*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc tắm lại bị hung hăng đến hai lần, Phượng Tần mệt mỏi đến đi không nổi, giống như trẻ con để Lạc Quân Tường hầu hạ. Khi hắn đưa mình về giường ấm, Phượng Tần đã buồn ngủ lắm rồi.
“Ân…”
Đột nhiên Phượng Tần cảm thấy ở giữa đùi có một vật khác thường xâm nhập, băng băng lãnh lãnh. Y chậm rãi mở mắt phát hiện ra Lạc Quân Tường đang bôi thuốc giúp mình, không kìm được liền đỏ mặt.
“Quân Tường….Ta…Ta tự mình làm là được rồi.”
Nghe thấy thanh âm của y, Lạc Quân Tường ngẩng đầu hỏi:
“Sao vậy, chưa ngủ à?”
Nhìn Lạc Quân Tường bôi thuốc giúp mình xong, cầm lấy một chiếc khăn ở bên cạnh lau đi những vệt thuốc còn sót lại, Phượng Tần thật sự hận hiện tại không có một lỗ nào để y có thể chui vào. Nhưng mà mọi thứ hắn làm đều khiến cho mình vô cùng cảm động. Rõ ràng là đế vương nhưng có thể buông xuống thân phận tôn quý như thế, hầu hạ mình.
Lạc Quân Tường quay về giường nằm ôm lấy ái nhân bên cạnh, thấy y vẫn còn chưa ngủ, liền hỏi:
“Tần, tại sao ngươi lại đem tất cả chân tướng nói ra? Chẳng lẽ ngươi không sợ Trẫm lại đem ngươi đánh tiến lãnh cung sao?”
Tựa trán vào cơ thể ái nhân, Phượng Tần ôm hắn hồi lâu.
“Ta không muốn giấu ngươi, chuyện tình như vậy sớm nói ra, đối với chúng ta tổn thương cũng bớt phần nửa. Hơn nữa ta đánh cược.”
“Đánh cược?”
“Ân. Dùng tình yêu của ngươi đối với ta để đánh cuộc. Hiển nhiên ta đã thắng.”
Phượng Tần ngẩng đầu cười ngọt ngào với Lạc Quân Tường.
Trời ạ, y đúng là lớn mật, nếu như mình không hiểu ra… Lạc Quân Tường thật sự không dám nghĩ tiếp nữa.
“Làm sao ngươi lại đến được nơi này?”
“Có một ngày ta cùng bàn bè đi chơi, gặp chuyện ngoài ý muốn. Khi đó dường như ta còn nghe được có người đang nói chuyện với ta. Tỉnh lại ta nhận ra mình đã biến thành Phượng Tần, còn có nhi tử đáng yêu và Tiểu Tương…”
Giọng nói Phượng Tần càng lúc càng nhỏ.
Phát hiện thanh âm trong ngực nhỏ dần đi, Lạc Quân Tường cúi đầu nhìn, hóa ra ái nhân đã ngủ.
“Hoàng Thượng, xin rời giường để rửa mặt chải đầu.”
Tiêu công công nhỏ giọng bên tai Lạc Quân Tường.
Đôi mắt chầm chậm mở, Lạc Quân Tường nhẹ nhàng buông ái nhân trong lòng ra, giúp y đắp chăn cẩn thận. Nói thật, hôm nay hắn thực muốn ôm ái nhân, nhìn bộ dáng lúc y tỉnh lại. Nhưng mình thân là vua một nước đương nhiên phải lấy dân làm trọng. Hơn nữa vì không muốn ái nhân bị mang tội danh ‘khiến quân vương không vào triều’ nên lâm triều là việc thiết yếu.
Rửa mặt chải đầu xong, thái giám cẩn thận giúp Lạc Quân Tường mặc long bào. Lúc này hắn căn dặn:
“Tiêu công công, thông tri ngự thiện phòng. Sau này Trẫm sẽ dùng bữa tối ở Thần Hi cung.”
“Vâng, lão nô tuân chỉ.”
Xem ra Phượng phi nương nương chiếm được độc sủng của Hoàng Thượng, ngày trở thành Hoàng Hậu cũng không còn xa.
Mang long quan xong, Lạc Quân Tường ngồi bên giường lưu luyến không muốn rời Phượng Tần:
“Tiêu công công, phân phó xuống dưới đừng cho bất luận kẻ nào vào quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, biết chưa?”
Tối hôm qua mình đòi hỏi vô độ, chắc y cũng mệt muốn chết rồi. Để cho y nghỉ ngơi nhiều nhiều một chút.
“Dạ, Hoàng Thượng.”
“Giờ vào triều thôi.”
“Vâng.”
Tiêu công công đi trước ra ngoài cửa dùng thanh âm chói tai nói:
“Hoàng Thượng khởi giá.”
Phượng Tần tính ra đã nằm trên giường một ngày hai đêm, ăn bữa trưa xong lại đi đến ngự thư phòng. Một là vì rất nhớ Lạc Quân Tường. Tuy rằng hai người đã ở bên nhau đến tận lúc hắn vào triều sáng nay mới tách ra, nhưng hóa ra khi yêu thương một người thì không lúc nào là không muốn ở cùng một chỗ với người đó. Nhưng kể ra thì tối qua Lạc Quân Tường xác thực là hơi quá đáng, sau này phải bắt hắn tiết chế một chút. Nếu không mình có thể là nam nhân đầu tiên lưu danh lịch sử vì chết ở trên giường do Hoàng Thượng đòi hỏi vô độ, buông thả dục vọng quá mức mất. Nghĩ đến đây, Phượng Tần không nhịn được dùng tay xoa xoa ấn ấn lên thắt lưng mỏi nhừ của mình. Nguyên nhân thứ hai là Phượng Tần muốn nhìn qua sách Anh trong ngự thư phòng kia.
“Khấu kiến Phượng phi nương nương.”
Hứa Diệp cùng hai vị thái giám đứng ở cửa thực hành một lễ nghi cung đình với Phượng Tần.
“Tất cả mọi người đứng đến.”
Cho đến bây giờ Phượng Tần vẫn không có thói quen được người khác chào đón như vậy.
Phượng Tần vừa tiến vào, Lạc Quân Tường lập tức ngừng làm việc.
“Tiêu công công. Đi tuyên Lí Thái Phó đến gặp Trẫm.”
“Lão nô tuân chỉ.”
Đợi Tiêu công công đi ra ngoài, Lạc Quân Tường liền ôm lấy thắt lưng Phượng Tần.
“Thân thể không có gì đáng ngại chứ?”
“Không có. Ngủ lâu như thế mà. Bất quá Vũ Nhi vẫn hỏi ta vì sao khó chịu, ta không biết phải trả lời như thế nào. Sau này ngươi kiềm chế một chút đi.”
Phượng Tần tựa vào lòng Lạc Quân Tường cảnh cáo.
“Được, sau này Trẫm sẽ kiềm chế.” Nếu có thể, Lạc Quân Tường trong lòng thầm nghĩ vậy.
Phượng Tần khẽ đẩy Lạc Quân Tường ra, đi đến giá sách tìm kiếm hàng sách Anh lần trước.
“Tần, ngươi đang tìm sách của Liệt Nhật quốc sao? Ở bên cạnh.”
Khi thấy Phượng Tần đi đến giá sách, Lạc Quân Tường liền biết ngay y đang tìm những cuốn sách của Liệt Nhật quốc.
Lạc Quân Tường kéo y đi đến đầu bên kia của giá sách, Phượng Tần hưng phấn lấy ra một quyển.
“Quân Tường, ta có thể xem tất cả sách Anh trong này chứ?”
Lúc mình ban cho y kì trân dị bảo cũng không thấy y hưng phấn như thế.
“Nếu ngươi thích thì cầm lấy xem đi.”
“Cảm ơn ngươi, Quân Tường.”
“Giữa chúng ta còn cần phải nói hai chữ cảm ơn này sao?”
Nhìn Phượng Tần ôm cuốn sách như ôm bảo bối vào trong ngực, Lạc Quân Tường biết ái nhân nhất định nóng ruột muốn đọc bèn chỉ về phía chiếc ghế Quý Phi cách đó không xa nói.
“Tần, ngươi qua bên kia ngồi xem đi, Trẫm còn có tấu chương phải phê duyệt.”
Phượng Tần ôm cổ hắn, nhón chân khẽ hôn lên mặt hắn.
“Tốt quá, Quân Tường ngươi thật hiểu ta.”
Phượng Tần nằm trên ghế Quý Phi chăm chú đọc sách, Lạc Quân Tường thì ngồi trên bàn cẩn thận phê duyệt tấu chương. Ai cũng không hề lên tiếng. Nhưng khi hai người ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau thì lại lộ ra một bầu không khí ngọt ngào…
“Khải tấu Hoàng Thượng, Lí Thái Phó đã đến.”
Tiêu công công trở về phục mệnh. (báo cáo lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ)
Tiêu công công đưa một nam nhân nhìn khoảng hơn sáu mươi tuổi đến trước mặt Lạc Quân Tường.
“Thần Lí Minh khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Thần tạ ơn Hoàng Thượng.”
Lạc Quân Tường kéo Phượng Tần đến trước mặt Lí Thái Phó giới thiệu hai người:
“Lí Thái Phó, vị này chính là Phượng phi, cũng là mẫu phi thân sinh của Tam Hoàng Tử. Tần, vị này là Thái Phó của Trẫm, chính là lão sư.”
Hắn sợ Phượng Tần không hiểu rõ hai chữ “Thái Phó” này nên giải thích cho y.
“Hiện tại là người quản lý thư viện, cũng là một trong những người dạy Tử Vũ.”
“Hóa ra là lão sư. Kính chào Lí Thái Phó.”
“Thần tham kiến Phượng phi nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Vừa nói Lí Thái Phó vừa quỳ xuống.
Phượng Tần vội vàng ngăn lại:
“Thái Phó là lão sư của Vũ Nhi, không cần quỳ gối trước ta.”
Phượng Tần vẫn không quen cũng không thích người khác quỳ gối trước mình. Sau khi biết Lí Minh là Thái Phó thì càng phản đối. Làm sao có chuyện thầy giáo quỳ gối trước cha mẹ học sinh được.
Những lời nói của Phượng Tần khiến Lí Thái Phó cảm thấy vô cùng vừa lòng. Tôn sư trong đạo! Thật tốt, xem ra ánh mắt của Hoàng Thượng quả không sai. Thân là viên lão hai triều, lại là đế sư, Lí Thái Phó ở trong triều rất có phân lượng. Đặc biệt đối với thế hệ trẻ tuổi, nhiều người đều do hắn dạy dỗ. Sau này nếu lập Phượng Tần làm Hoàng Hậu, có sự ủng hộ của Lí Thái Phó sẽ dễ dàng hơn. Cũng vì nguyên nhân này mà Lạc Quân Tường phái Tiêu công công tìm Thái Phó đến.
“Là thế này…”
Lời nói của Lạc Quân Tường khiến hai người chú ý.
“Hôm nay mời Thái Phó đến đây là muốn hỏi thăm một chút về tình hình của Tam Hoàng Tử ở thư viện, muốn biết rõ thêm về tình hình học tập của hắn, cũng như việc hắn có ngoan hay không ngoan.”
Kỳ thật đây chỉ là lý do thứ hai, quan trọng nhất vẫn là để Lí Thái Phó nhận thức và hiểu rõ Phượng Tần.
“Bẩm Hoàng Thượng, sau mấy ngày quan sát, thần cảm thấy Tam Hoàng Tử là người thông minh nhất trong nhóm học trò, hơn nữa vị lão sư trước đây dạy người cũng rất khá. Hiện tại Tam Hoàng Tử mới hơn 3 tuổi đã thuộc lòng “Tam tự kinh” và “Luận ngữ”. Ngày hôm qua Lang đại nhân dạy toán sổ (tính toán) còn nói cho thần biết là Tam Hoàng Tử tính toán đặc biệt giỏi. Những con số có thể dùng một ít kí tự đơn giản để thay thế, hơn nữa nhiều đề mục phức tạp có thể dùng phương pháp đơn giản để giải quyết nhanh chóng. Những suy nghĩ siêu việt này không ngờ một hài tử có thể nghĩ đến. Hoàng Thượng, thần thật sự muốn nhận thức người đã dạy Tam Hoàng Tử trước kia, người đó dạy dỗ quả thật rất tốt.”
Lí Thái Phó kích động nói ra.
“Tần, là ngươi sao?”
Lúc ở lãnh cung, Lạc Tử Vũ chỉ tiếp xúc với Phượng Tần cùng thái giám tên Tiểu Tương kia. Hơn nữa Phượng Tần cũng nói y đến từ tương lai, những toán sổ này nhất định là y dạy Tử Vũ.
“Cái gì là ta? Dạy Vũ Nhi ư? Đúng là ta dạy Vũ Nhi.”
Có điều ta chỉ dạy Vật lí, trong đó có tính toán. Còn cái gì mà “Ba chữ kinh” và” Luận ngữ” chính ta còn không biết nữa là dạy.
Đáng tiếc Phượng Tần còn chưa kịp nói, Lí Thái Phó đã vội mở miệng.
“Nương nương thật tài hoa.”
Lí Thái Phó đối với Phượng Tần cực kì bội phục. Không thể tin được một người ở trong lãnh cung lại có thể dạy dỗ một hài tử mới hơn ba tuổi giỏi đến như thế.
“Thần thật sự bội phục vạn phần.”
“Ha ha, đâu có…”
Phượng Tần gượng cười nói, thảm rồi, Lí Thái Phó hiểu lầm rồi.
Nếu Hoàng Thượng và nương nương đã hiểu rõ biểu hiện của Tam Hoàng Tử ở thư viện, mà bản thân mình cũng đã biết người dạy Tam Hoàng Tử trước đây là ai, Hoàng Thượng chắc là không còn sự tình gì muốn hỏi mình chứ. Những hài tử trong thư viện còn đang chờ mình cùng bọn chúng lên lớp, thế là Lí Thái Phó nói:
“Nếu Hoàng Thượng không còn chuyện gì cần đến thần…”
Biết Lí Thái Phó coi trọng những hài tử trong thư viện, Lạc Quân Tường liền nói:
“Lí Thái Phó có thể trở về được rồi.”
“Dạ.”
Lí Thái Phó đi rồi, Phượng Tần vội vàng nói:
“Thảm rồi, Quân Tường, Lí Thái Phó hiểu lầm rồi. Ta không biết “Ba chữ kinh” và “Luận ngữ”, làm sao ta có thể dạy Vũ Nhi được.”
“Tần, ngươi đừng lo lắng, Thái Phó sẽ không kiểm tra ngươi đâu. Hơn nữa có Trẫm dạy ngươi, ngươi còn sợ mình sẽ không biết sao?”
Lạc Quân Tường dỗ dành.
“Tấu chương hôm nay Trẫm đã phê duyệt xong rồi, bây giờ bắt đầu học từ “Tam tự kinh” trước đi.”
Phượng Tần lại nhón chân, hôn rất nhanh lên môi Lạc Quân Tường.
“Quân Tường, ngươi thật tốt, ta yêu ngươi.”
“Tần, Trẫm cảnh cáo ngươi, đừng quyến rũ Trẫm.”
Lạc Quân Tường ôm thắt lưng y, ấn sát vào gần hạ thân để y cảm nhận được nhiệt huyết của mình.
Phượng Tần trừng lớn mắt nhìn hắn, mình mới xuống được giường mà!
“Quân Tường, ngươi…”
“Ha ha…”
Lạc Quân Tường không nhịn được cười lớn lên. Tuy rằng bản thân rất muốn nhưng cũng phải suy nghĩ cho thân thể của ái nhân, y vừa mới xuống giường được.
“Được rồi, Trẫm dạy ngươi trước đã.”
Lạc Quân Tường kéo Phượng Tần đến bàn sách cầm một chiếc bút đặt trong tay y dạy từng nét một.
Người có thể khiến cho vua của một nước dạy viết chữ như vậy, từ cổ chí kim cũng chỉ có một mình Phượng Tần…