Phượng Tần

Chương 51




Lạc Quân Tề làm trò một màn như thế, không khí đang căng thẳng cũng có chiều lắng dịu ."Khụ!" Lạc Quân Tường đứng đắn nói: "Tốt lắm, Quân Tề đừng giỡn nữa , chính sự quan trọng hơn. Tần, ngươi cũng đừng hù theo hắn nghịch ngợm." 

Lạc Quân Tề ngoan ngoãn trở về chỗ cũ. 

Phượng Tần bị chọc cho cười đến ho khan, khó khăn lắm mới dừng lại nổi mà nói hổn hển: "Ta lừa các ngươi làm gì. Nếu trong kia mà có đạn pháo sẵn sàng, châm ngòi thì không chỉ cái đầu của Quân Tường, mà nửa Vĩnh Tường Cung cũng bay luôn ." 

Huynh đệ vừa nghe được, đồng thanh kêu lớn: "Lợi hại vậy sao?" Một lần bắn sẽ bay nửa Vĩnh Tường Cung ? Cung điện lớn nhất trong Hoàng Cung. 

Phượng Tần gật gật đầu, "Đương nhiên, ta dùng lưu hoàng, quặng ni-trát ka-li, than củi, sắt mạ tiểu hoàn, đồng thau, đá vụn hỗn hợp trộn lên, tỉ lệ chính xác. Chỉ cần bắn trúng mục tiêu, sẽ nổ cực mạnh." 

"Tại sao nơi này không có đạn pháo?" Lạc Quân Tề cẩn thận quan sát xung quanh . 

"Ai!" Lạc Quân Tường thở dài nói: "Đệ quên Tần vừa mới nói là một quả đạn pháo mà nổ sẽ oanh tạc một nửa Vĩnh Tường Cung sao? Mà chế tạo cũng cần nhiều nguyên liệu tự nhiên. Nếu Tần chế tạo ở đây, đối với mọi người ở đây sẽ là quá nguy hiểm. Tính Tần cẩn thận như vậy, hoặc là chưa chế ra, hoặc là có chế rồi cũng để ở nơi khác. Tần, Trẫm nói có đúng không?" 

"Hoàn toàn chính xác." Lạc Quân Tường nói làm Phượng Tần thập phần hài lòng."Nguyên liệu đạn pháo đều chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần theo đó mà chế tạo chính xác thì sẽ ổn thôi. Nhưng khi đánh giặc mà chỉ có một khẩu pháo là không đủ dùng , chúng ta cần chế tạo nhiều hơn." 

Thật tốt quá, có vũ khí này của Tần là có thể trị Thần Khê Quốc một chuyến rồi. 

Trước kia nước sông không phạm nước giếng, không đụng chạm vì ngại làm hỏng bang giao. Nay địch đã tấn công, ta cũng không thể ngồi im chịu trận."Chuyện đó không nên trì hoãn, bắt đầu ngay đi." Lạc Quân Tường do dự nhìn khẩu đại pháo trước mắt, rồi mới nhìn xung quanh mà nói: "Nhưng Tần này, đại pháo này không phải do ngươi chế tạo ra chứ?" 

Nghe Lạc Quân Tường vừa nói thế, Lạc Quân Tề cũng phát hiện ra."Đúng vậy, Hoàng Tẩu, đại pháo này toàn bằng kim loại, nhưng ở đây không có dụng cụ chế tạo ra được nó." 

Bị hỏi như thế, Phượng Tần không khỏi tán thưởng một phen, "Thợ chế tạo ra đại pháo này lành nghề , lúc trước ta đưa bản thiết kế cho Tiểu Tương, sai đi tìm người chế tạo. Ai ngờ lại hoàn thành được trong 10 ngày, lại giống hệt tưởng tượng của ta." 

"Quân Tề, mau lệnh cho Tiểu Tương tìm tên thợ kia, lệnh cho 10 ngày phải chế tạo xong 9 khẩu đại pháo giống hệt thế này, Chuyện này trọng đại, tìm người hỗ trợ hắn cũng phải đảm bảo tin tưởng, tuyệt đối không được truyền ra ngoài, đề phòng nội gian.” 

"Vâng, thần đệ tuân mệnh." Nói xong, Lạc Quân Tề liền lui bước, cẩn thận đóng cửa trả lại không gian riêng tư cho đôi tình lữ. 

Cửa vừa đóng, Lạc Quân Tường lập tức ôm Phượng Tần, "Tần, cám ơn ngươi, nếu không long triều của ta không biết có qua nổi kiếp nạn này không." 

Phượng Tần dựa đầu tựa trên vai Lạc Quân Tường, vẻ mặt thỏa mãn nói: "Quân Tường, chúng ta còn phải nói cảm ơn khách sáo sao? Ngươi là Hoàng Đế có đủ thứ trên đời, thứ ta có thể tặng cho ngươi thực sự hữu hạn, cho nên ta muốn làm một việc đặc biệt có ích cho quốc gia." 

Đột nhiên, Lạc Quân Tường chuyện Phượng Tần phải thân chinh thay mình tới biên quan."Tần, ngươi. . . . . . thực sự phải thay Trẫm xuất chinh?" 

"Đúng vậy." Phượng Tần gật gật đầu, "Ngươi và Quân Tề không đi được, đương nhiên là ta đi rồi." 

"Không được." Lạc Quân Tường kiên định cự tuyệt, "Chiến trường là chốn cực nguy hiểm, Trẫm tuyệt đối sẽ không cho ngươi đi mạo hiểm." 

"Quân Tường, ngươi hãy nghe ta nói. . . . . ." 

"Không nghe, không nghe, Trẫm không nghe. . . . . ." Lạc Quân Tường tựa như không khống chế được, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Phượng Tần, đôi tay càng dùng sức ôm chặt người yêu, như muốn cùng nhập làm một. 

Chặt đến không nhịn được, Phượng Tần đành phải giãy ra, gắt gao bắt lấy hai vai của người yêu mà rống lớn: "Quân Tường, ngươi hãy nghe ta nói! Ngươi đừng kích động, nghe xong lý do của ta đã được không?"

Bị Phượng Tần rống tỉnh, Lạc Quân Tường nhất thời tỉnh táo lại, "Khụ, thực xin lỗi, Trẫm có điểm không khống chế được ." 

Tình nhân cuối cùng tỉnh táo lại , "Quân Tường, ta biết ngươi yêu ta, không muốn ta bị thương, không muốn ta mạo hiểm; nhưng ta cũng vậy thôi, không muốn thấy người mình yêu đi mạo hiểm. Ta cũng vậy cũng là nam nhân, ta cũng có người ta muốn bảo vệ. Nếu đã có sự, ta muốn sát bên ngươi chiến đấu, không phải nữ nhân cứ có chuyện là chui sau lưng ngươi cầu che chở. Ngươi hiểu chưa?" Phượng Tần dùng ánh mắt chân thành để bày tỏ tâm tình. 

Lạc Quân Tường lẳng lặng nhìn Phượng Tần, hai người không nói gì. 

Một lát sau. 

Lạc Quân Tường thở dài, "Tần, ngươi nói đúng. Vậy được rồi, chờ đại pháo chế tạo xong, ngươi dẫn binh đi trợ giúp Quân Khanh. Trong lúc này, ngươi yên tâm chế tạo đạn pháo, nên tìm vài người giúp sức, đừng lao lực quá." 

"Không cần." Phượng Tần hai tay ôm cổ Lạc Quân Tượng, khẽ hôn người yêu: 

"Nếu chế tạo ở đây rồi chuyển đi sẽ rất nguy hiểm, chỉ cần một va chạm hơi mạnh cũng gây nổ. Cho nên chỉ cần sai người chuẩn bị một lượng lớn lưu hoàng, quặng ni-trát ka-li, than củi, sắt mạ tiểu hoàn, đồng thau cùng đá vụn, ra đến biên quan sẽ chế tạo. Hơn nữa. . . . . . trong thời gian này chúng ta nên bên nhau, sắp phải xa cách một thời gian dài." 

Nhận thấy lời nói của Phượng Tần có phần bướng bỉnh, Lạc Quân Tường dùng sức kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng cắn bờ môi mọng đỏ, "Tần, không có võ công thì phải hết sức cẩn thận. Trẫm sẽ phái Hứa Diệp theo bảo vệ ngươi." Lạc Quân Tường hơi dùng sức cắn môi, chặn lời phản đối của Phượng Tần , "Hứa diệp từ nhỏ theo bảo vệ Trẫm. Khắp thiên hạ, kẻ có thể đánh thắng hắn chẳng có mấy. Có hắn đi theo bên cạnh ngươi, Trẫm thực yên tâm. Trẫm biết ngươi không thích có người theo, lần này coi như là vì Trẫm được không?" 

"Được rồi." Phượng Tần vươn đầu lưỡi liếm môi Lạc Quân Tường, tay cũng không nhàn rỗi, liền sờ soạng những điểm cực nhạy cảm phía sau của Lạc Quân Tường. 

Biết Phượng Tần muốn gợi dục cho mình, mà lại ở ngay phòng thí nghiêm của hắn, chắc là muốn phạt mình, cho nếm mùi sờ được mà không ăn được. Nhưng đương nhiên là không thành rồi , "Tần, cho ngươi lựa chọn hai nơi, một là nơi này, một là phòng ngủ." Lạc Quân Tường cúi đầu thổi một hơi nóng vào tai Phượng Tần, "Hay là . . . . . ngươi muốn đi. . . . . . Ngự thư phòng?" 

Động tác của Phượng Tần vì ba chữ “Ngự Thư Phòng” này mà ngưng lại. Sao lại có thể quên mình đang ở bên một tên Hoàng Đế dâm đãng, nơi nào cũng có thể động dục cho được? Đáng tiếc thế gian này không có thuốc hối hận, Phượng 

Tần đành phải lựa chọn một “pháp trường” làm cho mình thoải mái, lại không mất mặt, "Ách. . . . . . Ta lựa chọn phòng ngủ." 

Lạc Quân Tường nghe xong đáp án, bàn tay so với ốc tên còn chậm hơn, vuốt ve eo thon của Phượng Tần, nhẹ đẩy về nơi uyên ương tụ giao hòa. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.