Ps 143,7

Chương 76




Ta dùng tốc độ 120 km/h, phóng đi trên đường phố Đài Bắc lúc 12h đêm.

Không lâu sau, ta tới dưới lầu nhà lão sư.

Không biết người hàng xóm nào khi đi ra không đóng cửa, ta trực tiếp đi vào trong, đến thang máy lên lầu 20.

Ta hít sâu một hơi, bấm chuông cửa.

Qua một lúc, cửa mở, nàng mặc áo ngủ, mái tóc còn đang ẩm ướt.

"Ta biết ngươi sẽ đến." Nàng mở cửa để ta đi vào nói.

Chúng ta bốn mắt nhìn nhau.

Khoảng lặng yên ngắn ngủi qua đi, chúng ta song song tìm kiếm đôi môi đối phương, không có bất kỳ động tác quá mức gì, bốn cánh môi chuẩn xác chạm vào nhau.

Chúng ta ôm, hôn, mãi cho đến khi ta đem nàng đẩy ngã trên giường mới hoàn hồn.

"Không cần..." Nàng khôi phục lý trí nói.

"Vì sao? Vì sao bỏ lại ta một mình?" Ta hôn lên cổ của nàng, không có ý định buông nàng ra.

"Xin ngươi, không cần..." Nàng chống cự.

"Đây là ngươi nợ ta." Ta cố sức đem cánh tay của nàng đang đẩy tay ta ra cố định ở trên đầu nàng.

"Xin ngươi, dừng lại..." Nàng nói, nước mắt rơi xuống.

Ta dừng lại, nhìn nước mắt của nàng.

Ta đã hiểu quyết định của nàng.

"Xin lỗi, quấy rầy." Ta nói xong, xoay người rời đi.

Tự mình mở cửa, ta rời khỏi nhà nàng.

Trong giây phút khi cánh cửa kia khép lạo, tất cả kiên cường càng chờ mong của ta toàn bộ tan rã.

Ta ngồi xổm trước cửa nhà nàng, bất lực, khóc trong yên lặng, ta thở hổn hển, vì không muốn để bản thân khóc thành tiếng.

Ta biết, nàng là thật sự, không cần ta.

Ta như là một đứa bé bị bỏ rơi, cứ như vậy ngồi xổm trước cửa nhà nàng, thương tâm khóc.

Chờ ta cố gắng bình phục lại tâm tình của bản thân, ta đứng lên, bấm nút thang máy.

"Đinh!" Tiếng thang máy vang lên, tại đêm khuya lặng yên, đặc biệt chói tai.

Trước khi bước vào thang máy, ta quay đầu nhìn lại lần cuối cùng, thấy chính là cánh cửa đóng chặt nhà nàng.

Ta mang theo nước mắt, đi vào thang máy, lẳng lặng cửa đóng lại, cũng là khép lại mối quan hệ giữa ta và nàng.

"Không cần!" Một giây trước khi của thang máy khép lại, tay nàng vươn vào.

Ta liền vội vàng bấm nút mở cửa, rất sợ làm nàng bị thương.

Sau đó nàng một lần đem ta kéo ra khỏi thang máy.

"Ta không cho ngươi đi, không cho ngươi đi." Nàng ôm ta, ghé vào trên vai ta khóc.

"Vậy không cần để ta đi." Ta nói xong, hôn lên môi của nàng.

Chúng ta cứ như vậy, ôm hôn trước thang máy không người lúc nửa đêm.

Ta không biết chúng ta làm thế nào trở lại trong phòng nàng, nhưng lần này, nàng không có chống cự.

"Yêu ta, ngày tối nay, dùng phương thức ôn nhu nhất của ngươi yêu ta." Nàng lôi kéo tay của ta, để lên nơ con bướm ở thắt lưng.

Ta nhẹ nhàng giật ra nút thắt, hai tay trượt vào, trong giây phút chạm vào thân thể nàng, ta không có cách nào khống chế bắt đầu run rẩy.

"Ngoan, đừng khóc." Nàng hôn hàng nước mắt lần thứ hai chảy xuống gương mặt.

Ta rút đi vải vóc cách trở giữa hai chúng ta, thấy vết thương kinh người trên vai nàng.

"Đau quá." Ta vừa khóc vừa hôn lên.

"Không đau, ngươi trở về, sẽ không đau." Nàng vuốt tóc ta.

Ta mang theo sự thấp thỏm như là lần đầu tiên đụng vào nàng, một lần nữa quen thuộc, thân thể làm ta mê muội.

Không thể phủ nhận, thời gian xác thực để lại vết tích trên người nàng, nhưng điều này khiến ta càng quý trọng.

"Thật đẹp." Ta thấp giọng lẩm bẩm bên tai nàng.

"Yêu ta." Nàng ôm cổ ta, tham lam hôn ta.

Đầu gối ta ma sát giữa hai chân nàng, hai tay xoa nắn hai vú vẫn cứng rắn như trước của nàng.

"Mặc kệ qua bao lâu, ta đều mê luyến tất cả thuộc về ngươi." Ta cắn nhũ tiêm của nàng nói.

Sau đó ta nghe được, tiếng nàng hưng phấn đáp lại.

Tay của ta hướng xuống dưới giữa hai chân, là sự ướŧ áŧ ta quen thuộc.

"Yêu ta." Tiếng nỉ non của nàng như ma chú làm ta không cách nào chống cự được.

Ta thay nàng cởi ra mảnh vải cuối cùng trên người nàng, lấy tay kíƈɦ ŧɦíƈɦ điểm mẫn cảm nhất của nàng.

Tiếng rêи ɾỉ, thở dốc của nàng, từ từ biến thành âm thanh kíƈɦ ŧɦíƈɦ ta, trong nháy mắt khi ngón tay ta tiến vào thân thể nàng, nàng ôm chặt lấy ta.

"Giữ lấy ta, không nên lại buông ra." Đó là câu cuối cùng nàng nói ra trước khi mất đi lý trí.

Tiếng kêu của nàng, tiếng thở dốc của nàng, tiếng rêи ɾỉ của nàng, sự gợi cảm của nàng, ánh mắt của nàng, dáng tươi cười của nàng, còn có thần tình thỏa mãn của nàng khi cao trào, ta nhất nhất ôn lại.

Cao trào thối lui, ta ôm nàng trong lòng, hôn lên cái trán ướt mồ hôi của nàng.

"Ta không có cách nào khắc chế bản thân, không nghĩ đến ngươi nữa, không yêu ngươi nữa." Nàng trốn ở trong lòng ta nói.

"Nói cho ta biết, rốt cuộc vì sao rời khỏi ta?" Ta dùng cằm để lên trán của nàng hỏi.

"Ta cuối cùng cho rằng ta chỉ là cần cho ngươi một đôi cánh, lúc ấy nhiệm vụ của ta thì hoàn thành, ta có thể rời đi... Thế nhưng ta quên rằng, ngươi là một đứa ngốc ngay khi bắt đầu bay lên, sẽ quên nghỉ ngơi, không biết chiếu cố bản than..." Nàng một lần nữa lặp lại đáp án kia.

"Ngươi hối hận sao?" Ta nâng gương mặt của nàng lên, muốn nàng nhìn vào mắt ta.

Nàng gật đầu, hai hàng lệ chảy xuống.

"Ta rất hối hận, nhất là biết sau khi ta rời đi ngươi làm sao yêu cầu, thúc ép bản thân, còn có thân thể của ngươi... Xin lỗi, xin lỗi..." Nàng khóc nói.

"Suỵt, đừng khóc, nếu như hối hận thì không cần buông tay." Ta hôn đi nước mắt của nàng.

Nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta.

"Ta biết sự lo lắng của ngươi, về Philip ta sẽ nghĩ biện pháp, we will find the way, có thể đáp ứng ta được không, không nên lại bỏ ta một mình." Ta nhìn nàng.

Nàng không có trả lời, chỉ là ôm chặt lấy ta.

Ta biết, nàng còn cần thời gian.

"Ta sẽ chờ ngươi, bao lâu đều có thể chờ, ta chỉ xin ngươi, không cần lại biến mất." Ta hôn lên tóc của nàng.

"Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ không lại biến mất; thế nhưng, không nên nhanh như vậy, được không?" Nàng rưng rưng hỏi.

Ta gật đầu.

"Cảm ơn ngươi, không có hận ta." Nàng chui vào lòng ta nói.

"Ta cái gì đều học được, nhưng không có học được hận ngươi." Ta ôm nàng càng chặt.

"Bây giờ ngươi, thực sự đã trưởng thành, có thể cho ta dựa vào." Nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng vỗ về mặt ta nói.

"Vậy thì nghiêm túc dựa vào ta, không cần lại làm chuyện điên rồ." Ta đau lòng vỗ về vết thương trên đầu vai nàng.

"Sẽ không, bởi vì, ta tin tưởng chúng ta là định mệnh." Trên mặt nàng xuất hiện nụ cười cách biệt đã lâu, khiến ta mê muội.

Ta cúi đầu hôn nàng, hôn đến khi ta hài lòng mới buông ra.

"Không cần trêu đùa người có tuổi như vậy." Nàng thở phì phò nói.

"Ta yêu ngươi." Ta nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng một cái.

"Ta biết." Nàng ôm ta, hô hấp dần dần bình ổn.

Đêm hôm đó, ta nhìn gương mặt say ngủ của nàng đi vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.