(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đầu tháng mười, cơn mưa kéo dài nửa tháng cuối cùng cũng tạnh, thời tiết rất đẹp.
Vào ngày hẹn với Hứa Bội Linh, A Lê rời thư viện quay về Tương Dương Hầu phủ. Nàng dậy rất sớm, ngồi trang điểm trước gương.
Thích Uyển Nguyệt đang chọn trâm cài giúp nữ nhi.
Nàng ấy nói: “Ngày thường thấy con chỉ mải học hành, còn tưởng rằng con không thích tham gia trà yến kiểu này. Bây giờ con đã trưởng thành rồi, nên ra ngoài giao lưu nhiều hơn, sau này lập gia đình rồi, dùng trà với chị em dâu gì đó, cũng có kinh nghiệm ứng phó có phải không?”
“Nương, mới sáng sớm nương đã nói gì thế!” A Lê bĩu môi.
Thích Uyển Nguyệt cười nói: “Nương nói thật đấy. Cô nương nhà khác ở độ tuổi các con, có ai là không được mẫu thân dẫn theo người dạy dỗ? Trước đây khi nương đến nhà người khác dùng trà, thấy các phu nhân dẫn nữ nhi như hoa như ngọc đi theo, nương đã cực kỳ hâm mộ.”
“Nữ nhi của nương tốt hơn đám quý nữ kia cả trăm lần, vẻ ngoài xinh đẹp, còn có năng lực, chỉ tiếc không có cơ hội để bọn họ gặp mặt một lần.”
Ngưng Sương ở bên cạnh nghe vậy rất buồn cười.
A Lê nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của mẫu thân trong gương, cũng buồn cười: “Không vội, không lâu nữa nữ nhi tốt nghiệp rồi, đến lúc đó sẽ có thời gian rảnh ngày nào cũng đi dùng trà với mẫu thân có được không?”
Thích Uyển Nguyệt lấy chiếc trâm vàng đính trân châu trong hộp đựng đồ nữ trang ra, cài lên đầu nàng.
“Đùa với con thôi, A Lê của nương xinh đẹp như vậy sao có thể ngày ngày mang ra ngoài cho người khác ngắm? Dù là tiên nữ, nhìn nhiều cũng mất đi cảm giác mới mẻ. Chỉ cần thi thoảng con lộ diện, làm lóa mắt đám phu nhân kia, để mẫu thân kiếm chút thể diện là được rồi.”
Đợi trang điểm xong, A Lê đứng dậy chào: “Con không về dùng cơm trưa đâu, buổi chiều con hẹn với bạn thân đi nghe hí kịch rồi.”
“Đi đi.” Thích Uyển Nguyệt vui vẻ tiễn nữ nhi ra cổng.
Hôm nay Hứa Bội Linh tổ chức trà yến, mời các quý nữ ở Kinh Thành tới Đông Bình Hầu phủ làm khách. Hứa gia là đại tộc ở Dương Châu, dì ruột của Hứa Bội Linh còn là Quý phi trong cung, thân phận như vậy, cho dù mở tiệc ở Đông Bình Hầu phủ bên ngoài tổ gia cũng không ai dám nói gì nàng ấy.
Huống chi Hứa Bội Linh còn có một người mẫu thân mạnh mẽ, cực kỳ cưng chiều Hứa Bội Linh. Biết nữ nhi muốn mở tiệc chiêu đãi bạn thân, bà ấy còn cố ý mời đầu bếp giỏi đến làm bánh ngọt.
A Lê thích ăn bánh ngọt, mang theo tâm trạng tràn đầy chờ mong đi đến điểm hẹn, nhưng không ngờ lại nhìn thấy người quen trên đường.”
“Ngưng Sương tỷ tỷ, tỷ nhìn kìa.” Nàng vén rèm lên, nhìn nam tử đang đứng trước cửa hiệu thuốc cách đó không xa: “Kia chẳng phải Thẩm Mục sao?”
Ngưng Sương đưa mắt nhìn qua: “Đúng là Thẩm Mục.”
Thẩm Mục là thị vệ bên người Dung Từ, bây giờ trông thấy hắn ta ở nơi này, vậy chứng minh Dung Từ đã về Kinh Thành rồi.
Nhưng Dung Từ về khi nào?
A Lê khó hiểu, lập tức bảo xa phu dừng xe lại.
Nàng xuống xe ngựa, đi về phía hiệu thuốc, Thẩm Mục trông thấy nàng thế mà lại xoay người định chạy trốn.
“Đứng lại!” A Lê hô to: “Sao ngươi lại ở đây? Dung Từ ca ca đâu?”
Thấy không trốn được, Thẩm Mục đành cung kính thi lễ với nàng, rồi nói: “Dung Thế tử vẫn chưa về kinh.”
“Vậy tại sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đã rời kinh với chàng ấy rồi sao?”
Thẩm Mục trả lời: “Vốn dĩ thuộc hạ đã rời kinh cùng Thế tử, nhưng đi đến nửa đường thế Tử lại nhớ ra có chuyện cần thuộc hạ đi xử lý, nên thuộc hạ đã quay về trước.”
“Thật không?” A Lê nghi ngờ.
Đúng lúc ấy, gã sai vặt bên trong mang thuốc ra đưa cho Thẩm Mục: “Khách quan, đây là thuốc ngài cần. Bỏ ba bát nước vào đun còn một bát, dùng hai ngày là được, cầm lấy đi.”
A Lê nhìn chằm chằm vào gói thuốc, hỏi: “Ngươi bị thương à?”
“Không...” Thẩm Mục không dám nhìn A Lê, vừa lắc đầu sau đó lại gật đầu lung tung: “Vâng, vâng, là thuộc hạ bị thương.”
“Bị thương chỗ nào? Để ta xem xem.” A Lê bước đến gần.
Thẩm Mục kinh hoảng lùi về phía sau: “Thuộc hạ không dám làm phiền A Lê cô nương, người đừng xem nữa.”
“Thẩm Mục, ngươi lừa ta!” A Lê quát: “Có phải Dung Từ ca ca đã về Kinh rồi không? Chàng ấy bị thương đúng không? Ngươi là thị vệ bên người chàng ấy, còn chuyện gì quan trọng hơn ngoài bảo vệ an toàn cho chàng ấy? Nói dối cũng không biết đường nói dối!”
Trong lòng A Lê rất lo lắng.
Ba năm trước, Dung Từ từng bị thương. Lúc đó hắn rời nhà đi tiêu diệt thổ phỉ, khi về cũng giấu nàng như vậy, nếu không phải do nàng phát hiện ra có điểm không thích hợp, chắc chắn hắn sẽ không chịu nói. Nàng xem miệng vết thương rồi, là một vết sẹo rất dài trên lưng, khiến nàng khóc đỏ cả mắt.
Bây giờ gặp thị vệ bên người Dung Từ ở trước cửa hiệu thuốc, nói chuyện còn trăm ngàn chỗ hở như vậy, còn gì là không rõ nữa?
Nghĩ đến chuyện Dung Từ bị thương trở về còn giấu nàng, nàng lại tức giận không thôi.
“Dung Từ ca ca ở đâu? Mau dẫn ta đi gặp chàng ấy.”
...
Hẻm Ngự Mã.
Dung Từ chậm rãi tỉnh lại, thử cử động cánh tay lại phát hiện ra có thứ gì đó đang đè lên người mình.
Hắn quay đầu, lập tức trông thấy một cánh tay mảnh khảnh đang gác trên đầu mình, nhìn theo cánh tay trắng nõn nà ấy, A Lê đang yên lặng dựa vào giường hắn ngủ gật.
Dung Từ giật mình, ánh mắt hơi hoảng hốt.
“A Lê?” Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
A Lê không tỉnh lại, hàng mi dài rủ xuống, ngủ rất điềm tĩnh. Hình như nàng hơi mệt mỏi, dưới mắt đã có quầng thâm nhợt nhạt.
Không biết nàng đã ngủ như vậy bao lâu rồi, và đã tới từ khi nào.
Dung Từ bất đắc dĩ cười khổ.
Hắn biết ngay chắc chắn sẽ không giấu được cô nhóc này mà.
Khi đó hắn bị ám sát trên đường quay về Kinh, thị vệ che chở suốt quãng đường hắn tháo chạy. Nhưng đám sát thủ kia đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, từng đám tử sĩ xông lên cuồn cuộn không ngừng, quấn lấy thị vệ của hắn, cuối cùng chính hắn cũng bị đuổi giết hơn mười dặm.
May mà Mạnh Tử Duy dẫn người đến kịp lúc. Mạnh Tử Duy đã điều động tất cả ám vệ ở Kinh Thành, mới bảo vệ được hắn bình an quay về.
Lần ám sát này ác liệt hơn bất kỳ lần ám sát nào khác trước đây, hình như vị trên ghế rồng kia muốn trở mặt rồi, vậy mà phái cả thống lĩnh cấm vệ quân của hoàng cung tự mình tới đây, không hề sợ hắn bắt được nhược điểm buộc tội.
Hắn bị thương tương đối nặng, Mạnh Tử Duy muốn dẫn hắn đến Bách Linh sơn trang chữa thương, nhưng nhớ tới lời hứa với A Lê, hắn vẫn trở về Kinh Thành.
Lúc ấy Mạnh Tử Duy cực kỳ tức giận: “Kinh Thành toàn mai phục, ngươi quay về như vậy chẳng phải muốn chết sao?"
“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.”
Chỉ cần hắn có thể xuất hiện một cách đường hoàng ở Kinh Thành, sẽ không sợ vị kia lại ra tay sát hại mình.
“Vậy ngươi vào thành thế nào? Hiện tại tất cả thủ thành đều là cấm vệ quân.”
“Ngươi đi liên lạc với Doãn Thiệu Hâm, hắn tự có biện pháp giúp ta vào thành.”
Sau khi vào thành, Dung Từ về thẳng hẻm Ngự Mã, vốn dĩ định đợi vết thương tốt lên rồi mới đi gặp A Lê, nào ngờ cái mũi của nàng lại thính như vậy, đã đến đây trước.
“A Lê?” Hắn lại gọi một tiếng.
Hàng mi dài của A Lê lay động, xoay người sang bên khác ngủ tiếp, nhưng ngay sau đó, nàng lại giật mình bừng tỉnh.
“Dung Từ ca ca?” A Lê bình tĩnh nhìn hắn, khẽ dụi mắt không dám tin.
“Ta đây.” Dung Từ nhẹ nhàng nói.
Nhưng hắn không nói gì còn đỡ, vừa mở miệng, hốc mắt của A Lê đã bắt đầu đỏ lên: “Dung Từ ca ca, cái đồ lừa đảo này! Chuyện lớn như vậy sao lại giấu ta? Nếu ta không nhận ra Thẩm Mục, chỉ sợ vẫn chưa biết chàng bị thương nặng như vậy đâu.”
Nàng càng nghĩ càng giận, càng giận càng ấm ức, chỉ một lát sau, từng giọt nước mắt như trân châu đã rơi ào ào xuống đất.
Dung Từ cố gắng ngồi dậy.
“Chàng làm gì thế? Đại phu nói chàng bị thương nặng không được cử động.” A Lê cũng dẹp bỏ khó chịu, lập tức bước đến ấn hắn nằm xuống.
“A Lê, đừng khóc.” Giọng Dung Từ hơi khàn.
Nàng vừa khóc là hắn không chịu nổi.
A Lê nghe lời, cố gắng kìm nén khó chịu trong lòng.
Nàng học ở Thư viện Tĩnh Hương nhiều năm như vậy, dù chưa tham chính, nhưng vẫn biết một chút về thế cục triều đình, tất nhiên cũng biết rõ mối hận cũ giữa Duệ Vương phủ và Hoàng thượng. Chính vì biết rõ, nên nàng mới cảm nhận được mấy năm qua Dung Từ ca ca khó khăn thế nào.
Hắn giấu chuyện bị thương, tưởng làm vậy là tốt cho nàng sao?
A Lê kìm nén đến mức lồng ngực đau đớn, nàng vừa khóc vừa nói: “Dung Từ ca ca đừng cử động, lỡ chảy máu thì phải làm sao bây giờ?”
Dung Từ ngoan ngoãn nằm xuống: “Ừ, nhưng A Lê đừng khóc nữa.”
Hắn hỏi: “Nàng tới đây khi nào? Thư viện cho nghỉ à?”
Nhắc tới việc này A Lê lại tức giận. Nàng tới từ hôm qua rồi, sau khi tới mới phát hiện ra Dung Từ đã hôn mê bất tỉnh nhiều ngày, nếu nàng không tới, chắc chắn Dung Từ sẽ vẫn tiếp tục giấu diếm nàng.
“Ta xin thư viện cho nghỉ rồi.” A Lê nói: “Hôm qua khi đến, thấy chàng thế này, làm sao ta còn tâm trí đi học tiếp?”
“Cho nên...” Dung Từ hỏi: “Nàng trông chừng ta cả đêm à?”
A Lê gật đầu: “Ta sợ, sợ nửa đêm chàng tỉnh lại không có ai chăm sóc.”
Dung Từ bất đắc dĩ: “Không phải còn có hạ nhân sao?”
“Hạ nhân sao có thể chăm sóc cẩn thận? Ta phải ở đây trông chừng mới yên tâm được.” A Lê đắp chăn giúp hắn: “Dung Từ ca ca, chàng khát không? Có muốn uống nước không?”
Dung Từ gật đầu: “Ừ.”
A Lê vội vàng ra ngoài lấy nước, ấm bạch vẫn luôn đặt trên bếp lò, lúc này nhiệt độ nước vừa phải không nóng cũng không lạnh.
Nàng đi đến bên giường, săn sóc cho cái miệng nhỏ của Dung Từ uống hết chén nước, sau đó lại hỏi: “Dung Từ ca ca, bây giờ chàng có đói bụng không? Ta đi bảo người mang đồ ăn sáng đến nhé.”
“Không cần vội.” Dung Từ kéo nàng lại: “Đêm qua nàng thức trắng cả đêm rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.”
A Lê tức giận nhìn hắn, không chịu di chuyển.
Hai người trầm mặc giằng co một lát, cuối cùng Dung Từ bại trận: “Được rồi, nàng muốn ở lại đây chăm sóc ta thì ở lại đi. Nhưng hiện tại ta không đói bụng, đi gọi đại phu tới trước đã.”
“Ai nha!” A Lê vỗ đầu, vội vàng chạy ra khỏi cửa: “Ta quên mất chuyện này rồi.”
Một lát sau, đại phu xách hòm thuốc vào, đầu tiên là kiểm tra vết thương của Dung Từ, thấy miệng vết thương lại thấm ra chút máu, đại phu đành phải bôi thuốc rồi băng bó lại giúp hắn thêm lần nữa.
Sau khi xong việc, đại phu dặn dò: “Vết thương này của Dung Thế tử không phải bình thường, tuyệt đối đừng sơ suất, có thể nằm thì cố gắng đừng cử động mới mau khỏi.”
Dung Từ đáp lại một tiếng: “Ừ.”
Hắn ngước mắt, nhìn về phía A Lê đang đứng sau đại phu.
Tiểu nha đầu muốn nhìn lại không dám nhìn, lông mày cau chặt lại, trên mặt tràn đầy đau lòng.
Đợi đại phu ra ngoài, hắn gọi nàng: “A Lê, qua đây.”
A Lê chậm rãi bước tới, ngồi bên giường: “Dung Từ ca ca, có phải rất đau không?”
“Không đau.”
“Chàng lại lừa ta, bị thương nặng như vậy, sao có thể không đau?” Vừa rồi nàng đã nhìn thấy, miệng vết thương rất dữ tợn, da thịt còn lòi cả ra ngoài, nhìn thôi đã cảm thấy đau không chịu nổi rồi.
Dung Từ nói: “Ban đầu đau, sau khi bôi thuốc không còn đau nữa.”
Nào có vết thương nào là không đau? Nhưng sức nhẫn nại của Dung Từ tốt hơn người bình thường. Khi đại phu bôi thuốc, cảm giác như bị ngàn vạn con côn trùng gặm nhấm kia không phải người bình thường có thể chịu đựng nổi, nhưng vì A Lê ở đây, hắn đã cắn răng chịu đựng.
Trên mặt hắn không để lộ sơ hở nào, lời nói cũng thản nhiên như thật, khiến A Lê lại tin hắn.
“Dung Từ ca ca mau nghỉ ngơi một lát đi, đại phu nói chàng phải tĩnh dưỡng thật tốt đó.”
“Vậy còn nàng?” Dung Từ hỏi.
“Ta ngồi đây trông chàng.”
Dung Từ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ sắc trời vừa mới chuyển sang màu trắng, vẫn còn sớm.
Ngẫm nghĩ một lát, hắn nói: “Lên đây đi.”
“Gì cơ?”
“A Lê lên đây ngủ đi.” Hắn nói: “May mà giường rộng thênh thang, nàng sẽ không đè vào ta đâu.”
Trước kia không phải A Lê chưa từng ngủ chung giường với Dung Từ, nhưng đó là chuyện từ hồi nhỏ rồi. Hồi nhỏ khi nàng chơi mệt đều trực tiếp dựa vào người Dung Từ ngủ gật, sau đó còn quấn lấy hắn ngủ trưa cùng nhau.
Mặc dù không cùng nhau trưởng thành, nhưng từ trước đến nay quan hệ giữa nàng và Dung Từ luôn thân thiết, đúng là không có gì phải ngại ngùng.
Nàng lập tức cởi hài ra, sau đó cẩn thận bò vào bên trong. Sợ chạm vào Dung Từ, ngay cả chăn cũng không dám kéo, chỉ đắp một góc nho nhỏ.
Vừa nằm xuống, nàng đã ngáp một cái: “Dung Từ ca ca, chàng ngủ đi, ta ngủ cùng chàng.”
Nói xong, nàng nghiêng đầu, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Một lát sau, Dung Từ mở mắt ra, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt dịu dàng của thiếu nữ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");