lão sư, xuất hiện nụ cười ấm áp.

Là bởi vì ta hay là hắn, kỳ thực đã không trọng yếu.

Tối hom đó, lão sư lại quyết định muốn đi chợ đêm, chúng ta đi dạo trong chợ đêm, phần lớn thời gian, đều là lão sư đi đầu, Philip bởi vì sợ ta bị lạc, cho nên kiên trì muốn "hộ tống".

Ta nhớ đến lần đầu tiên cùng lão sư đi dạo chợ đêm.

Rất khó tin, chúng ta cứ như vậy đã qua 7 năm.

Ta ở chợ đêm len lén nắm tay nàng, Philip ở chợ đêm len lén nắm tay của ta, đây là bí mật của ta và nàng, cũng là bí mật của hắn và â.

Ta nhìn hình anh hai người bọn họ sóng vai ngồi trước tiệm ăn, có một loại cảm giác hạnh phúc ở trong lòng.

Ta thật may mắn, cùng lúc được hai người ưu tú như thế này yêu thương; nhưng lại cũng bất đắc dĩ, giũa hai người, ta nhất định phải thương tổn một người...

"A Bội, ngươi đang làm gì vậy? Mau tới a!" Philip ở phía trước vẫy tay với ta.

Ta bước nhanh đi tới.

"Ngươi vừa rồi đang suy nghĩ cái gì vậy?" Thừa dịp Philip đi WC không ở đây, nàng tại bên tai ta hỏi.

Ta nói cho nàng suy nghĩ của ta.

"Ta thấy các ngươi, cũng có đồng dạng suy nghĩ a." Khi nàng nghe xong thì nói.

"Nhưng ta nói rồi, nếu như phải làm người xấu mới có thể yêu ngươi, ta chỉ có thể lựa chọn làm người xấu." Ta nói lại một lần nữa.

"Ta biết." Nàng nhàn nhạt nở nụ cười.

Sau khi ăn uống no đủ, chúng ta lại tới cái đê kia.

"Thật no!" Hắn ngồi ở trên cỏ nói.

Chúng ta cùng nhìn đứa nhỏ lớn xác này, song song nở nụ cười.

"Mẹ, mẹ nói đây là chỗ ba cầu hôn mẹ sao?" Hắn nhìn lão sư hỏi.

Lão sư gật đầu.

"Con thật khó tưởng tượng, mẹ cùng ba làm thế nào cùng một chỗ lâu như vậy." Hắn hẳn là bởi vì ngày hôm qua nghe được lão sư nói như vậy.

"Ha ha, có lẽ chờ khi con lớn tuổi một chút, con sẽ hiểu." Nàng cười nói với Philip.

"Cái gì chứ, A Bội ngươi hiểu không?" Hắn đột nhiên nhìn ta hỏi.

"Ân, ta có thể hiểu." Ta gật đầu.

"Thật lợi hại!" Hắn nhìn ta nói.

"Là ngươi khiến ta hiểu, loại thân tình này." Ta nhìn hắn nói.

Trên mặt hắn tràn ngập nghi hoặc, trên mặt hắn còn có kinh ngạc.

"Ngươi biết không? Lúc bắt đầu ta đẩy ngươi ra, bởi vì ta không muốn tốn thời gian cho chuyện tình cảm, nhưng dần dần ta tiếp nhận ngươi, giống như là người nhà. Tuy rằng ngay từ đầu ta biết ngươi thích ta, ta nghĩ ta phải nói, ta tuy rằng không có cách nào làm người yêu của ngươi, nhưng cũng không có cách nào hoàn toàn không để ý tới ngươi, ta quen với việc có ngươi ở bên cạnh ta, loại cảm giác như làm bạn. Nói như vậy là rất ích kỷ, thế nhưng thực sự, năm năm qua nếu như không có ngươi, ta cũng không biết bản thân sẽ thế nào, ta không thể không có ngươi, tựa như ta không thể không có Tiểu Kiệt vậy. Thế nhưng ta cũng biết, ta không thể tiếp tục có ngươi, nếu ngươi vẫn luôn quan tâm ta, là không có cách nào tìm được hạnh phúc chân chính thuộc về ngươi, ta phải buông ngươi ra, khi cần thiết thậm chí đẩy ngươi đi, thời gian ngươi lãng phí cùng ta, khiến ta trở nên trân quý, nhưng đồng thời, ta cũng có không cách nào bỏ qua cảm giác áy náy đối với ngươi, không phải không có nữ sinh thích ngươi, chỉ là ngươi quá chuyên chú vào ta, thành thật mà nói, ta có chút không cách nào chấp nhận bản thân mình như vậy... Ta không có cách nào để hình dung chính xác loại cảm giác này, ta nghĩ ngươi hiểu. Mà loại cảm giác này, ta nghĩ có lẽ cùng cảm giác a di đối với ba của ngươi không khác biệt lắm." Ta nhìn hai người bọn họ nói.

"Ta biết, ta vẫn biết có một ngày ngươi sẽ đẩy ta ra, ta với ngươi ở chung năm năm không phải là giả, ngươi yêu cầu bản thân, còn có sự quật cường của ngươi, ta cũng rất rõ ràng. Ngươi nói ta đã học được tồn tại cùng bí mật, có lẽ ngươi phải nói, ta đem bí mật của ngươi trở thành một phần của ngươi mà yêu thương, ta cũng có nghĩ tới, nếu như trong lòng của ngươi không có hắn, có thể ta cũng sẽ không thích ngươi như vậy, ngươi biết không, nam nhân đối với những thứ dễ dàng có được, luôn luôn không quý trọng, trái lại là không chiếm được, vĩnh viễn đều là tốt nhất. Như vậy cũng tốt, chí ít trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là tốt nhất, ta nghĩ, như vậy cũng được rồi." Hắn bình tĩnh nhìn vào mắt ta nói.

Ta là sửng sốt không nói nên lời.

Qua một chút, ta tiến lên phía trước, ôm hắn một cái thật chặt.

"Đáp ứng ta, ngươi phải hạnh phúc." Hắn tại bên tai ta nói.

"Ta sẽ, ngươi cũng phải hạnh phúc, phải rất hạnh phúc." Ta cười nói.

Trong nháy mắt kia, ta có thể cảm giác được, hắn là thực sự từ bỏ, hơn nữa hình như trong nháy mắt trưởng thành hơn, nam hài vừa rồi đi dạo chợ đêm, đã là trở thành nam nhân.

"Hóa ra con của mẹ thâm tàng bất lộ như thế, mẹ tự hào vì con a, con trai." Ta nghĩ cuộc đối thoại vừa rồi, lão sư nhất định nghe rất rõ ràng từ đầu tới đuôi.

"Còn có, mẹ, mẹ cũng phải hạnh phúc." Hắn xoay người, ôm chặt lấy lão sư.

Buổi đi chợ đêm vui vẻ hôm đó, yên lặng biến thành một cuộc trò chuyện thật lòng, ta là hài lòng, chí ít ta nghĩ, chuyện của ta và Philip, đã giải quyết được phân nửa.

Một nữa khác, cũng sẽ có biện pháp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.