Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 70




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Tuệ xuất thân từ Đại phòng của Đông Bình Hầu phủ, mẫu thân chính là phu nhân Đông Bình Hầu. Theo lý thì vốn nên là chủ mẫu đương gia danh giá, nhưng sau khi bà ấy sinh ra Tô Tuệ thì sức khỏe kém đi, vẫn luôn không thể sinh được nam nhi, Đông Bình Hầu lo nghĩ tới con nối dõi, lại cưới thêm một bình thê.

Bình thê kia đã sinh được hai tử một nữ cho Đông Bình Hầu, trưởng tử được phong làm Thế tử, lại rất được Đông Bình Hầu coi trọng và sủng ái. Dưới tình huống như vậy, mẫu thân của Tô Tuệ làm sao có thể cân bằng trong lòng được? Vì để không bị so sánh với người khác, cho nên chỉ có thể tốn chút thời gian bên cạnh nữ nhi, từ nhỏ đã dạy nữ nhi phải mạnh mẽ hơn người khác, bất kể là đọc sách hay là làm việc, tất cả đều phải tranh hạng nhất.

Nhiều năm trôi qua, tâm lý của Hầu phu nhân cũng trở nên vặn vẹo, đến cả việc đối đãi với nữ nhi cũng như vậy. Theo như bà ta, nữ nhi chỉ là công cụ để bà ta tranh sĩ diện, giờ đây lại để nữ nhi định thân với công tử Lương gia, trở thành thân gia của Hiền phi, điều này đã khiến nàng ấy trở nên nổi bật.

Chút chuyện này của Đại phòng Đông Bình Hầu phủ không phải bí mật gì, sau đó A Lê từng nghe Thích Uyển Nguyệt nói một lần. Nàng rất đau lòng, Tô Tuệ tuy không có gì tốt, nhưng bản lĩnh tài học của nàng ấy đều là thật, bây giờ lại rơi vào tình cảnh này.

Nhưng lúc này nàng không còn sức đâu để nghĩ tới chuyện của Tô Tuệ nữa, trước mắt cung yến đã bắt đầu, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đã vào điện.

Nàng quỳ xuống hành lễ cùng với mọi người, đợi Hoàng thượng tuyên bình thân mới ngồi dậy

Nàng vừa đứng lên đã nhìn thấy Dung Từ ở phía đối diện.

Cả nhà Duệ Vương phủ cũng đi theo Hoàng thượng và Hoàng hậu tiến vào điện, lúc này đang ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái.

A Lê nghịch ngợm chớp mắt với hắn, coi như là chào hỏi.

Đối diện, gương mặt của Dung Từ trước sau như một không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, nhưng có người đã lanh mắt phát hiện ra, khóe môi của chàng hơi nhếch lên khó có thể nhận ra được.

Người lanh mắt này chính là Quận chúa Ngọc Mẫn.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng ta thật sự không dám tin Dung Từ còn có một mặt dịu dàng như vậy. Vừa rồi Tống Cẩn Ninh chớp mắt với hắn, trông gương mặt hắn như lạnh lùng, nhưng đôi mắt kia không lừa được người khác.

Sự dịu dàng trong nháy mắt đó giống như núi tuyết tan chảy, trăm hoa đua nở, kinh diễm đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Từ lúc Dung Từ tiến vào, ánh mắt của nàng ta đã chú ý tới Dung Từ. Vừa ghen tị sự tương tác quen thuộc của chàng và Tống Cẩn Ninh, lại vừa vui thầm vì chuyện sắp xảy ra tối nay.

Trước khi vào cung, mẫu thân của nàng ta đã nói kế hoạch với nàng ta, chỉ cần chuyện thành, chắc chắn nàng ta có thể gả cho Dung Từ.

Người có phong thái trác tuyệt như vậy, sau này chính là phu quân của nàng ta. Vậy có phải là, hắn cũng sẽ dịu dàng như vậy với nàng ta không?

Chắc hẳn là có đi? Nàng ta xinh đẹp, thân phận cao quý như vậy, nếu như không có Tống Cẩn Ninh, chắc chắn Dung Từ cũng sẽ thích nàng ta.

Hơn nữa... Nghĩ tới lát nữa sẽ làm loại chuyện kia với Dung Thế tử, nàng ta đã không kìm nổi mà tim đập như sấm.

Chuyện nam nữ nàng ta đã từng thấy từ lâu rồi, lúc ở Nam Lăng, mẫu thân từng nuôi mấy tên diện thủ*, trong lúc vô ý đã từng thấy diện thủ phục vụ mẫu thân.

*Diện thủ: trai lơ, đĩ đực

Lúc đó nàng ta còn nhỏ nên không biết bọn họ đang làm gì, sau này lớn lên dần dần nhớ lại, lại càng phát hiện ra cảnh tượng kia khiến người ta thấy ngượng.

Mà tối nay, nàng ta sẽ cùng với Dung Thế tử.....

Quận chúa Ngọc Mẫn càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng mong đợi, đến cuối cùng, cuối cùng gò má đỏ ửng.

Trưởng Công chúa Lệ Dương ở bên cạnh thấy vậy thì cũng cười nói: “Dung Thế tử tới con ngại cái gì? Hôm nay phải sốc lại tinh thần, không được làm hỏng chuyện.”

"Vâng." Quận chúa Ngọc Mẫn ngượng ngùng đáp lại.

Minh Huệ Đế nói mấy lời xã giao với các quần thần xong, ca múa tấu nhạc cũng bắt đầu, mọi người vừa thưởng thức ca hát nhảy múa vừa uống rượu.

Một lát sau, ca vũ kết thúc, Hoàng hậu nương nương mở miệng nói: "Hoàng thượng, đã nhiều năm rồi trong cung không náo nhiệt như vậy. Thần thiếp nhớ tết Nguyên Tiêu năm ngoái là thần thiếp ăn bánh trôi cùng với Hoàng thượng. Hôm nay hiếm khi tất cả các quần thần ở đây, không bằng bây giờ đem bánh trôi lên, mọi người cùng ăn với Hoàng thương, cũng để cho các quần thần được thuận lợi đoàn viên."

Trưởng Công chúa Lệ Dương đứng dậy, nói phụ họa: "Chủ ý này của nương nương rất hay, Lệ Dương ở Nam Lăng nhiều năm, đã lâu chưa được ăn bánh trôi trong cung rồi, cũng không biết có còn là mùi vị đó không nữa."

Hoàng hậu nói: "Nguyên liệu cũng không kém chút nào, có điều tối nay trời lạnh cho nên bổn cung bèn thêm đậu đỏ vào, ăn vào sẽ có chút mùi hương của đậu đỏ."

"Ai da." Trưởng Công chúa Lệ Dương nói: "Vẫn là nương nương suy nghĩ chu đáo thỏa đáng, vậy thì càng phải nếm thử rồi.”

Bà ta mong đợi nhìn Minh Huệ Đế.

Minh Huệ Đế liếc nhìn Duệ Vương ngồi ở hàng đầu bên trái, cố ý hỏi: “Ý của hoàng huynh thế nào?”

Duệ Vương đứng dậy: "Hoàng hậu nương nương có lòng như vậy, thần cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”

Minh Huệ Đế nở nụ cười: “Nếu đã như vậy thì bê bánh trôi lên, phát cho mỗi người một bát.”

"Vâng."

Rất nhanh, các cung nhân bê bánh trôi lên, sau đó đặt trước mặt mỗi người một chén theo tứ tự. Lúc này đến Dung Từ, cung nhân kia nhìn tới chỗ Trưởng Công chúa Lệ Dương, nhận được ám thị trong mắt của bà ta xong thì lập tức đưa một bát nhiều nhất qua.

Dung Anh ở bên cạnh nhìn thấy hỏi một câu: “Thật kỳ lạ, chẳng lẽ số lượng bánh trôi không giống nhau? Tại sao trong bát của ca ca ta lại nhiều hơn của người khác một viên thế?”

Bánh trôi được làm to như ngón tay cái, mỗi một bát có sáu viên, vừa nhìn đã có thể nhìn rõ, nhưng trong bát của Dung Từ lại nhiều hơn một viên.

Dung Từ ngước mắt lên liếc nhìn cung nhân.

Rõ ràng ánh mắt này rất bình tĩnh nhưng lại dọa cho cung nhân nhũn cả chân, vội vàng giải thích: “Có lẽ là cung nhân nào đó không cẩn thận múc nhiều rồi, nô tài cũng khó xử, bát này đưa cho ai cũng không được, vẫn là đưa cho Dung Thế tử là thỏa đáng nhất.”

Lời này nói cũng rất có lý, chỗ ngồi bên này trừ Duệ Vương và Dung Thế tử thân phận tôn quý ra, những người khác đều không sánh bằng. Nhưng vừa nãy Duệ Vương đã có một bát rồi, bát này cũng chỉ đành đưa cho Dung Từ được thôi.

Dung Từ mở miệng: "Để xuống đi."

"Vâng." Cung nhân như được đại xá vội vàng bê khay trống rời đi.

Bên này, Trưởng Công chúa Lệ Dương và Quận chúa Ngọc Mẫn vẫn luôn chú ý tới động tác của Dung Từ đều thở phào một hơi.

Mọi người nhận được bánh trôi xong đều ăn rất nhiệt tình, có người còn khen ngợi: “Bánh trôi này làm rất ngon, mềm dẻo, thơm ngọt, vào trong miệng liền tan ra, ăn rất ngon.”

“Quả thực, tối nay trở về chỉ sợ là phải xin công thức của nương nương rồi.”

Hoàng hậu nghe xong thì cười nhạt, bà lặng lẽ nhìn Dung Từ ở bên kia.

Mà Dung Từ lúc này không hề động thìa, mà hắn đang nhìn phía đối diện.

A Lê thích ăn đồ ngọt, nghe thấy Hoàng hậu nói đã thêm đậu đỏ vào thì có chút mới lạ.

Nàng nếm thử một viên, vừa nhau vừa híp mắt hưởng thụ. Nhưng vừa quay đầu đã nhìn thấy Dung Từ đang nhìn nàng.

Sắc mặt của hắn lạnh nhạt nhưng đôi mắt chứa đầy sự cưng chiều.

Sự cưng chiều trong ánh mắt này không giống lúc nhỏ, ánh mắt này còn mang theo chút ái muội nữa.

A Lê đỏ mặt, nhớ tới lần trước hôn chàng một lúc lâu ở Trường Thiên các, suýt chút nữa thì không đi nổi thì cảm thấy mất mặt.

Nàng âm thầm trừng mắt nhìn Dung Từ, tiếp tục vùi đầu vào ăn bánh trôi.

Dung Từ không kìm được mà mỉm cười.

Lúc này, Dung Anh cũng nếm thử một miếng nói: “Quả thực là rất ngon, ca ca huynh không nếm thử sao?”

Trưởng Công chúa Lệ Dương vẫn luôn ở bên cạnh quan sát cũng hỏi: “Dung Thế tử, bánh trôi là do Hoàng hậu nương nương sai người đặc chế, không nếm thử sao?”

Bà ta vừa mở miệng nói như vậy, những người khác ở xung quanh cũng dừng lại.

Duệ Vương phi là biết con trai không thích ăn ngọt, không muốn hắn khó xử liền giảng hòa nói: "Mấy ngày gần đây sức khỏe của nó không được tốt, lúc trước làm theo lời dặn của thái y không thể ăn đồ quá ngọt, chắc hẳn là chú ý tới điều này."

Trưởng Công chúa Lệ Dương nói: "Thì ra là như vậy, có điều hôm nay là cung yến Nguyên Tiêu, mọi người đều cùng nhau đón tết với Hoàng Thượng, nếu chỉ có một mình Dung Thế tử không ăn..."

Bà ta còn chưa nói hết, mọi người cũng đã hiểu được ý tứ trong đó.

Mặc dù Thiên gia và Duệ Vương phủ có mâu thuẫn, nhưng đó là chuyện riêng, nếu như Dung Thế tử không nể mặt Hoàng thượng trước mặt mọi người, chỉ e là ngày mai trên triều đường sẽ có người tố cáo hắn bất kính với quân chủ.

Ánh mắt của Dung Từ rơi vào trong bát, y suy nghĩ một lát rồi nói: "Cô mẫu nói đúng, tết Nguyên Tiêu hôm nay tất nhiên phải đoàn tụ với Hoàng thượng, chỉ có điều vừa nãy bánh trôi vẫn còn hơi nóng, chắc hẳn bây giờ có thể ăn rồi."

Hắn từ từ cầm thìa lên, xúc một viên bỏ vào trong miệng ngay trước mặt mọi người

Ăn chậm rãi, cử chỉ và thần thái đều vui tai vui mắt.

Có người cười nói: "Đều nói Dung Thế tử dáng vẻ phi phàm, hóa ra là chú ý tới bánh trôi nóng quá ăn vào sẽ thiếu lễ độ, không nuốt chửng như chúng ta, chỉ nghĩ tới ăn ngon."

Dứt lời, mọi người đều cười lên.

Trưởng Công chúa Lệ Dương chính mắt nhìn hắn ăn chè sôi nước, trong lòng thầm thở phào.

Sau khi ăn xong bánh trôi, tiếp theo chính là lúc các quần thần kính rượu nhau. Trong bữa tiệc Dung Từ cũng uống mấy ly.

Nhưng không biết tại sao, chỉ có vài ly rượu vào bụng mà hắn lại cảm thấy đầu óc choáng váng.

Người ngoài phát hiện hắn cau mày lại thì hỏi trêu: “Dung Thế tử thế này là say rồi sao?”

"Tửu lượng không tốt, khiến Dương đại nhân chê cười rồi." Hắn nói.

Minh Huệ Đế ngồi bên trên nhìn thấy vậy, hiểu rõ từ trong đáy lòng,  ông ta nói: "Xem ra Dung Thế tử say rồi, người đâu, đỡ Thế tử xuống nghỉ ngơi."

"Vâng." Lúc này, hai cung nhân lập tức đi lên.

Dung Từ cũng không từ chối, mặc cho cung nhân đỡ, lảo đảo rời đi.

Quận chúa Ngọc Mẫn thấy Dung Từ rời đi, trái tim cũng đập thình thịch.

"Nương." Nàng ta vội hỏi Trưởng Công chúa Lệ Dương: "Có phải bây giờ nữ nhi..."

"Con gấp cái gì?" Trưởng Công chúa Lệ Dương thấp giọng nói: "Bây giờ Dung Thế tử vừa mới đi, con đã lập tức rời khỏi sẽ dễ khiến người ta sinh nghi."

"Vậy phải đợi bao lâu?"

"Nửa khắc."

Nửa khắc sau, một tên cung nhân tiến lên rót thêm trà cho Quận chúa Ngọc Mẫn. Thé nhưng mới rót được một nửa bình trà trong tay lại đột nhiêu rơi xuống.

Chỉ nghe thấy tiếng hét “ui da” mọi người đã nhìn qua..

Bình trà rơi xuống bên cạnh Quận chúa Ngọc Mẫn, phần lớn nước trà đều đổ lên y phục hoa lệ của nàng ta.

Mọi người đều trố mắt nhìn nhau, tất cả đều đổ mồ hôi thay cho cung nhân vụng về cẩu thả này.

Dù sao thì Quận chúa Ngọc Mẫn tính tình ngang ngược, bị làm bẩn y phục vào ngày quan trọng như thế này, chắc hẳn là cung nhân này không chết thì cũng bị lột một lớp da.

Nào có ngờ, hôm nay Quận chúa Ngọc Mẫn lại đột nhiên dễ nói chuyện. Cung nhân kia quỳ xuống tạ lỗi: "Mẫu thân, có lẽ nàng ta cũng không cố ý, cứ tha mạng cho nàng ta một lần đi, nữ nhi muốn đi tắm thay y phục.."

Trưởng Công chúa Lệ Dương gật đầu, sau đó nói với cung nhân kia: “Thôi, hôm nay là ngày vui, hơn nữa Quận chúa còn nói giúp ngươi, ta cũng không truy cứu nữa, lui xuống đi.”

Cung nhân kia vội vàng cảm ơn cáo lui.

Quận chúa Ngọc Mẫn cũng cúi người chào, rời khỏi đại điện.

Sau khi ra khỏi đại điện, nàng ta đi theo sự chỉ dẫn của cung nhân, lặng lẽ đi tới phòng của Dung Từ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.