Phượng Tần

Chương 24




Sau khi thiêu khảo xong, đoàn người Lạc Quân Tường cùng Phượng Tần trở lại trong thành, trước mắt thấy phải ly khai, đến tháng sau mới có thể gặp lại, đôi tình nhân trong lòng cho dù có vạn phần không muốn, cũng dành phải chia tay.

“Quân Tường, ta phải đi, chúng ta tháng sau mới có thể gặp lại, ta sẽ rất nhớ ngươi.” Phượng Tần lưu luyến không rời tay Lạc Quân Tường nói.

Lạc Quân Tường dùng bàn tay còn lại xoa xoa đầu Phượng Tần nói: “Ta cũng sẽ rất nhớ ngươi, bất quá chúng ta cũng sẽ nhanh gặp mặt thôi.”

“Rất nhanh gặp mặt? Ân, cũng phải, một tháng không phải quãng thời gian dài.”

“Tin tưởng ta, chúng ta sẽ rất nhanh gặp mặt.”

“Ân, vậy Quân Tường ta đi a, nhớ rõ tháng sau chờ ta ở cửa Nghênh Tân lâu, còn Quân Tề, Hứa Diệp nữa, tái kiến.” Phượng Tần ngẩng đầu hôn lên khuôn mặt Lạc Quân Tường nói: “Tái kiến Quân Tường, nhớ là ngươi cũng phải nghĩ đến ta nga.”

Nhìn bóng dáng chậm rãi đi xa của Phượng Tần, Lạc Quân Tường nói: “Hứa Diệp.”

“Có ty chức.” Hứa Diệp cung kính nói.

“Ngươi đi theo dõi Phượng Tần, nhìn xem hắn làm việc ở nơi nào rồi hồi cung báo lại, nhớ rõ cẩn thận đừng để hắn phát hiện.”

“Vâng.”

Trên đường hồi cung, Lạc Quân Tề tò mò hỏi: “Hoàng Huynh, vì cái gì mà ngươi bảo Hứa Diệp đi theo Tiểu Phượng, chẳng lẽ ngươi sợ Tiểu Phượng lừa ngươi?”

“Ngươi xem Tiểu Phượng lại là loại dối trá gạt người sao?” Lạc Quân Tường lắc đầu: “Trong lòng hắn suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt, hơn nữa ta cũng tin tưởng hắn. Ta bảo Hứa Diệp đi theo hắn là muốn biết hắn sống ở nơi nào rồi mới đi tiếp hắn tiến cung. Tiểu Phượng là người thú vị, ta tin tưởng những ngày sau này có hắn làm bạn nhất định sẽ rất khoái hoạt.”

Nghe xong, Lạc Quân tề gật gật đầu nói: “Nguyên lại là như vậy a, bất quá Tiểu Phượng thật sự rất thú vị, với việc hắn hôm nay dùng bó cúc bày tỏ tình yêu với ngươi mà nói, Hoàng Huynh, chúng ta làm huynh đệ đã hơn hai mươi năm, ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng ngốc như thế của ngươi, ha ha thật sự rất thú vị.”

Lạc Quân Tề nói ra những lời này làm cho Lạc Quân Tường đang đi liền dừng lại một chút. “Ngươi không nói thì ta thiếu chút nữa quên mất, sau khi ta hồi cung lập tức hạ chỉ cho ngự thiện phòng mỗi ngày giết gà sẽ đem phao câu đến vương phủ của ngươi.”

“A……” Lạc Quân Tề hét một tiếng thảm thiết. “Hoàng Huynh, ngươi không phải đối xử tàn nhẫn như thế với hoàng đệ của ngươi chứ?”

“Không muốn ta đối với ngươi tàn nhẫn, vậy ngươi đem những gì hôm nay ngươi thấy quên hết đi.”

“Dạ, thần tuân chỉ.” Lạc Quân Tề chắp tay nói.

Lạc Quân Tường ấn tay hắn xuống. “Được rồi, nơi này tuy rằng ít ngươi, nhưng dù gì cũng đang ở ngoài cung, hành sự vẫn phải cẩn thận, nói chuyện cũng đừng lớn tiếng như thế.”

Lạc Quân Tề nhìn nhìn xung quanh nói. “Đúng vậy. chúng ta vẫn là nhanh trở về đi.”

Hứa Diệp dọc đường đi cẩn thận theo sát hành tung của Phượng Tần, kì quái, nơi này… Nơi này không phải là trắc môn (cửa bên) hoàng cung sao? Tiểu Phượng công tử sao lại tiến vào cung? Chẳng lẽ nơi làm việc theo như lời hắn nói là hoàng cung? Phát hiện sự tình không đơn giản, vì không đả thảo kinh xà, Hứa Diệp lập tức theo người hồi cung.

Hứa Diệp nhanh chóng đi vào thư phòng của Hoàng Đế — Vĩnh Hòa Cung để bẩm báo tình hình.

Nghe Hứa Diệp báo lại xong, Lạc Quân Tường suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy theo như lời ngươi thì Tiểu Phượng nhất định là làm việc trong cung, nhưng mà người ở trong cung muốn ra ngoài ngoại trừ thái giám chỉ còn một ít thị vệ. Tiểu Phượng lại không biết võ công, theo Trẫm thấy, hắn chắc là tiểu thái giám ở cung nào đó.” Không thể tưởng được chính mình lại có ngày yêu thương một thái giám a.

Lạc Quân Tề hơi nghi hoặc nói: “Hoàng Huynh, ta cảm thấy có điểm không đúng, nếu Tiểu Phượng là người trong cung, không có lí do gì lại không biết đến một trong ba người chúng ta a.”

“Tiêu công công, ngươi phái người đi điều tra xem hôm nay có ai xuất cung, gọi tất cả bọn họ đến đây, ta không tin làm như vậy mà cũng không tìm thấy.” Lạc Quân Tường thập phần tin tưởng phân phó.

Tiêu công công thân là đại nội tổng quản năng lực hành sự thật sự rất mạnh, trong khoảng thời gian không đến một khắc đã lấy đến danh sách những người xuất cung. “Hoàng Thượng, người xuất cung hôm nay chỉ có hai tiểu thái giám mà thôi.”

Hứa Diệp lập tức nói: “Đúng, Hoàng Thượng, cũng có một người khác cùng Tiểu Phượng công tử hồi cung, sau khi bọn họ tiến cung, ty chức sợ sẽ kinh động đến thị vệ trong cung nên mới không có tiếp tục theo dõi.”

“Người tới, lập tức truyền hai tiểu thái giám xuất cung ngày hôm nay đến đây.”

“Dạ!”

“Sự tình chính là như vậy. cho nên, phụ thân yêu quí của Vũ Nhi, bằng hữu tốt của Tiểu Tương — ta đang yêu.” Phượng Tần vẻ mặt hạnh phúc nói.

“!!” Cánh gà trong tay Tiểu Tương rơi xuống bát. “Cái gi! Nương nương, người đang yêu?”

“Đang yêu? Đang yêu nghĩa là gì?” Vũ Nhi chưa từng nghe qua từ này liền tò mò hỏi.

Không chờ Phượng Tần giải thích cho Vũ Nhi nghĩa từ “yêu”, Tiểu Tương kích động nói: “Không được, nương nương, người không thể yêu được, người đã là hầu phi của Hoàng Thượng, nếu như ngài yêu người khác, không chỉ đơn giản là ba người chúng ta sẽ mất đi tính mạng, liền ngay cả mạng người kia cũng khó giữ.”

“Vậy làm sao đây, Tiểu Tương?” Bị Tiểu Tương nói như thế, ánh mắt Phượng Tần đều đỏ lên. “Hôm nay chúng ta mới nói sẽ ở cùng một chỗ, nếu sau này không thấy được hắn….” Xuyên không mớ có thể gặp được người mình yêu, nếu vì chuyện này mà không thể ở cùng một chỗ thì làm sao đây, chẳng lẽ phải quên đi sao?

Lúc này ở trước cửa truyền đến âm thanh: “Hoàng Thượng có chỉ, truyền Tiểu Tương đến Vĩnh Hòa Cung kiến giá.”

“Nương nương, Hoàng Thượng muốn tuyên Tiểu Tương đến Vĩnh Hòa Cung, người cùng tiểu chủ tử ăn trước đi, đừng chờ Tiểu Tương.” Thấy bộ dáng sắp khóc của Phượng Tần, trong lòng Tiểu Tương thật rất khổ sở, bình thương nương nương đối xử với chính mình như người thân, hiện tại nương nương đã gặp được người mình yêu, thế mà Tiểu Tương một chút cũng không giúp gì được. “Nương nương, người đừng thương tâm, chờ Tiểu Tương trở về rồi từ từ bàn bạc lại chuyện này.”

“Ân, Tiểu Tương ngươi phải cẩn thận, nghe nói Hoàng Đế rất thích chém đầu đấy.” Phượng Tần căn dặn.

“Hảo, Tiểu Tương sẽ cẩn thận, nương nương không cần lo lắng, Hoàng Thượng sẽ không tùy tiện chém đầu Tiểu Tương đâu.” Nói xong, Tiểu Tương đi theo người tuyên chỉ đến Vĩnh Hòa Cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.