Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em

Chương 33: Sự quan tâm của anh




Hạ An thật sự không ngủ được, cô nhớ đến những lời nói vừa rồi của Giản Đình.

Mấy phút trước...

"Hạ An, tôi có chuyện muốn nói cho cô rõ." Giản Đình nghiêm giọng, nghiêm túc nhìn Hạ An nói.

"Cô nói đi." Vẻ mặt Hạ An có chút ảm đạm, cô cảm thấy rối rắm vì chuyện này.

Giản Đình cầm tay Hạ An, tha thiết nhìn cô nói: "Hạ An, tôi biết những lời tôi sắp nói sẽ làm tổn thương cô, nhưng mà tôi thật lòng xin cô hãy tự động rời khỏi Phương Hàn đi có được không? Xin cô đừng đem đứa bé ra làm cái cớ nữa." Đôi mắt ngấn nước chứa đựng sự cầu khẩn chân thành của Giản Đình, khiến người ta nhìn vào liền thấy mềm lòng.

Hạ An im lặng, thật sự không nghĩ Giản Đình có thể nói ra những lời này. Cô sững sờ nhìn Giản Đình rất lâu.

Thấy Hạ An không trả lời, Giản Đình tiếp tục nói: "Cô cũng hiểu giữa cô và Phương Hàn chẳng có tình cảm, anh ấy vì tôi mà làm tổn thương cô. Cho đến bây giờ dây dưa cùng cô là vì đứa bé trong bụng cô, chứ thật ra anh ấy không hề yêu cô, từ đầu đến cuối anh ấy chỉ yêu duy nhất một mình tôi thôi."

Hạ An đặt tay nhẹ lên bụng hít mạnh một hơi, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới ngẩng đầu nhìn Giản Đình.

Lời của Giản Đình rất trực tiếp, rất nhẫn tâm, nhưng... Hạ An không thể không thừa nhận là cô ấy nói rất đúng.

Hạ An biết anh không có yêu cô... đừng nói là yêu mà ngay đến việc thích cô một chút cũng không có.

Niềm đau nơi đấy lòng phút chốc vỡ oà, hô hấp của cô cũng trở nên nặng nề nhưng vẫn chỉ nhìn Giản Đình, đợi cô ta nói tiếp.

"Cô cũng biết tôi rất yêu Phương Hàn, không thể sống thiếu anh ấy. Tôi xin cô, sau khi sinh đứa bé ra hãy giao cho tôi và anh ấy, tôi hứa sẽ yêu thương nó như con ruột của mình. Còn cô hãy đi tìm hạnh phúc cho riêng mình đi. Hãy tìm một người đàn ông thuộc về cô." Vừa dứt lời Giản Đình nghẹn ngào nức nở.

Hạ An rất muốn khóc, cô cũng yêu anh không thua kém gì Giản Đình. Cô không dám hi vọng sẽ có tình yêu của anh, và cũng chưa từng nghĩ muốn ở lại đây, ở bên cạnh người đàn ông chưa từng có giây phút nào thuộc về cô.

Cảm thấy đau đớn, rất miễn cưỡng rất gượng gạo, Hạ An cố nở nụ cười ngượng.

"Giản Đình, cô đừng lo lắng, tôi và anh ấy không hề có tình cảm yêu đương gì. Nếu như... nếu như có thể, sau khi sinh bé con xong tôi sẽ ra đi, tôi tuyệt đối không dây dưa cùng anh ấy."

Giản Đình nghe Hạ An nói xong liền vui mừng: "Tôi và anh ấy sẽ kết hôn, cô sẽ chúc phúc chúng tôi chứ?"

Lồng ngực đau nhói, càng lúc càng nặng nề, Hạ An miễn cưỡng nói ra: "Nhất định rồi."

Khuôn mặt xinh đẹp của Giản Đình vui vẻ mỉm cười: "Hạ An, cám ơn cô, cô thật sự là một cô gái tốt và hiểu chuyện, rồi sau này cô sẽ tìm được hạnh phúc của mình."

Hạ An gượng gạo chỉ khẽ cười...

Mọi chuyện được như ý nguyện, Giản Đình coi như không thấy vẻ mặt bi thương Hạ An, cô hài lòng ra khỏi phòng để cho Hạ An nghỉ ngơi.

*************

Sau khi nhớ lại cuộc nói chuyện với Giản Đình, Hạ An cảm thấy hơi đói bụng nên ngồi dậy muốn xuống nhà kiếm gì đó ăn.

Dù có đau lòng có buồn đến đâu nhưng cô không thể để bé con trong bụng đói được. Hạ An mở cửa đi ra ngoài để xuống nhà dưới, vừa đi ngang qua phòng làm việc của Phương Hàn, cô chợt dừng lại.

Vì lúc Giản Đình bưng trà vào cho anh không khoá cửa, chỉ để khép hờ, nên lúc đi ngang qua Hạ An vô tình thấy được một màn khiến cô hết sức đau lòng: Giản Đình ngồi trên người anh, hai người cứ thế đang ôm hôn nhau trên ghế.

Phương Hàn đang bị Giản Đình cưỡng hôn, gương mặt không cảm xúc, anh đưa tay lên định đẩy Giản Đình ra, nhưng vừa đưa tay lên ánh mắt anh vô tình liếc ra phía cánh cửa đang khép hờ, thấy một dáng người đứng ngây ngốc ở ngoài đó, thân thể anh cứng đờ, mấy giây tiếp theo cô liền lướt qua đi mất.

Giản Đình đang ra sức hôn hít trên môi anh, đột nhiên bị đẩy mạnh ra, cô trố mắt nhìn anh.

"Giản Đình, anh đang làm việc, em đừng làm loạn nữa, mau về phòng ngủ đi." Phương Hàn nói như không nói.

Giản Đình không để ý đến sắc mặt của anh, liền đứng dậy nở nụ cười ngọt ngào: "Vậy anh làm việc đi, em về phòng trước đây." Nói xong Giản Đình quay người đi ra cửa về lại phòng mình.

***********

Hạ An không còn tâm trạng ăn uống, cô quên mất cơn đói bụng, trở về phòng.

Tuy chưa từng có hi vọng hay mong đợi gì với tình yêu này, nhưng khi nhìn thấy cảnh thân mật vừa rồi của họ, có cảm thấy có chút gì đó nhói lên chảy tràn vào tim rất khó chịu.

Cô cười khổ, hoàn toàn không còn nghĩ gì được lúc này ngoài cảnh thân mật của anh và Giản Đình.

Nhớ lại những ngày cô cùng anh... bây giờ nghĩ lại, cứ ngỡ như là giấc mơ.

Có điều, giấc mơ đẹp đến bao nhiêu thì hiện thực đau lòng đến bấy nhiêu. Cô chẳng qua chỉ là một kẻ thế thân mà thôi. Kỷ niệm của cô và anh cũng không ít, nhưng hầu hết đều là những chuyện khiến cô đau lòng mà thôi.

Thế cũng tốt, mai này khi rời khỏi đây, cô sẽ nhanh chóng quên anh, cố gắng quên một cách triệt để. Nghĩ đến điều này khiến trái tim cô bị tổn thương của cô ngày càng khoét sâu hơn.

Phương Hàn sau khi đuổi được Giản Đình về phòng, mi tâm anh nhíu lại, không còn tập trung làm việc nữa. Trong đầu anh luôn nghĩ đến dáng người nhỏ nhắn của cô lúc nãy qua khe cửa.

Đó giờ anh luôn dứt khoát, không hề do dự, vậy mà bây giờ vì cô, anh do dự hết lần này đến lần khác, do dự với chính hôn lễ của mình với Giản Đình.

Rõ ràng anh và Giản Đình là vợ chồng sắp cưới, nếu ai đó có thấy cảnh anh và Giản Đình thân mật cũng rất bình thường, nhưng sao lòng anh cứ buồn bực, rất muốn gặp Hạ An để giải thích với cô.

Không, anh không thể nào đi giải thích chuyện này với Hạ An, nếu giờ anh gặp cô giải thích nhất định sẽ bị cô cười vào mặt.

Những phút trôi qua, dù anh có cố gắng kiềm chế thế nào thì bước chân anh không hề nghe theo ý anh.

Khi đứng trước cửa phòng Hạ An, anh mới định hình lại, tự hỏi tại sao anh có mặt ở đây?

Hạ An đi ngủ mà không khoá cửa, chỉ cần đẩy nhẹ anh có thể vào bên trong, nhưng anh không vào chỉ đứng ngoài cửa quan sát cô một lúc.

Nhưng khi ngoài cửa nhìn vào trong phòng, mi tâm anh bỗng nhíu lại.

Dưới ánh đèn ngủ không quá sáng, cô nằm co ro trên giường ngủ say. Người phụ nữ này đến dáng ngủ cũng có mang vẻ đáng thương vậy sao?

Thật lòng mà nói lúc này anh muốn nhìn kĩ gương mặt cô một chút. Nghĩ thế anh liền nhẹ nhàng bước vào, tránh làm ồn đến cô.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô đang ngủ say, không biết cô mơ thấy gì mà mi tâm cô lúc nhíu lại, lúc giãn ra. Sau đó miệng nhỏ chóp chép nói nhỏ: "Bánh trứng... bánh trứng..."

Phương Hàn đang thấy ghét vì những lời cô nói với Giản Đình, nhưng khi nhìn cô ngủ mơ đáng yêu như vậy liền muốn bật cười, cảm thấy cô thật đáng yêu, ngay cả lúc ngủ cũng mơ thấy đồ ăn sao?

Anh chợt nhớ đến hôm ở nhà Tần Phong, Hạ Tâm đưa bánh trứng cho Hạ An, cô ăn rất nhiều, rất ngon lành. Thì ra là cô ấy thích bánh trứng!

Dù lòng anh rất để ý đến cô, nhưng sẽ không bỏ qua cho cô cái chuyện cô nói với Giản Đình sẽ chúc phúc cho anh và muốn rời khỏi anh để tìm hạnh phúc khác. Điều này chứng minh rằng cô hoàn toàn chẳng để anh trong mắt cũng chẳng để anh trong lòng.

Phương Hàn ngồi xuống mép giường nhìn kĩ gương mặt cô, sau đó đột nhiên cúi người xuống, khiến gương mặt mình gần sát gương mặt cô, không do dự đặt lên trán cô một nụ hôn.

Màn đêm bên ngoài tối như mực, qua cánh cửa sổ dưới ánh đèn không quá sáng, có thể thấy được một người đàn ông đang ngồi nhìn người phụ nữ của anh ta đến ngây ngốc.

**************

Hôm sau trên đường đi làm về, Phương Hàn gọi điện thoại cho Tần Phong.

"Alo!" Tiếng của Tần Phong phát ra từ điện thoại.

"Cậu gửi cho tôi địa chỉ nơi mà cậu hay mua bánh trứng đi." Phương Hàn nói.

Sau khi hỏi Tần Phong địa chỉ, Phương Hàn nói với tài xế Chu địa chỉ tiệm bánh. Anh muốn mua bánh cho Hạ An, sau đó mới về nhà.

Đến tiệm bánh, Phương Hàn mua rất nhiều, gói cả một hộp to. Trong đầu anh luôn nghĩ đến gương mặt thèm thuồng của cô khi thấy bánh trứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.