Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em

Chương 7: Vợ chồng em gái làm mai mối




Từ lúc thấy Hạ An quỳ xuống, ánh mắt Phương Hàn tối đi mấy phần, tuy anh ghét cô nhưng khi thấy người khác ức hiếp cô như vậy anh có chút khó chịu.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, khách đã về hết, các người làm dọn dẹp với nhau, ai cũng nhìn Hạ An không muốn nói chuyện. Minh Chi cảm thấy có lỗi với Hạ An , cô ta đi lại, khó xử nói nhỏ:

“Hạ An ... tôi xin lỗi, lúc nãy là do tôi sợ bị liên lụy nên không dám nói giúp cô...”

Hạ An chẳng nói năng gì chỉ dọn dẹp chén bát rồi đi lướt qua Minh Chi.

Minh Chi cảm thấy khổ sở vì sự nhát gan của mình, cô biết Hạ An lúc nãy nhục nhã thế nào, làm sao có thể bỏ qua cho cô.

Sau khi về phòng tập thể chung, Hạ An đang đứng gần tủ đựng đồ dùng, ai cũng nhìn cô như kẻ cắp. Một cô gái người làm chung tên Điềm Nhi đi đến đẩy Hạ An ra. Minh Chi vừa vào đến thấy Điềm Nhi đẩy Hạ An vội vàng chạy đến đỡ Hạ An .

“Điềm Nhi cô làm gì vậy? Sao lại đẩy cô ấy? Nói với Điềm Nhi xong , Minh Chi quay sang hỏi :” Hạ An , cô không sao chứ?"

Hạ An mặt tái nhợt hất tay Minh Chi ra không nói năng gì đến giường mình ngồi xuống.

“Cô ta thì làm sao được, loại người ăn cắp như cô ta tốt nhất đừng để đụng vào tủ đồ của chúng ta, mất công cô ta lại sinh lòng tham ngứa tay lấy đồ của mọi người”.

“Hạ An không ăn cắp của ai hết, Điềm Nhi, cô thôi đi". Minh Chi lên tiếng bênh vực Hạ An .

Hạ An ngẩng đầu nhìn thấy Điềm Nhi nhìn cô một cách khó chịu , rất khó chịu nhưng rồi Hạ An cúi mắt, im lặng.

“Điềm Nhi, cô bớt nói mấy câu đi, chúng ta ở chung cùng nhau không nên nghi ngờ nhau như vậy". Minh Chi nói xong nhìn qua Hạ An thấy mặt cô trắng bệch. "Hạ An , cô không sao chứ?”

Hạ An lắc đầu, đứng dậy hơi choáng váng, liền ngồi xuống lại.

“Hừ... còn đóng kịch". Điềm Nhi đi lại kiểm tra tủ đồ của mình rồi đóng mạnh cửa tủ lại rời đi. “Tôi đi xin quản gia đổi phòng, chứ ở với kẻ trộm cắp thật sự ghê tởm".

Một lát sau có tiếng gõ cửa, là tiếng của quản gia. Ông ấy gọi Hạ An lên phòng gặp thiếu gia .

Bước vào phòng làm việc, Hạ An thấy phương Hàn đang ngồi xoay lưng, mùi thuốc lá, mùi rượu khiến Hạ An có chút không thở nổi.

“Quản gia nói anh cho gọi tôi".

Phương Hàn quay ghế lại cười nhạt một cái, sự lạnh nhạt lấp đầy đôi mắt anh.

Anh biết lúc nãy là Hạ An nói thật, cô không lấy cắp chiếc nhẫn đó. Anh không giúp cô là vì muốn thấy xem cô sẽ làm thế nào trong tình huống đó, nhưng khác xa với dự đoán của anh.

Phương Hàn nhớ lại lúc cô quỳ xuống rất yếu đuối, lúc đó lòng anh cảm thấy chút khó chịu, không thể diễn tả. Nếu lúc đó Hạ An cầu xin anh thêm một chút nữa, có lẽ anh sẽ giúp cô xử lý Kiều Hân. Nhưng thà quỳ gối, thà nhục nhã cô cũng không cầu xin anh.

“Hôm nay cô làm buổi tiệc sinh Nhật của tôi mất vui, cô tính thế nào?” Giọng anh lãnh đạm nói.

Hạ An liếm bờ môi khô của mình: “Anh muốn thế nào thì thế đấy, tôi có quyền phản kháng sao?"

Phương Hàn nhìn cô gật đầu: “Nếu cô đã nói vậy thì tôi sẽ trừ 3 tháng tiền lương của cô coi như hình phạt".

Hạ An mím chặt môi, trong lòng có phần chua chát, muốn phản bác nhưng mà cổ họng có gì đó chặn lại, sống mũi cay cay, một chữ cũng không nói ra được.

Bị người ta vu oan là kẻ cắp, nhục nhã quỳ trước mặt mọi người, bây giờ còn bị trừ tiền lương, Hạ An cảm thấy mình thật thảm hại.

Đến khi về trước phòng tập thể, Hạ An không biết mình rời khỏi phòng làm việc của anh bằng cách nào.

Cô định đẩy cửa vào nhưng cửa đã bị khoá bên trong. Cô đưa tay gõ cửa, gõ mãi không thấy ai mở cửa, cô biết họ ghét cô không muốn cho cô vào phòng. Hạ An nắm chặt bàn tay, có chút khổ sổ, bao nhiêu mệt mỏi, uất ức, trong lòng tràn ra như thác lũ, nước mắt cô rơi xuống. Cô ngồi bệt xuống đất, hai tay khoanh tròn để trên đầu gối, cúi mặt xuống khóc nức nở.

Quản gia thấy vậy liền đi báo cáo Với Phương Hàn.

“Ông hãy chuẩn bị cho cô ta một phòng riêng, tách với đám người kia, nhớ là không được nói với cô ta là tôi nói".

“Dạ... tôi biết rồi thưa thiếu gia".

Hôm sau Hạ An được dọn đến căn phòng gần kho chứa đồ, phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi. Cô được ở một mình không cần ở chung với ai, cô vui mừng cám ơn quản gia. Vì được quản gia quan tâm cho ở phòng riêng mà Hạ An bị những cô gái làm chung ghét nhiều hơn, nhưng cô không quan tâm.

Hàng ngày cô làm hết việc của mình liền về phòng, cô không nói chuyện với ai. Minh Chi hay đến nói chuyện với cô, cô chỉ ầm ừ cho qua.

Hạ An mỗi ngày cố gắng làm xong việc sớm, rồi xin phép quản gia ra ngoài. Cô đến bệnh viện thăm Giản Đình, mỗi ngày Hạ An đều đến, lau tay chân, nói chuyện phiếm hay kể chuyện cho Giản Đình nghe.

Mỗi ngày Hạ An đều cầu nguyện mong cho Giản Đình tỉnh dậy.

Phương Hàn biết mỗi ngày Hạ An đều đến bệnh viện thăm Giản Đình nhưng anh không ngăn cản, anh muốn xem người phụ nữ này rốt cuộc đến đó được bao lâu, hay chỉ giả vờ đến thăm vài hôm rồi thôi.

Từ hôm nay Hạ Tâm ,em gái cô sẽ dọn về sống chung một nhà với Tần Phong nên Hạ An được hai người mời đến nhà chơi. Nhà của Tần Phong chỉ nhỏ hơn nhà của Phương Hàn một chút. Thấy em gái được hạnh phúc sắp gả cho người tốt như Tần Phong, Hạ An an tâm vui mừng chúc phúc cho em gái Hạ Tâm

“Chị... cái này em và Tần Phong mua cho chị".

Hạ Tâm đưa cho cô rất nhiều đồ nào là váy đẹp, những mĩ phẩm dưỡng da, son, rồi giày cao gót.

“Em mua cho chị làm gì cho tốn kém, chị cũng không có đi đâu nên không cần những thứ này đâu, em cứ giữ lấy mà dùng".

“Tần Phong mua cho em nhiều lắm, còn cái này là mua cho chị, là phụ nữ chị phải dưỡng da chứ...”. Hạ Tâm đưa những lọ mỹ phẩm lên rồi nói tiếp: “Tuýp này là dưỡng da tay, da chân, chị xem da tay chị khô hết rồi nè, mỗi tối trước khi đi ngủ bôi một lớp mỏng lên tay là để dưỡng ẩm da. Còn hũ này là kem dưỡng da mặt ban đêm, hũ này là dưỡng da mặt ban ngày, hũ này tẩy tế bào chết, hũ này là...”

“Được rồi, chị nhớ hết rồi mà".

Hạ Tâm cầm tay Hạ An nói:“ Chị hai... công ty luật của Tần Phong có rất nhiều người vẫn còn độc thân, anh ấy chấm được một người, khá đẹp trai, gia cảnh cũng rất tốt, rất hợp với chị, hay chị thử đi xem mắt người ta nha”.

“Không cần đâu... người như chị thì ai dám để mắt chứ, chị không đi đâu". Hạ An mỉm cười từ chối.

“Chị của em xinh đẹp thế này mà, ai không yêu là người đó bị mù rồi. Chị phải tin em, em rất muốn chị được hạnh phúc".

“Nhưng mà...”

“Tần Phong lỡ hẹn với anh ấy là cuối tuần này rồi, chị cứ thử đi gặp mặt đi, nếu hợp thì tiến tới, không hợp thì có thể làm bạn được mà". Hạ Tâm sau một hồi thuyết phục cuối cùng Hạ An cũng gật đầu đồng ý.

Tần Phong thấy hai chị em vui vẻ như thế anh cũng mừng. Hạ An là một người chị tốt, hết lòng thương yêu bảo bối của anh, nhất định sau này vợ chồng anh sẽ đối xử tốt với cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.