Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 24




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dung Từ thừa nhận: "Quả thật là có ý đó."

Nghe vậy, Giới Bạch xua tay: "Không nhận không nhận, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta lớn tuổi rồi không muốn lãng phí tâm tư nữa, chỉ muốn yên ổn sống nốt quãng đời còn lại thôi."

Vừa nghe như vậy A Lê đã lập tức hiểu ra. Dung Từ ca ca đưa nàng tới chỗ này lại là để cho nàng bái sư.

Nàng kín đáo ngồi thẳng người lên, đến cả con châu chấu cũng không nghịch nữa, căng thẳng nhìn Giới Bạch tiên sinh.

Dung Từ nói: "Vãn bối ngưỡng mộ tài học của Giới Bạch tiên sinh, nhưng tài học như vậy lại không có truyền nhân thì há chẳng phải là đáng tiếc sao?"

Giới Bạch, cái tên này lấy từ ý “một tấm áo vải, ăn ngay ở thật”.

Tên gốc là Vu Minh Sênh, là nhân sĩ Cao thành. Người này trên thông thiên văn dưới tường địa lý, học sâu hiểu rộng, đã từng thi đạt khoa cử và làm quan dưới thời Quang Vũ. Nhưng Giới Bạch thanh cao ngay thẳng, không chịu nổi dáng vẻ a dua nịnh nọt chốn quan trường, lại càng phỉ nhổ những người mua danh trục lợi để đi học mưu cầu lợi ích riêng, cảm thấy làm quan không có ý nghĩa gì, nên đã dứt khoát từ quan về quê trồng ruộng.

Trong mấy chục năm quy ẩn, Giới Bạch đã lưu truyền rất nhiều thơ ca văn chương được mọi người ưa chuộng, dẫn tới việc học tử thiên hạ tranh nhau đọc. Cho nên Giới Bạch ngày càng nổi danh. 

Nhưng mọi người chỉ biết Giới Bạch, không biết tên thật là gì.

Sau đó, có người hâm mộ thăm dò, tuyên bố thân phận của Giới Bạch với đời. Sự thanh tịnh của Giới Bạch bị quấy nhiễu, lập tức chuyển đến thôn trang hẻo lánh này ngay trong đêm, trong vòng mấy năm ông không dám viết văn làm thơ nữa, chỉ trồng trà để kiếm sống.

Giới Bạch nói: "Dung Thế tử cần gì phải bỏ gần tìm xa? Tài học của ngươi không kém gì lão phu, hống hồ còn là người thân thiết, dạy nàng thì có gì khó?"

"Thực không dám giấu giếm." Dung Từ nói: “Ta muốn đưa nàng ấy đi tới Thư viện Tĩnh Hương, nhưng tiên sinh cũng biết điều kiện nhận học sinh của Thư viện Tĩnh Hương cực kỳ hà khắc, hoặc là kiến thức xuất chúng, hoặc là học trò của danh sư.” 

Nói đến đây, Giới Bạch bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra Thế tử tới đây là để mượn gió đông của ta.”

"Nếu đã như vậy..." Ông ấy đột nhiên làm bộ nói: "Dung Thế tử, chuyện này cũng không phải là không thể giúp, chỉ có điều..."

"Có điều cái gì?" Dung Từ hỏi.

A Lê cũng mở to mắt nhìn chằm chằm Giới Bạch không chớp mắt, ngón tay nhỏ bé xoắn xuýt, chờ đợi câu trả lời của Giới Bạch. 

Dung Từ ca ca để nàng bái người này làm sư phụ, chắc chắn người này có bản lĩnh rất lợi hại.

Nếu như nàng bái vị sư phụ lợi hại này, sau này học tập thật tốt, như vậy cha và mẫu thân sẽ vui vẻ không tức giận nữa đúng không?

Nàng nghĩ.

Giới Bạch cảm nhận được ánh mắt của tiểu cô nương thì liếc mắt nhìn.

Đôi mắt to của nàng như nai nhỏ, con ngươi tựa như lưu ly, da thịt trắng sáng như tuyết.

Chẳng biết tại sao, vốn dĩ ông ấy còn muốn làm khó Dung Từ thì lại đột nhiên mềm lòng.

Ông ấy cũng từng nghe nói Dung Thế tử của Duệ Vương phủ có một con ngươi (ví với người được yêu thích), coi nàng dâu nhỏ chưa qua cửa kia thành bảo bối. Nâng thì sợ vỡ, ngậm thì sợ tan.

Hôm nay vừa nhìn đã thấy quả nhiên là lời đồn không hề quá chút nào.

"Có điều cái gì? Giới Bạch tiên sinh có thể nói thẳng, phàm là thứ vãn bối có thể đáp ứng thì nhất định sẽ khiến tiên sinh hài lòng." Dung Từ tiếp tục nói.

A Lê cũng vội vàng nhỏ giọng nói: “A Lê rất ngoan, sẽ ngoan ngoãn nghe lời tiên sinh.”

Giới Bạch sững sờ, sau đó ha ha cười lên.

"Bạn nhỏ quả thật là khiến người yêu thích, chẳng trách Dung Thế tử lại trông coi chặt như vậy."

Giới Bạch và Dung Từ cũng mới quen biết được ba năm. 

Còn là lúc Dung Từ mười tuổi đi theo phụ thân lên núi đi săn, đi nhầm vào sơn thôn xin nước uống. Lúc đó vị ngọt ngào của nước suối đã khiến hắn thỏa mãn, bèn buột miệng thốt ra hai câu thơ, đúng lúc bị Giới Bạch đến lấy nước nghe thấy.

Hai người ngồi trò chuyện bên cạnh giếng hồi lâu, phát hiện ra có cùng sở thích cho nên đã kết thành bạn vong niên.

Lúc Dung Từ rảnh rỗi sẽ tới đây ngồi, hoặc là uống trà, hoặc là đánh cờ, hoặc là trao đổi học thuật. Bọn họ như tri kỷ hợp nhau, chưa từng cầu xin đối phương cái gì, không ngờ hôm nay Dung Từ lại dẫn theo nàng dâu nhỏ tới trước mặt Giới Bạch thỉnh cầu.

Vốn dĩ Giới Bạch còn không muốn nhận học trò nữa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của tiểu cô nương thì trong lòng lại có chút ngứa ngáy.

"Thôi thôi, nếu như là ngươi đã mở miệng thì ta thu nhận là được."

"A Lê. " Dung Từ nói: "Còn không mau mau bái kiến sư phụ của muội?"

Lúc này A Lê rất lanh lợi, nàng lanh lẹ đứng dậy, đoan trang quỳ xuống dập đầu với Giới Bạch.

Giọng nói của nàng trong veo mềm mại nói: "Học trò Tống Cẩn Ninh, bái kiến sư phụ."

Thư phòng của Tương Dương Hầu phủ.

Tống Ôn Bạch ngồi ở bên cạnh bàn, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm phong thư trên bàn. Một lát sau ngước mắt nhìn người đang quỳ trên đất.

"Ngươi nói, ngươi nhận ngân lượng của Lý Tú Lan cho nên mới cố ý để thuyền chìm?"

Thuyền phu mồ hôi lạnh nhễ nhại, chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn ta, sớm biết có dính dáng tới Tống lão gia của Tương Dương Hầu phủ thì hắn ta cũng sẽ không tham lam nhận tiền của ả phụ nhân kia.

Lần này hắn ta cũng không dám che giấu nữa, thẳng thắn thừa nhận mọi chuyện về giao dịch của Lý Tú Lan với hắn ta.

"Tháng trước tỳ nữ của Lý Tú Lan tìm được ta, nói là cho ta hai trăm lượng bạc, để ta táy máy tay chân khiến thuyền bị chìm. Mặc dù ta không biết rõ tại sao nàng ta lại yêu cầu như vậy, nhưng ta kiếm sống nhiều năm vẫn một nghèo hai trắng, đã không muốn làm từ lâu rồi, hơn nữa cái thuyền nát đó cũng không đáng bao nhiêu tiền cho nên đã đồng ý với nàng ta."

“Ai mà ngờ ngày hôm đó lại đột nhiên mưa lớn, ta sợ gây ra mạng người nên đã từ chối, nhưng Lý phu nhân nói có chuyện thì nàng ta sẽ chịu trách nhiệm, lại cho thêm năm mươi lượng bạc nữa, thế nên ta đã... Đồng ý.”

"Bọn ta đã hẹn sẵn rồi, sau khi thuyền chìm thì ta sẽ lặng lẽ cứu nàng ta về bờ, nhưng ngày hôm đó thật sự là mưa quá lớn, ta tìm rất lâu mới tìm thấy bọn họ. May mà bọn họ mạng lớn không có chuyện gì, có điều Lý phu nhân vô tình bị thương ở chân, nhi tử của nàng ta cũng thoi thóp. Ta lo lắng sợ xảy ra chuyện, cũng không dám ở lại Huyện Thái nữa, thu dọn túi đồ xong bèn chạy."

“Nói ra thì vị Lý phu nhân kia cũng là một người tàn nhẫn, bản thân còn mang theo nhi tử lại không màng đến tính mạng mà nhảy vào trong nước.”

"Tống lão gia, những lời tiểu nhân nói đều là thật, không dám giấu giếm. Tiểu nhân cũng không có ý muốn giết người, dù có cho ta mười cái lá gan cũng không dám."

Tống Ôn Bạch nghe xong, con ngươi càng ngày cành lạnh đi.

Hắn vẫy tay: "Trước tiên nhốt người lại."

"Vâng." Gã sai vặt đi vào dẫn thuyền phu đi.

Tống Ôn Bạch xoa xoa mi tâm, sau đó dặn dò: "Chuẩn bị xe ngựa, đi phố Liễu Dương."

Phố Liễu Dương.

Lý Tú Lan biết được Tống Ôn Bạch tới thì mừng thầm trong lòng.

Nàng ta nghe nói mấy ngày nay Thích Uyển Nguyệt náo với Tống Ôn Bạch đòi hòa ly, lần này không giống với lần trước, Thích Uyển Nguyệt dọn về phủ Quốc công, chỉ sợ là đã quyết tâm rồi.

Vốn dĩ còn muốn sai người đi mời Tống Ôn Bạch, nhưng không nghĩ tới Tống Ôn Bạch lại chủ động tới.

"Thái Hà, mau nhìn xem hôm nay ta ăn mặc có ổn không?" Nàng ta hỏi tỳ nữ.

Thái Hà đang thu dọn đồ đạc: "Ổn lắm ạ, sau khi phu nhân tới Kinh Thành thì lại càng thể hiện ra được phong thái hiền lương thục đức xuất thân từ gia đình giàu có."

Lý Tú Lan cao hứng, lại soi gương, lúc này mới vội vàng ra cửa nghênh đón.

Lúc Tống Ôn Bạch đến, cả người Lý Tú Lan đang mặc một bộ váy dài lụa đỏ đứng đợi ở cửa.

Vết thương trên chân nàng ta vẫn chưa khỏi, được tỳ nữ đỡ lấy, cố làm ra vẻ yếu ớt như cây liễu. Thầm cảm thấy dáng vẻ dịu dàng vô tư của nàng ta so với Thích Uyển Nguyệt nổi nóng làm ầm ĩ, chắc chắn nàng ta sẽ không thua.

Có lẽ, Tống Ôn Bạch cũng sẽ cảm thấy nàng ta còn tốt hơn Thích Uyển Nguyệt.

Tống Ôn Bạch xuống xe ngựa, nàng ta chân thành cúi chào: “Sao hôm nay Tống đại ca lại rảnh rỗi tới đây thế?”

Tống Ôn Bạch liếc nhìn nàng ta một cái, lạnh nhạt nói: “Tới thắp nén nhang cho nghĩa phụ và nghĩa mẫu.”

Lý Tú Lan nghi ngờ trong lòng, hôm nay không phải thanh minh, cũng chẳng phải ngày giỗ của phụ mẫu, tại sao hắn lại đột nhiên tới thắp nhang?

Lý Tú Lan không nghĩ ra thì dứt khoát không muốn nghĩ nữa, nàng ta dặn dò tỳ nữ: "Đừng để ý đến ta, mau đi pha trà cho Tống đại ca."

"Vâng." Thái Hà đi.

Lý Tú Lan không có ai đỡ, nàng ta thẹn thùng nhìn Tống Ôn Bạch, nhấc chân đi được hai bước, không cẩn thận bị ngã xuống bậc thang.

"Ai da…"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.