Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 42




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phủ Trấn Quốc Đại tướng quân.

Lúc này, một đám hình nộm bằng gỗ cao bằng người thật đang đứng thẳng tắp trên diễn võ trường, trên người chúng mặc khôi giáp, đứng thành hàng như những binh sĩ có khí thế uy nghiêm.

Một thiếu niên áo lam đang ngồi trên lưng ngựa, tay nắm trường thương, lưỡi thương sắc bén hất một cái, không cần cố sức chút nào đã hất tung được hình nộm lên, sau đó cắt thành hai đoạn giữa không trung.

Tốc độ của thiếu niên cực nhanh, trong khi ngựa lao vun vút, hắn ta hành động rất lưu loát, nơi hắn ta đi qua đều để lại một đống hỗn độn trên mặt đất. Số dây thép dùng để buộc chặt đám hình nộm gỗ kia cũng bị chém sạch.

Đây là biện pháp thường dùng của Hạ gia để luyện binh, Hạ Gia quân nào cũng từng luyện qua, chỉ là chưa bao giờ trông thấy thương pháp sắc bén như vậy mà thôi.

Hạ Bách Châu đứng đằng xa nhìn tiểu nhi tử của mình, không thể không dâng lên lòng tự hào và niềm vui trong ánh mắt.

Nghiêm túc mà nói, nam tử Hạ gia ông ta đều là mầm mống tốt trên chiến trường, đặc biệt là con trai út của ông ta.

Chỉ tiếc...

Rất nhanh, ông ta đã giấu đi tự hào trong ánh mắt, sa sầm mặt hét lớn một tiếng: "Mẫu thân con đang tìm con khắp nơi, con lại ở đây vung đao múa kiếm, còn ra thể thống gì nữa!"

Hạ Ngọc Khanh dừng lại, ánh mắt lười biếng liếc nhìn phụ thân, ném trường thương sang cho hộ vệ.

"Cha có chuyện gì sao?"

"Con còn hỏi chuyện gì?" Hạ Bách Châu đến gần: "Thư viện Tĩnh Hương là con tự chọn, nhưng vừa đi không lâu, học được dăm ba bữa đã trốn học rồi, thế là thế nào?"

"Bảo con đến Quốc Tử Giám học, con không đi, con lại chọn thư viện xa xôi đó. Nếu do con tự mình chọn, vậy thì phải học hành chăm chỉ, tranh thủ thi đỗ kì thi sang năm. Bây giờ suốt ngày con ăn không ngồi rồi ở nhà, có ra cái gì không?"

"Sao con lại ăn không ngồi rồi." Hạ Ngọc Khanh nói: "Không phải con đang luyện thương pháp sao?"

"Ai cho con luyện mấy thứ này? Đọc sách mới là con đường đúng đắn của con."

"Con đã nói con không muốn theo văn, con muốn ra chiến trường rồi, vì sao cha cứ khăng khăng không chịu?"

"Con không có năng khiếu theo nghiệp này, ra chiến trường chỉ có đường chịu chết!"

"Nhưng con cũng không phải mầm mống tốt cho con đường khoa cử, nếu cha bắt buộc con phải làm quan văn, vậy thì lén lút kiếm bừa cho con một chức quan nhàn tản nào đó để con nhập sĩ là được."

"Con..." Hạ Bách Châu trợn mắt nhìn chằm chằm vào đứa con phản nghịch này.

"Cha. " Hạ Ngọc Khanh thu lại dáng vẻ tản mạn, đột nhiên mở miệng nói: "Cha cho rằng cứ nhượng bộ như vậy, Hoàng thượng sẽ buông tha cho Hạ gia chúng ta sao?"

Sắc mặt Hạ Bách Châu thay đổi: "Ai nói cho con những lời này?"

Hạ Ngọc Khanh cợt nhả xùy một tiếng: "Con đâu phải kẻ ngốc, chuyện rõ ràng như vậy còn cần người khác nói cho sao?"

"Hạ gia chúng ta đã đánh trận hai mươi năm, đánh cho tiểu quốc phía Bắc ngoan ngoãn nghe lời, ít nhất hai mươi năm trong tương lai Hoàng đế không cần dùng đến Hạ gia chúng ta, cho nên lúc này không phải lúc nên qua cầu rút ván rồi sao?"

Đồng tử trong mắt Hạ Bách Châu rung động.

Hóa ra nhi tử của ông ta đều hiểu.

"Huống chi..." Hạ Ngọc Khanh nói tiếp: "Trong tay cha có mười vạn Hạ Gia quân, ngày nào cha chưa từ bỏ binh quyền, ngày ấy thánh thượng không thể ngủ yên. Nhưng nếu cha buông tay, Hạ gia chúng ta vẫn xong đời như cũ. Dù sao tiến cũng chết, lui cũng chết, con có theo văn hay không cũng quan trọng gì đâu."

"Nói năng bậy bạ!" Hạ Bách Châu răn dạy: "Đây không phải chuyện con nên quan tâm, con chỉ cần chăm chỉ học hành là được."

Hạ Ngọc Khanh buồn bực không chịu nổi. Từ nhỏ cha nương hắn ta đã chỉ muốn hăn ta đọc sách rồi, còn chuyện hắn ta muốn làm nhất lại không ai cho phép.

"Hạ Bách Châu!" Hắn ta gọi thẳng tên cha mình: "Cha còn định lừa mình dối người tới khi nào?"

"Hạ gia theo văn cũng sẽ không có đường ra, ngày nào Hạ gia quân còn đó, ngày ấy Hạ gia sẽ không thể sống bình yên. Thay vì như vậy, ngược lại chi bằng chọn minh chủ khác."

Hắn ta vừa dứt lời, Hạ Bách Châu đã lập tức nổi giận. Ông ta cướp lấy trường thương trong tay thị vệ, rất nhanh đã quật Hạ Ngọc Khanh ngã ra đất.

Mũi thương sắc bén dọa người chỉ thẳng vào Hạ Ngọc Khanh: "Thằng khốn này! Con muốn mất đầu à?"

Dáng vẻ cợt nhả trên mặt Hạ Ngọc Khanh biến mất, thay vào đó hắn ta dùng ánh mắt lạnh như băng còn quật cường nghênh tiếp.

Phụ tử giằng co một lát, đột nhiên Hạ Bách Châu ném trường thương đi, rồi xoay người.

Nhấc chân đi hai bước, ông ta mệt mỏi nói: "Nếu con không muốn đọc sách, vậy ít nhất cũng nên ngoan ngoãn đi xem mắt. Mẫu thân con đã tìm cho con mấy mối không tồi, mấy cô nương đó đều xuất thân danh môn, kết duyên cũng không bôi nhọ con."

"Phải rồi." Ông ta bổ sung: "Tứ cô nương của Tương Dương Hầu phủ không phải người tương xứng với con, chuyện không nên nghĩ con đừng nghĩ nữa."

...

Giấc ngủ thêm đó của Dung Từ với A Lê kéo dài đến giữa trưa.

Cũng không biết do Dung Từ đã tỉnh lại, hay vì có Dung Từ bên cạnh, mà giấc ngủ này A Lê ngủ rất say, sau khi tỉnh lại tinh thần sáng láng.

Nàng vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt của Dung Từ.

"Dung Từ ca ca không ngủ à?"

"Ngủ rồi, vừa tỉnh lại." Dung Từ nói.

"Hiện tại cảm thấy đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Ừ."

"Dung Từ ca ca, ta vừa mơ một giấc mơ."

"Mơ thấy gì?"

"Ta mơ thấy chúng ta đi cưỡi ngựa, cưỡi tới hẻm núi. Hẻm núi nở đầy tiểu bạch hoa, trong cốc còn có đầm nước, nước trong đầm trong suốt..."

A Lê nghiêng người, mặt tựa vào gối mềm, hướng về phía Dung Từ.

Hai người cứ nằm im trên giường nói chuyện với nhau như vậy, thần thái tự nhiên, bầu không khí ấm áp.

Dường như, chuyện kiểu này là chuyện thường xảy ra.

Có khoảnh khắc, Dung Từ hơi hoảng hốt, giống như trở lại đời trước, trở lại buổi sáng sau ngày hai người thành hôn.

Đời trước, A Lê không thích nói chuyện, chỉ khi nằm trên giường tâm trạng nàng thả lỏng, mới thích tán gẫu với hắn vài câu.

Nàng kể về chuyện nhỏ nàng gặp trong cuộc sống, ví dụ như trông thấy một con thú xù, hoặc ví dụ như phát hiện cái cây nàng trồng đã nở hoa, hoặc là nàng kiếm được bản viết tay duy nhất trên đời mà nàng thích đã lâu.

Bình thường, nàng thong thả nói, hắn lẳng lặng nghe.

Đó là thời gian thổ lộ tâm tình không nhiều lắm của hai người sau khi thành hôn.

"Dung Từ ca ca?" A Lê giơ tay ra trước mặt hắn, khẽ lắc: "Đang nghĩ gì thế?"

Dung Từ thu lại dòng suy nghĩ, mở miệng nói: "Đợi vết thương lành rồi ta dẫn nàng đến nơi có phong cảnh đẹp ngắm cảnh."

"Ở đâu ở đâu?" A Lê vui mừng hỏi dồn.

Dung Từ mỉm cười: "Đến lúc đó nàng đi rồi sẽ biết."

Đúng lúc ấy, có tiếng ùng ục vang lên trong không gian yên ắng.

A Lê ngây người, sắc mặt lúng túng: "Dung Từ ca ca, ta đói bụng rồi."

Nàng nhìn sắc trời bên ngoài: "Ui da, vậy mà ngủ thẳng đến giữa trưa rồi. Ta phải mau chóng bảo người mang cơm vào mới được. Chắc là Dung Từ ca ca cũng đói bụng rồi."

Nàng vén chăn lên, nhổm dậy, sau đó thật cẩn thận bò qua người Dung Từ."

Nhưng mà không biết vì nàng bò quá nhanh hay vì không chống tay chắc mà trượt chân một cái, sau đó lập tức đè lên người Dung Từ.

Dung Từ bất ngờ không kịp đề phòng, kết quả bị nàng đè lên ngực.

Vừa đau đớn vừa ngọt ngào.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.