Phượng Khuynh Thiên Lan

Quyển 1 - Chương 73: Con dâu đức hạnh?




Editor: Imelda Phạm.

Dung Sở ném quân báo lên bàn, đứng bật dậy, “Chuẩn bị ngựa, thông báo với hộ vệ trong kinh, nói ta phải ra ngoài!”

Quản gia chưa kịp trả lời, một giọng nói nặng nề bỗng truyền tới, “Lúc này rồi con còn muốn đi đâu?”

Dung Sở ngừng lại một lát, cười khổ, quay người, “Phụ thân.”

Lại ngẩng đầu nhìn một người khác, nụ cười càng trở nên gượng gạo, “Mẫu thân.”

Lão Quốc công đã hơn sáu mươi tuổi, mặt chữ quốc (国), lông mày rậm, ẩn dưới hàng mày bên trái là một vết sẹo màu nâu nhạt, nhìn qua cũng biết là chiến lợi phẩm từ cuộc chiến ác liệt nào đó, tuy nhiên không hề khó xem, ngược lại còn mang đến khí chất kiên cường của một vị tướng. Khóe miệng ông lúc nào cũng hơi cong xuống bên dưới, trông cực kỳ uy nghiêm.

Lão Quốc công đứng thẳng tắp, chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm Dung Sở, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ánh mắt lại ngập vẻ đắc ý của hổ phụ vô khuyển tử.

Phía sau ông là một người phụ nữ mặc Hán phục, qua vẻ bề ngoài có thể phán đoán người này mới khoảng ba mươi, thân hình hơi mập, da thịt sáng loáng, bộ dáng thướt tha. Khác với lão Quốc công, khóe miệng bà luôn luôn nhếch lên, cho thấy niềm vui của một người phụ nữ sống trong nhung lụa, nội tâm thỏa mãn.

Có thể nhìn ra một điều, phần lớn tướng mạo của Dung Sở kế thừa từ mẫu thân.

Lão Quốc công hừ một tiếng, nghiêm chỉnh ngồi xuống, khóe mắt liếc qua quân báo mà Dung Sở vừa ném xuống, nói: “Con xem qua rồi?”

Dung Sở chỉ cười không nói.

“Con cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra?”

Dung Sở ngồi xuống, cười cười với Quốc công phu nhân: “Mẫu thân, người cũng ngồi đi, kẻo đứng lâu mỏi chân, khiến phụ thân con đau lòng, lúc đó người lại trách con không biết hầu hạ.”

Lão Quốc công Dung Hằng đằng hắng một tiếng, hai mắt nhìn trời, giả bộ không nghe thấy gì. Quốc công phu nhân liếc mắt nhìn trượng phu, gương mặt ửng hồng, lộ ra vài phần e thẹn của thiếu nữ, cũng vội vàng đằng hắng một tiếng, nói: “Phân Trà, bưng điểm tâm hôm nay phòng bếp mới làm lên cho công tử.”, một bên oán trách quản gia Lai Tiền, “Ngươi cầm nệm trên tay làm gì? Còn không mau đưa cho công tử.”

Lai Tiền ủy khuất vâng một tiếng, đưa nệm tới. Dung Sở cười dài nhận lấy, tiện tay ném qua một bên, trước khi Quốc công phu nhân kịp càu nhàu liền cầm lấy một miếng điểm tâm, “Thơm quá, nhân bánh làm từ gì vậy ạ?”

“Nhân bánh làm từ trái cây, dùng nước ép của quả tím đầu xuân nhào với…” Sự chú ý của Quốc công phu nhân lập tức bị chuyển rời, bà bắt đầu thao thao bất tuyệt về tài nấu nướng của mình. Lão Quốc công ngồi một bên tỏ vẻ sốt ruột nhưng cũng không dám cắt ngang, gõ gõ đầu ngón tay lên gối, mặt không đổi sắc lắng nghe. Dung Sở kiên nhẫn mỉm cười, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu mẫu thân, nháy mắt với Lai Tiền, ý bảo “Tiếp tục làm theo lời ta nói.”

Một lúc lâu sau, lão phu nhân mới nói xong. Phía bên kia, hai cha con liếc nhau, lão Quốc công nhanh chóng đoạt lại quyền chủ động, “Con xem qua quân báo rồi?”

“Vâng.”

“Con cảm thấy Tây Phiên định làm gì?”

“Lan Sơn chắc chắn chỉ là một cái bẫy, e rằng bọn chúng đang muốn dương đông kích tây.”

“Vì sao con lại nghĩ thế?”

“Ngựa Hà Khúc của Tây Phiên.” Dung Sở cười, “Sức chịu đựng tốt, có thể chạy nhanh trên đường dài, nhưng lại không hợp chiến đấu trên vùng núi. Hiện tại, quân báo nói trận xuất động kỵ binh đầu ở Lan Sơn, Tây Phiên dùng ngựa Hà Khúc. Leo núi chiến đấu, sao lại dùng loại ngựa này? Chắc chắn ý đồ thực sự của bọn chúng là dùng ngựa Hà Khúc đi đường dài, vòng qua Lan Sơn, tập kích bất ngờ một nơi nào đó!?”

“Từ khi nào mà Tây Phiên lại am hiểu dùng kế như vậy?” Lão quốc công không đổi sắc mặt, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi.

“Da Luật Tĩnh Nam của Tây Phiên mệnh danh hùng tài đại lược. Nếu như người cầm quân là hắn, chuyện này không có gì lạ.”

“Nghe nói gần đây Da Luật Tĩnh Nam đang bị quấn vào cuộc tranh đoạt quyền lực của Tây Phiên, chưa chắc đã có thể dành thời gian cho việc khác.”

“Chính bởi vì bị cuốn vào, cho nên hắn càng cần lập chiến công để ổn định uy quyền. Con và Da Luật Tĩnh Nam từng giao tranh với nhau một lần, hắn hoàn toàn bất đồng với những quý tộc Tây Phiên khác. Kẻ này vẻ ngoài dũng mãnh, kỳ thực gian xảo mưu mô.”

“Vậy con cảm thấy nơi nào có khả năng bị tập kích cao nhất?”

Dung Sở vung tay lên, một tấm bản đồ Nam Tề được mở ra, ngón tay thon dài của hắn phất qua địa giới Tây Bắc, vẽ thành một vòng tròn không lớn.

Ánh mắt lão Quốc công theo đó híp lại.

“Không thể là Bắc Nghiêm.” Ông nói, “Suy đoán của con ta tán thành. Không Cốc, Dĩnh Châu, quan Thanh Thủy quả thực có thể, nếu tiến công từ ba nơi nay, Tây Phiên có thể tiến lui dễ dàng. Nhưng Bắc Nghiêm là trọng thành gần nhất với nội lục, muốn tiến công Bắc Nghiêm, trước phải đi qua hai đại doanh của quân Thiên Kỷ và Thượng phủ binh, Da Luật Tĩnh Nam lại không phải kẻ ngốc, sao có thể làm vậy!”

Vẻ mặt Dung Sở tựa như có vài phần tán thành, dù sao hắn cùng lão Quốc công đều là những người từng trải, nói đến việc đoán biết kế sách, thiên hạ ít có ai sánh bằng. Tây Phiên có thể vòng qua hai đại doanh để tới thẳng Bắc Nghiêm, đây thật sự là chuyện không thể tưởng tượng được.

Nhưng mà, trong lòng Dung Sở vẫn có dự cảm không hay. Hắn thu hồi bản đồ, mỉm cười.

“Phụ thân nói phải, Bắc Nghiêm quả thực không có khả năng.” Nói xong, hắn nâng tay áo che mặt, ngáp một cái, lập tức nói bằng giọng áy náy, “Phụ thân thứ lỗi, đêm qua con thức đêm xem quân báo, giờ hơi mệt chút.”

“Nếu mệt thì nghỉ ngơi đi.” Lão Quốc công phu nhân lập tức đứng lên, kéo lão Quốc công dậy, “Lão gia, chúng ta mau về thôi.”

Dung Sở mỉm cười, khom người tiễn khách.

Lão quốc công hừ một tiếng, đang đi đến cửa bỗng xoay người nói, “Con thật sự dự định ngủ, hay lập tức xuất môn?”

“Sao có thể ạ?” Dung Sở kinh ngạc đáp, “Phụ thân, con thật sự rất mệt mỏi.”

“Con đã từ bỏ hết thảy chức vụ trong triều, chính là vì muốn cho Dung gia một đời bình an.” Dung Hằng đưa lưng về phía hắn, giọng nói nặng nề, “Hiện tại Thái hậu là người cầm quyền, trọng dụng người mình. Ở Tây Bắc đa phần đều là thân tín của Khang Vương, con và hắn vốn như nước với lửa, nếu sau khi con giao ra quân quyền vẫn cố nhúng tay vào quân vụ của hắn… Hậu quả sẽ rất khó lường.”

Dung Sở trầm mặc, sau đó mỉm cười, “Phụ thân nói gì vậy? Con đâu có nói muốn nhúng tay vào quân vụ ở Tây Bắc.”

“Con rất để tâm tới Bắc Nghiêm. Ta nghe nói lần trước con rơi xuống nước rồi bị thương cũng là ở gần Bắc Nghiêm. Đang yên đang lành, tại sao con lại đi tới đó? Tại sao lại bị thương? Một trận lũ lụt sao có thể cuốn con đi?” Dung Hằng xoay người, nhìn chằm chằm Dung Sở, “Là vì người quan trọng với con ở đó sao?”

Nghe xong lời này, lão Quốc công phu nhân cũng lập tức xoay người, trừng mắt nhìn Dung Sở.

Dung Sở đón nhận ánh mắt của phụ mẫu, nhướn mày, lại nở nụ cười.

“Xem ra gần đây Long Hồn vệ rất rảnh rỗi.”

“Không thể trách bọn hắn.” Dung Hằng nói, “Đừng tưởng Dung gia chỉ có Long Hồn vệ có thể nắm giữ tất cả tin tức, phụ thân con chinh chiến nhiều năm, còn chưa già yếu tới mức mắt hoa tai điếc đâu.”

Dung Sở cười, thong dong ngả lưng ra phía sau, “Người suy nghĩ nhiều rồi.”

“Vi phụ phải nhắc nhỏ con.” Dung Hằng nghiêm nghị nói, “Con đã kế thừa vị trí Quốc công, dù cho có vì gia tộc mà từ bỏ chức trách trong triều, thì vẫn phải gách vác trọng trách, quang vinh của gia tộc sau này. Thái hậu và Khang Vương từ trước tới nay luôn luôn kiêng kỵ Dung gia ta, con tuyệt đối không thể mắc sai lầm, bằng không sẽ rước họa về cho gia tộc. Đến lúc đó, con muốn ta khai báo thế nào với tổ tông?”

Dung Sở cười nhạt, lười biếng cất giọng, “Lúc đầu con không hề muốn tiếp quản Dung gia, là người kiên quyết giao nó cho con. Nhưng người yên tâm, thứ con đã nắm trong tay, đương nhiên sẽ không cho phép kẻ nào đoạt mất.”

“Nữ nhân.” Dung Hằng nói lớn, “Chẳng qua chỉ như y phục. Bất kỳ một nữ nhân nào hành động thiếu suy nghĩ, không quan tâm sống chết, thì đều không xứng làm con cháu Dung gia ta!”

“Phụ thân nói phải.” Dung Sở cười dài nhìn Dung Hằng, sau đó liếc mắt nhìn sang gương mặt tái xanh của lão Quốc công phu nhân.

Ha, hắn không cần cãi lại làm gì, đêm nay người nào đó chắc chắn sẽ biết được cái giá phải trả cho việc nói ẩu.

Chỉ là, hắn cảm thấy hơi tiếc vì bản thân phải đi, không thể tận mắt chứng kiến kịch hay.

Trước đây, mỗi lần phát sinh chuyện như vậy, hắn đều phải bồi phụ thân ra thao trường luyện công. Lão gia tử nóng lên sẽ cởi áo, cởi một cái liền thấy được các vết xanh tím khả nghi, thực sự vô cùng đẹp mắt!

“A Sở.” Quốc công phu nhân hết trừng trượng phu lại nhìn sang con trai, “Con có người trong lòng rồi?”

Vẻ mặt bà vô cùng vui mừng, lộ ra vài phần chờ mong – Từ khi vị hôn thê thứ ba của Dung Sở chết, bà luôn luôn lo lắng không yên. Cái danh “khắc thê” này không đâu lại rơi trúng đầu Tấn Quốc công, sau nay nữ nhân trong kinh chắc chắn tránh hắn còn không kịp. Đường đường là phủ Tấn Quốc công, nếu như không có nữ chủ, vậy phải làm sao? Nhất định chuyện này sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Càng chết người hơn nữa, nhi tử này của bà có dung nhan khuynh đảo Nam Tề, nhìn như phong lưu mị sắc, nhàn nhã thong dong, kỳ thực mạn bất kinh tâm, không để ai vào trong mắt. Hỏi hắn sĩ nữ trong kinh có ai tốt? Hắn đáp “Đều tốt!”, hỏi hắn muốn thú ai, hắn lại đáp “Xứng sao ạ?”

Nữ tử thiên hạ ai cũng tốt, chỉ là đều không xứng với Dung Sở.

Hiện tại lẽ nào vạn tuế đơm hoa*, nắng hạ gặp mưa rào, Dung Quốc công tôn quý rốt cuộc coi trọng nữ lang nhà người ta?

(*vạn tuế đơm hoa: chỉ chuyện rất hiếm gặp.)

Quốc công phu nhân nghĩ vậy liền không khỏi vui sướng, vươn tay đè ngực, hai mắt lấp lánh nhìn con trai – nhất định là một nữ tử tao nhã, thanh tao, xinh đẹp động lòng người, hiền lành, dịu dàng hiểu chuyện…

Dung Sở nhìn vẻ mặt mong đợi của mẫu thân, khóe miệng hơi hơi cong lên. Hắn vốn định phủ nhận, nhưng trước mắt lại xẹt qua gương mặt một người.

Làn da người nọ không tính là trắng, nhưng sáng loáng bóng mượt; nhan sắc không phải xinh đẹp tuyệt thế, nhưng khi chất khó ai sánh bằng; đôi mắt dài mảnh, sáng ngời, vành môi cực mỏng, mỗi chữ nói ra đều có thể đâm chết người.

Không biết gần đây người đó có khỏe không?

Hắn có chút thất thần, lại không biết vẻ mặt lúc này của mình rơi vào tầm mắt phụ mẫu lại đại diện cho ý tứ sâu xa khác.

Phu phụ lão Quốc công trao đổi ánh mắt, ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc – Nhi tử trước nay miệt thị nữ nhân giờ lại thực sự động tâm rồi?

“Nếu con đã thích, vậy định khi nào dẫn người ta về nhà? Nếu người ta không vui, cứ để nương tìm lý do, chỉ nhìn mặt một cái thôi cũng được rồi.” Ánh mắt lão Quốc công phu nhân ngập tràn mong đợi, chỉ hận không thể gặp luôn vị “thục nữ tao nhã, hiểu chuyện” kia.

Dung Sở suy nghĩ giây lát, nở nụ cười.

Hắn nâng cằm, thong thả nói, “Không cần. Có duyên thì sẽ gặp.”

Lời này coi như là hắn đã thừa nhận có người trong lòng. Lão Quốc công phu nhân còn muốn hỏi thêm, nhưng lại bị Dung Hằng kéo đi.

“Dung Sở, vi phu nhắc nhở con.” Dung Hằng nghiêm giọng, “Dung gia ta mấy đời hào quý, gia phong trong sạch bậc nhất Nam Tề, vậy nên không cần bợ đỡ kẻ khác, cũng không cần đề ý cái gọi là môn đăng hộ đối, nhưng người muốn qua cửa Dung gia nhất định phải đầy đủ công, dung, ngôn, hạnh, hiếu kính với phụ mẫu. Nếu như không phải nữ tử như vậy, thì không xứng là nữ chủ nhân của phủ Tấn Quốc công. Tương lai, nếu nàng không hợp ý bọn ta, con cũng không thể làm càn.”

“Người sẽ vì nàng mà kinh vi thiên nhân*.” Dung Sở mỉm cười gật đầu, hạ thấp giọng nói, “Cực kỳ.”

Thực sự, tuyệt đối kinh.

(Kinh vi thiên nhân: vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ rằng chỉ có thần tiên mới có thể như thế.)

“Ta tin con một lần.” Dung Hằng liếc nhìn nhi tử, đỡ người phu nhân, vừa đi vừa nói, “À, đúng rồi, có một nữ quan trong cung tới tìm con, đang đợi ở sảnh trước.” nói rồi quay sang phân phó quản gia, “Trông coi cẩn thận hai cửa, chuồng ngựa và kiệu thất, không cho phép thả bất kỳ con ngựa nào, xe kiệu đều không được tự tiện sử dụng, tất cả hộ vệ nếu không có lệnh của ta thì không được bước ra khỏi cửa..”

Dung Sở nhướn mày – Lão gia, quản ngựa, quản kiệu, quản xe, nhưng người còn quên con trai có chân nha…

Hắn đỡ thắt lưng, mỉm cười tiễn phu phụ lão Quốc công. Hai người vừa rời khỏi, Dung Sở lập tức đứng thẳng, chỉ vào Lai Tiền, hỏi: “Đã xong chưa?”

“Bẩm chủ tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.” Lai Tiền khom người, “Bất cứ lúc nào người cũng có thể xuất phát.

Dung Sở vuốt cằm, ừ một tiếng, sau đó lại cúi người, làm bộ làm tịch đi ra cửa. Hai thị nữ đi tới muốn đỡ, tay lại chỉ dám để hờ bên người hắn – ai cũng biết Quốc công không thích kẻ khác tùy tiện động vào người. Trước đây còn đỡ, hiện tại người càng ngày càng khó tính, lần trước một nữ nhân không biết sống chết chạy tới quyến rũ Quốc công, cuối cùng bị người ném ra ngoài chợ.

Dung Sở chậm rãi đi tới tiền sảnh. Người tới chỉ là một nữ quan trong cung, lấy địa vị lừng lẫy của phủ Quốc công, đương nhiên không cần quá để ý, cho nên lão Quốc công mới bảo người nọ chờ ở sảnh trước, Dung Sở cũng không vội.

Đi tới gần sảnh trước, Dung Sở liếc mắt nhìn nữ quan kia, nàng ta hề không hề ngoan ngoãn ngồi uống trà chờ trong sảnh theo quy củ, mà bước tới hành lang ngắm cảnh.

Dung Sở giật mình.

Hắn vốn cho rằng người tới là Kiều Vũ Nhuận, còn đang nghĩ xem nàng ta về kinh từ khi nào, lúc này nhìn lại người kia – thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, rõ ràng khác xa vẻ cao gầy của Kiều Vũ Nhuận.

Lan can hành lang màu son, thềm đá khắc hoa, hồ sen quanh co khúc khuỷu. Lúc này là đầu hạ, nụ sen mới nhú, chỉ nhỏ bằng nắm tay.

Nữ quan kia đang dựa vào lan can, vươn tay chạm vào một nụ hoa gần nhất. Nàng khoác áo choàng nhung tơ mỏng, đội mũ trùm đầu, chỉ để lộ một nửa đường nét khuôn mặt nhu hòa, da thịt trắng nõn, môi hồng cánh sen, đôi mắt to tròn trong vắt như nước, sáng chói tựa ánh mặt trời, lại bị hàng mi dài rậm che khuất.

Ngón tay nàng không tính là thon dài, ngược lại có chút mập mạp như trẻ nhỏ, thoạt nhìn rất đáng yêu. Lúc ngón tay kia chạm tới nụ hoa, trên đó chợt có ánh sáng lóe lên, nhìn kỹ mới thấy ấy là một chiếc nhẫn kim cương cực lớn.

Dung Sở chợt dừng bước chân.

Hắn nhẹ nhàng phất tay.

Hai thị nữ, thêm cả quản gia, hộ vệ phía sau đồng loạt cúi đầu, lặng lẽ lui đi.

Sau khi người đã rời đi hết, Dung Sở vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng sắc mặt lại thay đổi từ lúc nào.

Gió hạ thổi bay vạt áo bào màu lục nhạt, trông hắn phong tư tiêu sái, như trăng như châu, ánh mắt lại rét lạnh tựa băng tuyết. Nữ tử đội mũ trùm đầu quay mặt lại, thấy hắn thì hơi tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó vẫy vẫy tay với hắn.

Động tác của nàng nhẹ nhàng mà cao quý, ngón tay mềm mại giống như đang chờ đợi một người đến nâng.

Dung Sở chậm rãi đi tới, nhịp bước ổn định, nhẹ tênh, hệt như cái vẫy tay của người nọ. Cuối cùng, hắn dừng lại cách nàng ba bước.

Nữ tử từ đầu tới cuối không hề cởi bỏ mũ trùm, giương mắt cười nói với hắn.

“Xem ra ngươi đã khỏe rồi.” Nàng nói, “Uổng công ta lo lắng mấy ngày nay, còn không nhịn được mà vội vàng chạy tới.”

Dung Sở nhìn nàng một lúc, sau đó mỉm cười, chậm rãi nói, “May mà ngài chạy tới như vậy, chứ nếu ngài bãi loan giá tới thăm bệnh, Dung gia phải mở rộng cửa giữa nghênh đón, khi đó Dung Sở ta không muốn chết cũng phải chết.”

“Ta sao nỡ làm thế.” Nàng cười.

“Nếu vậy, vi thần tạ ơn Thái hậu khai ân.” Dung Sở hơi cúi đầu, động tác rất có lệ.

Thái hậu Tông Chính Huệ cùng Quốc công Nam Tề, trong nháy mắt đã trao nhau nụ cười tràn ngập thâm ý.

Người khác nghe đoạn đối thoại này chắc chắn không hiểu bọn họ đang nói gì, bởi đây vốn là một quy củ xa xưa của Nam Tề. Hoàng đế Lệ Tông – hoàng đế đời thứ hai của Nam Tề – là người độc ác, cay nghiệt lẫn đa nghi. Hắn rất thích đi thăm bệnh đại thần, nhất là những đại thần mà hắn không vừa mắt, hắn lại càng muốn đi thăm. Sau khi thăm bệnh, hắn liền đi khắp nơi ai thán thân thể người ta suy bại, mắt thấy bệnh nặng không cách nào trị khỏi, quốc gia sắp mất đi trụ cột, trong lòng trẫm vô cùng đau buồn. Hoàng để đã báo trước cái chết như vậy, nào có ai dám đi ngược ý người? Cho nên, hết thảy những đại thần đáng chết hay không đáng chết, kết quả đều chỉ có một. Bởi vậy, có một đoạn thời gian, các thần tử trong triều thần hồn nát thần tính, gặp mặt nhau mở miệng liền hỏi: “Hôm nay ngươi “bệnh nặng” không?”

Thái hậu trẻ tuổi – Tông Chính Huệ – vẫn mỉm cười nhìn hắn, dường như không hề để ý chuyện hắn lạnh nhạt thời ơ.

Nàng dịu giọng nói, “Xưng hô này miễn đi, lễ cũng miễn. Hôm nay cứ coi như ta chỉ là một nữ quan phụng mệnh Thái hậu tới thăm Quốc công mà thôi.”

“Một nữ quan.” Dung Sở cười mỉa mai, “Lại có can đảm tùy ý đi lại trong tiền sảnh của phủ Quốc công ta? Chuyện này thực kỳ lạ.”

“Phủ Tấn quốc công của ngươi quả nhiên có bản lãnh lớn.” Sóng mắt Tông Chính Huệ lưu động, “Từ lúc ai gia vào cửa đến giờ không hề có ai đến quấy rầy, nhưng Lý công công lại nói, bốn phía nơi này đều có người đang quan sát nhất cử nhất động của ai gia, chỉ là hắn không thể xác định được vị trí chính xác của bọn họ. Đến lão Lý còn không thể tìm ra, xem ra lời đồn hộ vệ của Dung gia ngươi đứng đầu thiên hạ quả nhiên không sai.”

Cách đó không xa, Lý Thu Dung vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lại liếc về phía một hòn giả sơn.

“Thái hậu quá khen rồi.” Dung Sở cười khẽ, “Lý tổng quản là đệ nhất cao thủ trong cung, làm sao có thể không xác định được vị trí của người khác? Nếu Lý tổng quan không tìm được, vậy có nghĩa xung quanh đây thực sự không có ai.”

Lý Thu Dung vẫn coi như không nghe thấy, ánh mắt lại liếc xuống mặt nước.

“Ngươi nói không có, vậy tức là không có.” Tông Chính Huệ cười rộ lên, lúc nàng cười, thân mình hơi cong xuống, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp, hồn nhiên của thiếu nữ, hoàn toàn khác với phong thái đoan trang thường ngày, “Ngươi căng thẳng gì chứ? Ta cũng đâu có vì chuyện này mà kê biên tài sản của Dung phủ.”

“Nếu Thái hậu thực muốn vậy, vi thần nhất định mở rộng cửa lớn.” Dung Sở chìa tay ra, “Vừa lúc để kiểm chứng sự thanh bạch của vi thần.”

“Ai… Xem ngươi nói kìa, càng nói càng nghiêm túc, không thú vị gì cả.”Tông Chính huệ khoát khoát tay, xoay người sang chỗ khác, ngắm nhìn hồ sen, “Hoa sen nhà ngươi nở đẹp quá, bồi ta ngắm một lát.”

Dung Sở thong dong đi tới đứng cạnh nàng, nhưng vẫn chừa ra khoảng cách ba bước chân, “Ta thấy…hoa sen này còn chưa nở!?”

“Chưa nở mới là lúc nó đẹp nhất.” Giọng nói Tông Chính Huệ mơ mơ hồ hồ, có chút u ám, “Đây là thời khắc đẹp nhất của hoa, bởi ai cũng đang mong chờ nó nở rộ; nếu như nở rồi, thì chẳng qua chỉ nhận được vài câu tán thưởng, sau đó sẽ bị người ta bẻ đi không chút thương tiếc, nhanh chóng khô héo trong bình ngọc.”

“Nhưng đã là hoa thì luôn luôn mong đợi được quý nhân tán thưởng mà hái xuống, dùng bình vàng đèn ngọc nâng niu.” Nụ cười của Dung Sở thoạt nhìn rất chân thành, “Bằng không, chỉ e hoa sẽ ai oán cả đời không người thương tiếc, không người ngắm nhìn, không người ngắt lấy, khiến nó chờ đợi trong cô đơn, nở tàn trên cành, cuối cùng lá tàn hoa tiêu, hòa vào bùn đất.”

Không gian chợt trở nên yên tĩnh.

Tông Chính Huệ không vội thu tay về, nâng nụ hoa trên tay lên, bàn tay vô thức siết chặt, nụ sen nãy giờ được nàng nâng niu bỗng chốc nát vụn.

Dung Sở không nói gì, quay đầu nhìn hành lang trải dài trước mắt.

Hắn đang chờ nàng tức giận… Ừm, tốt nhất là phẩy tay áo bỏ đi luôn đi.

Một lát sau, Tông Chính Huệ quay đầu, cũng không giận dữ, ngược lại đáy mắt long lanh ánh nước, đột nhiên nắm lấy tay áo hắn, run giọng nói, “A Sở…chàng đang oán trách ta sao…oán ta khi xưa tham mộ hư vinh sao…”

Dung Sở ngẩn ra, cúi đầu nhìn ống tay áo xanh nhạt đang bị bàn tay với năm móng sơn đỏ của Tông Chính Huệ nắm chặt.

Đáy lòng hắn chợt dâng lên cảm giác chán ghét.

Cảm giác chán ghét này vừa xuất hiện đã chạm phải mồi lửa ẩn giấu trong lớp vỏ ung dung xưa nay của hắn. Dung Sở bỗng nhiên cười, giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng rạch một đường.

Một đoạn ống tay áo lập tức rơi xuống. Tông Chính Huệ siết chặt miếng vải kia, ngây ngẩn nhìn nó rơi trên đùi mình.

Vẻ mặt Dung Sở ôn nhu.

“Thái hậu đã thích y phục của vi thần như vậy.” Hắn mỉm cười, “Vi thần nên cởi xuống dâng lên Thái hậu. Chỉ là làm vậy thật đại bất kính, vi thần không thể làm gì khác hơn là dâng lên người một đoạn ống tay áo, coi như tỏ rõ tâm ý.”

Tông Chính Huệ kinh ngạc nhìn đoạn ống tay áo kia, giống như còn chưa kịp định thần, không nghĩ tới Dung Sở lại to gan lớn mật như vậy.

Lý Thu Dung co rúm lại, chân tay lóng nga lóng ngóng, tựa như đang rất muốn làm gì đó. Dung Sở liếc mắt nhìn lão, thân thể Lý Thu Dung lập tức cứng đờ, bất động.

Hắn đứng yên tại chỗ, duy trì tư thế nửa xoay người, không dám nhúc nhích dù chỉ một phân.

Ánh mắt Dung Sở dời qua chỗ khác, nở nụ cười nhạt, “Thái hậu, trời đã không còn sớm nữa.”

Hai chữ “Thái hậu” được hắn nhấn mạnh, là đang nhắc nhở thân phận của nàng. Tông Chính Huệ lại giống như không nghe thấy, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngước đầu lên.

Dưới hàng mi dài rậm của nàng ngân ngấn lệ, tia máu hằn lên trong đôi con người. Nàng phất tay lên, nửa đoạn ống tay áo bay lên không trung.

Ngay sau đó, nàng chậm rãi mở năm ngón tay.

Một cơn gió thổi qua, thổi đi nửa đoạn ống tay áo màu lục nhạt. Gió thổi từ phía nàng sang bên Dung Sở, miếng vải kia theo gió ập tới, chuẩn bị đập lên mặt Dung Sở.

Dung Sở không hề nhúc nhích, khóe môi ẩn hiện ý cười. Ngay khi ống tay áo sắp sửa chạm vào người hắn, nó bỗng dưng đổi hướng đi, đáp lên một chiếc lá sen trong hồ, lay động như cánh bướm.

Từ đầu tới cuối, hai người đều không nhìn đến đoạn ống tay áo kia. Dung Sở giơ tay lên, xé rách nốt ống tay áo bên còn lại, để lộ cánh tay trắng ngần, càng tôn lên dáng vẻ hào sảng phong lưu, thanh quý, tiêu sái của hắn.

Nam nhân này, dù là giả trang thành ai, dù là làm ra động tác thế nào, cũng đều cực kỳ đẹp mắt.

Ánh mắt của Tông Chính Huệ lướt qua xương cổ tay tinh xảo như ngọc mài của hắn.

Trong ánh mắt ẩn chứa ngọn lửa mãnh liệt của nàng dường như hiện thêm một tầng ý tứ khác – cáu giận, buồn bã, bất đắc dĩ, không cam lòng, không thể kiềm chế…

Nàng hít sâu một hơi, giương mắt nhìn hắn, “A Sở, chàng vẫn chưa trả lời ta. Bây giờ, chàng nhìn vào mắt ta! Nhìn ta mà trả lời!”

Dung Sở chậm rãi chuyển ánh mắt qua, nhìn nàng không chút tránh né.

Nữ tử này, cho tới bây giờ, nàng vẫn luôn như vậy, sau dung nhan xinh đẹp dịu dàng chính là một tâm tư ương ngạnh cực đoan, gần như điên cuồng. Nàng giống như một kẻ ca múa sau tấm màn sân khấu, giờ giờ khắc khắc đều luyện tập những động tác mà khó ai làm được, chỉ để chờ thời khắc ngọn đèn kia sáng lên, hết thảy những người chứng kiến đều phải ồ lên kinh ngác.

Cho nên, nàng thích Kiều Vũ Nhuận, là bởi Kiều Vũ Nhuận cũng giống nàng. Cho dù không có khán giả, Kiều Vũ Nhuận cũng vẫn sẽ để ý đến từng cử chỉ, mỗi động tác đều giống như đang khiêu vũ, thời thời khắc khắc đều giống như đang đứng trước người trong cả thiên hạ.

Hai kẻ ca múa cô đơn, lúc nào mặc sức vui vẻ trên sân khấu của riêng mình.

Có điều, nàng điên cuồng, chẳng lẽ hắn cũng phải giả điên theo?

Hắn mỉm cười như thường lệ, nói: “Vi thần, không rõ ý của Thái hậu.”

Tông Chính Huệ im lặng một hồi, vẻ mặt dần bình tĩnh lại, giọng nói thong dong như cũ, “Không đúng, chàng hiểu ý ta.”

“Thái hậu.” Hắn cười nhạt, “Không có bắt đầu, tự nhiên cũng không có kết thúc. Người là Hoàng thái hậu Nam Tề, vi thần là Tấn Quốc công Nam Tề. Ban đầu là vậy, bây giờ là vậy, tương lai cũng vẫn là vậy.”

Tông Chính Huệ không nói gì, hai tay nắm chặt lan can, nghiêng đầu nhìn hắn. Đào hoa vạn dặm, rực rỡ sáng ngời, nguyệt minh châu nhuận, trắc mạo phong lưu, một thân như ngọc, công tử vô song,… Dù cho tất cả từ ngữ tốt đẹp trên thế gian dùng trên người hắn cũng chẳng phải nói quá, ngược lại còn giống như chưa đủ để miêu tả vẻ đẹp của nam nhân này. Hết thảy thiếu nữ trên thế gian khi đứng trước mặt hắn đều không khỏi động tâm, không khỏi hồi hộp đón đợi, mà nàng ngày niên thiếu…cũng chẳng phải ngoại lệ.

“Ngươi có biết ai gia đang nghĩ gì không?” Rất lâu sau, nàng bỗng đổi giọng nói, sống lưng thẳng tắp trở lại, “Lúc trước ai gia nói, ai gia không nỡ dùng thân phận thật tới thăm bệnh ngươi. Nhưng nếu có ngày nào đó ai gia không vui, e rằng sẽ thực sự bãi loan giá tới, cho nên, ngươi ngàn vạn lần đừng tùy tiện để bản thân lâm bệnh.”

“Thái hậu muốn tới, ai có thể ngăn?” Dung Sở vẫn bày ra dáng vẻ tùy ý, giống như không hề nghe ra sát ý tràn ngập bên trong câu nói kia, “Trên đời này sao có người không thể ngã bệnh. Nếu như Thái hậu muốn vi thần sinh bệnh, vi thần cũng không thể không sinh, làm vậy có khác nào kháng chỉ? Vi thần không dám khiến Thái hậu không vui.”

“Phải vậy không?” Tông Chính Huệ cười rộ lên, “Ai cũng nói Tấn Quốc công ăn nói khéo léo, trong một cuộc chiến trước đây từng mắng chết đại quân sư của Ngũ Việt, hôm nay coi như ai gia đã được lĩnh giáo bản ĩnh đổi trắng thay đen của ngươi. Ngươi thật sự không dám để ai gia không vui sao? Vì sao ai gia lại cảm thấy, lúc nào ngươi cũng cố gắng làm ai gia không vui nhỉ?”

“Ah?” Dung Sở cười nói, “Vi thần sợ hãi.”

“Nghe nói…” Tông Chính Huệ thuận tay hái một đóa tử đằng leo bám vào lan can, “Ngươi không hài lòng với người ta cử đến hầu hạ, lại còn sau người truyền lời đến ai gia, nói ngươi không vui vẻ.”

“Thái hậu gánh trên vai bao trọng trách, vậy mà còn tận tình quan tâm đến vi thần như vậy, vi thần thực sự cảm động đến rớt nước mắt. Thân là thần tử của quốc gia, vi thần ngàn vạn lần không thể để Thái hậu phân tâm vì những chuyện nhỏ như vậy, làm lỡ đại sự trong triều. Vi thần nói không vui, là không vui vì thiên hạ, không vui vì triều chính, không vui vì sợ Thái hậu vất vả quá độ mà tổn thương đến phượng thể, chứ nào phải không vui vì Thái hậu.”

“Mấy cái lý do này của ngươi thật khiến ai gia nghe mà choáng váng đầu óc.” Tông Chính Huệ ngậm lấy cánh hoa tử đằng, sóng mắt yêu kiều nhìn hắn, “Ngươi không vui, ngay cả người của ta cũng dám đánh. Nếu như ngươi lại không vui lần nữa, có phải ngay cả ta cũng phải chết hay không? Sau đó lại không vui lần nữa, phải chăng ngay cả bệ hạ cũng phải làm thịt?”

“Lời này của Thái hậy, vi thần không dám nghe.” Dung Sở nói, giọng điệu nghiêm nghị, “Vương công công quá mức kiêu ngạo, không nhìn lễ pháp, xúc phạm cung quy, vì vậy vi thần mới thay Thái hậu dạy dỗ hắn. Thái hậu sao có thể đặt kẻ hèn mọn như vậy ngang hàng với người và bệ hạ?”

“A? Là ngươi đánh hắn? Tại sao ai gia nghe nói là do người khác làm?”

“Hôm nay Thái hậy thật là kỳ quái.” Dung Sở vịn lan can, cười dài nhìn nàng, “Không phải vừa rồi người mới nói là do vi thần đánh sao?”

Tông Chính Huệ không nói gì, miết đóa tử đằng vào lan can, cánh hoa bị bóp nát, để lại một vệt tím đậm trên lan can, giống hệt vết máu để lâu.

“Dung Sở.” Nàng giống như không nhịn được nữa, giọng nói rốt cuộc trở nên nghiêm nghị, “Nhiều năm như vậy, chẳng bao giờ thấy ngươi che chở một người như thế… Nói đi, ả là ai?”

Không gian lại trở nên yên ắng, đương khi Tông Chính Huệ cho rằng Dung Sở muốn phủ nhận thì hắn lại chậm rãi mở miệng, “Không phải người biết rồi sao?”

“Thái Sử Lan.” Thời điểm Tông Chính Huệ nhắc tới cái tên này, vẻ mặt nàng không vui không giận, hờ hững như đang nhắc tới một con giun con dế, “Dám đã thương lão Vương, còn dám dọa dẫm hắn. Ả tưởng có ngươi làm chỗ dựa, ai gia liền không dám động đến hay sao?”

“Dám, đương nhiên dám.” Dung Sở cười, “Thái hậu nương nương chỉ cần hạ một ý chỉ, nàng có mười vạn cái đầu cũng không thoát nổi.”

“Ngươi cảm thấy ai gia không có khả năng hạ chỉ để đối phó với một nữ nhân đê tiện hay sao?” Tông Chính Huệ lạnh lùng nói,     “Việc ai gia thật sự muốn làm thì không ai có thể ngăn cản. Ai gia bắt nàng chết, nàng dám không chết hay sao?”

“Thái hậu nói phải.” Dung Sở gật đầu, sau đó bỗng đổi chủ đề, “Bệ hạ gần đây khỏe chứ?”

Tông Chính Huệ nghiêng mặt đi, ánh mặt trời phủ lên hàng mi nàng, “Khỏe.”

“Cũng ăn ngon, ngủ ngon? Bệnh lui dần? Bệ hạ cho tới giờ vẫn chưa vào triều, vi thần thật sự vô cùng lo lắng. Vi thần nghe nói không lâu trước đó Thái hậu cho người truyền bà vú đầu tiên tiến cung, sau đó không lâu người này lại phạm sai lầm nên bị trục xuất, bây giờ đã có bà vú mới rồi chứ?”

“Bệ hạ cũng không còn nhỏ nữa, không cần bà vú đến hầu hạ.” Tông Chính Huệ buông giọng hờ hững, “Hơn nữa, bà vú kia vừa vào cung, bệ hạ liền sinh bệnh, đó chẳng phải điềm lành.” Nói tới đây, nàng bỗng nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện, “Nghe Vũ Nhuận nói, trước đó ngươi ở doanh Nhị Ngũ, bên người nữ nhân kia của ngươi cũng có một đứa nhỏ. Chẳng hay từ khi nào ngươi lại có hứng với cô nhi quả phụ rồi?”

“Tiểu hài tử ngây thơ luôn khiến người ta yêu mến.” Dung Sở cười nói, “Giống như bệ hạ. Dù rằng vi thần không dám nói thương yêu bệ hạ, nhưng trong lòng vi thần trước giờ vẫn luôn luôn có ý này.”

Trọng tâm câu chuyện lại quay về trên người hoàng đế. Tông Chính Huệ dường như không muốn nói tiếp chủ đề này, nàng dừng một chút, cười lạnh nói: “Chỉ sợ người ngươi ngươi yêu mến không phải đứa bé kia, mà là nương của nó!?”

“Hết thảy mẫu thân yếu đuối trong thiên hạ cũng đều khiến người ta yêu mến.” Dung Sở nói, giọng điệu thản nhiên, “Giống như Thái hậu. Sau khi tiên đế băng hà, người mang long thai, vậy mà vẫn tự lực chống đỡ giang sơn Nam Tề, khiến cho vi thần vô cùng bội phục.”

Dung Sở nhấn mạnh sáu chữ “người mang long thai”, cùng “tự lực”.

Tông Chính Huệ vẫn nghiêng mặt, né tránh ánh mắt hắn. Nghe tới đây thì sắc mặt hơi trắng nhợt, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục vẻ bình thường.

“Quốc công.” Nàng đột nhiên đổi cách xưng hô, “Ai gia vốn cho rằng, ngươi với ai gia…nên là một lòng.”

“Vi thần đâu dám hai lòng với Nam Tề, với Thái hậu.” Dung Sở mỉm cười khom lưng.

“Bệnh của bệ hạ đã khỏi được phân nửa, chỉ là vẫn chưa thể gặp gió. Vì thân thể của người, tốt nhất vẫn nên tĩnh dưỡng thêm chút nữa. Nhưng mà tam công và chư vị đại thần không thấy bệ hạ trong nhiều ngày, đương nhiên suy đoán lung tung, còn nói bệ hạ không ở trong cung. Thật là một đám già hồ ngôn loạn ngữ.”         Tông Chính Huệ nhìn Dung Sở, như cười như không, “Không phải gần đây Quốc công đã gặp bệ hạ rồi sao? Lần sau gặp tam công, ngươi nhất định phải thay ai gia làm sáng tỏ chuyện này. Bệ hạ không ở trong cung, lẽ nào là ai gia giấu người đi hay sao?”

Dung Sở nhìn thẳng vào mắt nàng. Nàng đang cười, mà nụ cười của quý nhân, xưa nay vẫn ẩn giấu nhiều tầng hàm nghĩa.

Câu “Không phải gần đây Quốc công đã gặp bệ hạ rồi sao?” của nàng, rốt cuộc là đang ám chỉ hắn nên vì nàng mà làm rõ mọi chuyện với tam công, hay là đang cảnh báo hắn?

Đến cùng, nàng biết được bao nhiêu?

Nếu như nàng biết, sao lại dễ dàng tha thứ như vậy? Nếu như nàng không biết, tại sao lại không hề vội vàng?

Trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, nhưng vẻ mặt hắn lại ung dung như thường, “Bệ hạ đương nhiên vẫn khỏe mạnh ở trong cung. Mấy ngày trước vi thần còn trông thấy bệ hạ, ước chừng chẳng mấy nữa là có thể xử lý việc trong triều rồi. Tam công chẳng qua là vì quan tâm bệ hạ nên mới như vậy mà thôi. Chờ vi thần nói rõ mọi chuyện, họ chắc chắn sẽ an tâm trở lại.”

“Quốc công đúng là người hiểu chuyện.” Tông Chính Huệ cười nhạt, “Ai gia cũng không phải kẻ ngu dốt, tự nhiên hiểu.”

Dung Sở mỉm cười, không nói gì nữa.

“Không còn sớm nữa, ta đi đây.” Tông Chính Huệ xoay người, Lý Thu Dung lập tức ra hiệu cho hai thái giám đứng phía xa xa chạy lên đỡ nàng.

“Cung tiễn thái hậu.” Dung Sở ở sau lưng nàng, không chút thành kính khom người.

Tông Chính Huệ bước đi hai bước, bỗng nhiên quay đầu, chỉ tay về phía hắn, “Trông coi tiểu nương tử của ngươi cho tốt, ai gia không biết đến khi nào sẽ muốn gặp nàng đâu.”

Chiếc nhẫn kim cương trên tay náng lóe sáng, giống hệt con mắt đằng đằng sát khí của mãng xà.

“Nếu Thái hậu đã nói vậy.” Dung Sở mỉm cười, “Vi thần đương nhiên phải bảo vệ nàng cho tốt.”

Ngón tay Tông Chính Huệ bất động ở giữa không trung, giống như đang cười, nhưng tiếng cười vô cùng lạnh lẽo, “Nghe khẩu khí của Quốc công, dường như ngươi thật sự rất yêu quý nàng. Ai gia thật không biết cô nương này là giai nhân tuyệt thế bậc nào, không biết nàng ấy xinh đẹp vô biên đến đâu mà có thể khiến cho Quốc công vì nàng mà khuynh gia khuynh tộc, khuynh luôn vinh hoa phú quý?”

“Đâu chỉ có thế.” Dung Sở lập tức tiếp lời, “Vi thần còn có thể vì nàng mà khuynh thành, khuynh quốc, khuynh thiên hạ.”

Không gian lặng ngắt như tờ.

Ngón tay của Tông Chính Huệ vẫn lơ lửng giữa không trung.

Không phải là nàng không muốn bỏ xuống, mà là không biết làm sao để bỏ xuống.

Một lát sau, nàng nhướn mi, hàng mày nhếch lên, gương mặt nữ tử dịu dàng xinh đẹp bỗng sản sinh sát khí vô hạn.

Bàn tay của Lý Thu Dung chậm rãi thò ra khỏi ống tay áo, gân xanh cũng nổi lên.

Nụ cười của Dung Sở vẫn trước sau không đổi. Hắn nghiêng người dựa vào lan can. Đối mặt với hai người đang giương cung bạt kiếm kia, Dung Sở lại bày ra dáng vẻ mệt mỏi buồn ngủ.

Bốn phía rơi vào trầm lặng, một âm thanh rất nhỏ không biết vọng đến từ đâu, tựa như tiếng hít thở, tựa như tiếng gió lùa, hay chăng là tiếng gót giày ai đó nhẹ nhàng ma sát với mặt đất đầy bụi.

Thân thể Lý Thu Dung bỗng nhiên run rẩy, hắn chạy tới chắn trước người Tông Chính Huệ.

Trong hồ sen, một nụ hoa sen vừa mới hé nở bỗng *bõm* một tiếng rơi vào trong nước.

Âm thanh này lập tức phá vỡ sự im lặng, tất cả mọi người như đồng loạt sống lại trong nháy mắt. Lý Thu Dung không khống chế được thở dài một hơi, vội vàng đưa Tông Chính Huệ đang vịn chặt tay mình rời đi.

Dung Sở cười dài nhìn bóng hai người khuất dạng. Tông Chính Huệ vừa rẽ ngoặt, hắn liền phất ống tay áo một cái, xoay người sang hướng khác.

Lúc hắn xoay người, ý cười trong mắt đã lạnh lẽo như băng.

Tông Chính Huệ được Lý Thu Dung vội vã đỡ ra khỏi phủ Quốc công. Màn xe vừa được vén lên, vẻ kinh hoàng nơi đáy mắt nàng mới nhạt đi vài phần.

“Lão Lý.” Nàng bỗng tóm lấy đầu vai Lý Thu Dung, ngón tay như muốn ghim vào da thịt hắn, “Vừa rồi…vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vừa rồi…ngươi thua sao?”

Lý Thu Dung cười khổ, thoáng nghiêng người, để lộ nửa lưng cho nàng xem.

Sau lưng hắn, thẳng với vị trí trái tim, một mảng y phục chuyển đậm, mồ hôi thấm đẫm, nhưng thứ khiến người ta khiếp sợ là trên lưng hắn chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một vết rạch dài đến nửa thước, chiều sâu… vừa lúc xé rách ba lớp xiêm y của lão Lý, nhưng không hề làm tổn thương đến da thịt.

“Dung Sở làm?” Giọng nói của Tông Chính Huệ đã thay đổi.

Lý Thu Dung lắc đầu, hắn cũng không chắc chắn. Chính là bởi vì không chắc chắn, nên hắn càng cảm thấy sợ hãi.

“Ngươi nói cho ta biết, ngươi nói cho ta biết…” Tông Chính Huệ run rẩy một lát, sau đó đột nhiên lắc vai hắn, “Vừa rồi chàng muốn giết ta…chàng thực sự muốn…giết ta!”

Lý Thu Dung ngửa đầu nhìn nàng.

Giờ khắc này, trong ánh mắt của tên thái giám già nua ngập tràn vẻ thương tiếc cùng bất đắc dĩ.

“Nô tài nghĩ…đúng là như vậy.” Một lúc lâu sau, hắn mới nói.

Bàn tay của Tông Chính Huệ cứng đờ trên vai hắn, sau một khoảng thời gian thật lâu, nàng mới thất thần buông xuống, lập tức bước vào trong xe, buông rèm.

Lý Thu Dung khoát khoát tay với phu xe, sau đó cũng tự chui vào trong.

Trong buồng xe tối đen, Tông Chính Huệ vẫn ngồi im không nhúc nhích, hất hàm, hai tay đặt trên đầu gối, trông qua hệt như một bức tượng gỗ. Lý Thu Dung vén rèm, nàng mới giật mình ngước mắt nhìn lên.

Ánh chiều mờ nhạt chiếu vào, soi rõ dòng lệ trên mặt nàng.

Lý Thu Dung yên lặng cúi đầu.

“Ngươi nghe thấy không…” Trong buồng xe kín bưng, giọng nói của Tông Chính Huệ xơ xác tiêu điều, “Chàng dám nói với ta như vậy, chàng dám vì một nữ nhân mà nói với ta như vậy, chàng dám vì ả mà uy hiếp ta, chàng dám nói…vì ả, chàng không tiếc diệt cả Nam Tề.”

Nàng nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn về phía Bắc Nghiêm.

“Ta muốn biết ngươi là ai!”

“Thái! Sử! Lan!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.