(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dung Từ say rượu và Quận chúa Ngọc Mẫn bị ướt xiêm áo chỉ là một khúc nhạc đệm, cung yến náo nhiệt vẫn tiếp tục.
Tâm trạng Trưởng Công chúa Lệ Dương rất tốt nói chuyện với các phu nhân ở bên cạnh
Mấy ngày nay bà ta tới kinh thành đã kết giao được với mấy phu nhân, có điều quyền thế trong nhà mấy phu nhân này không lớn, địa vị của trượng phu trong triều cũng không cao, phần lớn đều là muốn cầu cạnh Trưởng Công chúa Lệ Dương nên mới tới nịnh nọt.
Trưởng Công chúa Lệ Dương rất rõ ràng, nhưng bà ta không hề bài xích, dù sao thì bà ta cũng cần lợi dụng những phu nhân này để cùng nhau diễn kịch.
Sau khi nói chuyện được một lúc, bà ta đột nhiên “ấy” một tiếng, tựa như mới nhớ ra, quay đầu hỏi tỳ nữ: "Quận chúa đâu? Tại sao vẫn chưa tới?"
Lúc này có một phu nhân cũng hồi thần lại: "Đúng vậy, Quận chúa nói là đi rửa mặt thay y phục, tại sao lâu như vậy còn chưa trở về, chẳng lẽ là lạc đường rồi?"
"Quả thật là có khả năng này." Trưởng Công chúa Lệ Dương lập tức nói: "Từ nhỏ Mẫn nhi đã lớn lên ở Nam Lăng, số lần tới hoàng cung có thể đếm trên đầu ngón tay, quả nửa là lạc đường rồi.”
Bà ta đã hoàn toàn quên mất, Quận chúa không biết đường, nhưng chẳng lẽ cung nhân bên ngoài lại không biết? Đừng nói là Quận chúa, cho dù là thần tử đã ở trong Kinh Thành một thời gian cũng chưa chắc đã quen thuộc hoàng cung, ai ra điện mà không cần một nội thị dẫn đường chứ?
Nhưng mấy phu nhân này lấy lòng Trưởng Công chúa Lệ Dương, bà ta nói như vậy cũng không có ai phản bác.
Trưởng Công chúa Lệ Dương dứt khoát đứng dậy: "Nếu như các vị phu nhân đều rảnh rỗi thì cùng ta đi tìm được không?"
Bà ta nói: "Lạc đường là chuyện nhỏ, chỉ sợ gây ra chuyện rắc rối gì khác. Trong cung không thể so với những nơi khác, nơi này rộng thế này chuyện gì cũng có thể xảy ra được."
Các vị phu nhân nghe bà ta nói như vậy cũng nghiêm mặt đứng lên: "Trưởng Công chúa nói đúng, hay là đi tìm một chút cho thỏa đáng."
Thế là, đoàn người đứng dậy, cũng không giấu giếm những người có mặt, tất cả đều biết Quận chúa Ngọc Mẫn chậm chạp mãi chưa trở lại, Trưởng Công chúa lo lắng cho nên đi tìm.
Hoàng hậu cười khinh miệt, nhưng không thể không phối hợp diễn kịch với bà ta, phái đại cung nữ bên cạnh đi cùng Trưởng Công chúa Lệ Dương.
Ra khỏi điện, Trưởng Công chúa Lệ Dương giống như đã biết trước phương hướng, bà ta đi đầu dẫn dắt mọi người.
Đi được nửa đường, có một tiểu cung nữ hoảng loạn chạy tới: "Trưởng Công chúa không xong rồi! Xảy ra chuyện rồi!"
Trưởng Công chúa Lệ Dương trên mặt cố làm ra vẻ lo lắng: "Xảy ra chuyện gì? Mau nói sự thật."
Cung nữ kia nói: "Chúng nô tỳ hầu hạ Quận chúa rửa mặt xong thì đi lấy y phục. Nào có ngờ đợi nô tỳ lấy y phục trở lại, lại thấy cửa phòng đóng chặt, mà... Mà Dung Thế tử của Duệ Vương phủ ở bên trong."
Các phu nhân nghe xong thì kinh hãi, Duệ Vương phủ Dung Thế tử và Quận chúa Ngọc Mẫn ở chung một phòng?
Trưởng Công chúa Lệ Dương lại ung dung hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng!"
Cung nhân nói: "Phải nói cũng là nói cung nhân dẫn đường hồ đồ, vốn là phải dẫn Dung Thế tử đi tới phòng ở phía Đông, nhưng lại dẫn người tới nhầm phòng phía Tây. Lúc đó Quận chúa uống mấy ly rượu, nằm ở trên giường nghỉ một chút căn bản không chú ý, nhưng không ngờ....."
"Tóm lại, bởi vì bên trong phòng là Dung Thế tử, cho nên chúng nô tỳ không dám lỗ mãng, xin Trưởng Công chúa mau đi qua xem xem."
Dung Thế tử say rượu, Quận chúa Ngọc Mẫn cũng có chút men say... Chuyện này nghe thế nào cũng thấy không đơn giản.
Các phu nhân sắc mặt kỳ lạ, do dự xem có nên đi theo Trưởng Công chúa Lệ Dương nữa không. Dù sao thì nếu như thật sự nhìn thấy cảnh tượng không tốt nào đó, đến lúc đó cũng sẽ dây dưa không rõ ràng nữa rồi.
Mà Trưởng Công chúa Lệ Dương cũng rất là hưng phấn, không cho chống lại nói: "Đi thôi, các vị phu nhân đi theo ta xem xem."
Bước chân của bà ta tăng nhanh, lập tức đi tới phòng ngủ phía Tây.
Đợi đến lúc đoàn người tới sân viện, quả thật đã thấy phòng cửa đóng kín, mà bên trong truyền tới giọng thở dốc của nữ tử.
Nhìn như vậy, bên trong xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết.
Trưởng Công chúa Lệ Dương giống như là cực kỳ khiếp sợ: "Đây, đây, cái này.... Dung Thế tử làm cái gì ở bên trong? Làm ra chuyện thế này, Mẫn nhi của ta làm sao có thể gặp người khác được nữa?"
Có vị phu nhân mở miệng: "Trưởng Công chúa đừng vội, có lẽ không nhất định là..."
Nhưng còn chưa dứt lời đã bị phu nhân bên cạnh huých tay, đợi đến lúc hiểu ra thì vội vàng ngậm miệng lại.
Các nàng đều là chủ mẫu đương thời của các phủ, trong nhà có thủ đoạn xấu xa gì chưa từng thấy? Màn kịch tối nay chắc chắn là cố ý, nhìn Trưởng Công chúa Lệ Dương trên mặt chỉ có kinh ngạc không có lo lắng, còn có cái gì không hiểu nữa.
Trưởng Công chúa Lệ Dương nhìn cũng không nhìn thấy người bên trong đã trực tiếp nhận định là Dung Thế tử, xem ra nàng ta đã biết bên trong là người nào từ đầu rồi.
May mà Tần phu nhân nhắc nhở nàng, nếu không nàng ta sẽ lại phá hỏng chuyện tốt mất. Hiện tại bọn họ bị Trưởng Công chúa Lệ Dương lợi dụng, nhưng không có đường tiến lùi, không thể làm gì khác hơn là diễn kịch với bà ta.
Trưởng Công chúa Lệ Dương giả vờ đau lòng một lát sau đó dặn do nói: "Mau đi mời Hoàng hậu và Duệ Vương phi tới, chuyện trọng đại như thế này, ta sợ không tự quyết định được."
Tiệc rượu bên này, đại cung nữ của Hoàng hậu vội vàng tới bẩm báo, nàng ta thủ thỉ hai câu sắc mặt của Hoàng Hậu đại biến.
Mấy phu nhân đang nói chuyện với bà, lập tức dừng lại.
Có lẽ là ý thức được chuyện nghiêm trọng, những người khác cũng rối rít dừng lại.
Hoàng hậu nhìn về phía Duệ Vương phi, trầm trọng nói: "Vương phi, có chuyện e là phải mời người qua đó."
Trong lòng Vương phi có dự cảm không ổn: "Chuyện gì?"
"Đi là biết."
Động tĩnh bên trong phòng vẫn đang tiếp tục, mấy vị phu nhân nghe thấy âm thanh kia thì đều mặt đỏ tía tai.
Đợi một lát, có một phu nhân nhỏ giọng đối với người còn lại nói: "Chuyện gì xảy ra? Nếu nói là Dung Thế tử cũng ở bên trong, nhưng tại sao chỉ nghe thấy giọng của Quận chúa?"
Tiếng rên rỉ truyền tới toàn là của nữ tử, mà nam tử lại không nghe được chút nào
Người còn lại nói: "Có lẽ Dung Thế tử kiềm chế được phương diện này?"
Phu nhân kia gật đầu, cũng đúng, Dung Thế tử là người cô đơn, chắc hẳn làm loại chuyện này cũng rất lạnh lùng.
Không bao lâu sau, Hoàng hậu và Duệ Vương phi chạy đến, tới chung còn có cả Thích Uyển Nguyệt.
Thích Uyển Nguyệt mơ hồ nghe được tin tức, bà ấy là không tin người thông minh như Dung Từ lại có thể rơi vào cạm bẫy này.
Cung nhân dẫn sai đường?
Say rượu vô tình xông vào phòng ngủ của Quận chúa?
Lời này còn có thể bịa vô lý hơn nữa không?
Trưởng Công chúa Lệ Dương nhìn thấy các nàng tới, làm ra dáng vẻ có khổ mà không nói ra được: "Tẩu tẩu, Duệ Vương phi, các ngươi tới thật đúng lúc. Cung nhân nói bên trong là... Là Dung Thế tử, nhưng Mẫn nhi của ta cũng ở đây. Ở đây xảy ra chuyện như vậy ta đã mất hết hồn vía rồi, xin tẩu tẩu làm chủ cho ta."
Làm chủ cái gì? Đơn giản chỉ là muốn mời Hoàng hậu và Duệ Vương phi tới làm chứng thôi.
Hiển nhiên Duệ Vương phi cũng không tin nhi tử mình sẽ tùy tiện bị hãm hại, bà ấy lắng nghe động tĩnh ở bên trong một lát. Hỏi: "Trưởng Công chúa Lệ Dương luôn miệng nói nhi tử ta ở bên trong, vậy xin hỏi người nào nhìn thấy?"
"Cái này... Dĩ nhiên là các cung nhân nhìn thấy, ta tìm được nửa đường thì các cung nhân vội vàng chạy tới bẩm báo còn có thể là giả à?"
"Vậy cung nhân bẩm báo kia đâu?"
Trưởng Công chúa Lệ Dương quay đầu, kinh ngạc hỏi: "Cung nhân kia đi đâu rồi? Có lẽ là tối nay có nhiều chuyện, nàng ta đi làm việc rồi."
"Chẳng lẽ Duệ Vương phi cảm thấy ta mang danh dự của Mẫn nhi ra làm trò đùa?" Bà ta thấy Duệ Vương phi bình tĩnh, trong lòng tức giận: "Bên trong là nữ nhi của ta, nữ nhi của ta mất đi sự trong sáng, chẳng lẽ người chịu thiệt không phải là phủ Công chúa ta hay sao?"
Duệ Vương phi cười nhạt.
Lúc này, Thích Uyển Nguyệt nói: "Trưởng Công chúa, ngươi nói Dung Thế tử ở bên trong, vừa nãy ngươi vào trong xem rồi?"
"Ta vào xem thế nào được? Nam nam nữ nữ ở bên trong, nếu như mở cửa bị người ta nhìn thấy, danh tiếng của Mẫn nhi của ta còn cần nữa hay không?"
Thích Uyển Nguyệt nói: “Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ cũng mới chỉ có hai khắc thôi chứ? Trong hai khắc này ngươi không phái người vào ngăn cản, chẳng lẽ là muốn đợi bọn họ gạo nấu thành cơm à, để cho Hoàng hậu nương nương tới đây chủ trì hôn sự?”
Bà ấy nói một câu không nể mặt chút nào, trực tiếp vạch trần tâm tư của Trưởng Công chúa Lệ Dương.
Chẳng phải tâm tư của Trưởng Công chúa Lệ Dương chính là cái này sao? Chuyện kéo dài càng lâu, cục diện trong phòng càng tệ hại, cứ như vậy cho dù Dung Thế tử có một trăm cái miệng cũng khó mà cãi được.
Trưởng Công chúa Lệ Dương dứt khoát không che giấu nữa: "Nếu ta Mẫn nhi thật sự thất thân với Dung Thế tử, hiển nhiên là ta phải đòi một lời giải thích của Duệ Vương phủ rồi. Làm phụ mẫu không nhìn nổi nữ nhi bị khi dễ, điểm này, chắc hẳn Tống phu nhân hiểu chứ?"
"Trưởng Công chúa nói lời này khó tránh khỏi quá lộng quyền..."
"Được rồi." Lúc này, Hoàng hậu mở miệng: "Các ngươi đừng có ai nói chuyện nữa, rốt cuộc bên trong có phải Dung Thế tử hay không vẫn cần phải xác nhận. Nếu thật sự là Dung Thế tử, bổn cung sẽ tự đòi lại cho Quận chúa một cái công đạo, nếu không phải, cũng dễ làm mọi người yên tâm."
Bà ấy nhìn Trưởng Công chúa Lệ Dương quyết tâm phải đạt được mục đích thì khinh bỉ trong lòng.
Sau đó dặn dò đại cung nữ ở bên cạnh: "Ngươi vào xem một chút, những người khác tránh đi."
"Vâng." Cung nữ kia đẩy một khe nhỏ trên cửa ra đi vào.
Bên trong, âm thanh của Quận chúa Ngọc Mẫn phát ra càng rõ ràng hơn, nghe đến mức Duệ Vương phi kinh hãi, cũng nghe đến mức Thích Uyển Nguyệt rơi vào đáy cốc.
Mọi người nín thở tập trung đợi kết quả, chỉ có Trưởng Công chúa Lệ Dương là ung dung bình tĩnh.
Một lát sau, cung nữ kia vội vàng đi ra.
"Thế nào rồi? Bên trong có phải là Dung Thế tử và Quận chúa Ngọc Mẫn không?" Hoàng hậu hỏi.
Cung nữ sắc mặt kỳ lạ liếc nhìn Trưởng Công chúa Lệ Dương, sau đó nói: "Bên trong đúng là Quận chúa Ngọc Mẫn..."
Trưởng Công chúa Lệ Dương nở một nụ cười, nhưng ngay sau đó lại nghe được một câu, nụ cười cũng cứng đờ.
Cung nữ nói: "Nhưng bên trong cũng chỉ có một mình Quận chúa Ngọc Mẫn, không nhìn thấy Dung Thế tử."
Dứt lời, mọi người đều không hiểu.
Có vị phu nhân hỏi: "Nếu chỉ có một mình Quận chúa Ngọc Mẫn, vậy thì tại sao lại phát ra âm thanh đó?"
Những người khác cũng khó hiểu giống như vật, nếu Dung Thế tử không ở bên trong, vậy âm thanh dục tiên dục tử kia của Quận chúa Ngọc Mẫn là phát ra từ đâu?
Mà lúc này, Trưởng Công chúa Lệ Dương cứng đờ, không thể tin nổi hỏi: "Ngươi không nhìn lầm?"
"Quả thật không nhìn lầm." Cung nữ đạo.
"Vậy..." Trưởng Công chúa Lệ Dương cũng nghi ngờ: " Mẫn nhi đang làm gì?"
Cung nữ xấu hổ: "Chuyện này, nô tỳ khó mà mở miệng, xin Trưởng Công chúa tự mình vào xem một chút đi."
Nàng ta vừa dứt lời, Trưởng Công chúa Lệ Dương đã bước nhanh tới, đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy Quận chúa Ngọc Mẫn đang ôm cột giường giãy giụa.
Sắc mặt nàng ta khó kìm nén, trên mặt lại là dáng vẻ hưởng thụ, còn không ngừng xé y phục của chính mình, lộ ra một mảng ngực lớn.
Trong miệng còn lẩm bẩm gọi: "Dung biểu ca... Dung biểu ca..."
Hoàng hậu cùng các phu nhân khác theo sau thấy vậy thì đều ngượng ngùng nhìn nhau, sau đó thì tự rời đi.
Trưởng Công chúa Lệ Dương bị hình ảnh này dọa sợ, một lúc lâu mới hoàn hồn lại, nghiêm nghị dặn dò: "Còn ngây ra làm cái gì? Mau đi ngăn Quận chúa lại."
"Vâng."
Cung nhân và ma ma chen chúc lên nhưng lại không dám nài ép lôi kéo. Mà Quận chúa Ngọc Mẫn lại tự cho là người mình ôm là Dung Từ, sống chết không chịu buông tay.
Bất đắc dĩ, Trưởng Công chúa Lệ Dương để cho một tên nội thị kéo ra.
Nào có ngờ, kéo thì kéo được rồi, nhưng Quận chúa ngược lại lại ôm lấy tên nội thị kia khóc lóc kêu ca, thậm chí còn muốn hôn lên.
Điều này dọa cho các cung nhân và bà mụ không quản được những thứ khác nữa, vội vàng ấn giữ Quận chúa Ngọc Mẫn lại.
Trưởng Công chúa Lệ Dương tìm kiếm xung quanh phòng: "Dung Thế tử đâu? Tại sao Dung Thế tử lại không có ở đây?"
Nghe được lời này của bà ta, Duệ Vương phi cũng tức đến bật cười.
Lập tức không thèm khách sáo nữa: "Trưởng Công chúa, chẳng lẽ nhi tử ta không có ở đây, ngươi rất thất vọng?"
Trưởng Công chúa Lệ Dương cả kinh, vội vàng thu lại biểu cảm trên mặt.
Bà ta lộp bộp nhớ lại, không biết tối nay rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở chỗ nào, rõ ràng mỗi một bước đều đã lên kế hoạch cẩn thận rồi. Có Hoàng thượng và Hoàng hậu hỗ trợ, hộ vệ trong cung cũng lui ra xa, tại sao lại....
Thích Uyển Nguyệt cười trên nỗi đau của người khác, mở miệng nói: "Lệ Dương, bây giờ không phải lúc tìm Dung Thế tử đâu? Quận chúa Ngọc Mẫn biến thành dáng vẻ kia, chẳng lẽ người làm mẹ như ngươi lại không quan tâm một chút nào à?"
Một câu nói đã xé nát bộ mặt của bà ta.
Vào giờ phút này, mấy vị phu nhân còn có cái gì mà không hiểu chứ? Đây rõ ràng chính là Trưởng Công chúa Lệ Dương liên hiệp với Quận chúa Ngọc Mẫn bày ra cục diện này.
Mặc dù trước đây đã đoán được là như vậy, nhưng lúc này thấy Trưởng Công chúa Lệ Dương không cần mặt mũi như vậy, hơn nữa dáng vẻ lẳng lơ này của Quận chúa Ngọc Mẫn, thật sự là khiến người ta chán ghét từ tận đáy lòng.
Hai mẫu tử này, thật sự là không biết xấu hổ.
Sau khi Trưởng Công chúa thất vọng và kinh ngạc xong thì cũng thu lại cảm xúc rất nhanh.
Lúc này bà ta tức giận nhìn phía Hoàng hậu: "Tẩu tẩu, trong cung thuộc quyền cai quản của người, hôm nay lại xảy ra loại chuyện này, tẩu tẩu nói thế nào?"
Hoàng hậu nhìn một màn trò cười này, trong lòng vô cùng hả hê.
Bà không nhanh không chậm nói: "Tất nhiên là phải điều tra kỹ một phen, vì sao Quận chúa Ngọc Mẫn lại biến thành như vậy, vì sao cung nhân lại dẫn sai đường, lại vì sao có người báo cáo sai tin tức nói Dung Thế tử ở bên trong phòng, những thứ này đều phải tra rõ chân tướng."
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Trưởng Công chúa Lệ Dương đã thay đổi.
Chuyện tối nay là một tay bà ta sắp đặt, tất nhiên sẽ không chịu nổi sự điều tra. Mới vừa rồi bà ta nổi giận với Hoàng hậu cũng chỉ là tức giận cung nhân mà bà sắp xếp không làm được việc, khiến cho mình và nữ nhi thất thố lớn như vậy.
Thái độ của bà ta hòa hoãn xuống một chút: "Tẩu tẩu đừng giận, Mẫn nhi gặp phải loại chuyện này, trong lòng ta khó chịu mới thất thố. Tất nhiên phải điều tra mọi chuyện, tẩu tẩu xưa nay làm việc thỏa đáng, chắc hẳn sẽ có thể cho mọi người một câu trả lời hài lòng."
Sự ám chỉ trong lời nói này rất nặng, nhưng bà ta lại quên mất, hiện trường vẫn còn Duệ Vương phi ở đây.
Duệ Vương phi nói: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nghe nói mấy ngày gần đây sức khỏe của nương nương không tốt lắm. Hay là thế này đi, người giao chuyện cung nhân tối nay cho thần thiếp đi, chuyện này để thần thiếp làm thay có được không?"
Bà ấy nhìn Trưởng Công chúa Lệ Dương, trong mắt lộ ra hận ý: "Chuyện này, ta nhất định sẽ tra thật rõ ràng, trả lại cho Quận chúa Ngọc Mẫn một cái công đạo."
Duệ Vương phi cường thế, nếu như bà ấy cứng rắn muốn chen vào, cho dù là Hoàng hậu cũng không từ chối được.
Hoàng hậu cố làm ra vẻ khó xử, gật đầu nói: “Như vậy thì phải đa tạ Duệ Vương phi rồi.”
Trưởng Công chúa Lệ Dương nghe xong, chân khuỵu xuống, giả vờ ngất đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");