Phượng Huyền Cung Thương

Chương 43: Vọng thư nhan




Hai sông Tuy Mân giao hội ở Hoàng Khâu, nhập thành một dòng chảy từ tây sang đông đổ ra biển, tách ra một nhánh uốn lượn chảy vào bên trong Đàn Sơn. (Aizz, câu này ta chém, ta là ta bó tay với mấy câu tả cảnh hay tả người, chỉ toàn phát huy sở trường chém gió mà thôi)

Mà Mạc Thu chính là tại bờ sông róc rách này nhặt được ta.

Căn nhà nhỏ của Mạc Thu nằm trong sơn cốc, ba mặt bị núi vây quanh, mặt còn lại giáp sông. Mây trắng vây quanh núi non trùng điệp tạo thành một chỗ nhân gian tiên cảnh.

Từ ngày đó tỉnh lại, đã gần hai tháng trôi qua. Không có lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, cuộc sống yên tĩnh trong hai tháng này, chính là cuộc sống mà ta vẫn kỳ vọng, giống như hết thảy trước đây đều chỉ là một giấc mộng.

Quay đầu nhìn lại, như là bừng tỉnh cách một đời.

Mạc Thu là một cô nhi, từ nhỏ được Mạc Đàn thu dưỡng. Ở chung từ nhỏ đến lớn mưa dầm thấm đất, hắn chưa đến quan linh đã đem học vấn của Mạc Đàn học được bảy tám phần, chính là chưa từng có chính thức chữa bệnh cứu người, nhưng thật ra cả ngày thích chơi đùa mãi một ít dược kỳ lạ cổ quái.

Ta làm người bệnh đầu tiên của hắn, cũng trở thành công cụ thí nghiệm thuốc của hắn. Mà ta mặc cho hắn gây sức ép, đem cái gì đến liền ăn cái đó, tâm không cầu mong gì, chính là làm tận chức trách dược nhân của ta mà thôi.

Cũng may thân thể cũng không xuất hiện cái gì không khoẻ, ngược lại so với ban đầu còn muốn tốt hơn một chút, không khỏi cảm khái quả thật là thiên ý nan vi, thế sự khó liệu.

Mà hắn từ sau khi biết ta nấu ăn ngon, đã đem việc bếp núc cùng với giặt giũ quét tước hết thảy đều giao cho ta, chính mình chỉ lo nghiên cứu dược liệu.

Tâm tính người thiếu niên trong cuộc sống luôn không biết chiếu cố chính mình, ta liền thay hắn nhớ, hình thức hai người ở chung dần dần sinh ra chút biến hóa, vừa giống phụ tử, lại giống bằng hữu.

Cuộc sống yên ổn lại bình lặng như thế.

Một mình đứng dưới cây đào, nhìn mộ phần cô tịch đơn sơ kia, cảm thấy có chút tư vị không biết tên. Một đống đá vụn, đó là chỗ cư thân hiện giờ của thần y ngày xưa.

Không có cảm quan gì, xúc giác không, ngửi không được, nhìn không thấy, nghe không tới, cũng không có dục vọng gì, chính là lẳng lặng nằm ở nơi đó, đón mặt trời mọc rồi lặn, sau đó chậm rãi hư thối, cuối cùng hóa thành một đám cát bụi.

Gió nhẹ lướt qua, hoa đào rơi rơi, dừng ở trên mộ, vì thế mang đến một chút màu sắc tươi đẹp, rồi lại rất nhanh bay đi, đúng là tiêu điều xót xa thê lương như thế.

Mạc Đàn, ngươi có từng nghĩ đến, chính mình sẽ rơi vào kết cục này?

Nhưng trên đời này lại có mấy người có thể chân chính nắm giữ sinh mạng của chính mình?

Nếu cái gì cũng không muốn thì tùy ý liền được rồi …

Nghĩ thông suốt, trong lòng an ổn, nhìn cái gì cũng đều thích ý, chính là hứng thú kỳ quái của Mạc Thu thật sự là làm cho ta khó có thể chống đỡ.

“Xin hỏi có người không?” Bên ngoài tiếng đập cửa vang lên từng chập, có giọng nữ tử truyền đến.

Vừa mở cửa liền thấy một nữ tử mặt mày thanh xuân. Nữ tử liên tục ho nhẹ, một bộ dáng đi đường vội vàng.

“Vị cô nương này, có chuyện gì không?” Ta kinh ngạc nhìn nàng. Giữa núi non rừng già này cũng không có nhà khác, nữ tử này lẻ loi một mình như thế nào đi đến nơi đây?

“Vị đại ca này, ta tới nơi này thăm người thân, không cẩn thận lạc đường. Mắt thấy trời sắp tối, ngài có thể cho ta ngủ lại đây một đêm hay không?” Nữ tử điềm đạm đáng yêu khẩn cầu nói.

“Này …” Thời cổ nữ tử trọng nhất danh tiết, ta cùng Mạc Thu đều là nam, thật sự không tiện.

Thấy ta có chút do dự, nàng đột nhiên cúi người nhích lại gần, ôn nhu nói: “Đại ca, chỉ cần ngươi cho ta ở lại một đêm, ngươi muốn đối với ta làm cái gì đều có thể nga!” Nói xong lại cười đáng yêu mềm mại, trong lơ đãng toát ra thái độ giảo hoạt thật có chút giống như đã từng quen biết.

Bị lời nói lớn mật của nữ tử và việc làm cả kinh trợn mắt há mồm, ta đẩy nàng ra, chỉ cảm thấy chỗ xúc tua (?) trắng mịn không có xương, rồi lại cùng nữ tử bình thường bất đồng.

“Ngươi …” Đang muốn mở miệng, ngửi được từ trên người nữ tử truyền đến một cỗ dược hương như có như không, trong lòng lập tức hiểu rõ.

“Mạc Thu, lại là ngươi!” Ta thở dài, chỉ phải cam chịu.

“Như thế nào lại bị ngươi nhận ra?” Nữ tử nghe vậy sắc mặt liền xụ xuống, thấp giọng reo lên, rõ ràng là thanh âm của một thiếu niên. Tay hướng trên mặt lột nhẹ, lộ ra gương mặt càng thêm trắng nõn, đúng là Mạc Thu.

“Đại thúc a, ngươi xem dịch dung của ta hôm nay thế nào? Có phải có tiến bộ hay không a?” Mạc Thu bỏ mặt nạ dịch dung xuống, rất nhanh liền nắm ống tay áo của ta truy vấn.

“Đúng, đúng, có tiến bộ, có tiến bộ.” Kín đáo kéo ống tay áo về, ta thuận miệng nói cho có lệ, có chút lười phản ứng hắn. Lần trước hắn dịch dung thành một lão ẩu xiêm y lam lũ, lần trước nữa là một người trẻ tuổi sắc mặt vàng như nến, thật không biết lần sau hắn sẽ dịch dung thành ai.

“Ta đã nói mà! Loại thiên tài giống ta đây như thế nào sẽ bị người nhận ra? Chiêu bài Bách Biến thần y của ta quả thật là danh bất hư truyền.” Hắn có chút tự đắc cười to nói.

Thở dài một tiếng, ta chỉ cảm giác toàn thân mỏi mệt tựa như già đi mười tuổi.

“Mạc Thu, còn tiếp tục như vậy ngươi có thể gọi ta là ông nội.”

“A?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.