(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dung Từ hỏi: “Tại đây?”
A Lê gật đầu, khẽ nói: “Trước kia cũng từng... Tại đây mà.”
“Nhưng mà hôm nay không giống ngày bình thường, bên ngoài rất nhiều khách khứa, không lâu đã phải...”
A Lê càng nghe, hai má càng nóng lên.
Hắn nói như thế, giống như nàng không biết rụt rè là gì vậy, nhưng lúc này nàng đã bị hắn trêu chọc nửa vời rồi, đang rất khó chịu.
Hơn nữa còn nhớ đến biện pháp mà mẫu thân nói với nàng trước đó, nàng càng vội vàng muốn thử xem.
Đương nhiên, lúc này đúng là hơi vội vàng thật.
A Lê có chút tiếc nuối, chậm rãi buông cổ Dung Từ ra, nhưng ngay sau đó đã bị hắn ngăn cản.
“Nếu nàng muốn, vậy thì theo ý nàng.”
“...”
Nếu nàng muốn là thế nào? Chẳng lẽ hắn không muốn sao? Rõ ràng nàng đã cảm nhận được thứ kia rồi nên mới hỏi như vậy!
A Lê quay mặt đi, khóe miệng khẽ cong lên.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời sáng lạn, bóng cây loang lổ ở góc tường, đám tỳ nữ đang đứng chờ dưới hành lang lại nói thầm.
“Rõ ràng là Hoàng thượng cải trang tới đây, sao những người đó lại nhận được tin tức nhỉ? Tiểu như Liễu gia kia còn đi lung tung khắp nơi, không phải muốn có một cuộc gặp gỡ tình cờ với Hoàng thượng chứ?”
“Chính là ý đồ của nàng ta, nhưng vừa đến Tương Dương Hầu phủ Hoàng thượng đã đi thẳng đến phòng của Hoàng hậu rồi, làm sao các nàng có cơ hội tình cờ gặp được?”
“Nhưng Liễu tiểu thư kia không chịu từ bỏ ý đồ xấu, đã lắc lư bên ngoài ba vòng rồi vẫn chưa chịu quay về. Lấy lý do tốt đẹp là ngắm hoa, nhưng ta thấy hoa cỏ đều sắp bị nàng ta nhổ trụi rồi.” Một tỳ nữ áo xanh cười nói.
Hai cung nhân đứng trước cửa phòng không giống tỳ nữ của Tương Dương Hầu phủ, các nàng không dám thảo luận lung tung chuyện của chủ tử, nhưng cực kỳ hào hứng vểnh tai lắng nghe.
“Nếu nàng ta còn tiếp tục đi lại lung tung như vậy, có lẽ sẽ có cơ hội gặp được hoàng thượng, dù sao cũng sắp hết thời gian nghỉ trưa rồi.”
Nhắc tới điều này, một tỳ nữ khác nói: “Trước đây Hoàng hậu nương nương chưa bao giờ ngủ trưa ở khuê phòng lâu như vậy đâu, hôm nay đã hơi muộn rồi.”
Đâu phải dậy muộn, rõ ràng bên trong đang...
Hai cái cung nữ đứng gần đó, tất nhiên có thể nghe thấy động tĩnh trong phòng, có điều cũng không nói ra ngoài.
Tiếng động trong phòng vẫn đang đứt quãng, Hoàng hậu của các nàng lúc khóc lúc cười lúc thì không chịu nổi. Ngày thường ở trong cung, đêm khuya tĩnh lặng hoặc sáng sớm, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đùa nhau một hồi, khi đó cũng là âm thanh như vậy, các nàng nghe mãi cũng đã quen thuộc rồi.
Đột nhiên, một tiếng thở gấp truyền đến, mềm mại mà không dài, khiến người nghe cảm thấy da đầu tê dại. Đám tỳ nữ của Tương Dương Hầu phủ nhìn nhau một cái, đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Còn cung nữ đang đứng ngoài cửa vẫn mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, cuối cùng các chủ tử cũng xong việc rồi.
Bên trong, A Lê nửa chết nửa sống nằm trên tháp, bàn tay yếu ớt đẩy người trước ngực: “Dung Từ ca ca, mau đem gối đầu qua đây.”
Dung Từ khó hiểu: “Cái gì cơ?”
“Mau, lấy gối đầu lót bên dưới, đừng lãng phí.”
Dung Từ lập tức hiểu ra, tiện tay đặt cái gối xuống dưới mông nàng. Hắn cười nói: “Học đâu ra biện pháp này thế?”
A Lê không tiện nói là Thích Uyển Nguyệt truyền thụ, nên thuận miệng đáp: “Ta nghe người khác nói.”
Dung Từ có học thức uyên bác, chuyện làm sao để phụ nhân mang thai hắn cũng biết một chút. Làm theo biện pháp này của A Lê thật sự hơi dư thừa, có điều thấy nàng nghiêm túc như vậy, hắn không định nói gì thêm. Thứ kia của hắn vẫn lấp kín bên trong chưa muốn chảy ra ngoài, lát sau, hắn lại xốc vạt áo nàng lên, vùi đầu xuống.
A Lê quay đầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, trong căn phòng yên tĩnh bên tai đều là tiếng của hắn.
Ngày thường, Dung Từ ca ca luôn mang dáng vẻ chính nhân quân tử dịu dàng nho nhã, không ngờ khi làm chuyện kiểu này lại càn rỡ như vậy.
Mũi hắn rất đẹp, khuôn mặt anh tuấn, mang cả khí độ uy nghiêm của bậc đế vương, nhưng không ngờ người lạnh lùng trong trẻo như vậy lại đang chôn mặt ở chỗ kia. A Lê không nhịn được cả người bắt đầu nóng lên.
Một lát sau, A Lê mở miệng hỏi: “Đã xong chưa?”
“Hửm?”
“Ta phải dậy rửa mặt chải đầu rồi, lát nữa phải đi gặp tổ mẫu.”
Dung Từ chậm rãi phun quả anh đào ra khỏi cánh môi hồng hào: “Ta đi cùng nàng.”
“Nhưng không phải chàng cải trang đến đây sao? Có tiện lộ diện không?”
Dung Từ bật cười. Tuy là cải trang, nhưng làm sao giấu được người khác? Huống chi hắn không hề muốn giấu.
Hắn muốn nói cho người trên đời biết, hắn cưng chiều Hoàng hậu, cũng chỉ cần một mình Hoàng hậu.
...
Chuyện Dung Từ cải trang tới Tương Dương Hầu phủ bị triều thần biết được, ngày hôm sau, khi thượng triều đã có người dâng tấu buộc tội Hoàng hậu chuyên sủng, vô đức. Có thể nói là tấu chương này đã chạm đến điểm mấu chốt của Dung Từ, lúc này hắn nói thẳng không thèm che giấu nữa: “Trần ái khanh tận tâm thật đấy, ngay cả chuyện Hậu cung của trẫm cũng quản lý à? Tống thị là thê tử kết tóc của trẫm, không cưng chiều nàng chẳng lẽ cưng chiều người khác?”
Lời này khiến đám triều thần đều kinh ngạc.
Trong thời gian qua, Hoàng thượng không hề tỏ vẻ phản đối trước ý kiến về việc nạp phi, bọn họ còn tưởng rằng Hoàng thượng đã buông lỏng, không ngờ hôm nay buộc tội Hoàng hậu chuyên sủng lại khiến hắn trực tiếp trở mặt.
Nhất thời, mọi người đều không đoán được suy nghĩ của hắn.
Đồng thời cũng hiểu được tấu chương buộc tội này quá thất sách, vốn dĩ đang có hy vọng về việc Hoàng thượng tuyển phi, nhưng sau lần buộc tội này, nếu Hoàng hậu khóc nhè làm nũng trước mặt Hoàng thượng, chỉ sợ việc tuyển phi sẽ chết yểu.
Đúng lúc đó, có người bước ra khỏi hàng bác bỏ tấu chương buộc tội này, nói thẳng đều là vu khống đáng bị trừng phạt.
Hoàng thượng lập tức thuận thế bãi quan cắt chức người này.
Đám triều thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều tự mình áp chế ý đồ xấu một cách ăn ý sau đó không nhắc tới nữa, định tìm cơ hội khác.
Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến, đợi vài ngày sau bọn họ lại nhận được một tin tức kinh thiên động địa: Tống Ôn Bạch từ quan.
Tin tức này vừa xuất hiện, trên triều đình đã lặng ngắt như tờ.
Trước đây mọi người sợ Hoàng hậu chuyên sủng, nhà ngoại sẽ có quyền lực lớn, cho nên mới khuyên Hoàng thượng nạp phi, không ngờ Tống Ôn Bạch lại không màng gì cả dứt khoát làm như vậy.
Bây giờ còn khuyên thế nào?
Đám triều thần giống như bị chặn họng tập thể, ngột ngạt đến mức nói không nên lời.
Không ai lải nhải chuyện nạp phi trên triều nữa, nhìn bằng mắt thường vẫn có thể thấy được tâm trạng của Dung Từ không tệ.
Ngày hôm đó sau khi hạ triều hắn lập tức quay về Khôn Ninh điện, nhưng lại không thấy bóng dáng A Lê bên trong.
“Hoàng hậu đâu?” Hắn hỏi.
Cung nữ cung kính trả lời: “Thật sự không đúng lúc, Hoàng hậu nương nương vừa tới Sùng Văn quán rồi.”
Dung Từ đứng ở cửa điện nhìn nắng sớm chiếu trên bức tường trong cung, vẻ mặt tương đối bất đắc dĩ.
Dạo gần đây, A Lê ham thích tu soạn sách sử, nàng là người tính tính chuyên chú trong công việc, thỉnh thoảng cả một ngày trời hai người đều khó gặp mặt hai lần.
Hắn rất hoài niệm ngày tháng A Lê dưỡng bệnh trong điện, mỗi lần hắn tới, nàng đều ngoan ngoãn chờ hắn, còn ngọt ngào gọi một tiếng “Dung từ ca ca”.
Cung nhân ở bên cạnh hỏi: “Hoàng thượng, có cần nô tài đi mời Hoàng hậu nương nương về không?”
“Không cần.” Dung Từ nhấc chân: “Trẫm đi xem sao.”
May mà hôm nay hắn không bận, đi thăm nàng cũng được.
Trong Sùng Văn quán có rất nhiều sử quan tu soạn thư tịch, cấp quan của những người này không cao, ngày thường cũng không tham dự triều chính, cho nên ít có cơ hội trông thấy Hoàng thượng. Đột nhiên biết Hoàng thượng tới đây, ai nấy đều sợ hãi ra ngoài nghênh đón.
Đám quan tu soạn cả đời giao tiếp với sách vở, không hề biết cách nói lời xu nịnh, sau khi bái lạy xong, đều đứng khúm núm, nhất thời không biết Sùng Văn quán đã xảy ra chuyện gì lại khiến hoàng thượng phải tự mình tới đây.
Trên trán Dương học sĩ đổ đầy mồ hôi, lo sợ nơm nớp bước đến hỏi: “Không biết Hoàng thượng đến đây có gì chỉ giáo?”
Dung Từ tới để tìm A Lê, nhưng lại không tiện trực tiếp mở miệng hỏi A Lê đâu, vì thế hắn hàn huyên hai câu như bình thường. Chỉ khổ Dương học sĩ, hàn huyên mà chân mềm nhũn ra, vừa phải ứng phó trước câu hỏi của hoàng thượng, vừa suy nghĩ xem gần đây có gây ra chuyện rắc rối gì không.
Mãi đến cuối cùng, hoàng thượng hỏi: “Hoàng hậu nương nương đang ở quán nào?”
Vừa nghe thấy vậy, Dương học sĩ mới giật mình hiểu ra.
Hóa ra là tới tìm Hoàng hậu.
Ông ấy nên nghĩ ra sớm hơn mới phải, ngày thường Hoàng thượng không hề đặt chân đến nơi như Sùng Văn quán, hôm nay lại đột nhiên tới đây còn có thể vì điều gì?
Dương học sĩ thầm kêu may mắn, rồi vội vàng trả lời: “Hoàng hậu nương nương không ở cùng một chỗ với chúng hạ quan, mà Sử Kinh các một mình.”
A Lê có thân phận đặc biệt, không muốn bị người khác quấy rầy khi làm việc, cho nên lần nào cũng lặng lẽ tới Sử Kinh các, thi thoảng gặp phải vấn đề mới sai người đến mời Dương học sĩ tới thương thảo.
Dương học sĩ hỏi: “Có cần hạ quan đi thông bẩm Hoàng hậu nương nương không?”
Nhưng mà ông ấy vừa nói xong, long bào vàng tươi trước mắt đã đi xa rồi, một đám sử quan tu soạn lập tức quỳ xuống cung kính tiễn đưa.
Tới Sử Kinh các, Dung Từ vẫy tay cho người khác lui xuống, một mình hắn vào phòng.
Bên trong đại điện, lọt vào tầm mắt đều là giá sách, trên giá sách có đủ các loại sách được trưng bày theo từng loại khác nhau.
Giá sách cao lớn ngăn chặn rất nhiều ánh sáng mặt trời, khiến trong nội điện hơi u ám. Dung Từ lắng nghe một lát, mơ hồ nghe thấy động tĩnh rất nhỏ. hắn đi về phía tiếng động.
Đi dọc theo mấy hàng giá sách vào trong, lại rẽ sang phải, cuối cùng mới tìm thấy người ở trong một góc hẻo lánh.
A Lê ngồi ở trên thang gỗ cao bằng người, đang vùi đầu lật sách. Phát hiện ra có người tới đây, nàng còn tưởng là cung nữ, không ngẩng đầu lên đã bảo: “Liên Hân, mang bút tới đây.”
Dung Từ xoay người nhìn quanh một lượt, trông thấy bút mực nằm trên bàn cách đó không xa, bèn qua đó cầm bút lên chấm chút mực rồi quay lại đưa cho nàng.
A Lê vươn tay ra nhận, nhưng mà với một lát vẫn không với tới. Quay đầu nhìn thấy là Dung Từ đến, nàng ngẩn người.
Dung Từ đưa bút cho nàng: “Sao lại ngồi trên đó thế?”
“Ta đang tìm sách mà.” A Lê nói: “Phát hiện ra chỗ này đánh số sai rồi, định sửa lại một chút.”
“Đánh số sai thì bảo người khác sửa lại lần nữa là được, nàng ngồi trên cao để sửa chữa rất nguy hiểm.”
Dung Từ giang hai tay ra: “Xuống đây.”
Hắn đưa lưng về phía ánh sáng, cả người chìm trong bóng tối lờ mờ, nhưng có một tia sáng không biết tới từ đâu trùng hợp xuyên qua đó chiếu lên má trái của Dung Từ, soi ra nụ cười dịu dàng trong mắt hắn.
Khoảnh khắc này, A Lê ngẩn ngơ như trở lại hồi năm tuổi, nàng với bạn đồng môn chui lỗ chó sang diễn lâu cách vách nghe Tây Sương ký, trùng hợp bị Dung Từ bắt tại trận.
Khi đó, Dung Từ cũng đứng ngược sáng như vậy, trong con ngươi sâu thẳm chứa đựng vài điều, nhưng vì lúc ấy nàng quá căng thẳng nên không nhìn ra điều ấy là điều gì.
Nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này, đột nhiên nàng hiểu được một điều. Từ nhỏ đến lớn, Dung Từ luôn vô cùng cưng chiều nàng, trong mắt vĩnh viễn chứa đựng ánh sáng dịu dàng.
Thấy nàng ngây người Dung Từ hỏi: “Nghĩ gì thế? Mau xuống đây.”
“Dung Từ ca ca. “ A Lê cũng nở nụ cư?i: “Đột nhiên ta phát hiện ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
A Lê nói: “Từ nhỏ Dung Từ ca ca đã đối xử với ta rất tốt, vì sao vậy?”
Nàng hỏi rất đột ngột, Dung Từ cũng giật mình. Hắn sải bước đến gần thang gỗ, tầm mắt ngang hàng với nàng.
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Ta chỉ tò mò thôi.” A Lê nói: “Ta cũng thường xuyên nghe thấy người khác nói Dung Thế tử cưng nhất là Tống Tứ cô nương, nhưng ta không hiểu lắm, chẳng lẽ là vì chúng ta đính hôn từ nhỏ sao?”
Ở Kinh Thành, gia đình không đính hôn từ bé là số ít, nhưng sau đó hoặc là từ hôn, hoặc có rất nhiều người sau khi lập gia đình thì phu thê bất hòa.
Dung Từ nhìn tiểu cô nương của hắn, dịu dàng nói: “Không phải vì đính hôn.”
“Vậy thì vì điều gì?”
“A Lê.” Dung Từ chậm rãi hỏi: “Nàng có tin duyên định tam thế không?”
A Lê khó hiểu trợn tròn mắt.
Dung Từ nói: “Thật ra hai kiếp trước chúng ta cũng là phu thê.”
A Lê cười rộ lên, hình như cảm thấy hắn nghiêm túc nói ra lời như vậy rất thú vị, nàng cười đến mức bả vai khẽ run lên.
“Thật sao?”
“Ừ.”
“Vậy hai kiếp trước ta là người thế nào?”
“Hai kiếp trước...” Dung Từ ngập ngừng, sau đó nói: “Chúng ta bạch đầu giai lão, phu thê ân ái.”
Nụ cười bên môi A Lê càng tươi tắn hơn, nàng vươn tay nghịch ngợm véo hai má Dung Từ: “Chuyện này là Dung Từ ca ca mơ thấy à?”
Dung Từ gật đầu, sau đó cũng cười rộ lên theo nàng.
A Lê lại hỏi: “Vậy chàng có mơ thấy sau này không? Chính là kiếp sau, kiếp sau nữa, chúng ta vẫn là phu thê chứ?”
Nàng dứt lời, ánh mắt Dung Từ hơi ảm đạm, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
“Ta không biết.” Hắn nói.
Nếu như có thể, hắn muốn đời đời kiếp kiếp đều làm phu thê với nàng, nhưng hắn đã không còn đời đời kiếp kiếp rồi.
Trước đây khi bệnh tình của nàng nguy kịch, đại sư Liệu Huệ bảo hắn lấy thứ quan trọng ra để trao đổi, hắn cho rằng thứ quan trọng là quyền thế của đế vương, nhưng không ngờ, thứ quan trọng trên người hắn không phải quyền thế, mà là luân hồi.
Lúc đó đại sư Liệu Huệ nói: “Trên thế gian này cực hiếm người có được mười kiếp mệnh, điện hạ chính là một trong số đó. Điện hạ mang mệnh cách Thiên Địa Hoa Cái, mười kiếp luân hồi, mười kiếp đế vương, người có bằng lòng đem nó ra đánh đổi không?”
Dung Từ trả lời không chút do dự: “Bằng lòng.”
Không có A Lê, một kiếp hắn đã cảm thấy dài rồi, huống chi là mười kiếp?
Nếu không có duyên đời đời kiếp kiếp làm phu thê, vậy ít nhất hắn phải quý trọng hết mức tình duyên kiếp này. Không cầu vinh hoa phú quý muôn đời, chỉ cầu kiếp này bên nhau đến đầu bạc răng long.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");