Provence Đợi Chờ

Chương 3: Provence cũng chỉ là cái cớ




Hôm ấy là ngày sinh nhật Lăng Hạo Cẩn, tôi tới cửa hàng trước cổng trường mua tặng cậu ấy một món quà đặc biệt.

“Này, cậu phải chăm sóc nó cẩn thận đấy!”

Khi tôi đưa chậu hoa tận tay Lăng Hạo Cẩn, cậu ấy dường như muốn sụp đổ. Lăng Hạo Cẩn trợn mắt há miệng quan sát chậu đất trơ trụi, không tin nổi: “Cái này là cái gì?”

“Hoa oải hương!”

“Đâu? Tớ chỉ thấy một chậu đất thôi mà.”

“Đương nhiên là do nó còn chưa mọc.” Tôi kiên nhẫn giải thích cho cậu ấy nghe: “Tớ vùi hạt giống vào đấy, còn cậu chăm sóc cho nó.”

“Hạ Lam Thường.” Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt u ám: “Có lẽ đây món quà… tệ nhất mà tớ nhận được trong năm nay đấy!”

Tôi không thèm để ý, vừa cười vừa vỗ vào bả vai cậu nói một tràng. Ví dụ tôi muốn cậu ấy rèn luyện một chút, nghề làm vườn là một phương pháp rất tốt để rèn luyện tính cách của cậu, ví dụ như để cậu ngửi hương hoa oải hương trong khi làm bài sẽ tăng xác suất chính xác, ví dụ như… rất nhiều, rất nhiều,…

Nhưng, tôi biết rằng, tất cả chỉ là cái cớ.

Thậm chí, ngay cả Provence, cũng chỉ là cái cớ.

Khó khăn lắm Lăng Hạo Cẩn mới chen vào được giữa những lời diễn thuyết không ngừng nghỉ của tôi. Cậu ấy giơ tay đầu hàng: “Rồi, rồi, tớ chăm sóc nó là được chứ gì, hy vọng có thể trồng ra một cô bạn gái.”

Lăng Hạo Cẩn là một người rất dễ bị phân tâm, tôi nghi ngờ rằng chỉ vừa quay lưng là cậu ấy đã quên hết, bởi vì ngày hôm đó cậu ấy nhận được rất nhiều quà, nhân duyên tốt tới mức khiến tôi phải ao ước. Chúng tôi âm thầm xử lý những món quà dưới bàn học, mỗi một món quà được đưa ra Lăng Hạo Cẩn lại chĩa mũi nhọn về phía tôi.

Còn nói: “Còn tốt hơn đồ cậu tặng.”

Tôi cười tít mắt không phản bác.

Đến khi còn ba món quà cuối cùng, bỗng nhiên một đóa hoa hồng rơi ra từ cái phong bì màu xanh da trời, Lăng Hạo Cẩn bỗng nhiên ngẩn người một lúc: “Ai đưa vậy?” Tôi hồi hộp lật qua lật lại cái phong bì, giống như cái túi thần kỳ của mèo máy Doreamon, lại có một thỏi socola rơi ra từ cái phong bì.

Cả hai chúng tôi đều không nói lời nào.

Ngụ ý ở đây đã quá rõ ràng, đọc nhiều truyện tranh của con gái, ai cũng biết cách tỏ tình vụng về này. Tôi hừ một tiếng đầy khinh bỉ: “Quá tầm thường.”

Lăng Hạo Cẩn vẫn không hề nói một lời. Cậu ấy tỏ vẻ bình tĩnh nhét đống đồ linh tinh vào ngăn bàn.

Nhưng một lúc sau tinh thần của Lăng Hạo Cẩn vẫn rất chán nản. Cậu ấy chau mày lật vài bức thư, sau đó quay sang hỏi tôi: “Hạ Lam Thường, cậu nói xem tớ có đẹp trai không?”

“Cậu đẹp cái con khỉ!”

“Cậu ghen tị thì có!” Cậu ấy đắc ý: “Không ngờ cũng có người thích tớ nha.”

“Cậu biết người nào thích cậu hả?” Tôi tức giận trợn tròn mắt, chắc chắn đó là một dáng vẻ rất không có giáo dục.

Chỉ là, Lăng Hạo Cẩn đang đắc ý nên không chú ý tới phản ứng quá kích động của tôi, bộ dạng của cậu ấy có vẻ rất ngu ngốc, khi thì tự lẩm bẩm, khi thì lại cười ha hả.

Tôi tức giận thở hổn hển lườm cậu ấy.

Một lúc lâu sau, cậu ấy mới nhìn tôi, giơ một ngón tay lên: “Hạ Lam Thường, ngôn ngữ của hoa hồng có phải là “em yêu anh” không?”

Tôi ngẩn ra. Mãi mới thốt lên được vài từ: “Quá tầm thường.”

Tôi không thích phương pháp bày tỏ trực tiếp như thế, tôi kiên rì dùng cách uyển chuyển âm thầm thích một người, ví dụ như Provence mờ ảo thơ mộng ấy. Thật ra, có đi hay không cũng không quá quan trọng, tôi chỉ muốn cậu ấy hiểu rằng, cảnh sắc nổi tiếng nhất ở nơi đó chính là hoa oải hương và ngôn ngữ của loài hoa ấy.

Hết chương 3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.