Phượng Nữ Niết Bàn - Xuân Nhật Ức Lạc

Chương 3




Chuồng ngựa quả thực bốc mùi hôi thối nồng nặc.

Nhưng ngoài điều đó ra, ăn mặc và sinh hoạt ở đây vẫn tốt hơn biệt viện hoang khá nhiều.

Trong phủ có nhiều chuồng ngựa, ta được giao quản lý chuồng nhỏ nhất.

Ngày thường ít người lui tới, ta thường ngày làm bạn với một con ngựa con màu nâu.

Tất nhiên, thỉnh thoảng cũng có người đến.

Trong phủ có nhiều con cháu của những người hầu nhỏ tuổi.

Chúng thường đứng ở không xa chỗ ta, nhìn ta lặng lẽ kéo nước, cho ngựa ăn, rồi ném đá vào ta.

"Con nhỏ câm, ngươi thật sự không biết nói à?"

"Thế khóc thì sao? Ngươi có phát ra tiếng không?"

"Con nhỏ câm, ngươi khóc đi, mẫu thân ngươi c.h.ế.t rồi, nhũ mẫu của ngươi cũng c.h.ế.t rồi, sao không thấy ngươi khóc?"

"Ồ, ta biết rồi, họ nói con câm này trời sinh lãnh đạm, không khóc nổi đâu."

Sau này, chúng nghe được vài lời đồn đại từ đâu đó.

Rồi dám lại gần ta, quấy rối bên cạnh ta.

Không đá đổ đồ của ta thì cũng làm ướt cỏ khô của ngựa.

Chúng thích thú ngắm nhìn dáng vẻ lúng túng của ta.

Sau đó cười ha hả:

"Người hèn nhát như nó, làm sao có thể là con của lão gia được?"

"Đúng rồi, ta từng thấy Đại tiểu thư, một người rực rỡ như vậy, sao có thể có một người muội muội như nó chứ?"

"Người trong phủ chắc chắn đã nói bậy rồi, nó không xứng đáng được so sánh với Đại tiểu thư!"

Ngoài những chuyện đó ra, cuộc sống của ta vẫn tạm ổn.

Cho đến khi ta mười hai tuổi.

Một ngày nọ, Trần nhũ mẫu đột nhiên gõ cửa phòng ta.

Bà ta nhìn ta từ trên xuống dưới với vẻ ghê tởm, sau đó quay người lại nói:

"Đại tiểu thư sắp cùng Thái tử đi đua ngựa ở ngoại ô phía Tây, ngươi mang con ngựa con màu nâu này đến cho họ."

Ở ngoại ô phía Tây có một trường đua ngựa.

Ngày thường có không ít phu nhân, tiểu thư đến đây vui chơi.

Khi ta đến nơi, Chu Lệnh Kiều đang được một đám phu nhân vây quanh, từ xa nhìn về phía trung tâm trường đua.

Nàng sắp đến tuổi cập kê, dáng người mảnh mai dần hiện rõ, mỗi cử chỉ, nụ cười đều toát lên sự quý phái.

Nơi nàng đang chú ý, có một thiếu niên mặc kỵ trang đen đang cưỡi ngựa.

Hắn cao ráo, ngũ quan tuấn tú, trong ánh mắt đầy vẻ tự tin và kiêu hãnh của một người được nuôi dưỡng trong giàu sang.

Ta đang mải mê nhìn.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói đầy vẻ chán ghét của Bạch phu nhân bên tai: "Sao lại là ngươi?"

Chu Lệnh Kiều theo tiếng bước lại gần: "Mẫu thân, là con bảo Trần nhũ mẫu gọi nàng mang ngựa đến."

Sắc lạnh trên mặt Bạch phu nhân tức thì tan biến như tuyết đầu mùa: "Trường đua không thiếu ngựa, hà tất phải phiền phức như vậy?"

Chu Lệnh Kiều lắc đầu: "Con ngựa con này là do phụ thân tặng, nuôi hai năm rồi, cuối cùng cũng phải mang ra cho nó đi dạo một chút."

Bạch phu nhân liền cười: "Chơi đùa một chút là được rồi, sau này con sẽ là Thái tử phi, học mấy thứ này để làm gì?"

Chu Lệnh Kiều cũng cười theo, không nói gì thêm.

Ta lặng lẽ nhìn họ.

Trong ấn tượng của ta, Bạch phu nhân là một người phụ nữ độc ác.

Một lời của bà ta có thể lấy mạng mẫu thân ta và Hứa nhũ mẫu.

Nhưng đối với Chu Lệnh Kiều, bà lại cưng chiều như thế.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Không kịp đề phòng, Chu Lệnh Kiều tiến lại gần ta, khẽ hỏi.

Ta ngạc nhiên ngước mắt lên, vô thức lùi lại hai bước.

Chu Lệnh Kiều đưa tay ra, ta lau tay rồi đưa dây cương cho nàng.

Nhưng nàng không vội cầm lấy.

Thay vào đó, nàng nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên đang cưỡi ngựa, rồi hỏi ta: "Ngươi có biết tại sao ta lại gọi ngươi mang ngựa đến không?"

“…"

"Chu Tuyết Phù, thật là một cái tên đẹp. Ngươi cũng từng được mẫu thân ngươi kỳ vọng khi đến thế gian này phải không?"

"…"

"Đáng tiếc, số mệnh thật kỳ lạ. Chúng ta chỉ cách nhau ba năm, nhưng số phận lại khác biệt đến vậy. Thực ra ngựa ở trường đua hay ngựa nhà nuôi, đối với ta đều không khác gì nhau. Ta chỉ muốn ngươi đến để xem những thứ không thuộc về ngươi, để ngươi dẹp bỏ những suy nghĩ không nên có."

Chu Lệnh Kiều đã biết mọi chuyện.

Dù Bạch phu nhân đã ra lệnh cho mọi người không được nói năng bừa bãi trước mặt nàng, nhưng với sự thông minh của mình, nàng sớm đã đoán ra thân phận của ta.

Ta bối rối nhìn nàng.

Đối với nàng, ta chẳng có chút uy hiếp nào.

Chu Lệnh Kiều mỉm cười với ta, khuôn mặt trắng nõn ấy, dưới ánh nắng, trong bộ kỵ trang màu hồng đào, càng thêm rực rỡ.

"Ta nhìn thấy trong mắt ngươi có vài thứ.”

"Những kẻ không chịu khuất phục trước số mệnh đều có ánh mắt như vậy."

Nàng nói rồi, nhận lấy dây cương từ tay ta.

Sau đó, nàng nhấc chân, đá vào chân ta: "Quỳ xuống, đỡ ta lên ngựa." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.