Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh

Chương 21




Edit + Beta: Vịt

Văn Hàng tâm tư hỗn loạn, vẻ mặt kinh ngạc lộ vẻ ngu si hỏi: "Tại sao?"

Hàn Huấn cười cười, "Anh là tân binh học viện phái đạo diện, cảnh ống kính sử dụng thoải mái linh hoạt, cho dù có lúc câu chuyện lộ vẻ khiêu thoát hoặc điên rồ, cũng không gây trở ngại tới năng lực biểu đạt câu chuyện của anh, chọn lọc hình ảnh ống kính vừa chuẩn, phản kháng ngỗ ngược và vô thanh tràn đầy thanh xuân. Tôi xem phim của anh cảm thấy...... Anh quay ra được《Trái tim mỹ vị》mà tôi muốn, đơn giản, thông thấu, không đi kể nể khổ nạn và hành hạ 100 năm, mà là kể câu chuyện trong khổ có vui, trong tâm linh ngọt ngào mỹ vị."

Hàn Huấn nói rõ ràng thông thấu, ngay cả bản thân Văn Hàng cũng không ý được.

Hắn không phải đạo diễn rập khuôn khuôn sáo, thường xuyên sẽ vào lúc quay chụp, thêm vào linh cảm đột nhiên của mình, hắn cảm thấy nên dùng ống kính rung thể hiện rối loạn, dùng đặc tả biểu đạt mông lung, chưa từng nghĩ là tại sao, cứ làm vậy thôi.

Những lời này, hắn nghe như được truyền thụ kiến thức, ngay cả biên kịch Tôn Hạo Nhiên hắn coi trọng, cũng chưa từng nói những lời này......

Hơn nữa, Tôn Hạo Nhiên gần đây quả thật khiến hắn hơi thất vọng.

Bản thảo của《Toàn vũ hành gia》cảm giác rất tốt, vốn nên sau khi sửa cảnh một chút trở nên càng thêm tinh diệu, nhưng lại cách ý chính càng ngày càng xa.

Tôn Hạo Nhiên thậm chí định ở trong bộ phim này thêm vào tuyến tình cảm kỳ cục.

Giống như một thường dân căn bản không hiểu giá trị kịch bản, khiến Văn Hàng khó chịu không chịu nổi, lại không thể nói năng lỗ mãng với biên kịch mình thích.

Thế là hắn đem tất cả tâm tình vào chơi piano, ông nội nghe cũng chỉ lắc đầu, nói: "Con đánh sai rất nhiều âm, ồn à ồn ào, kỹ năng đàn giảm sút."

Hàn Huấn lại hỏi: "Anh có gì phiền não sao?"

Biên kịch này không có nông cạn như hắn tưởng tượng, ngược lại, Hàn Huấn có năng lực cảm giác cực mạnh, hiểu được ngôn ngữ kịch bản, hiểu được cảm xúc âm nhạc, thậm chí nhìn hiểu được ống kính điện ảnh ông nội và phong cách của hắn.

Trong lòng Văn Hàng rất mâu thuẫn, có một hạt giống lạ cắm rễ sâu trong linh hồn hắn.

"Tôi...... tôi gần đây nhận đã nhận《Toàn vũ hành gia》, không rảnh." Hắn do dự lúc lâu, nói một lý do không tính là lý do.

Kịch bản《Toàn vũ hành gia》không sửa vừa ý, hắn sẽ không khởi động hạng mục này, nhưng muốn hắn từ bỏ《Toàn vũ hành gia》yêu thích đã lâu, đi nhận một bộ kịch bản của biên kịch mình lúc trước căn bản không coi trọng...... Nhưng lại không qua được cửa ải trong lòng mình.

Hắn muốn quay《Trái tim mỹ vị》, đây cũng là bộ phim ông nội muốn quay, hắn sao có thể không muốn quay!

Nhưng Văn Hàng chỉ cảm thấy xấu hổ không thôi, giống như phản bội Tôn Hạo Nhiên vậy.

Song, Hàn Huấn nói: "Không sao, Văn đạo có thể suy nghĩ từ từ, tôi không vội quay bộ phim này, lúc nào anh rảnh, chúng ta nói lúc đó."

Văn Hàng ngây người nhìn về phía Hàn Huấn, biên kịch này sắc mặt ôn hòa, một chút cũng không có tiếc nuối bị từ chối khéo, đôi mắt đen hẹp dài sâu xa kia nhìn mình chằm chằm, giống như biết hắn đang nghĩ gì.

Văn Hàng ấp a ấp úng nói: "Vạn nhất tôi phải chờ quay xong《Toàn vũ hành gia》mới rảnh......"

Hàn Huấn cười dịu dàng nói: "Văn đạo, tôi có thể đợi."

Hàn Huấn vô cùng hiểu Văn Hàng.

Thanh niên thoạt nhìn ngạo mạn thanh cao này, nhạy cảm mà chuyên nghiệp, cũng là đạo diễn kiếp trước duy nhất hỏi cậu "Có phải đang làm tay súng của Tôn Hạo Nhiên hay không".

Kịch bản sẽ không giải quyết dứt khoát, biên kịch phải tùy thời và cảnh sửa lời thoại hoặc cảnh, để thỏa mãn yêu cầu quay chụp của đạo diễn.

Hàn Huấn một mực ở phim trường, chỉ cần đạo diễn có tâm, là có thể phát hiện sửa bản thảo chính là cậu, mà không phải Tôn Hạo Nhiên.

Nhưng mấy đạo diễn kia chưa từng để ý biên kịch là ai, chỉ cần có thể sửa ra được cảnh thích hợp, biên kịch tên là Tôn Hạo Nhiên hay tên là Hàn Huấn cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Văn Hàng không giống, hắn là cháu ruột Văn Hạc Sơn, được giáo dục khiến hắn vô cùng chính trực.

Sau khi chiếu phim, biên kịch của《Trái tim mỹ vị》chỉ có tên của Tôn Hạo Nhiên, Văn Hàng lập tức tìm đến, hỏi cậu tại sao không có tên trong phim, tại sao cam lòng làm tay súng của Tôn Hạo Nhiên.

Hàn Huấn không nói gì, ân oán của cậu và tập đoàn Lục Chúng, đã khiến cậu tiên đoán được người này.

Nhưng cậu nhớ ánh mắt khó có thể tin của Văn Hàng, hơn nữa kích động muốn tìm bên sản xuất, thêm tên Hàn Huấn vào, thậm chí muốn chiêu cáo thiên hạ Hàn Huấn mới là người sáng tác kịch bản.

Lúc ấy Hàn Huấn khuyên Văn Hàng thế nào?

À đúng — "Thôi đi, mặc kệ có tên tôi hay không, câu chuyện có thể thành công quay ra tôi đã thỏa mãn rồi."

Ngu tới mức bản thân Hàn Huấn cũng phỉ nhổ chính mình, thế cho nên hiện tại Hàn Huấn nằm trên giường, không tự chủ câu lên ý cười châm chọc, cười nhạo sự ngây thơ của mình.

Bị Văn Hàng dùng《Toàn vũ hành gia》uyển chuyển từ chối, Hàn Huấn không có nửa điểm ủ rũ.

Dựa theo yêu cầu nghiêm khắc của Văn Hàng, Tôn Hạo Nhiên không có cậu, sao có thể mang ra được kịch bản để cho Văn Hàng hài lòng!

Cậu chỉ chờ một tuần, trên mạng đã tuôn ra tin tức, nói Văn Hàng rút lui khỏi quay phim《Toàn vũ hành gia》.

Hàn Huấn biết, đúng như phát sinh kiếp trước, Văn Hàng nhất định sẽ hợp tác quay《Trái tim mỹ vị》cùng cậu.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Lúc Văn Hàng chủ động liên hệ công ty Ảnh thị Angus, muốn đảm nhiệm đạo diễn của《Trái tim mỹ vị》, Từ Tư Miểu đang ở trong nước nghỉ ngơi điều chỉnh lệch múi giờ.

Anh nhìn chằm chằm cái tên Lưu Dã báo lên, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra người kia là ai, bèn hỏi Hàn Huấn đang xem phim, "Văn Hàng là ai? Hắn nói muốn quay kịch bản mới của cậu."

"Văn Hàng, chính là đạo diễn chuẩn bị quay《Toàn vũ hành gia》của tập đoàn Lục Chúng." Hàn Huấn vừa xem phim vừa ăn lê, "Tôi cho rằng dựa vào tính cách hắn, còn phải xoắn xuýt mười ngày nửa tháng đấy."

Từ Tư Miểu cảm thấy câu nói của cậu có ý khác, nhất thời nhìn chằm chằm Hàn Huấn, lật đổ Ảnh Nghiệp Áo Pháp thuận tiện trị tập đoàn Lục Chúng là mục tiêu của anh, Hàn Huấn sao cũng bắt đầu đào góc tường tập đoàn Lục Chúng?

Anh suy tư cau mày hỏi: "Cậu đã làm gì?"

Hàn Huấn lé mắt liếc anh, nhún vai nói: "Chỉ là chăm chú viết kịch bản, thuận tiện gặp Văn đạo. Đào góc tường Lục Chúng chỉ là hành động vô tình, không cần cảm ơn tôi quá."

"Em vậy mà giấu tôi đi gặp người đàn ông khác!" Biểu tình Từ Tư Miểu rất chịu tổn thương, "Tiểu Huấn, tôi có lúc rất nghi ngờ, em thật sự yêu tôi chứ?"

Hàn Huấn tỉ mỉ nhìn biểu tình Từ Tư Miểu, nghiêm túc hỏi: "Từ tổng, mơ ước của anh có phải dấn thân vào Oscar?"

"Không." Từ Tư Miểu quyết đoán phủ định, "Là mua Hollywood."

Ngày thứ hai rút khỏi quay phim《Toàn vũ hành gia》, Văn Hàng liền mang theo bản thảo《Trái tim mỹ vị》, tìm đến công ty Ảnh thị Angus...... đăng kí địa chỉ biệt thự.

Lúc Văn Hàng đến, là Từ Tư Miểu đích thân mở cửa.

Đại thiếu gia phong lưu ngỗ ngược theo lời đồn, ăn mặc hết sức ở nhà, áo ngủ cotton quần ngủ dài, một chút cũng không có phong thái tinh anh bình thường ở trên ảnh tuyên truyền bên ngoài.

Anh nói: "Hàn Huấn ở trên tầng viết kịch bản, đợi em ấy đói bụng là đi ra." Nói giống như động vật nhỏ nào đó đói bụng mới sẽ xuất hiện kiếm ăn.

Phòng khách tràn đầy hơi thở gia đình, hoàn toàn không giống bộ dạng làm việc mà công ty điện ảnh nên có. Bên cạnh cửa sổ sát đất ném lung tung đệm dựa bằng lông, còn đặt một cái notebook, ánh mặt trời rơi vào, vỏ kim loại phản xạ ra ánh sáng dịu dàng.

Từ Tư Miểu hỏi: "Uống trà hay cafe? Trong nhà chỉ có hồng trà, Văn đạo ngồi tùy tiện."

Hoàn toàn không có ý định gọi người giúp hắn.

Văn Hàng đang cầm cafe nóng cùng Từ Tư Miểu chờ Hàn Huấn, trên TV duy nhất trong phòng khách lại đang chiếu《Hảo hán Lục Lâm》.

Hắn thích《Trái tim mỹ vị》Hàn Huấn mới viết, đối thoại hài hước cũng không khác người, bối cảnh nghiêm túc cũng không nặng nề, nhưng không phải phim hài sitcom không có nội hàm như《Lục Lâm》, có thể đủ so sánh.

Cho dù hắn xem đi xem lại《Trái tim mỹ vị》vài lần, cũng không định xem bộ sitcom đồng biên kịch Hàn Huấn.

Ở địa bàn của người khác, hắn cũng không thể yêu cầu đổi kênh, thế là hắn cố gượng bồi Từ đại thiếu gia xem.

Văn Hàng: Ha.

Văn Hàng: Ha ha.

Văn Hàng: Ha ha ha.

Từ Tư Miểu nghĩ, vẫn may mình đã xem 1 lần, nếu không cũng sẽ cười như tên ngu thế kia, một chút cũng không căng thẳng.

Lúc Hàn Huấn đói bụng xuống tầng, Văn Hàng đang đơn phương phân tích đắp nặn nhân vật, cắt cảnh ưu tú.

Từ Tư Miểu rất lạnh nhạt, cơ hồ không muốn để ý đến Văn Hàng, anh cũng không phải đạo diễn chuyên nghiệp sau này cũng không có ý định quay phim, nói mấy phân tích chuyên ngành này có ích gì, còn không bằng yên lặng xem thêm 1 tập《Hảo hán Lục Lâm》.

Cuối cùng gặp được Hàn Huấn, Văn Hàng đẩy mắt kính, cười nói: "Thầy Hàn, thả nào ông nội thích như vậy, tôi đang thảo luận với Từ tổng chỗ lợi hại của kịch bản."

Từ Tư Miểu đặc biệt quyết đoán đứng lên, ghét bỏ rời khỏi Văn Hàng, thảo luận gì chứ, từ đầu tới đuôi toàn là tự thanh niên văn nghệ.

Hàn Huấn cười cười, nói: "Kịch bản chỉ là thứ cơ sở, lợi hại chính là đạo diễn và diễn viên. Văn đạo, lần này đến là rảnh?"

"Rảnh." Văn Hàng nói, "Tôi muốn quay《Trái tim mỹ vị》."

Biên kịch và đạo diễn gặp mặt, tiến hành sửa đổi lượng lớn bản thảo, rất nhiều cảnh Hàn Huấn không nghĩ sẽ thích hợp, theo đề nghị của Văn Hàng tiến hành điều chỉnh, tất cả phân cảnh của bộ phim càng thêm lưu loát hợp lý.

Nhưng có một điểm, Văn Hàng luôn cảm thấy nghi ngờ.

Nhân vật trong miêu tả đặt ra, nhân vật chính Francis Trần là một người gốc Hoa 60 tuổi, lời nói cử chỉ của hắn để lộ ra giảo hoạt không phù hợp với số tuổi.

Văn Hàng và ông nội ở chung sớm chiều, đương nhiên hiểu người già 60 tuổi nên dáng vẻ thế nào, bọn họ cho dù trời sinh hồn nhiên, cũng không thể làm việc lý tưởng hóa như Francis, cả người lộ ra thoải mái.

Người già 60 tuổi có lo lắng có do dự, có suy nghĩ cặn kẽ sau năm tháng tôi luyện, Văn Hàng chỗ nào cũng vừa ý với《Trái tim mỹ vị》, ngoại trừ Francis Trần.

Văn Hàng nói: "Lúc cậu viết nhân vật chính, suy nghĩ Francis Trần thế nào?"

Hàn Huấn nhìn hắn nghiêm túc nói: "Người gốc Hoa quốc tịch Anh 60 tuổi."

"Không giống." Văn Hàng lắc lắc đầu nói, "Người già 60 tuổi tâm tình trẻ hơn nữa, cũng sẽ không phải như vậy, lời thoại của cậu giống thanh niên tâm tư sâu lăng 20 đến 30 tuổi hơn, thầy Hàn, cậu xác định muốn chọn diễn viên chính 60 tuổi sao?"

Hàn Huấn là dựa theo cảm giác của Văn Hạc Sơn, viết nhân vật chính Francis Trần tiên sinh, nhưng sau khi hạ bút, trong đầu đều là con ngươi màu vàng nhạt của Từ Tư Miểu, đầy trong đầu đều là âm thanh trầm thấp khiêu gợi của anh, giọng không chút vần điệu nào đọc ra《Khách trung hành》.

Kịch bản bây giờ, đúng là linh cảm từ Từ Tư Miểu, cậu không nghĩ tới Văn Hàng nhạy cảm như vậy.

Nhưng cậu chấp nhất muốn giữ lại Francis 60 tuổi.

Cố chấp, ôn nhu, tính cách hồn nhiên xán lạn, biết theo âm nhạc ngẫu hứng làm một điệu Tango, cũng biết dùng máy phiên dịch trao đổi với ông chủ quán ven đường.

Người già như vậy thì quá độc đáo, cậu không muốn từ bỏ sáng lập nhân vật này, lựa chọn một phú nhị đại cố tình làm bậy.

Hàn Huấn không từ bỏ, "60 tuổi, Francis chính là 60 tuổi."

Văn Hàng không biết cậu tại sao cố chấp như vậy, bèn phải nói: "Chọn vai đi, để các diễn viên nói cho chúng ta biết, Francis Trần nên bao nhiêu tuổi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.