Phượng Nghịch Thiên Hạ: Chiến Thần Sát Thủ Phi

Chương 13: Dạ Túc




Edit by Điệp Y Vi

Mộc thừa nghe vậy, xấu hổ nghiêng mặt sang một bên, "Mới không phải."

Mộc Già Lam hơi hơi mỉm cười, nói, "Hảo, chuyện ngươi lo lắng ta đều biết, ngươi yên tâm, ta sẽ không có việc gì."

Nếu là trước kia, Mộc Già Lam sẽ sợ hãi, nhưng hiện tại nàng không phải Mộc Già Lam trước kia.

"Tam tỷ, cẩn thận Mộc Tiêu." Mộc Thừa Phong nói xong câu này liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Mộc Thừa Phong, Mộc Già Lam có chút kinh ngạc, Thừa Phong vì sao lại nói như vậy?

Mộc Tiêu là cha hắn, hắn tại sao lại nói như vậy, chẳng lẽ Mộc Tiêu cũng đối với Thừa Phong làm chuyện gì không tốt?

Nhưng tiểu hắc đã nói, năng lực của Thừa Phong hẳn là cường đại nhất Mộc gia, lấy việc này, cũng không có người có thể xuống tay với hắn, kia rốt cuộc là vì cái gì?

Lắc đầu, không nghĩ nhiều, xoay người đi vào trong phòng.

Mộc Thừa Phong ẩn thân đứng một bên thấy vậy, đôi tay nắm chặt, biểu tình mặt luôn luôn bình tĩnh hiện ra một tia hận ý.

"Mộc Tiêu, ngươi đối xử với tỷ của ta như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."

......

Ban đêm dần dần đến, trong phòng, Lả Lướt lấy ra một bộ y phục dạ hành màu đen, vẫy vẫy tay với Mộc Già Lam, "Tiểu thư, bên ngoài đã không còn ai."

Mộc Già Lam thấy vậy, lấy y phục mặc lên.

Bên ngoài không phải không có ai, mà là những người trong bóng tối năng lực so với Lả Lướt cao hơn rất nhiều, tiểu nha đầu này đương nhiên cho rằng không có ai.

Thay y phục dạ hành, Mộc Già Lam nói, " Lả Lướt, ngươi ở chỗ này trông chừng, nhớ, không thể cho bất luận kẻ nào biết ta không có ở đây."

"Tiểu thư, ngươi yên tâm đi, ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ." Lả Lướt hơi hơi mỉm cười, tìm một bộ quần áo mặc lên, khóa cửa lại, ngồi ở trong phòng.

Mộc Già Lam thấy vậy, tâm tình hơi thả lỏng, từ chỗ cửa sổ lặng lẽ đi ra ngoài.

Trong tối, không một ai phát hiện người mà bọn họ vâng mệnh trong coi đã sớm rời đi.

Ra khỏi Mộc phủ, Mộc Già Lam liền đi đến Say Nguyệt Lâu.

Hiện giờ nàng đã mua nơi đó, nàng đã phân phó Lả Lướt dùng tên Dạ Túc để mua, có lẽ nên đến đó xem thử một chút.

Dưới ánh trắng, một đạo hắc ảnh nhanh chóng từ trong phòng phi thân đi, trong nháy mắt liền biến mất.

Đường phố phồn hoa, một hoa lâu tên Say Nguyệt Lâu giờ phút này náo nhiệt phi thường, người đến người đi.

Mặt chính hoa lâu, bày biện tinh xảo, mỗi cô nương ở đây mập ốm cao thấp, mỗi người mỗi vẻ.

Mà mặt sau của hoa lâu, còn có một chỗ lầu các, là nơi chưởng quầy hoa lâu tiếp đãi.

Mộc Già Lam nhìn nhìn mọi nơi, phát hiện không có người, mới lặng lẽ tiến vào lầu các.

Vừa tiến vào lầu các, Mộc Già Lam liền thấy được nữ tử đang kiểm kê sổ sách, cũng chính là chủ nhân trên danh nghĩa của Say Nguyệt Lâu.

"Ai?" Susan thấy người tới, liền cảnh giác.

Mộc Già Lam nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói, "Đừng khẩn trương như vậy, ta sẽ không thương tổn ngươi."

Dung mạo Susan xinh đẹp, quần áo mặc tạo cho dáng người càng lả lướt hấp dẫn, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc, chẳng trách những người hoàng thân quốc thích kia lại thường đến nơi này.

"Ta có khẩn trương gì." Susan buông bút, đứng dậy đi qua, "Mời ngồi."

Mộc Già Lam cũng không chối từ, lập tức ngồi xuống, đạm nhiên cười, "Ngươi thật có can đảm."

"Các hạ chê cười, không biết xưng hô như thế nào?"

Mộc Già Lam hằng chung trà lên, tinh tế nhấp một ngụm, " Dạ Túc."

Hai chữ thật bình tĩnh, lại làm Susan nháy mắt kinh ngạc, phục hồi tinh thần lại, hỏi, "Ngươi chính là người mua Say Nguyệt Lâu?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.