CHƯƠNG 6
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Dương
Diệu Quang buồn bã hỏi lại: “Ta còn có thể sao nữa? Ngoại trừ vương huynh còn ai có thể cùng ta ứng phó tên gian tặc Long Thiên và đại quân Tây Lôi đây? Nếu phải nhịn nhục mà chết, chẳng thà tự thiêu để lưu lại chút tôn nghiêm. Vương tộc Ly Quốc ta đã sản sinh vô vàn đại tướng kiêu dũng thiện chiến, cái chết của chúng ta nhất định sẽ kích khởi lực chiến đấu cuối cùng của Ly Quốc, dẫu có thắng các ngươi cũng phải trả giá đắt.”
Nói dứt lời liền quay người ra đại môn, những bước chân rảo nhẹ, không quay đầu lại mà khe khẽ rì rầm: “Ta thật không ngờ Minh Vương lại nhẫn tâm như thế.” Nàng thở dài yếu ớt, đẩy toang cánh cửa.
Phượng Minh thần người trong thính sảnh, cảm giác như hồn phách bị tiêu thất.
Cậu đột nhiên hiểu ra tình cảnh của Diệu Quang, càng hiểu rõ hơn vị thế của mọi người từ chỗ đứng của nàng, bao gồm cả Dung Điềm và chính cậu. Chiến tranh là tàn nhẫn. Nó dùng hiện thực để bức ép con người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, và, ngay cả những kẻ thiện lương rồi cũng sẽ nhuốm bẩn sắc màu hung bạo ấy. Chẳng những tàn nhẫn với địch nhân, mà còn phải tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Nếu Tây Lôi thất thế, kẻ phải tính đến chuyện tự thiêu, cũng có thể là chính họ.
Tương lai của Tây Lôi, liệu có xuất hiện tình huống thế này?
Những tiếng bước chân rời rạc vang lên, Dung Điềm đã đứng trước mặt cậu và khẽ khàng ấn chặt đầu vai mệt mỏi ấy xuống: “Ta đã phân phó thị vệ đưa Diệu Quang đi nghỉ, Dung Hổ sẽ phụ trách sự an toàn và giám thị. Sắc mặt ngươi khó coi quá. Diệu Quang đó quỷ kế đa đoan lại thiện dùng tâm kế, hẳn đã nói gì khiến ngươi bất an rồi.”
Phượng Minh miễn cưỡng tươi tỉnh chút ít, cậu phất tay ra hiệu gọi mọi người đi vào. Dung Điềm đứng một bên, cẩn thận đưa bát trà cho Phượng Minh, đoạn đứng yên đợi cậu mở lời.
“Ban nãy nói chuyện cùng Diệu Quang ta đã biết thêm được vài chuyện. Những tin tức này có thể là giả, nhưng tất cả đều cho chính Diệu Quang tiết lộ.” Phượng Minh hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại đoạn nói: “Thứ nhất, Long Thiên của Phồn Giai thực sự là gian tế Nhược Ngôn gửi sang, hơn nữa còn bị Nhược Ngôn dùng độc dược để khống chế.”
Điều này bọn Dung Điềm đã sớm đoán được nên không ai lên tiếng, chỉ một mực đợi Phượng Minh nói tiếp.
“Thứ hai, Nhược Ngôn thật sự đang bị trọng thương đến hôn mê. Cũng vì Nhược Ngôn đang bất tỉnh, có thấy cũng không thể trừ, nên Long Thiên mới có gan giẫy khỏi vòng kiềm kẹp của y.”
Liệt Nhi hỏi: “Chẳng lẽ vì Long Thiên nên ả Diệu Quang kia mới mạo hiểm tới Tây Lôi?”
“Đúng.” Phượng Minh gật đầu, tiếp tục nói: “Thứ ba, Long Thiên đã tóm được Dị Nhân, kẻ có khả năng giải độc cho hắn, đến Phồn Giai. Chỉ cần giải được độc, hắn sẽ lập tức động thủ với Ly Quốc, nhân lúc Nhược Ngôn hôn mê mà giết chết y. Ta thấy kẻ khiến Long Thiên khiếp sợ nhất, vẫn chính là Nhược Ngôn.”
Dung Điềm rốt cuộc cũng mở miệng trầm giọng hỏi: “Có phải Diệu Quang yêu cầu Tây Lôi không thừa nước đục thả câu khi Ly Quốc đối phó Phồn Giai?”
Phượng Minh trao đổi ánh mắt với hắn, tựa hồ như đang khen ‘xem ra ngươi cũng thông minh đấy’, đoạn gật đầu nói: “Diệu Quang yêu cầu thời gian 3 năm. Thêm nữa, chỉ cần chúng ta khởi binh, nàng ta sẽ lập tức dẫn toàn bộ vương tộc Ly Quốc tự thiêu.”
“Cái gì?” Liệt Nhi lặp lại y chang giọng thét quái gở của Phượng Minh khi mới nghe tin này, cậu lắc đầu quầy quậy: “Minh Vương ngàn vạn lần đừng nhẹ dạ cả tin. Ả ta đâu dễ mà tự thiêu thế được?”
Phượng Minh quay sang nhìn Dung Điềm: “Ngươi là đại vương, trước mắt dường như là cơ hội tốt nhất để tấn công Ly Quốc. Ngươi hãy quyết định đi.”
Dung Điềm trâm tư trong tích tắc, hỏi lại Phượng Minh: “Nếu vương tộc Ly Quốc quả thực tự thiêu vì chúng ta, ngươi có đau khổ không?”
“Không cần để ý đến ta. Chuyện can hệ đến quốc gia đại sự, không thể vì cố kỵ cảm thụ của một cá nhân mà trì hoãn.”
Dung Điềm nhìn xoáy vào cậu nói: “Ngươi sẽ vẫn đau khổ.”
Hắn quét một vòng quanh phòng, ánh mắt sắc bén khiến mọi người sợ sệt không dám thẳng đầu đối diện đoạn đứng thẳng dậy thở dài: “Hay cho một Diệu Quang nho nhỏ, không hổ danh là thân muội của Nhược Ngôn.” Hắn phóng tầm mắt nhìn đăm đăm vào khoảng không hồi lâu rồi điềm tĩnh nói: “Đây quả thực là cơ hội vô cùng tốt để tiêu diệt Ly Quốc. Đáng tiếc nó lại là một khối thịt tẩm độc, khiến người ta không dám hưởng. Thu Lam, ngươi thử nói nguyên nhân xem.”
Thu Lam chưa bao giờ đàm luận quốc sự cùng đại vương, giờ lại bị hắn điểm danh đột ngột, mới sợ hãi rụt về sau, khó khăn lắm mới định thần được, lại cố che giấu tiếng tim đập điên cuồng trong ***g ngực, chau mày khổ nghĩ: “Vì Tây Lôi vừa trải qua đại chiến, không thể huy động toàn quân.”
Dung Điềm mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tây Lôi tuy cần nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng miễn cưỡng dốc toàn lực một trận đợi đến khi chiếm được Ly Quốc lại tiếp tục nghỉ ngơi, cũng là điều có thể. Thu Nguyệt, đến lượt ngươi.”
Thu Nguyệt vừa thấy Thu Lam bị gọi, sớm biết mình phải có phần, nên không đến mức thần hồn nát thần trí như Thu Lam, nhưng vẫn lo ngay ngáy đáp: “Đợi Phồn Giai và Ly Quốc đánh sống dở chết dở, Tây Lôi mới khởi binh, sẽ có lợi hơn rất nhiều.”
Dung Điềm vẫn chỉ cười tủm tỉm lắc đầu: “Không tấn công hay không thể tấn công là hai chuyện khác hẳn nhau. Đó có thể là nguyên nhân không tấn công, nhưng không thể là nguyên nhân không thể tấn công.” Ánh mắt lại đảo qua Thu Tinh.
Thu Tinh chạm phải ánh mắt Dung Điềm, quýnh quáng đến độ bám riết vào tay áo Thu Nguyệt, líu ríu: “Những điều có thể nói Thu Nguyệt và Thu Lam đều đã nói cả, tì nữ biết phải làm sao đây?”
Phượng Minh cười phá lên: “Được, vậy đến lượt ta ứng khảo.” Cậu cân nhắc kỹ lưỡng, chau mày nói: “Nguyên nhân không thể chỉ có một. Thứ nhất, Ly Quốc đang dốc toàn lực đối phó với Phồn Giai, nếu vì Tây Lôi mà vương tộc Ly Quốc tự thiêu, người trong thiên hạ sẽ nghĩ chúng ta lợi dụng tình thế ngặt nghèo. Chuyện đó không chỉ khiến mình nhân dân Ly Quốc liều mạng chống cự khiến Tây Lôi tổn thất trầm trọng, mà những quốc gia khác cũng sẽ cho Tây Lôi vương là một kẻ tàn nhẫn bạo ngược. Đối với nghiệp thống lãnh mười một nước của Tây Lôi, đó sẽ là một bất lợi lớn.”
“Đúng lắm!” Dung Điềm gầm nhẹ cổ vũ, vui sướng hỏi: “Thứ hai?”
Sắc mặt Phượng Minh sa sầm, cậu thở dài sườn sượt: “Nguyên nhân thứ hai đương nhiên là vì ta. Giả như đám Diệu Quang tự thiêu thật, lòng ta sẽ vô cùng nặng nề. Ngươi xuất chinh, ta đương nhiên cũng phải theo cạnh. Tâm ta loạn sẽ khiến ngươi phiền lụy. Tâm đại vương không phẳng, quân tâm sao vững, sao còn khả năng chinh chiến?”
Dung Điêm ngửa mặt lên trời cười lớn, lộ xuất vẻ anh hùng khí khái không ai sánh bằng, trầm giọng nói: “Không cần ủ rũ. Cho dù không có ngươi, ta cũng quyết không làm trò ném đá xuống giếng. Thống nhất bức tranh thiên hạ là việc oanh oanh liệt liệt, dẫu chiến tranh khiến con người không từ mọi thủ đoạn thì ta vẫn thích minh đao minh thương. Nếu không có Ly Quốc của Nhược Ngôn, ta căn bản chẳng cần tính toán gì thêm, vậy hà tất phải trăm cay ngàn đắng đuổi cùng giết tận. Ta thậm chí còn hy vọng Nhược Ngôn tỉnh lại, cùng ta so tài thêm một phen.”
Phượng Minh nghe đến đó, mắt sáng rực lên, chắp tay: “Không hổ danh Tây Lôi Vương, một quân vương thống nhất thiên hạ trong mắt ta là phải như vậy.”
Dung Điềm nháy mắt đoạn ghé sát tai cậu thì thầm: “Nếu Minh Vương thực lòng ái mộ ta như mới rồi, thì trên giường cứ phối hợp nhiệt tình là được.”
Phượng Minh không nghĩ hắn lại dám yêu cầu phương diện này giữa lúc mọi người căng thẳng bàn luận quốc gia đại sự, mặt lập tức đỏ phừng lên như lửa đốt, lén đá ngay một cú cảnh cáo. Nụ cười bỡn cợt trên mặt Dung Điềm thình lình tắt ngúm, khôi phục lại dáng vẻ đường bệ khi đàm luận đại sự, hắn thong thả nói: “Phượng Minh mới chỉ nói hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ ba, Liệt Nhi ngươi nói đi.’
Bất thần nghe giọng điệu sắc lẻm của hắn, ai nấy đều ngạc nhiên, một lần nữa đổ dồn sự chú ý lên người Liệt Nhi.
Liệt Nhi run lên, thình lình quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, lúng búng: “Giữa Tây Lôi và Ly Quốc là Vĩnh Ân, đại vương lo lắng viễn chinh mỏi mệt, binh lực cảnh nội Tây Lôi khuyết thiếu, vạn nhất Vĩnh Ân thừa cơ xuất binh chiếm lĩnh Tây Lôi, cả vương lẫn tướng sẽ tuyệt đường hồi quy. Nhưng… Nhưng Liệt Nhi có thể đem cả tính mệnh ra bảo chứng, Vĩnh Ân tuyệt đối sẽ không làm điều gì bất lợi với Tây Lôi.”
Đám Phượng Minh rốt cuộc cũng bừng tĩnh.
Dung Điềm đã bắt đầu hoài nghĩ lòng trung thành của Vĩnh Ân với Tây Lôi, mà quan hệ giữa Liệt Nhi và thái tử Vĩnh Ân, ai cũng biết rõ.