Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 94




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dung Từ và A Lê ở lại biệt viện hai ngày, ngày thứ ba mới về cung.

Các cung nữ của Khôn Ninh điện phát hiện ra, Hoàng hậu nương nương và Hoàng Thượng tới biệt viện một chuyến, khi về lại có gì đó khang khác, nhưng lại không nói được là khác chỗ nào, chỉ biết hai người càng đẹp hơn, sắc mặt hồng hào, đuôi mắt hàm xuân, mỗi hành động cử chỉ đều thướt tha quyến rũ.

Vốn dĩ nàng mang diện mạo trong trẻo thuần khiết, nhưng khi có thêm thần thái này vào, đừng nói nam tử, ngay cả nữ tử cũng không nhịn được phải nhìn thêm vài lần.

Người khác không hiểu tại sao, nhưng đám cung nhân cùng đi tới biệt viện trước đó đều rõ ràng.

Hoàng thượng và Hoàng hậu quấn quýt bên nhau ở biệt viện hai ngày, Hoàng hậu được tưới tắm như bông hoa vừa mới nở rộ, sao có thể không xinh đẹp?

Nhưng mà đây là chuyện riêng tư của đế hậu, để tránh bị rơi đầu tất nhiên không thể nói lung tung rồi.

Ngưng Sương cũng biết rõ, Hoàng thượng vốn luôn cưng chiều Hoàng hậu, hai người đằm thắm keo sơn, tất nhiên là nàng ấy cũng vui mừng rồi. Nàng ấy cũng ngóng trông Hoàng hậu có thể mau chóng sinh hạ Hoàng tự, như vậy, vị trí Hoàng hậu của cô nương nhà nàng ấy sẽ càng vững chắc.

Thật sự không phải nàng ấy lo lắng dư thừa, mà tiếng gió trong triều mong Hoàng thượng lấp đầy hậu cung càng ngày càng mạnh mẽ, khiến nàng ấy nghe mà vô cùng lo sợ.

Bởi vậy, mỗi khi Hoàng thượng đến Khôn Ninh điện gặp Hoàng hậu, nàng ấy đều thức thời dẫn đám cung nhân ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.

Nhưng mà đến cuối tháng, khi Ngưng Sương hầu hạ A Lê tắm rửa, lại thấy tiết khố của nàng bị dính chút máu.

Nàng ấy lặng lẽ thở dài.

A Lê nghe thấy, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không sao ạ.” Ngưng Sương nói: “Chắc là quý thủy của nương nương tới rồi, lát nữa nô tỳ sẽ sai người nấu chút nước đường đỏ mang đến.”

A Lê gật đầu, nhấc chân bước vào trong thùng tắm rửa.

Giờ Tuất, Dung Từ qua đây sau khi giải quyết xong công việc ở Kiền Thanh điện. Lúc tới, hắn trông thấy A Lê ngồi trên nhuyễn tháp uống bát nước gì đó, cũng không biết là uống thứ gì mà khiến cánh môi nàng đỏ bừng căng mọng.

Vừa quay đầu lại nhìn thấy rất nhiều sách chất đống trên bàn, hắn hỏi: “Mấy thứ này là gì thế?”

“Dung Từ ca ca.” A Lê buông bát xuống, nói: “Hôm nay ta tới Sùng Văn quán một chuyến, mấy quyển sách này đều là sách sử ta chọn để xem đó.”

Vốn dĩ Dung Từ sợ nàng vừa khỏi ốm đã bắt tay vào việc tu soạn sách sẽ vất vả, nhưng A Lê cứ quấn lấy hắn làm nũng, làm nũng đến khi hắn không chịu nổi phải đồng ý.

Dung Từ bước đến tiện tay lật vài tờ, sau đó vào phòng trong để cung nhân thay long bào.

Khi ra ngoài, hắn mặc áo choàng ở nhà, ngồi xuống bên cạnh A Lê.

“Ngày kia là ngày mừng thọ của tổ mẫu, sáng sớm hôm đó ta sẽ phái người đưa nàng về trước, nàng sẽ có thêm chút thời gian để ở bên người nhà.”

“Vâng.” A Lê hỏi: “Vậy chàng thì sao?”

“Ta xử lý công việc triều chính, buổi chiều sẽ qua đó.”

“Vâng.” A Lê tiếp tục gật đầu, không dị nghị gì với sự sắp xếp của hắn.

Nàng hỏi: “Dung Từ ca ca đã ăn tối chưa?”

“Ăn rồi, ăn cùng thần tử nội các.”

Dung Từ ôm lấy nàng, đặt nàng ngồi trên đùi mình, sau đó lười nhác dựa về phía sau, nhắm mắt lại nói chuyện tiếp.

A Lê khẽ bóp trán cho hắn như thói quen thường ngày.

“Công việc trên triều mệt lắm à?” Nàng hỏi.

Theo lý thuyết phi tần trong hậu cung kiêng kị nhất là hỏi chuyện triều chính, nhưng A Lê thì khác, nàng hỏi rất tự nhiên như đang hỏi về thời tiết, hơn nữa Dung Từ cũng sẵn lòng chia sẻ với nàng.

Hắn bận rộn việc triều chính cả ngày đã mệt mỏi lắm rồi, nên rất hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp được ngồi bên cạnh lẳng lặng nói chuyện với nàng thế này.

“Cũng bình thường, chỉ là đám người đó thật sự quá nhiều chuyện.”

A Lê biết, đang nói đến chuyện muốn hắn nạp phi. Nàng hỏi: “Là những người nào?”

“Binh Bộ Thị Lang, Cảnh Dương Hầu, còn cả Dương học sĩ trong nội các, mấy người này càng nói càng không kiêng nể gì.”

Nhắc tới mấy người này, Dung Từ hơi nhíu mày, trong lòng tính toán sẽ cố nhịn bọn họ thêm vài ngày nữa, đợi thời cơ đến sẽ giết gà dọa khỉ khiến bọn họ kinh sợ một phen.

A Lê gật đầu, căm giận nói: “Binh bộ Thị lang ỷ vào vài phần công lao giúp đỡ Hoàng đế thuở ban sơ bắt đầu xằng bậy rồi, cũng không nhìn xem nữ nhi là ông ta trông như thế nào mà dám có ý đồ này.”

Nghe nàng nói vây, Dung Từ kinh ngạc giương mắt, sau đó nở nụ cười: “A Lê ghen à?”

“Đây mà là ghen sao?” Đôi mắt to tròn của A Lê lườm qua một cái: “Ta đang tức giận thì có.”

“Đám người này người nào cũng có ý đồ xấu với phu quân của ta, coi Hậu cung này là cái chợ, muốn tới thì tới à.”

“Đâu phải ta chưa từng gặp nữ nhi của Binh bộ Thị lang Thường Đại nhân, nói ra thì tuổi cũng tương đương ta, nhưng tài học của nữ nhi kia nhà ông ta không bằng ta, vẻ ngoài cũng không xinh xắn như ta, tính tình còn đanh đá, sao ông ta dám?”  

Dung Từ sửng sốt, sau đó cười ha ha.

Đám cung nhân đang chờ sai bảo ở bên ngoài cung điện quay sang nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Hoàng thượng cười rồi?

Thật ra không phải bọn họ kinh ngạc vì ít khi trông thấy, ngược lại Hoàng thượng thường xuyên cười trước mặt Hoàng hậu, nhưng từ trước đến nay đều cười dè dặt, hoặc là cong môi cười mỉm, cực ít cười thành tiếng, vậy mà hôm nay lại cười rất lớn, tiếng cười truyền ra cả bên ngoài cung điện, mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

Có người kinh ngạc hỏi: “Rốt cuộc Hoàng hậu nương nương đã nói gì mà khiến hoàng thượng vui vẻ thế nhỉ?”

“Hoàng hậu không cần nói gì, chỉ cần đứng trước mặt hoàng thượng thôi là hoàng thượng vui rồi.”

Người nọ gật đầu: “Nói cũng đúng.”

Bên này, hai người bên trong nội điện vẫn đang tiếp tục nói chuyện.

Sau khi cười xong, Dung Từ khẽ véo má A Lê: “Còn nói không ghen, trước đây sao không thấy nàng trông mặt mà bắt hình dong như vậy.”

A Lê trả lời hùng hồn: “Người không phạm ta, ta không phạm người. Các nàng lén lút mơ ước phu quân của ta, còn không cho ta tức giận sao?”

“Ừ ừ, nàng nói có lý.”

Dung Từ cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của nàng. Hai kiếp trước, A Lê là người dè dặt, biết suy nghĩ cho đại cục, chưa bao giờ để lộ ra dáng vẻ nũng nịu ngang ngược của tiểu nữ nhi như vậy.

Hôm nay lần đầu tiên trông thấy, lại khiến hắn cảm thấy rất vui mừng.

Trong lòng Dung Từ ngứa ngáy, lập tức ôm người vào lòng hôn một trận, hôn đến khi A Lê thở hổn hển.

Nghĩ đến điều gì đó, A Lê trêu hắn.

Nàng bám chặt cổ Dung Từ không chịu buông ra, tiếp tục nghiêng người qua hôn hắn.

“A Lê, vẫn còn sớm.” Dung Từ nói.

“Không, ta cứ muốn đấy!”

Dung Từ kinh ngạc nhìn nàng vài lần, A Lê hôm nay nhiệt tình khác hẳn ngày thường.

Đương nhiên, A Lê đã nhiệt tình như thế hắn sẽ không từ chối. Hắn lập tức bế nàng lên, vừa hôn vừa đi vào phòng trong. 

Sau khi thả người lên giường, hắn tự cởi y sam, rồi lại cởi giúp nàng.

A Lê hôm nay cực kỳ mê người, đôi mắt quyến rũ hai má đỏ ửng, chỉ liếc một cái đã khiến dục vọng trong người Dung Từ tăng cao rồi.

Nhưng khi hắn đang định tiến thêm một bước, lại phát hiện ra nàng đang đeo đai nguyệt sự trên người.

Mặt Dung Từ lập tức đen xì.

Giây phút này, biết nói thế nào nhỉ?

Giống như bị quân địch khiêu khích hết lần này đến lần khác, nhưng khi ngươi tràn đầy ý chí chiến đấu chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp, thì bỗng nhiên đối phương lại rút quân về thành, còn hắt cho ngươi một chậu nước.

Hùng binh phấn chấn nhưng quân địch đã trốn mất tiêu.

Dung Từ liếc mắt nhìn bản thân, lại liếc mắt nhìn người đang trốn trong chăn cười trộm, hung tợn kéo nàng ra xoa bóp một phen.

A Lê bị cù cười ha ha.

Lần này, đám cung nhân trông coi bên ngoài cung điện lại đưa mắt nhìn nhau.

Rốt cuộc đế hậu đang làm gì trong đấy nhỉ? Thật sự quá tò mò.

...

Đầu tháng tư, đại thọ tám mươi của lão phu nhân Tương Dương Hầu phủ.

Lão nhân gia sống đến chừng này tuổi, coi như là sống thọ rồi, ai nấy đều khen Tống gia lão phu nhân là người có phúc.

Vì lây dính phần may mắn này, đám quý nhân quan lại ở Kinh Thành rất nể tỉnh. Vào hôm mừng thọ, khách đến Tống gia đông như trẩy hội, xe ngựa nghìn nghịt.

Đương nhiên, bên trong không thiếu người biết ngày mừng thọ hôm nay hoàng hậu sẽ về nhà mẹ đẻ chúc thọ.

Mấy ngày nay có rất nhiều tấu chương mong Hoàng đế lấp đầy Hậu cung, mà Hoàng đế ban đầu còn kháng cự nhưng bây giờ hình như đã dần dần thả lỏng, bởi vì dạo gần đây không thấy hắn trách cứ triều thần dâng tấu nữa.

Trong mắt mọi người thái độ này chính là tín hiệu khéo léo, ai cũng cho rằng không bao lâu nữa, có lẽ Hoàng đế sẽ không chống lại được áp lực của triều thần, sẽ đồng ý tuyển phi.

Bởi vậy, rất nhiều nhà đã bắt đầu tập trung sức mạnh muốn đưa nữ nhi nhà mình vào cung. Trước mắt Hoàng thượng chỉ có mình hoàng hậu, còn chưa có con nối dõi, nếu nữ nhi nhà mình vào cung, sinh được Hoàng tử đầu tiên, thì chắc chắn địa vị sẽ như mặt trời ban trưa.

Vì thế, vào ngày mừng thọ lão phu nhân Tương Dương Hầu phủ, phu nhân các nhà đều dẫn theo nữ nhi đến tuổi của nhà mình tới quý phủ, bề ngoài là đến chúc thọ, thực ra là muốn nữ nhi lộ diện trước mặt Hoàng hậu. Dù sao sau này chuyện tuyển phi cũng do Hoàng hậu lo liệu, nếu như lấy được lòng Hoàng hậu thì phần thắng sẽ rất lớn.

A Lê không biết người khác đang mưu toan điều gì, mới sáng sớm nàng đã về nhà mẹ đẻ, vừa xuống kiệu liễn đã trông thấy rất nhiều xe ngựa đang dừng trước cửa khiến nàng bị dọa sợ.

“Không phải buổi chiều mới mở tiệc à? Sao mọi người đến sớm như vậy?”

Cung nhân cười nói: “Có lẽ mọi người đều muốn đến sớm để lây dính may mắn của Tống lão phu nhân.”

A Lê cũng chỉ nghĩ được như vậy. 

Nàng vào nhà, không từ chối lòng nhiệt tình của bất cứ người nào, dùng dáng vẻ đoan trang ứng đối. Mãi cho đến sau này, có quý nữ nói bóng gió hỏi thăm cuộc sống trong cung của nàng, nàng mới hiểu được, hóa ra những người này đều đến vì nàng.

Bề ngoài A Lê hào phóng đáp lại, trong lòng lại mỉa mai.

Đừng mơ, đó là phu quân của nàng!

Sau đó, nàng ứng phó qua loa một lát, rồi lấy cớ mệt mỏi quay về Nhị phòng nói chuyện với mẫu thân.

Gặp nữ nhi, Thích Uyển Nguyệt rất vui mừng, cũng hỏi rất nhiều về tình hình trong cung, đương nhiên quan tâm nhiều hơn cả vẫn là vấn đề con nối dõi.

Nếu là gia đình bình thường, phu thê thành thân một năm chưa có con cũng chưa cần sốt ruột, nhưng nữ nhi của bà ấy thì khác, nàng gả vào Thiên gia, là thê tử của Hoàng thượng. Trong ngoài triều đình đều nhìn chằm chằm vào Hậu cung, nhìn chằm chằm vào bụng hoàng hậu, là mẫu thân của Hoàng hậu, bà ấy cũng cảm thấy áp lực rất lớn.

Bởi vậy lúc này gặp được người, bà ấy không thể không hỏi thăm tình hình.

“Bao lâu các con sinh hoạt vợ chồng một lần?”

Ban đầu A Lê còn giả vờ bình tĩnh đáp: “Gần như ngày nào cũng chung phòng.”

“Vậy cái kia có nhiều không?”

A Lê trợn trừng mắt, sắc mặt đỏ lên: “Nương, sao nương lại hỏi thẳng như vậy?”

Thích Uyển Nguyệt bật cười: “Nếu nương không hỏi thẳng sao có thể giúp con? Con không có tỷ muội để hỏi thăm kinh nghiệm, nên nương đành phải làm vậy. Con nói mau, rốt cuộc có nhiều không?”

A Lê cắn môi, xấu hổ muốn chết trả lời: “Nhiều.”

“Nhiều thế nào?”

... Nói chung là mỗi lần đều bắn đầy bên trong, còn chảy ra rất nhiều.

Nhưng A Lê không nói được ra mấy lời này, nàng chỉ nói: “Rất nhiều ạ, có khi còn vương vãi ra chăn đệm rất nhiều.”

Thích Uyển Nguyệt lập tức nói: “Như vậy không được, không thể lãng phí.”

Đối với chuyện kiểu này, bà ấy cũng phải miễn cưỡng lắm mới hỏi được, mặt cũng nóng cả lên nhưng vẫn kiên trì mách nước.

“Con nghe nương nói này...”

Bà ấy hạ giọng nói ra vài biện pháp, sau đó bảo: “Tóm lại, con cứ thử hết xem sao, năm đó mãi nương không có thai, sau này cũng dùng biện pháp đó mới có thai con.”

Tuy rằng A Lê xấu hổ, nhưng ánh mắt vẫn sáng bừng lên: “Thật ạ?”

“Còn giả được sao?” 

Tất nhiên là không rồi.

A Lê được chỉ dạy, hơi đăm chiêu quay về phòng nghỉ tạm.

Sau khi dùng ngọ thiện, nàng lại nghỉ ngơi một lát.

Trong lúc mơ mơ màng màng A Lê cảm thấy hơi nóng, nàng mở mắt ra, thì trông thấy Dung Từ đang nằm ngủ gật bên người nàng, không biết hắn tới đây từ lúc nào.

Nghe thấy động tĩnh từ nàng, Dung Từ cũng mở mắt ra.

A Lê hỏi: “Đánh thức chàng à?”

Dung Từ cũng hỏi: “Ta đánh thức nàng à?”

“Không.” A Lê lắc đầu: “Ta đã ngủ được một giấc rồi, chàng thì sao? Đến đây khi nào?”

“Đến được một lúc rồi, trùng hợp thấy nàng đang nghỉ ngơi ta cũng nằm một lát.”

“Vậy chàng muốn ngủ nữa không?”

Dung Từ xoay người, tay chống trán nhìn nàng: “Tỉnh rồi, không ngủ nữa.”

Nơi này là khuê phòng của A Lê, đám tỳ nữ đều lui ra ngoài rồi, trong phòng rất yên tĩnh.

Hai người nằm trên tháp nói chuyện, nhưng nói chuyện một lát cả hai đều hơi động tình.

Dung Từ nghiêng người qua, đè A Lê xuống hôn một lát, nhưng chỉ dám lướt qua rồi dừng, dù sao lúc này cũng đang ở quý phủ của người khác, còn là ngày mừng thọ.

Nhưng A Lê lại bám chặt lấy hắn, đôi mắt trong veo như nước hồ xuân: “Dung Từ ca ca, ta muốn...”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.