CHƯƠNG 3
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa
May nhờ có lương dược từ Thổ Nguyệt tộc, thương thế của Phượng Minh rất nhanh chuyển biến. Mới chỉ độ mười ngày, Phượng Minh rốt cuộc đã đứng ngồi không yên, sốt ruột nóng lòng muốn chạy đến Lý Đồng – đô thành của Ly Quốc để tụ họp với Dung Điềm.
Nhưng bọn Dung Hổ làm sao chịu để cậu chạy vào miệng hùm, khuyên can ba lần bảy lượt, Liệt Nhi thậm chí còn phải bày ra vô vàn trò bịp bợm mới mẻ để Phượng Minh đùa nghịch liên miên cả ngày.
Một ngày trời trong nắng ấm, thảo nguyên xuân ý căng tràn, khiến người người vui mừng hân hoan.
“Bẩm báo Minh vương, trinh sát từ Lý Đồng đã quay về.”
“Hả?” Phượng Minh nhảy phắt từ trên ngựa xuống, khiến tụi Thu Nguyệt sợ hãi la rầm lên.
“Minh Vương coi chừng!”
“Chậm một chút, cẩn thận một chút!”
Phượng Minh phẩy tay xua xua Thu Nguyệt, cúi xuống hỏi han trinh sát đang quỳ sụp dưới chân: “Bên đó có tin tức gì?”
“Hồi bẩm Minh Vương, Ly Vương vừa biết Minh Vương đào tẩu đã nổi trận lôi đình, lập tức giết chết mấy viên quan phụ trách coi chừng, ngay đến công chúa Diệu Quang cũng bị giáo huấn trách mắng một trận. Hiện Lý Đồng đang loạn lạc tứ phía, ai nấy đều bất an, e rằng Ly Vương phải đau đầu thêm khá lâu nữa.”
“Dung Điềm đâu? Có gặp hắn không?”
Trinh sát len lén liếc trộm Phượng Minh, lí nhí: “Thuộc hạ không gặp được Đại Vương, nhưng có nhận được mật thư của người, muốn thuộc hạ truyền lại cho Minh Vương, không nên quá lo lắng, người sẽ rất mau trở về.”
“Mau là khi nào?” Phượng Minh thình lình hét toáng lên, khiến mọi người chung quanh giật nảy mình, tên lính trinh sát càng cúi rạp đầu im thin thít.
Cậu dẫm đạp tới lui trên nền thảo địa, vung chân đá văng mấy hòn đá nhỏ miệng lầm rầm chửi Dung Điềm mấy câu, đoạn quay lại chỗ tên trinh sát, ngán ngẩm nói: “Không liên quan đến ngươi, ngươi làm việc rất tốt.” Cậu ngừng lại, không chịu dứt bỏ ý định, cố gặng hỏi thêm một câu: “Hắn nói rất mau trở về, là ba ngày hay phải năm ngày nữa?”
“Chuyện này… Thuộc hạ thật tình không rõ. Đại Vương không phái người truyền tin, thuộc hạ cũng không dám hỏi.”
Phượng Minh chán chường quay đi nhìn đám Thu Nguyệt, đôi lông mày thanh tú chau lại.
Liệt Nhi khúc khích chạy lại bên cạnh: “Minh vương việc gì phải lo lắng, Đại vương rất lợi hại. Chẳng dễ gì đến được quê nhà Nhược Ngôn, đương nhiên phải làm một mẻ long trời lở đất mới thú chứ.”
Phượng Minh trừng mắt hung hăng: “Chính vì nó là đất nhà Nhược Ngôn ta mới lo. Nơi ấy long đàm hổ huyệt, hiểu không hả? Vạn nhất bị kẻ nào tóm được…” Lại nhớ đến mấy ngày bị Nhược Ngôn xách cổ đi, hệt như đứng bên bờ địa ngục, một bước lầm lạc vạn kiếp bất phục, không khỏi rùng mình ớn lạnh.
“Lo lắng cũng chẳng ích lợi gì, Minh Vương nên thoải mái tâm tình chờ thêm vài ngày nữa.” Dung Hổ cuối cùng cũng mở miệng, quay sang điềm đạm nói với tên lính trinh sát: “Tiếp tục phái người đến Lý Đồng dò la tin tức đi.”
“Rõ!”
Trông mong nhiều ngày như vậy mà không thấy được bóng hình Dung Điềm, ngay đến tin hắn bao giờ trở lại cũng bặt vô âm tín, trong lòng Phượng Minh khó chịu bực bội vô cùng. Tuy mấy người Thu Nguyệt lúc nào cũng túc trực bầu bạn, nhưng không gặp Dung Điềm, cảm giác vẫn trống trải thiếu vắng, Phượng Minh cảm thấy cả người tựa hồ như hụt hẫng rời rạc.
Thu Tinh giúp Phượng Minh dắt ngựa. Con tuấn mã nửa trắng nửa đen này là lễ vật tộc trưởng Thổ Nguyệt tộc dâng tặng Phượng Minh, Bạch Vân Dung Điềm tặng Phượng Minh, phần vì quá sức bất tiện, nên không được dẫn sang Ly Quốc.
“Minh Vương, cưỡi ngựa thêm một lát nữa, rồi chúng ta quay lại dùng bữa trưa nhé.”
Phượng Minh rầu rĩ lắc đầu: “Không muốn cưỡi, chúng ta về thôi.” Mặt mày ủ dột lừ đừ lê bước đi.
Thu Tinh vội vã vứt lại dây cương cho đám thị vệ bên cạnh, cắm đầu đuổi theo sau Phượng Minh.
“Tâm tình Minh Vương xấu quá.”
“Ừ, cũng khó trách, Minh Vương nhớ Đại Vương quá mà.”
Liệt Nhi bất thần ló đầu ra chen giữa Thu Nguyệt Thu Tinh: “Khà khà, hai người các ngươi dám nói xấu Đại Vương nhá.”
“Á, hù chết chúng ta.” Thu Nguyệt lấy tay xua xua trước mắt Liệt Nhi: “Chúng ta nào dám nói xấu Đại Vương, nhưng mà Liệt Nhi, sao Đại vương vẫn chưa về?”
“Chuyện này ta biết, nhưng chuyện đàn ông con trai, ai lại kể lể cho bầy thị nữ.” Liệt Nhi toét miệng cười quỷ dị.
“Nói mau nói mau! Thu Tinh tóm lấy hắn!”
“Ha ha ha ha, các ngươi còn lâu mới tóm được ta.”
Phượng Minh cau có quay về phòng, quay sang nhìn quanh, thấy bọn ba tên láu táu tiểu quỷ Liệt Nhi đã sớm chuồn mất dạng, đằng sau chỉ còn mình Dung Hổ tận tâm lẽo đẽo bám theo.
Cậu quay sang nói với Dung Hổ: “Dung Hổ, ngươi mau đi nghỉ ngơi đi. Ta mệt, muốn về phòng nghỉ một lát.”
“Minh Vương có muốn ăn một chút hẵng ngủ không?”
“Không muốn ăn, đợi chút nữa ngủ dậy rồi dùng bữa sau.” Phượng Minh mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt, lê bước vào phòng trong.
Thổ Nguyệt tộc đối đãi với đám người Phượng Minh vô cùng chu đáo, thuốc tốt ngựa hay, ngay đến phòng Phượng Minh sử dụng cũng xinh đẹp nhất, sau hậu viện thậm chí còn nuôi một bầy thỏ trắng muốt. Bọn Thu Nguyệt vừa chân ướt chân ráo tới nơi, cứ suốt ngày hô lớn hô nhỏ chỉ trỏ mấy con thỏ ì xèo.
Vén rèm lên, Phượng Minh miễn cưỡng ngáp dài một cái.
Còn chưa kịp ngậm miệng lại, điềm xấu đã ập tới, không khí vắng lặng kỳ dị trong phòng khiến Phượng Minh vô cùng đề phòng cảnh giác.
Trong phòng có người!
Chẳng lẽ trinh sát của Nhược Ngôn lại lợi hại đến thế, đã dò la được Phượng Minh náu mình trong Thổ Nguyệt tộc, thậm chí còn đột nhập cả vào đây.
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, Phượng Minh theo bản năng dựa sát vào vách tường, để tránh bị ám toán.
Vút một tiếng, tiếng gió rít lên từ đằng sau.
Hỏng bét, kẻ mai phục trốn sau cửa.
“Dung… ” Không thể bật được chứ “Hổ” khỏi cổ họng, một thứ binh khí vụt thoắt qua vai Phượng Minh, bịt chặt lại cái miệng đang phồng ra của cậu.
“A..A…”
Phượng Minh nỗ lực vùng vẫy, nhưng không cách nào cụng cựa được, miệng vết thương thậm chí còn đau rát lên.
Vành tai bị người phía sau trêu cợt ngậm lấy, đầu lưỡi ẩm ướt hôi hổi cứ tiếp tục đùa nghịch dụ dỗ, một giọng nói trầm thấp lôi cuốn mang ý cười truyền đến: “Nhưng ta không muốn Dung Hổ quấy nhiễu chúng ta đâu.”
Ngữ điệu thân quen, chính là câu nói đùa khiến người ta nghiến răng ngứa ngáy vì giận dỗi.
Cả người Phượng Minh rung động, những giọt nước mắt vui mừng cũng ào ạt tràn mi.
Vòng tay ôm sát thốt nhiên ghì siết lại, khóa Phượng Minh chặt chẽ trong ***g ngực.
“Nào, để ta ôm ngươi thật chặt.” Hương vị an ổn của Dung Điềm bao phủ lấy Phượng Minh.
Những nụ hôn nhớ nhung điên dại như phát cuồng trải khắp gương mặt ấy, lại tinh tế nhấm nháp cánh môi lâu ngày tách biệt, Dung Điềm cười dịu nhẹ: “Gầy quá, mặt mày hõm cả lại rồi. Đều là ta không tốt, không bảo vệ che chở được ngươi.” Ngữ điệu vừa xót xa vừa trộn lẫn bùi ngùi xúc cảm.
Nhưng Phượng Minh vẫn chưa thèm tỉnh lại từ giữa sự kinh hỉ ngạc nhiên, cứ mở tròn đôi mắt đen lóng lánh, chăm chăm ngó Dung Điềm.
“Sao cứ nhìn ta như thế?” Dung Điềm ghé sát lại, cọ cọ mũi ve vuốt khuôn mặt nghiêng nghiêng: “Chẳng lẽ ngươi đã quên diện mạo của ta rồi?”
“Dung Điềm?” Phượng Minh si ngốc trân trân nhìn hồi lâu, mãi sau mới khe khẽ thở hắt ra: “Ngươi chẳng phải vẫn còn ở Lý Đồng hay sao? Trinh sát vừa mới báo lại ngươi chưa biết bao giờ mới trở về.”
“Ngươi không muốn gặp ta?”
“Ngươi. . . Ngươi. . .” Phượng Minh “ngươi” nửa ngày trời, rốt cuộc cũng phản ứng kịp, miệng tẹt lại, đoạn gào khóc hú lên: “Ngươi lại chọc ta! Vào khi nguy hiểm chết người này ngươi lại trêu ghẹo ta! Ngươi…”
“Phượng Minh, ngươi đừng có khóc.” Dung Điềm bịt cái miệng đang la khóc ỏm tỏi của Phượng Minh lại, vội vã la lên: “Bên ngoài tình thế nguy ngập, sao ta có thể để đám thuộc hạ tẹp nhẹp biết hành tung của mình, không phải cố ý gạt ngươi đâu.”
Phượng Minh bị bịt chặt miệng, nhưng vẫn có hung hăng ngoạm lại một phát: “Ngươi cố ý, lần trước ở Phồn Giai ngươi chọc gheo ta, dọa ta sợ đứng tim, lần này lại lặp lại trò cũ. Ta hỏi ngươi, nếu ngươi đã đến, sao còn lén lút nấp sau cửa?”
Dung Điềm ấp úng: “Là vì… Là vì muốn ngươi kinh hỉ…”
“Là vì muốn xem bộ dạng ta bị ngươi hù chết thế nào ý gì!” Phượng Minh hú hét một hồi, cảm thấy không hả được tý giận nào, hậm hực đá Dung Điềm một phát, ngồi phịch xuống quay ra dỗi bên giường.
“Phượng Minh, ngươi đừng giận.” Dung Điềm lại gần, quỳ một gối xuống trước mặt Phượng Minh, ngẩng đầu lên nhìn cậu, khe khẽ: “Dọc đường đi ta lúc nào cũng nhớ đến giây phút được gặp ngươi, tim đập điên dại, ngay đến tinh thần cũng rạo rực. Nhưng đến đây rồi sợ hãi lại chợt dâng lên.”
“Ngươi sợ cái gì?”
“Ta không biết.” Đôi mắt sâu sắc của Dung Điềm nhìn xoáy vào Phượng Minh: “Có lẽ vì càng lúc càng kề cận ngươi, lại càng sợ nỗi niềm hạnh phúc và kích động khi chạm mặt.”
Trong lòng Phượng Minh thoáng ấm lại, cổ họng nghẹn ngào, rốt cuộc mắng chửi gì cũng không nên câu, vươn tay kéo Dung Điềm ngồi kề sát bên mình.
“Nhớ ta ư?”
“Không khi nào không nhớ.” Dung Điềm để Phượng Minh nghiêng người tựa vào mình, thở dài ra: “Tựa hồ như phát điên vì nhung nhớ.”
Phượng Minh chăm chú nhìn, xót xa trỗi dậy: “Còn nói ta, ngươi cũng gầy đi bao nhiêu. Đều là tên Nhược Ngôn chết dịch kia, ta nhất định phải túm cổ hắn về Tây Lôi, bắt nhốt lại thật lâu, sau ấy bức hắn xuất gia làm hòa thượng.” Nói đến Nhược Ngôn, không tránh khỏi phẫn nộ nghiến răng kèn kẹt.
Dung Điềm cười váng lên: “Chuyện túm cổ Nhược Ngôn tới Tây Lôi, đợi về Tây Lôi rồi hẵng bàn lại. Nhưng ta đã giúp ngươi báo chút hận.”
“Gì kia? Một chút hận?”
“Ta dùng kế đốt cháy khố phòng chuyên cất giữ báu vật của Nhược Ngôn, còn tẩu thoát ngay trước mặt hắn, khiến hắn mất hết mặt mũi thể diện.”
Phượng Minh thình lình ngồi bật dậy, thất thanh: “Ngươi giáp mặt với Nhược Ngôn? Giữa đô thành Ly Quốc? Ối giời ơi, ngươi lại có thể chưa bị hắn băm ra như thịt vụn ư.”
“Thiếu chút nữa đã thành bã thịt rồi.” Dung Điềm hồi tưởng lại tình hình khi ấy, cũng có chút rùng mình ớn lạnh: “May mà lúc ấy hai bên đều chỉ vô tình chạm mặt, thủ hạ cạnh hắn cũng không quá đông, hơn nữa đó lại là vùng ngoại ô, nên mới có thể thuận lợi đào thoát.” Dung Điềm cúi đầu, thì thầm bên tai Phượng Minh: “Phượng Minh, ta đã giao thủ cùng Nhược Ngôn, thậm chí còn đòi của hắn tí chút bồi thường cho ngươi.”
Mắt Phượng Minh sáng trưng lên, nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Ngươi làm Nhược Ngôn bị thương?”
Bộ dạng cậu vừa anh tuấn vừa thanh tú, Dung Điềm mới thoáng nhìn đã thấy lòng ngứa ngáy rạo rực, hé miệng nhấm nháp cánh môi phơn phớt, tận hưởng một phen, sau ấy mới khoái chí cười cười: “Hắn trúng một đường giữa ngực, suýt chút nữa hết mạng chạy về vương cung. Hừ, nếu không phải tên thị vệ thiếp thân của hắn kịp bổ nhào đến kéo giật hắn lại một tấc, thì một kiếm kia đã kết liễu mạng hắn.”
Trong đầu cậu chợt nhoáng lên một suy nghĩ mơ hồ, trong nhất thời Phượng Minh không biết nên nói cái gì, cứ ngơ ngác nhìn Dung Điềm.
“Sao vậy?”
Phượng Minh suy nghĩ hồi lâu đoạn ngóc đầu lên hỏi: “Võ công Nhược Ngôn không kém cỏi. Lúc đụng độ hắn lại chiếm thế thượng phong, hắn trúng một kiếm của ngươi, chẳng lẽ ngươi vẫn an ổn không thương tích gì?”
Dung Điềm sửng sốt, tựa như quá đỗi ngạc nhiên trước sự nhanh nhạy thông minh của Phượng Minh mà thở dài một tiếng.
“Khụ khụ, kỳ thực… Ta cũng không nói mình không thương tích gì.” Dung Điềm đáp trả trớt quớt: “Chỉ là chút thương tích vụn vặt.”
“Ngươi bị thương?” Phượng Minh tức thì nhảy dựng lên, la hoảng: “Chỗ nào? Bị thương chỗ nào?”
“Không có, chỉ là bên sườn…”
Lời còn chưa dứt, y phục đã bị Phượng Minh xoẹt một tiếng xé banh ra.
Vết thương phơi ra trước mắt, Phượng Minh thở hắt ra. Sườn bên phải bị băng chằng chịt một lớp vải xô trắng bệch dày cộm, máu ri rỉ thấm ướt đến bảy tám phần, miệng vết thương nhất định phải vừa dài vừa sâu.
“Không nên nhìn, mấy ngày nữa sẽ bình thường lại thôi.” Dung Điềm giơ tay chắn đi tầm nhìn đang ngân ngấn nước của Phượng Minh.
Phượng Minh nghiêng người né đi, tức thì hô váng lên: “Thu Nguyệt, Thu Tinh, mau lại đây! Nhanh, băng lại! Thảo dược!”
Bên ngoài chúng nhân nghe tiếng Phượng Minh gọi ầm ĩ, lũ lượt chạy ào vào, vừa thấy Dung Điềm, hiển nhiên mừng vui lẫn lộn.
Chỉ có Liệt Nhi và Dung Hổ đã sớm được báo tin, cung kính quay ra hành lễ với Dung Điềm, lại lè lè lưỡi trước mặt Phượng Minh, coi như tự thừa nhận tội danh gian trá lấp liếm của mình.
Thương thế của Dung Điềm không nhẹ, mọi người vừa nhìn, đã bị dọa cho mất vía. Nhưng bọn họ đều là những thị tòng lanh lợi hàng đầu chốn vương cung, chẳng cần căn dặn phân phó, lập tức phân chia công việc lu bu, sắc thuốc đằng sắc thuốc, băng bó đằng băng bó.
Dung Điềm ngồi ngay ngắn trên ghế, để bọn Thu Nguyệt lăng xăng xử lý vết thương của hắn.
Phượng Minh cũng đứng một bên, tận mắt chứng kiến từng vòng từng dải băng gạc rơi xuống, lộ cả da thịt ở chỗ vết thương toét rộng, so với chỉ nhìn đám vải băng lại càng sợ hãi thêm vài phần. Cậu không muốn ngáng đường cản lối mọi người băng bó cho Dung Điềm, chỉ mím chặt môi không nói năng gì, nhưng nước mắt cứ từng giọt từng giọt tuôn rơi lăn xuống hàng mi.
Dung Điềm vừa ngước lên, đã trông thấy vẻ mặt của Phượng Minh.
“Phượng Minh, ngươi đi ra ngoài đi, đừng nhìn nữa.”
Phượng Minh nín thinh, dụi dụi mắt, không chịu nhấc chân.
“Thỉnh Minh Vương đứng đợi bên ngoài, chúng tỳ nữ băng bó một hồi sẽ ổn thỏa cả.”
Mọi người khuyên can mấy bận, nhưng Phượng Minh cứ cắn răng không chịu, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch tái nhợt đi. Bọn Thu Nguyệt thừa biết vết thương của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, không kìm nổi lo lắng trong lòng.
Dung Điềm nhìn trân trân vào Phượng Minh một hồi rất lâu, hít một hơi thật sâu nói: “Thôi quên đi, ngươi lại đây.” Đoạn chìa tay về phía Phượng Minh.
Phượng Minh cũng không ngại ngần, cứ thế ngồi lên đùi trái của hắn để tránh cản trở việc băng bó, nắm chặt tay Dung Điềm.
“Ngươi nhất định cảm thấy ta quá nhát gan.”
“Sao lại vậy?” Ngữ điệu nhẹ nhàng của Dung Điềm khiến người khác căn bản không nhận ra hắn đang mang trọng thương trên người, hơn nữa còn phải ghìm nén những cơn đau đớn khi băng bó: “Ta chỉ cảm thấy ngươi thật sự là thiên hạ đệ nhất mỹ nam.”
Phượng Minh cười xòa: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam là Bác Gian Vương.” Nhớ đến ba điều kiện tuyển chọn dở khóc dở cười của Bác Gian Vương kia khiến cậu băn khoăn không biết Lâm Đàn tiểu cô nương ấy giờ đã ra sao.
“Ừm…” Dung Điềm rên lên một tiếng đau đớn, vỗ vỗ tay Phượng Minh: “Ngồi ngoan không được lộn xộn.”
Nét tươi cười trên khuôn mặt Phượng Minh thình lình héo hắt, tái nhợt đi: “A, ta đột nhiên quên mất ngươi đang phải băng bó. Ta khiến ngươi bị đau?”
“Đau không chịu đựng nổi.” Bên môi Dung Điềm thấp thoáng ý cười, khẽ nói: “Nếu ngươi đau lòng, vậy hôn ta đi, như thế toàn bộ đau đớn sẽ bay đi hết.”
Sắc mặt Phượng Minh lúc này dẫu có trắng nhợt đến tím tái, nhưng vừa nghe đã đỏ ửng lên, lúp cúp quay đi giả đò chăm chú băng bó vết thượng. Nhưng trên thực tế Thu Nguyệt Thu Tinh hai cô nàng vẫn hì hụi băng bó từ nãy đến giờ vừa lọt tai câu đò đưa của hai người, đã càng lúc càng thêm thẹn thùng xấu hổ.
Lại quay sang nhìn Dung Điềm, hắn thậm chí đã nhắm nghiền mắt đợi chờ nụ hôn làm “cơn đau tiêu biến” kia rơi xuống.
“Ta không…” Phượng Minh vừa định cự tuyệt yêu cầu vô lý kia, nhưng loạng choạng thế nào lại vô ý đụng phải vết thương khiến khuôn mặt anh tuấn của Dung Điềm xẹt qua chút thống khổ đau đớn.
Cảm giác nhói lòng tức thì trào dâng cuồn cuộn, Phượng Minh như bị kích thích, nhanh như chớp thình lình cúi xuống, hôn lên đôi môi nóng hôi hổi của Dung Điềm.
Trong chớp mắt hai làn môi chạm vào nhau ấy, đầu lưỡi sớm chầu chực của Dung Điềm đã tức thì khéo léo thâm nhập vào khoang miệng ngọt ngào tư vị ấy, tựa như bày ra một trò chơi phấn khích, truy đuổi chiếc lưỡi be bé của Phượng Minh tán loạn vòng vòng.
Phượng Minh biết mình mắc mưu, nhưng trong lòng lại ngọt lịm vị hạnh phúc.
Không ngờ Dung Điềm cũng biết giả vờ đáng thương, lợi dụng sự thương xót của ta. Thôi được rồi, hôm nay ta cho ngươi nguyện ý. Ai kêu ta quá yêu ngươi, không thắng nổi chính mình làm gì.
Cuộc hoan lạc vui đùa triền miên đến hồi tiếp khắng khít quyến luyến không tách rời. Đến khi Phượng Minh thở hổn hển vùng vẫy khỏi vòng tay Dung Điềm, thì mới hoảng nhiên phát hiện, đám Thu Tinh đã len lén lui ra ngoài từ lúc nào.
“Ngày mai ta nhất định sẽ bị bọn họ đem làm trò cười cho xem.” Phượng Minh lườm Dung Điềm: “Đều tại tên sắc lang nhà ngươi.”
“Ai dám chế giễu ngươi, ngày mai ta liền trảm hắn.” Dung Điềm được hôn no nê thỏa mãn, thong dong ngồi trên ghế, chỉ chỉ về phía giường lớn, cười rộ lên: “Mới rồi chưa đủ, chúng ta hãy lên giường tiếp.”
Phượng Minh khụt khịt: “Bộ dạng hiện tại của ngươi vầy mà cũng muốn?”
“Ta muốn ngươi.” Thanh âm lôi cuốn sâu kín của Dung Điềm khiến trống ngực Phượng Minh đập dồn.
Cúi gằm xuống suy nghĩ chốc lát, tức thì một nụ cười gian xảo toe toét nở trên mặt Phượng Minh: “Được, chúng ta lên giường.”
Đỡ Dung Điềm lên giường, ân cần giúp hắn cởi bở lớp ngoại y vừa dày vừa nặng trên người xuống, Phượng Minh lộ ngay mặt cáo: “Dẫu gì hôm nay ngươi cũng không đủ sức, chi bằng chúng ta ôn lại thuở ban đầu tươi đẹp, để ta chủ động.”
Dung Điềm cũng không đến mức đần mặt chết lặng như tính toán của Phượng Minh, mà chỉ dửng dưng đáp: “Ta biết ngay mà.”
“Vậy được không?” Phượng Minh hưng phấn tròn xoe mắt, chờ chực câu trả lời của Dung Điềm.
“Thịt phơi mình trên thớt gỗ rồi, còn biết làm thế nào?” Dung Điềm khẽ cười, thả đuỗn người ườn ra trên giường: “Lời chỉ dạy của thái tử điện hạ, thần lúc nào cũng nhớ kỹ từng câu từng chữ.”
Thấy Dung Điềm không phản đối gì, Phượng Minh mừng rỡ kinh hồn.
“Ha ha, vậy ngươi hiện tại là thịt cá, còn ta là cái thớt rồi.” Cậu nhảy cẫng lên trên giường, quỳ xuống bên cạnh Dung Điềm, lanh chân lẹ tay cởi bỏ áo lót bên trong.
Đôi tay thoăn thoắt bất chợt bị Dung Điềm tóm lấy.
“Ngươi định đổi ý?” Phượng Minh bất mãn ngó Dung Điềm.
“Giao hẹn trước đã, hôm nay ta để ngươi toại ý, lần sau đến lượt ta làm cái thớt gỗ, ngươi không được năm lần bảy lượt đẩy đi đẩy lại.”
“Ta dăm lần bảy lượt đẩy ngươi bao giờ?”
“Ngươi lúc nào cũng kêu gào đau đớn.”
“Thì phải gào lên mới có chút tình thú chứ.” Phượng Minh thầm than cổ nhân đúng là cổ nhân, đến thứ tình thú sinh hoạt hiện đại cũng không biết, đắc ý cao giọng dạy dỗ: “Có đôi khi hét lớn cũng là có ý tứ cả. Ngươi có viết tại sao nữ nhân Nhật Bản lại được bao nhiêu nam nhân yêu thích thế không, đó là vì bọn họ cứ ở trên giường la to không được không được a… À, mà ngươi có biết Nhật Bản đâu.”
“A, bản vương hiểu rồi. thì ra Minh Vương kêu đau không phải vì đau mà là vì tình thú. Tiếc thay ta lúc nào cũng vì quá đau lòng mà ghìm nén bản thân, hôm nay cuối cùng cũng minh bạch rồi a.” Dung Điềm gật gù, cười như không cười.
Phượng Minh rùng mình, hốt hoảng nhận thấy mình quá nhanh nhảu đoảng mắc mưu: “Dung Điềm ngươi không được hiểu lầm…”
Mất bò mới lo làm chuồng thì không kịp, Dung Điềm không thèm đợi Phượng Minh giải thich, tự động đưa tay cởi bỏ áo lót: “Ngươi còn không tới, ta sẽ làm cái thớt.”
“Không được! Lần này ta phải làm thớt!” Phượng Minh hú lên quỷ dị, bổ nhào tới.
Trong phòng, tức thì vang lên đủ mọi thứ âm thanh phiến tình khiến người ta suy diễn bậy bạ đủ điều.
Bọn Liệt Nhi, Thu Tinh, Thu Nguyệt lấp ló ngoài cửa len lén che miệng cười trộm, tránh phát ra âm thanh quấy nhiễu đôi cu gáy nồng thắm thân thiết kia.
“Ngươi đoán lần này bao lâu?”
“Đại vương với Minh vương đều bị thương, hẳn sẽ không trụ được lâu lắm đâu.”
“Nhưng bọn họ vất vả lắm mới được gặp lại nhau, hẳn phải thân thiết nồng nhiệt lâu lắm.”
Dung Hổ đảm nhiệm công việc hộ vệ cũng đứng ngoài cửa, bất mãn nhìn chòng chọc đám kia, trầm giọng nói: “Liệt Nhi, sao các ngươi lại dám dòm ngó riêng tư của Đại vương, không tốt đâu?”
Thu Nguyệt lắc đầu quầy quậy: “Đại vương với Minh vương thì có cái gì giấu giếm được chúng ta?”
Thu Tinh phụ họa theo: “Phải ấy, dù chúng ta có không nhìn trộm, cũng dư sức đoán được bọn họ đang làm gì.”
“Huống chi, đại ca à, chúng ta cũng là vì muốn bảo vệ cho đại vương với Minh vương mà. Khi thân thiết là lúc mất cảnh giác nhất ấy.” Liệt Nhi trộm cười: “Giọng của Minh Vương rất dễ nghe, chỉ có mỗi mình đại ca không muốn hưởng, thực đáng tiếc quá.”
Dung Hổ bị ba tên tiểu quỷ láu lỉnh kia mỗi kẻ bồi một câu không cách nào chọi lại, đành bất lực lắc lắc đầu, tiếp tục đứng đần mặt góp hội ngoài cửa.
“Ưm… Cẩn thận vết thương của ta.”
“Xin lỗi, ta sẽ cẩn thận. Hí hí, thế này có thoải mái không?”
“Chậm một chút.”
“Không đâu, ngươi lần trước cũng nhanh thế này, ta cũng phải so tốc độ chứ.”
Giọng Dung Điềm tựa như khóc không nổi cười cũng chẳng xong: “Cái ấy mà cũng phải so đo ư?”
“Đương nhiên. Hôm nay ta nhất định phải khiến ngươi mở miệng van xin.”
Bọn Thu Nguyệt quay ra nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
Aigo, Minh vương quả không biết ngượng mà, người tựa như đã quên tiệt chuyện ai lần trước nằng nặc đòi nằm trên, sau khi làm xong còn để người chịu trận phải tự thân bế bồng đi tắm rửa…