Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh

Chương 26




Edit + Beta: Vịt

Quay nội cảnh《Trái tim mỹ vị》rất ít, cảnh quan trọng vẫn quay ngoại cảnh.

Bởi vì sửa kịch bản cắt bỏ phần diễn của nữ số 1, tổ phim tốn phần lớn thời gian một lần nữa lập kế hoạch quay, thuận tiếp tóm nam chính Đỗ Giang Lãng, quay lại hết tất cả phần diễn nội cảnh của Francis một lần.

Đỗ Giang Lãng debut đã lâu, mặc dù không hot, nhưng kỹ thuật diễn không tệ, rất ít NG.

Văn Hàng từng gặp không ít diễn viên cũng khen: "Tôi từng xem phim Đỗ Giang Lãng diễn, vai của cậu ta đều rất phô trương, nói chuyện luôn kỳ cục, tôi không nghĩ tới một người chuyên đóng phú nhị đại như vậy, có thể diễn ra được Francis, thoạt nhìn kỹ thuật diễn không tệ."

Hàn Huấn tỏ vẻ đồng ý, "Nhân vật trước đây của hắn chủ yếu là lời thoại kỳ quái, dẫn đến tính cách nhân vật vặn vẹo, thật ra năng lực diễn rất tốt."

Francis Trần 26 tuổi, thừa kế tùy tiện tiêu sái của thân sĩ nước Anh, còn truyền thừa tu dưỡng tốt đẹp của Trần Minh Thư, làm việc không câu nệ tiểu tiết, chưa từng quan tâm ánh mắt người ngoài.

Hắn không cần tuân thủ nguyên tắc nghiêm ngặt, bởi vì toàn bộ phần nghiêm túc căng thẳng của bộ phim, do ông nội hắn Trần Minh Thư bổ khuyết hoàn mỹ.

Nhân vật hoàn toàn chính là phú nhị đại cuộc sống ưu việt có tu dưỡng, không khác nhân vật Đỗ Giang Lãng trước kia diễn lắm, chỉ là ít đi lời thoại lúng túng và lừa gạt khó hiểu mà thôi.

Nhân vật đồng dạng, đặt ở trong phim yêu đương, liền sẽ bởi vì tình tiết cả câu chuyện đặt ra khiến người ta cảm thấy lúng túng.

Nhưng đặt trong bộ phim này, phối hợp với truyền thừa mỹ thực sâu lắng của lịch sử, tính cách nhân vật chính như vậy vậy mà vừa đúng thể hiện được đặc điểm của người Hoa ngoại tịch.

Đã có ngạo mạn của người tha hương, lại có khiêm tốn của huyết thống lưu truyền, Đỗ Giang Lãng chỉ cần một bộ vest bá đạo tổng tài phù hợp, cởi áo khoác xuống, xắn lên một đoạn áo sơ mi, là có thể mỉm cười dung nhập vào trong biển người của phố phường.

Kết quả, vừa khen Đỗ Giang Lãng, hắn liền kẹt ở một cảnh đơn giản.

Cảnh quay này rất đơn giản, Francis đứng ngoài cửa hàng, ngưng mắt nhìn poster cũ dán trên cửa sổ thủy tinh.

Mỹ nữ trên poster làm tóc xoăn lượn sóng to, poster mỹ nhân tiêu chuẩn phổ biến thời dân quốc.

Mỹ nhân dân quốc câu lên nỗi nhớ ông nội của hắn, bèn lộ ra nụ cười thỏa mãn, một giây sau, bên cạnh poster mỹ nhân lộ ra mặt xấu của cửa hàng trưởng, dọa hắn hết hồn.

Nhưng Đỗ Giang Lãng giống như thất thần, mãi không thể đạt đến yêu cầu của Văn Hàng.

Văn Hàng nói: "Đỗ Giang Lãng, chú ý ánh mắt, cậu tập trung chút."

Không qua, quay lại.

Văn Hàng đề cao âm lượng, "Tôi muốn chính là tập trung, không được híp mắt, Francis lại không bị cận thị."

Không qua, quay lại khoảng 10 lần, Văn Hàng rốt cục ném kịch bản!

"Đỗ Giang Lãng cậu có phải diễn nhiều bá đạo tổng tài quá hay không, ai bảo cậu thêm động tác thêm thoại linh tinh! Francis là thân sĩ không phải nhà giàu mới nổi dế nhũi! Xem qua kịch bản chưa, trong đầu có cảm giác hình ảnh không! Làm lại!"

Toàn tổ phim ngậm miệng, Văn Hàng thoạt nhìn ôn nhu, một khi không đạt tiêu chuẩn, chửi người không chút lưu tình.

Hàn Huấn thấy vẻ mặt Đỗ Giang Lãng lúng túng, bèn đi tới nói với Văn Hàng: "Nghỉ ngơi chút đi, cậu ấy tìm thêm cảm giác."

Văn Hàng thấy Hàn Huấn, tính khí gì cũng đè xuống, bèn nói: "Nghỉ 10 phút!"

Phim trường châm giẫm mìn, cảm giác giành được 10 phút hoãn chết.

"Thầy Hàn." Đỗ Giang Lãng vẻ mặt áy náy, "Ngài bận không? Có thể giảng cho tôi cảnh này không."

Hàn Huấn nói: "Văn đạo thích hợp giảng cảnh cho cậu hơn, hình ảnh và cảm giác tôi muốn, không nhất định là đạo diễn muốn."

Đỗ Giang Lãng nói: "Tôi cảm thấy tôi dựa theo yêu cầu của đạo diễn Văn Hàng biểu diễn, đương nhiên, kỹ thuật diễn của tôi có hạn, cho nên muốn thử cách khác, tỷ như thầy Hàn ngài nghĩ thế nào."

"Tôi?" Hàn Huấn rất nghi ngờ, biên kịch cảm thấy diễn tốt hơn nữa, cũng không cách nào phán đoán được khuynh hướng cảm xúc thể hiện ra ở trên hình ảnh của diễn viên, nhưng đối mặt với thành khẩn của Đỗ Giang Lãng, nếu cậu cự tuyệt, hình như quá không nể mặt.

Để hóa giải cảm giác khẩn trương của diễn viên chính, Hàn Huấn gật gật đầu, nói: "Được, tôi giảng cho cậu."

Thứ trên kịch bản, Hàn Huấn nói rất tỉ mỉ, Đỗ Giang Lãng khiêm tốn xin chỉ bảo, cúi đầu ghé tới nghiêm túc nghe.

Bỗng nhiên, Hàn Huấn cảm thấy có một tia sáng rất nhỏ lóe qua, giống như có người chụp trộm quên tắt flash.

Đỗ Giang Lãng cũng cảm thấy, hắn ngẩng đầu nhìn thành viên tổ phim bận rộn xung quanh.

"Có người đang chụp trộm chúng ta, tôi đi hỏi xem." Vừa nói, Đỗ Giang Lãng đứng lên liền muốn đi về phía bên kia.

"Không sao đâu......" Hàn Huấn một phát túm lấy hắn, đè xuống nghi ngờ trong lòng, "Chúng ta nói về cảnh tiếp."

Thời gian nghỉ ngơi chỉ có 10 phút, không cần thiết lãng phí vào chuyện chụp trộm nhàm chán.

Nhưng Đỗ Giang Lãng cười khổ nói: "Thầy Hàn, trên mạng đều nói tôi tiếp cận Từ tổng, nếu ảnh thân mật của chúng ta phát ra, đoán chừng hướng gió scandal lại đổi...... Tôi sợ ảnh hưởng đối với anh không tốt."

Hàn Huấn chưa từng sợ ảnh hưởng, cậu khơi lông mày nói: "Không phải Từ Tư Miểu trái ôm phải ấm chơi 3P, kết quả chúng ta chơi ra tình cảm sao? Hướng gió scandal motif cũ rích như vậy, có thể có ảnh hưởng gì. Mặc kệ thảo luận chính diện hay là tin tức tiêu cực, cậu coi như là tuyên truyền cho《Trái tim mỹ vị》, chờ chiếu phim, tin bên lề gì cũng phải dẹp sang bên cạnh."

Lòng tin của cậu đối với bộ phim, lớn tới mức có thể xem nhẹ tất cả trọng thương trong bóng tối.

Từ Tư Miểu đã sớm nói với cậu,《Trái tim mỹ vị》dẫn tới một đám thủy quân chuyên nghiệp, đặc biệt ở trên mạng khuấy đục nước, định bình luận phim làm cho hỏng bét, ảnh hưởng đến phòng vé.

Nhưng mà, chỉ là đánh giá tiêu cực phạm vi nhỏ trên mạng, sao có thể làm lung lay quần thể khán giả rộng lớn của điện ảnh, đối với điện ảnh mà nói, quan trọng nhất chính là lên hình và chất lượng điện ảnh.

Lên hình không phải chuyện cậu có thể quyết định, cho nên cẩn thận sửa kịch bản, dựa theo yêu cầu của Văn Hàng, giúp đỡ diễn viên bày ra mị lực của câu chuyện bộ phim, mới là trọng điểm công việc của cậu.

Vẻ mặt Hàn Huấn nghiêm túc mà chuyên chú, Đỗ Giang Lãng cười cười, "Được, xin thầy Hàn tiếp tục giảng cảnh cho tôi."

Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, Đỗ Giang Lãng một lần qua, rốt cục giải phóng thần kinh khẩn trương của toàn bộ tổ phim.

Kết thúc quay một ngày, Đỗ Giang Lãng tìm đến Hàn Huấn, nói: "Thầy Hàn, tôi muốn mời anh ăn cơm."

Mặc dù Đỗ Giang Lãng diễn Francis, là Hàn Huấn định, nhưng giao thiệp của Hàn Huấn và Đỗ Giang Lãng, giới hạn ở scandal bên ngoài sôi sùng sục mang theo sắc thái ma huyễn.

Hàn Huấn nói: "Nếu như cậu muốn cám ơn tôi hôm nay giảng cảnh cho cậu...... Vậy thì không cần, trong mắt tôi, cậu diễn lần cuối và diễn lần đầu không có gì khác nhau, tôi cũng không giúp hết lòng."

Chỉ là Đỗ Giang Lãng thất thần chọc tới điểm tức giận của đạo diễn, mới sẽ soi mói nhiều lần, nghỉ ngơi một chút giảm nhiệt, dĩ nhiên là thuận lợi quay xong.

Nhưng Đỗ Giang Lãng vẻ mặt áy náy, khăng khăng nói: "Thầy Hàn, thật ra tôi cũng nhận ủy thác của người khác."

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Sơn trang nghỉ dưỡng Tô Sơn, cách trụ sở phim trường rất gần, lái xe 20 phút là đến.

Hàn Huấn mặc đồ thể thể thao dài tay và quần jean, từ phim trường tan làm cũng không có ý định thay quần áo, tràn đầy hơi thở cuộc sống. Cậu cũng không để ý ăn mặc lắm, không có Từ Tư Miểu ở bên cạnh đề yêu cầu, cậu đương nhiên tùy tiện từ trong tủ quần áo lấy ra được cái gì thì mặc cái đó, cho dù trong tủ quần áo đồ thoải mái thuộc phong cách của mình càng ngày càng ít, cũng không gây trở ngại cậu lục ra bộ thể thao xếp đáy tủ.

Dù sao, mặc đồ thể thao thoải mái gấp trăm lần mặc vest, cậu đến phim trường làm việc, cũng không phải đi show.

Mà Đỗ Giang Lãng ngồi bên cạnh, thì một thân vest cà vạt, ngay cả ngực cũng để khăn quàng đã xếp gọn, khuy măng sét đặc biệt lựa chọn, trịnh trọng không giống như ăn cơm, mà là tham dự lễ trao giải nào đó.

Đỗ Giang Lãng giải thích: "Nghe nói tối nay Trương tổng của Ảnh thị Thải Hồng mời không ít người trong giới, cho nên tôi muốn để lại ấn tượng tốt với hắn."

"Kỳ thực cậu có thể tùy tiện tìm cớ, gọi tôi ra ăn cơm." Hàn Huấn nhìn chằm chằm các loại xe sang ở bãi đậu xe, cảm thấy Đỗ Giang Lãng làm minh tinh, không khỏi quá thẳng thắn, "Dù sao tôi ngồi cũng ngồi rồi, cũng sẽ không trách cậu."

Đỗ Giang Lãng bất đắc dĩ cười nói: "Tôi không muốn lừa thầy Hàn, dù sao bữa cơm này, Ảnh thị Thải Hồng là mang theo mục đích đến, thầy Hàn có thể giúp tôi thì không còn gì tốt hơn, thầy Hàn nếu như không muốn, tôi không dám miễn cưỡng. Dù sao nhân vật Francis đối với tôi rất quan trọng, tôi lại không muốn thất nghiệp lần nữa."

Đỗ Giang Lãng bày ra thân phận mình tới đoan chính, ở trước mặt nhà tư bản chân chính, hắn ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có, dựa vào lừa gạt tìm đến Hàn Huấn, đoán chừng đêm đó liền sẽ nhận được thông báo hủy hợp đồng, rời khỏi tổ phim.

Tin đồn bên ngoài về Từ Tư Miểu chung tình Đỗ Giang Lãng, truyền như thật, lại kết hợp với tấm ảnh nương nhờ vị trí nhìn ái muội không rõ, hoàn toàn đáp lại chân thực lời bịa đặt Từ Tư Miểu một bộ phim nuôi hai tình nhân.

Đối với Đỗ Giang Lãng mà nói, đây là chuyện tốt, hắn dính ánh sáng scandal, nhận được ưu ái của các đại lão không rõ chân tướng trong giới, đáng tiếc, hẹn xã giao đều mang theo mục đích — Hi vọng Đỗ Giang Lãng giúp bọn họ hẹn Từ Tư Miểu.

Từ Tư Miểu làm Thái tử gia danh tiếng đang thịnh ở trong giới, Đỗ Giang Lãng mượn tiếng của anh lừa được bữa tiệc, dắt cầu bắc đường lăn lộn quen mặt vẫn ổn, muốn Đỗ Giang Lãng chân chính hẹn Từ Tư Miểu ra mặt, đó chính là không biết tự lượng sức mình.

Người khác không biết, hắn còn không rõ sao?

Trong mắt Từ Tư Miểu ngoại trừ Hàn Huấn sẽ không có thêm người thứ 2, mặc kệ tin đồn không làm sáng tỏ, chỉ là muốn Đỗ Giang Lãng tạm thời làm bia đỡ đạn của Hàn Huấn, hấp thu hỏa lực của ngoại giới.

Nhưng hỏa lực quá mạnh, Đỗ Giang Lãng thật sự không có cách nào nhận lấy, chỉ có thể làm sáng tỏ hiểu lầm.

Sau khi mấy lão tổng bên đầu tư, nghe thấy tên Hàn Huấn, vẻ mặt đều xuất hiện mức độ khác nhau...... lúng túng?

Nhưng sau lúng túng, bọn họ vẫn không định từ bỏ, lại muốn Đỗ Giang Lãng hẹn giúp Hàn Huấn!

Đỗ Giang Lãng có thể từ chối thẳng.

"Không quen với Hàn Huấn", "Hàn Huấn không rảnh" các loại từ chối muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, Đỗ Giang Lãng lại rất khó nói ra khỏi miệng.

Hắn chỉ là một diễn viên hết thời, muốn tiếp tục lăn lộn trong giới, đắc tội nhà đầu tư tất nhiên bước chân khó đi.

Nhưng mặt khác, nếu hắn gạt Hàn Huấn, đắc tội vị biên kịch có thể chọn người dùng người, đoán chừng《Trái tim mỹ vị》cũng sẽ xóa tên hắn.

Tình cảnh lưỡng nan khiến hắn xoắn xuýt vô cùng, tới mức hôm nay quay phim cũng không vào trạng thái.

Câu kia của Hàn Huấn tự nhiên nghiêm túc, một chiêu đánh thức hắn, cho nên mới quyết định nói ra sự thật, giao quyền lựa chọn cho Hàn Huấn.

"Tóm lại, tôi vô cùng cám ơn thầy Hàn có thể giúp đỡ, tối nay vô luận phát sinh cái gì, tôi đều là lính hầu của thầy Hàn, tuyệt đối chặn rượu giúp anh."

Dáng vẻ Đỗ Giang Lãng cung kính hết sức lo sợ, hoàn toàn khác với Francis lúc quay phim, khiến Hàn Huấn vô cùng không được tự nhiên.

Thả nào Văn Hàng nói Đỗ Giang Lãng kỹ thuật diễn không tệ, nếu là Đỗ Giang Lãng hiện tại, Hàn Huấn căn bản không thể nào để hắn trở thành diễn viên chính.

Ở trong lòng Hàn Huấn, Francis Trần giống Từ Tư Miểu không ai bì nổi, đời này cũng không thể lộ ra bộ dạng mềm yếu nhún nhường như vậy.

Cho dù không thích cung kính của Đỗ Giang Lãng, Hàn Huấn vẫn giải thích: "Chắn rượu thì không cần...... hơn nữa cậu không cần quá lo, chuyện Nhạc Lan Hân là ngoài ý muốn, nữ chính đối với bộ phim này mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng cậu là nam chính...... Tôi tạm thời không tìm được người thứ hai thích hợp."

Chỉ trách Từ Tư Miểu quá giống nhị đại vô năng, lại còn ẩn giấu nhu tình thiết huyết đầy người, không phải tiểu bạch kiểm bình thường có thể diễn ra được tính cách.

Ngoại hình Đỗ Giang Lãng tương tự anh, đáng quý hơn chính là, diễn bá đạo tổng tài nhiều năm, kinh nghiệm phong phú hơn diễn viên khác, bộ dáng nhíu mày cười nhìn người, có thể học được Từ Tư Miểu 6 phần.

Hơn nữa, Hàn Huấn thích người thẳng thắn.

Đỗ Giang Lãng báo cáo thật, trưng cầu ý kiến của cậu, ngay cả chuyện các đại lão bụng dạ khó lường muốn dựa vào hắn hẹn Từ Tư Miểu cũng nói rõ ràng, giành được không ít hảo cảm của Hàn Huấn.

Ở trong cái giới giở tâm cơ, giành giật vị trí này, chân thành đáng quý, cậu nguyện ý giúp Đỗ Giang Lãng một chút.

Không phải bữa ăn sao.

Hàn Huấn nghĩ như vậy, cùng Đỗ Giang Lãng một thân chính trang đi vào sơn trang nghỉ dưỡng Tô Sơn.

Nhưng, vừa mở cửa ra, suýt chút nữa bị bóng dáng trên bàn ăn lóe mù mắt.

Dạ phục và vest hoàn toàn là phối hợp với đi ăn, mỗi người ở đây đều có thể dựa vào mặt quẹt thẻ, nói ít có 6-7 vị là ngôi sao điện ảnh đang hot.

Trang phục đột ngột lúc trước của Đỗ Giang Lãng, bỗng nhiên hoàn mỹ dung nhập vào bầu không khí, Hàn Huấn lại trở thành ngoại tộc.

Nhưng đám người từng trải thân kinh bách chiến trên bàn, vẻ mặt không có chút khinh thường nào, hẳn là từng gặp đủ loại tình huống, cũng không kinh ngạc đối với bộ đồ thể thao.

"Tiểu Hàn à, cậu cuối cùng cũng đến." Một vị trung niên vậy mà đứng lên nghênh đón cậu.

Chỉ một cái đứng dậy như vậy, trong ghế lô hai cái bàn, hai mươi mấy người, xoạt xoạt xoạt đứng lên, khí thế kinh người giống như muốn đánh hội đồng 2 chọi 20.

Hàn Huấn không thể cau mày, người ở đây đều mang theo nụ cười giả tạo thân thiết, ngay cả ngôi sao điện ảnh vênh váo cũng thu hồi bướng bỉnh đầy người, cười dịu dàng nhìn về phía cậu.

Dị thường như vậy, chỉ có thể nói rõ người đàn ông trung niên dẫn đầu, tuyệt đối không phải nhà đầu tư bình thường.

Nhưng, người đàn ông trung niên không có ý tự giới thiệu bản thân, giống như nhận định Hàn Huấn nhất định biết gã vậy: "Nào nào nào, ngồi bên này, bọn tôi chờ cậu lâu lắm rồi. Giang Lãng à, cậu cũng không xin phép đạo diễn, Tiểu Hàn, đói bụng không? Lát nữa nếm thử dê nướng ngon nhất của Tô Sơn chúng tôi."

Đỗ Giang Lãng cũng vẻ mặt kinh ngạc.

Muốn hắn hẹn Hàn Huấn đến ăn cơm, rõ ràng là lão tổng của công ty Ảnh thị Thải Hồng, ai biết hôm nay, nhân vật quan trọng đến sẽ là bọn họ.

Người đàn ông trung niên nói xong, Đỗ Giang Lãng mới có cơ hội thấp giọng giải thích: "Vị này là giám đốc Hứa của Ảnh Nghiệp Áo Pháp, thầy Hàn, tôi không biết giám đốc của Ảnh Nghiệp Áo Pháp tối nay cũng đến......"

"Không sao." Hàn Huấn câu lên ý cười, đưa tay bắt lại tay giám đốc Hứa duỗi ra, "Giám đốc Hứa xin chào, chúng tôi đến muộn, thật sự xấu hổ quá."

Giám đốc của Ảnh Nghiệp Áo Pháp, lại muốn dựa vào cách quanh co lòng vòng như vậy để hẹn Thái tử gia nhà mình, thoạt nhìn, tối nay cậu chính là con tin ở đây, đừng nghĩ dễ rút lui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.