Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em

Chương 41: Kế hoạch của Giản Đình




Trước của nhà của Tuấn Phàm...

Giản Đình đến nhà tìm anh, bấm chuông mãi không thấy Tuấn Phàm ra mở cửa, cô liền cầm di động gọi cho anh.

"Tuấn phàm, anh đang ở đâu? Tôi đang đứng trước cửa nhà anh..." Chưa nói xong liền thấy cánh cửa mở ra, Tuấn Phàm nhanh tay kéo cô vào trong.

"Anh ở bên trong mà sao không mở cửa cho tôi?" Giọng Giản Đình gắt gỏng.

"Tôi đang tắm, không lẽ em muốn tôi trần truồng ra mở cửa sao?" Vừa nói anh vừa cầm khăn lông lau tóc. Sau đó...

Tuấn Phàm ôm lấy cô, Giản Đình giãy giụa nói: "Anh ôm tôi làm gì? Buông tôi ra đi!"

"Cả tuần qua tôi gọi sao em không nghe máy? Tôi còn tưởng em trốn tôi luôn chứ, không nghĩ đột nhiên lại gọi điện cho tôi?" Tuấn Phàm hỏi cô. Sau đó nhìn thấy vết thương trên tay cô, anh cau mày liền cầm lấy cánh tay Giản Đình.

"Sao lại tự làm mình bị thương thế này?" Giọng nói anh mang theo sự đau lòng.

"Anh mặc kệ tôi đi, bây giờ tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện."

"Chuyện gì, em nói thử xem?"

Giản Đình nói ra chuyện cô cần anh giúp.

"Tôi không phải thằng biến thái, sao lại đi cưỡng bức phụ nữ đang có thai, huống hồ chi tôi chỉ muốn em." Tuấn Phàm vừa nói vừa vuốt ve lên má cô.

Giản Đình gạt tay Tuấn Phàm ra, liếc xéo một cái: "Anh đang nghĩ gì vậy? Tôi nói anh đi cưỡng bức cô ta bao giờ? Ý tôi muốn là anh chỉ cần đưa cô ta lên giường, chụp lại vài bức hình nóng bỏng thôi."

Tuấn Phàm gật đầu: "À, tôi hiểu rồi... Mà công nhận em ác độc thật, dùng cách này để ly gián bọn họ... Nhưng làm sao tôi tiếp cận được cô ta?"

"Chuyện đó anh không cần lo, tôi đã có cách, tôi sẽ đưa cô ta đến đây."

"Được thôi... chỉ nằm chụp hình thôi thì không có gì khó, nhưng tôi không giúp ai không công bao giờ." Vừa nói Tuấn Phàm vừa cười nhìn cô, mu bàn tay lướt từ bả vai cô trượt dần xuống dưới.

Giản Đình hiểu ý anh, nếu muốn người khác làm cho mình việc gì đó thì bản thân mình phải cho lại thứ họ cần trước.

Dù sao cô cũng không ghét người đàn ông này.

"Anh muốn gì?"

"Muốn em."

"Anh đừng đòi hỏi quá đáng."

"Tôi quá đáng sao? Này cô gái, là em đang nhờ vả tôi, mà chuyện này không hề đơn giản, có khi lại ở tù như chơi... Nếu em không thích thì thôi vậy."

Nói xong không thấy Giản Đình từ chối hay phản kháng gì, anh biết cô thầm chấp nhận rồi. Tuấn Phàm cười nhếch môi lại gần cô hơn, đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, cúi người ngậm lấy môi cô, không chần chừ liền bế bổng cô đi vào giường.

Cánh cửa khép lại, sau đó chỉ nghe tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ của cô gái, cũng đoán được cảnh sắc tình bên trong.

*****************

Đến chiều Giản Đình về nhà, lên phòng tìm gặp Hạ An nói chuyện.

Hạ An có chút không tự nhiên khi nhìn Giản Đình.

Giản Đình ngồi một bên, trong bụng rất ghét Hạ An nhưng vẫn giả bộ vui vẻ, thân thiện nắm tay cô.

"Hạ An... trước đó tôi không hiểu chuyện nên có hơi quá đáng với cô. Tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi, chuyện tình cảm của tôi và Phương Hàn không liên quan gì đến cô cả. Tình cảm là điều thiêng liêng không thể ép buộc, nếu anh ấy đã yêu cô thì tôi chấp nhận ra đi. Tôi không muốn sự cố chấp của mình mà khiến cả ba chúng ta phải khổ... Nếu hai người đến với nhau thì phải thật hạnh phúc nhé!" Vừa nói Giản Đình vừa cố rặn ra một ý nước trong đôi mắt.

Hạ An hốc mắt đỏ ửng, trong lòng đầy cảm kích nhìn Giản Đình phút chốc không nói nên lời.

"Đừng nhìn tôi như thế, cũng không cần cám ơn tôi đâu, tôi xem cô như là em gái mình vậy."

Hạ An rất bất ngờ trước sự thay đổi của Giản Đình, nếu không vì Phương Hàn có lẽ cô và Giản Đình đã trở thành chị em tốt rồi. Hạ An không nghĩ nhiều nữa, chỉ biết lên tiếng nói: "Cám ơn... tôi cũng rất mến chị."

"Hạ An... tôi đang đi tìm thuê nhà để dọn ra ngoài, vừa nãy chị chủ nhà gọi cho tôi, muốn tôi trưa mai đến xem nhà. Cô có thể đi cùng tôi không? Đến đó cô giúp tôi đánh giá ngôi nhà xem có nên thuê hay không?"

Hạ An mỉm cười, không do dự liền đồng ý. Giản Đình tốt với cô như thế, đi xem nhà giúp cô ấy cũng không phải đều gì khó khăn.

Thấy Hạ An gật đầu đồng ý, trong lòng Giản Đình mừng thầm đắc ý, nhưng vẫn cố tạo ra vẻ mặt thân thiện nhất.

Đến tối Phương Hàn về, Giản Đình cũng giả vờ nói với anh như lời đã nói với Hạ An.

Thấy Giản Đình đã hiểu chuyện, Phương Hàn cảm thấy nhẹ lòng. Hôm nay nghe chính miệng cô nói sẽ không ép buộc anh, sẽ chúc phúc anh với Hạ An, lòng anh có chút cảm kích.

Anh muốn bù đắp cho Giản Đình bằng cách sẽ mua cho cô một căn nhà, tìm cho cô một công việc phù hợp trong công ty. Nhưng Giản Đình từ chối, cô nói với anh không cần thiết phải như vậy, khi nào thật sự cần giúp đỡ cô sẽ nói với anh. Sau cùng cô xin ở lại đây thêm vài ngày vì cô đang tìm nơi ở.

Phương Hàn gật đầu đồng ý, chuyện anh với Giản Đình cuối cùng cũng giải quyết xong. Buổi tối anh vui vẻ đến phòng tìm Hạ An và ngủ lại phòng cô.

Trong phòng, trên chiếc giường mềm mại...

Phương Hàn ôm cô từ phía sau lưng, cứ hết nói chuyện rồi hôn lên bờ vai trắng nõn của cô. Đợi Hạ An ngủ say, anh ngồi dậy lấy trong túi quần ra một chiếc lắc tay kim cương rất tinh xảo, nhẹ nhàng đeo vào tay cô.

Anh là người không biết biểu đạt tình cảm, tặng quà không biết nên nói gì, chỉ còn cách đợi cô ngủ say, đeo vào như thế, sáng mai nhìn thấy cô khắc sẽ tự hiểu.

**************

Trưa hôm sau ....

Giản Đình đưa Hạ An đến nhà Tuấn Phàm, nói với Hạ An đây là nhà cô sẽ thuê.

Hạ An nhìn khắp trong phòng, đánh giá căn nhà rất gọn gàng và sạch sẽ, cô góp ý Giản Đình nên thuê.

Sau một lúc xem nhà rồi nói chuyện cùng nhau, Giản Đình lấy ra một chai nhỏ giống như mấy chai nước hoa mini.

"Hạ An, cô xem tôi mới mua chai nước hoa này nè, mùi rất thơm, cô ngửi giúp tôi có nồng quá hay không?" Vừa nói Giản Đình vừa xịt hai bên cổ Hạ An.

Vì mùi Giản Đình vừa xịt vào người Hạ An quá nồng, liền khiến cô hắt hơi một cái: "Xin lỗi, tôi không có xài nước hoa thường xuyên, nên cũng không biết được mùi này thế nào.”

"Không sao! Cô ngồi đây nha, tôi đi lên gác xem thế nào đã."

Hạ An gật đầu đồng ý. Sau khi Giản Đình đi, cô thấy mình bắt đầu choáng váng, mắt càng lúc càng mở không ra, muốn lên tiếng gọi Giản Đình nhưng cảm thấy trong người không còn một tí sức nào, dần dần nhắm mắt lại, cuối cùng bất tỉnh nhân sự.

Mấy phút sau Giản Đình đi xuống, lại gần sofa thấy Hạ An đã mê man, gọi mãi lay người mãi cũng không tỉnh. Chợt để ý chiếc lắc trên tay Hạ An, nhìn chiếc lắc rất tinh xảo, vừa đẹp và sáng chói như vậy, Giản Đình đoán giá trị chiếc lắc rất mắc, chắc chắn Phương Hàn đã tặng cho Hạ An.

Một lúc sau Giản Đình mới gọi Tuấn Phàm bên ngoài vào.

Đã lên kế hoạch từ trước, hai người đưa Hạ An vào phòng. Giản Đình cởi hết đồ trên người cô, để cô nằm trong chăn, sau đó để Tuấn Phàm nằm đè lên. Giản Đình là người đứng chụp lại những tấm hình, mọi góc nhìn đều rất nóng bỏng. Xong xuôi Giản Đình mặc lại quần áo cho Hạ An để cô ngồi lại ghế sofa bên ngoài.

"Giản Đình... tôi thấy những tấm hình này cũng không khiến tên Phương Hàn đó nổi điên được đâu. Chi bằng chúng ta quay một video thật sinh động, gửi kèm với những hình này, như thế mới khiến người đàn ông kia phát điên được."

Giản Đình tưởng Tuấn Phàm muốn làm chuyện đó với Hạ An, lòng cô có chút khó chịu, gằn giọng nói: "Anh đừng có tưởng bở... cô ta đang mang thai mà anh cũng muốn chơi sao? Lỡ có chuyện gì xảy ra thì tôi không chịu trách nhiệm được đâu."

"Ai nói với em tôi muốn cô ta, người tôi muốn là em... Em nhìn thử đi, cô ta và em từ làn da, đến mái tóc đều giống nhau như vậy, nếu em lên giường cùng tôi sau đó đổ tội cho cô ta thì cũng không ai phát hiện được."

Giản Đình bị lời nói của Tuấn Phàm thuyết phục. Cô hiểu tính Phương Hàn rất ghét bị phản bội, chỉ cần mấy tấm hình kia cũng đủ làm anh ta điên khùng lên rồi, nhưng nếu xem được video thì không biết anh ta sẽ nổi điên với Hạ An cỡ nào nhỉ.

Nghĩ đến cảnh Phương Hàn ghen tuông phát điên, đuổi Hạ An ra khỏi nhà khiến cô sung sướng biết bao.

Sau đó Giản Đình đồng ý cùng Tuấn Phàm làm tình để quay lại video. Từ góc quay xa, Giản Đình đều né mặt qua một bên, không thì vùi mặt vào lòng Tuấn Phàm, nên khi máy quay lại chỉ thấy vóc dáng, mái tóc đều giống y chang Hạ An.

Trước đó, Giản Đình đã tháo chiếc lắc trên tay Hạ An đeo vào tay cô, đã giả mạo thì phải giả cho giống.

"Đình Đình... em rên lớn như vậy không sợ cô gái bên ngoài sẽ nghe thấy sao? Để cô ta chạy vào đây nhìn thấy cảnh tôi và em đang... thì coi như kế hoạch của em sẽ tan biến." Tuấn Phàm cúi sát người thì thầm vào tai cô, phía dưới không ngừng đâm vào cơ thể cô, khiến cô không chịu nổi mà rên rỉ lớn hơn.

Giản Đình không hề sợ Hạ An nghe thấy, vì người bán thuốc mê bằng chai xịt đó bảo đảm với cô rằng, thuốc có hiệu quả rất lâu, ít nhất phải năm tiếng mới tỉnh.

*************

Hạ An cứ mê man ngủ ngon lành trên ghế sofa, không biết xung quanh đang diễn ra thế nào, âm thanh động tình của đôi tình nhân bên trong phòng cũng không hề ảnh hưởng đến đến giấc ngủ của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.