Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em

Chương 40: Em chịu trách nhiệm với tôi đi




"Hạ An... là vì em nên tôi mới không còn tâm trí nghĩ đến Giản Đình nữa, cho nên em hãy chuẩn bị tâm lý mà chịu trách nhiệm với tôi đi."

Lời nói của Phương Hàn khiến trái tim Hạ An đập thình thịch, cô sững người.

Anh ấy nói vậy là có ý gì?

Hạ An nhìn Phương Hàn qua màn đêm tối.

"Không phải anh đã từng nói giữa chúng ta chỉ có sự chán ghét, anh nói không có hứng thú gì với tôi... Những lời anh tôi còn nhớ rất rõ, sao bây giờ anh lại..."

Trái tim Phương Hàn thắt lại. Những lời này sao anh có thể quên được? Nhưng mà anh đã nhịn không được mà nuốt lời, ngay cả bản thân anh cũng không kiểm soát được: "Giờ tôi thấy hối hận rồi, tôi muốn bỏ qua những lời nói đó."

Mỗi lần nhớ đến những lời nói vô tình của anh, tim cô cảm thấy đau đớn âm ỉ. Nhưng trái tim cô đã sớm không còn nghe theo lý trí.

Phương Hàn im lặng ôm Hạ An vào lòng, anh không buông tay nữa, không muốn buông tay... cũng không thể buông tay.

Cô còn chưa suy nghĩ được sâu hơn thì môi cô đã bị anh hung hăng chiếm lấy, Hạ An biết mình không thể phản kháng, nói đúng hơn là không muốn phản kháng. Anh hôn cô đến tê dại, làn môi cô bị anh gặm cắn đến sưng đỏ.

Đột nhiên cô bật khóc, hai cánh tay thon thả thuận theo khát vọng vòng qua cổ anh, hé môi nghênh đón nụ hôn cuồng nhiệt, hoang dại của anh... thậm chí còn thuận theo trái tim, không thể kìm nén phần tình cảm dành cho anh, chủ động hôn tha thiết đáp trả lại anh.

Sự đáp trả của cô, trong nháy mắt, giống như sự cổ vũ nhiệt tình khiến Phương Hàn trở nên hăng hái hơn.

Ngón tay anh dứt khoát đi chuyển xuống dưới, chạm vào nhụy hoa mẫn cảm mềm mại của cô, nghe thấy tiếng rên rỉ khó chịu của cô, trong lòng anh cảm giác thỏa mãn chưa từng có.

Cô vì anh mà động tình. Tiếng rên rỉ của cô đều là vì anh mà phát ra.

"Hạ An... đêm nay chúng ta có rất nhiều thời gian." Ngón tay nóng bỏng của anh chen vào cửa miệng mềm mại kia, chạm phải chất dịch nhày ấm áp, anh cũng khó chịu rên một tiếng.

Nghĩ đến thôi anh cũng không thể chịu nổi rồi. Nếu một ngày phải xa cô, đối với anh như một sự tra tấn.

Anh vội vàng hôn lên môi, lên mắt, lên mũi cô, nhanh tay cởi quần áo ngủ của anh và cô ra. "Hạ An... tôi chịu hết nổi rồi, tôi muốn em."

Phương Hàn thật sự không còn kiên nhẫn hỏi ý cô hay làm mấy bước dạo đầu nữa. Đầu ngón tay ướt nhẹp dịch nhầy kia khiến anh không thể nào kiềm chế nổi kéo quần lót của cô xuống, áp thân hình trần trụi săn chắc của mình lên cơ thể cô, bắp đùi cường tráng tách hai chân cô ra, để vật lớn của mình chìm sâu vào nơi mềm mại kia.

"Ưm... xin anh nhẹ nhàng thôi, đừng làm ảnh hưởng đến cục cưng."

"Tôi biết mà, em đừng lo nhé."

Cảm giác được lấp đầy khiến hai người đều há miệng hít thở sâu, cảm giác sung sướng xen lẫn ngọt ngào không nói nên lời.

Những ngày trước kia có như thế nào cũng không còn quan trọng nữa, hiện tại chỉ biết hai người rung động rất mãnh liệt.

Khoái cảm vây quanh, cảm giác chưa thỏa mãn như muốn bức Phương Hàn phát điên. Dù vậy anh cũng không hề thô lỗ, chỉ nắm chặt tay cô đè nén sự khó chịu của mình, anh rất nhẹ nhàng với cô, anh ôm lấy mông tròn, từ từ luân động, tiếng va chạm bên dưới vang lên thành tiếng khiến Hạ An đỏ mặt, từng cái đưa ra thúc vào đều rất nhẹ nhàng.

Hạ An rên khe khẽ trong miệng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cô nhắm mắt lại, không suy nghĩ lung tung nữa, chỉ cảm nhận ham muốn của anh đối với mình.

"Tách."

Lúc này điện có lại, đèn được mở sáng.

Hạ An lấy tay che mặt, sao điện lại có lại trong lúc này cơ chứ.

Thấy mái tóc dài xoã tán loạn trên giường, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi ửng hồng của cô, vài cọng tóc còn dán vào khuôn mặt cô, da thịt trắng nõn còn lấm tấm dấu hôn của anh.

Dáng vẻ xấu hổ đáng yêu của cô lúc này đẹp đến mê người. Nhìn xuống nơi hai người đang kết hợp, anh nuốt nước bọt.

Phương Hàn khẽ cười, kéo tay cô xuống. "Rất đẹp... em rất đẹp!" Anh ôm lấy cô tiếp tục va chạm. Hạ An quên đi sự xấu hổ, ôm lấy anh phát ra tiếng rên rỉ kiều diễm.

Cô không có nhiều kinh nghiệm như anh, từ lúc quen anh, cùng anh làm chuyện này, qua vài lần đều chịu không nổi, còn anh vẫn sinh lực dồi dào.

Không biết qua bao lâu, cô không thể chịu nổi nữa, nỉ non xin tha. Anh không đành lòng thấy cô mệt nên mới buông tha cho cô.

Sau trận ân ái mãnh liệt, Hạ An mệt mỏi rã rời, cô vùi vào lồng ngực anh thỏa mãn ngủ say.

Một đêm thật bình yên... mặc kệ mưa gió bên ngoài.

*****************

Sáng hôm sau...

Tiếng mưa bên ngoài vừa dứt là trời cũng đã sáng. Qua kính cửa sổ, những tia nắng ấm áp bắt đầu chiếu rọi vào phòng.

Hạ An đã thức từ sớm, cô nằm đối diện, nhìn ánh nắng chiếu rọi vào ngũ quan của người đàn ông nằm kế bên cô.

Lần đầu tiên cô được nhìn kĩ gương mặt anh với khoảng cách gần đến thế này, anh rất đẹp trai, từ làn da cho đến mũi, mắt, chân mày và miệng. Nói chung đều rất đẹp.

Ông trời thật sự ban người đàn ông này cho cô sao? Nhưng... tại sao anh chưa từng nói yêu cô.

Giữa cô và anh cái gì cũng rõ ràng, chỉ có tình cảm là mơ hồ. Cùng nhau ân ái biết bao lần vậy mà chưa một lần anh thổ lộ tình cảm với cô.

Hạ An ngồi dậy muốn bước xuống giường tìm quần áo để mặc, thì bất ngờ tay anh giữ tay cô, kéo cô nằm lại trên giường, cánh tay anh vòng qua eo cô ôm chặt. "Còn sớm mà... nằm thêm chút nữa đi em."

**********

Sau đêm hôm qua lòng Giản Đình coi như đã chết. Cô không còn hi vọng Phương Hàn sẽ cưới cô nữa rồi. Nhưng cô không cam tâm nhường anh dễ dàng cho Hạ An. Hai người muốn đến với nhau sao? Cô sẽ không để họ dễ dàng toại nguyện.

Giản Đình gọi điện cho Tuấn Phàm. Khi nghe tiếng trả lời bên kia, cô lên tiếng nói:

"Không phải anh nói thích tôi sao? Nếu thật sự thích tôi thì hãy làm giúp tôi một việc... làm xong tôi sẽ suy nghĩ về chuyện của chúng ta."

Nói xong Giản Đình im lặng lắng nghe câu trả lời từ đầu dây bên kia, cuối cùng cô mới nói tiếp: "Được... gặp nhau rồi nói."

Nói xong cô cúp máy, để điện thoại xuống bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, kẽ nhếch môi cười.

"Phương Hàn... anh phản bội tôi như vậy... làm sao tôi có thể để anh hạnh phúc dễ dàng như vậy được... Chi bằng để tôi làm đạo diễn trong vở kịch tình yêu của anh."

Nghĩ đến Phương Hàn, Hạ An đau khổ, Giản Đình nhìn vào gương mỉm cười đắc ý, rồi cầm thỏi son đánh lên môi mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.