Phượng Tần

Chương 47




Kế hoạch suốt một ngày nằm trong sáng sớm nay.

Trời canh năm, cả triều bá quan văn võ đã xếp hàng chỉnh tề đứng ở Phi Long điện chờ thánh giá.

“Hoàng Thượng giá lâm!”

“Thần khấu khiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Nghe thấy thanh âm tuyên giá chói tai của thái giám, tất cả quan viên đều quỳ hai chân xuống tham bái.

Lạc Quân Tường đầu đội Cửu Long kim quan, mặc long bào màu vàng đi đến trước long ỷ ngồi xuống.

“Các khanh gia bình thân.”

Một thân khí chất duy ngã độc tôn lộ ra không thể nghi ngờ.

“Tạ ơn Hoàng Thượng.”

“Các vị khanh gia, hôm nay Trẫm có hỉ sự muốn tuyên bố.”

Hỉ sự? Nghe vậy, tất cả các đại thần đều nhìn lẫn nhau. Rốt cuộc là hỉ sự gì có thể khiến cho Hoàng Thượng bình thường lạnh nhạt lạnh nhạt có biểu tình cao hứng như thế?

Đột nhiên, một nam tử diện mạo tuấn tú nhã nhặn, còn mang một khí chất nho nhã khác thường, liếc mắt nhìn một cái cảm thấy vô cùng ôn nhủ đứng ra cung kính nói:

“Nếu thần đoán không sai, hỉ sự theo như lời Hoàng Thượng nhất định là việc lập Phượng phi nương nương làm Hoàng Hậu chăng?”

Lời này vừa nói ra, trừ Lạc Quân Tường vẫn là vẻ mặt vui mừng, tất cả mọi người ở đây, ngay cả thái giám đứng bên cạnh hắn cũng ngơ ngác nhìn Lạc Quân Tường đang ngồi trên long ỷ, dường như đang chờ câu trả lời của hắn.

“Ha ha ha!”

Lạc Quân Tường cười lớn vài tiếng.

“Thật không hổ danh là Thừa tường trẻ tuổi nhất của quốc gia ta từ ngày khai quốc đến nay, một đoán đã trúng. Bất quá Trẫm cũng hiếu kỳ như thế nào ngươi lại nhìn ra được.”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần là từ yến hội lần trước nhìn ra được. Tối hôm đó Hoàng Thượng để cho Phượng phi nương nương ngồi bên cạnh, cả triều bá quan văn võ đều hiểu rõ từ xưa đến nay vị trí đó là dành cho Hoàng Hậu ngồi. Hơn nữa lại cùng ngày vì người mà phân tán hậu cung phi tần. Còn nữa, vừa mới sang năm mới, thọ thần của Hoàng Thượng và Thái Hậu chưa tới, nói về Thái tử, thần cảm thấy Hoàng Thượng vẫn không vội vã lập. Cho nên thần nghĩ việc lập Phượng phi nương nương làm hậu là hỉ sự như lời Hoàng Thượng nói.”

Thừa tướng trẻ tuổi nhất – Đoàn Thụy phân tích.

Nghe xong những lời phân tích rõ ràng mạch lạc của Đoàn Thụy, Lạc Quân Tường tán thưởng:

“Đoàn khanh gia phân tích giỏi lắm, phân tích rất tuyệt vời.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng tán thưởng.”

Đoàn Thụy còn chưa quay về chỗ đứng của mình, Cố Vệ Quốc đã đi ra, ỷ vào mình là thân cữu cữu của Lạc Quân Tường, lớn mật nói:

“Hoàng Thượng, việc này tuyệt đối không thể a!”

Tuy rằng hiện tại đang âm thầm hợp tác với Thần Khê quốc, ngôi vị Hoàng Đế của Hoàng Thượng ngồi cũng chẳng còn được lâu, huống chi là Hậu vị của Phượng Tần. Nhưng chính là lão không muốn để Phượng Tần ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu. Trong triều mọi người đều biết nữ nhân của mình là người tuyển chọn chuyên nhất cho ngôi vị Hoàng Hậu tương lai. Bây giờ để cho Phượng Tần ngồi lên nó, Lâm Nhi có sự ủng hộ của Thái Hậu thế nhưng lại bại bởi một nam nhân, mặt mũi của mình để ở đâu, mặt mũi của nữ nhân đặt nơi nào.

Chuyện Cố Vệ Quốc phản đối, tuy rằng là việc Lạc Quân Tường đoán trước rồi. thế nhưng đối với mình mà nói, một việc cao hứng như thế vậy mà lại bị phản đối, sắc mặt hắn vẫn không khỏi lạnh xuống.

“A? Không thể? Vì sao không thể? Trẫm nghĩ Quốc Cữu nhất định có một lý do rất chính đáng cho nên mới nói như thế nhỉ? Trẫm chăm chú lắng nghe đây.”

Bị Lạc Quân Tường dùng bốn câu hỏi liên tiếp như thế chất vấn, nói thật, Cố Vệ Quốc vẫn có chút sợ hãi. Bất quá nghĩ đến việc mình là huynh trưởng Thái Hậu, có bà là chỗ dựa, lại là thân cữu cữu của Hoàng Thượng, thế là lớn mật nói:

“Phượng phi xuất thân bình dân, không đủ để làm mẫu nghi thiên hạ.”

“Nếu Trẫm không có nhớ lầm thì hình như mẫu hậu cũng xuất thân bình dân đấy.”

Lạc Quân Tường trào phúng nở nụ cười một chút, giống như đang chê cười Cố Vệ Quốc quên đi bản thân mình là xuất thân như thế nào.

Không nghĩ tới việc Lạc Quân Tường lại nói thẳng ra như thế, tức khắc, hai vệt ửng hồng nhàn nhạt xuất hiện trên mặt Cố Vệ Quốc. Giờ khắc này nhìn hắn cực kỳ chật vật:

“Hoàng Thượng, hai chuyện này không đồng dạng như vậy.”

“Trẫm không biết là không đồng dạng như thế nào, thỉnh Quốc Cữu nói cho rõ.”

“Chuyện này…Khởi bẩm Hoàng Thượng, đương kim Thái Hậu tuy rằng xuất thân bình dân nhưng người cũng đến từ thư hương thế gia. Mà Phượng phi, mọi người cao thấp trong triều đều biết y chỉ là một cô nhi.”

Lúc này thì Hoàng Thượng không còn mượn cớ được nữa rồi, vẻ mặt Cố Vệ Quốc tràn ngập tự tin.

Lí Thái Phó vẫn đối với Phượng Tần có ấn tượng không tồi nhìn không được đi ra:

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần nhớ rõ tổ mẫu của Hoàng Thượng cũng là một cô nhi.”

“Thực sự?”

Cố Vệ Quốc ngây người một chút, vội vàng dùng ánh mắt nghi vấn liếc sang nhi tử Cố Hải Phong đứng phía sau mình cách không xa. Tiếp thu ánh mắt nghi vấn của phụ thân, Cố Hải Phong nhíu mày nghĩ nghĩ một chút rồi mới bất đắc dĩ gật đầu.

Nhìn bộ dáng của Cố Vệ Quốc, Lạc Quân Tường không khỏi cảm thấy rất thú vị.

“Xin hỏi Quốc Cữu còn có điều gì cảm thấy không thể đối với việc Trẫm lập Phượng phi làm Hoàng Hậu không?”

Cố Vệ Quốc nghĩ ngợi rồi nói thêm:

“Hoàng Thượng, thân là Hoàng Hậu, là một quốc gia chi mẫu, mà năm trước Phượng phi mất đi trí nhớ, ngay cả viết chữ cũng rất khó khăn. Hiện giờ thi từ ca phú không tinh thông, hơn nữa lại không có công đức, chỉ sợ khó có thể làm mẫu nghi thiên hạ.”

“Quốc Cữu, chẳng nhẽ ngươi không biết hầu như mỗi ngày Hoàng Thượng đều dạy Phượng phi viết chữ sao? Theo ta được biết, tuy rằng Phượng phi không thể nói là tinh thông tất cả thi từ ca phú nhưng có thể đọc rất nhiều bộ sách.”

Những lời của Lí Thái Phó đều là sự thật nhưng lại do Hoàng Thượng ngày hôm qua nói riêng với mình. Ông xoay người nói với Lạc Quân Tường:

“Hoàng Thượng, thần cảm thấy Phượng phi là người tuyệt hảo để làm Hoàng Hậu.”

“Ác?”

Lạc Quân Tường hạ mi.

“Vì sao Lí Thái Phó lại cảm thấy như thế?”

Hoàng Thượng thật đúng là biết diễn trò a, Lí Thái Phó nói thầm trong lòng:

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, biểu hiện của Tam Hoàng Tử trong thư viện rất nhiều vị đại nhân đều biết, nhất là trong phương diện tính toán. Có rất nhiều đề mục ngay cả đại nhân dạy tính toán cũng rất khó khăn mới có thể giải đáp được, Tam Hoàng Tử chỉ dùng phương pháp rất đơn giản là có thể giải đáp được ngay. Hơn nữa người có thể nói được ngôn ngữ của Liệt Nhật quốc. Ta tin chắc mọi người đều biết Liệt Nhật quốc là một quốc gia phát triển khoa học kĩ thuật, nhưng mọi người cao thấp trong triều đình tinh thông ngôn ngữ của Liệt Nhật quốc đều không có một ai. Có một lần, Tam Hoàng Tử nói cho thần, những điều này đều là mẫu phi của Tam Hoàng Tử – Phượng phi dạy.”

Một vị đại nhân phụ trách công tác dạy học trong thư viện nói:

“Hoàng Thượng, theo như lời nói của Lí Thái Phó, thần cũng hiểu được Phượng phi là người tuyệt hảo để chọn làm Hoàng Hậu.”

“Tin tưởng các vị đại nhân đều không có quên trong yến hội đêm ba mươi đã nhìn thấy pháo hoa kia. Đó đều là do Phượng phi chế tạo ra.”

Lí Thái Phó nói với Lạc Quân Tường:

“Hoàng Thượng, thần cho rằng người thông mình như thế tuyệt đối có thể làm mẫu nghi thiên hạ.”

Nghe những lời nói của ông xong, Lạc Quân Tường vừa lòng gật đầu.

Thấy Lí Thái Phó thân là nguyên lão trong triều đã khẳng định cách đối nhân xử thế của Phượng phi như vậy, hầu như tất cả mọi người đều quỳ xuống chúc mừng:

“Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng đã chọn được Hoàng Hậu.”

Thấy tình hình vậy, cho dù Cố Vệ Quốc có nhiều lời phản đối thì cũng không làm gì được, không còn cách khác đành phải quỳ xuống theo mọi người không tình nguyện chúc mừng hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.