Phượng Huyền Cung Thương

Chương 29: Gặp lại




“Ngươi làm cái gì?” Trong lòng lộp bộp một chút, dự cảm không tốt ập tới.

“Làm cái gì? Ha ha … Phượng Ly Chi, ngươi không cần giả bộ *** khiết, ai chẳng biết quan hệ xấu xa giữa ngươi và Thiếu cung chủ.” Nam nhân trong mắt lóe lên thú tính, bộ mặt dữ tợn.

“Ngươi làm càn! Ta là cung chủ Phượng Huyền Cung, ngươi muốn dĩ hạ phạm thượng?” Cố gắng tự trấn định chính mình, không thể để mình rối loạn trước.

Thừa dịp hắn không chú ý, tay chậm rãi hướng sau thắt lưng lấy ra một cây chủy thủ nắm trong tay. Đối với Tuyền Kỷ, ta tất nhiên không phải một chút phòng bị cũng không có.

“Ha ha … Phượng Ly Chi, lấy thân phận hiện tại của ngươi, ngươi cho ngươi vẫn là cung chủ Phượng Huyền Cung sao?” Nghiêm Tứ cười lạnh nói, “Thế nhưng bị con ruột của mình xem như nữ nhân để thượng, ngươi thật đúng là thấp hèn. Ngươi đã có thể mê hoặc Thiếu cung chủ đến đầu óc choáng váng, nói vậy công phu trên giường nhất định rất tốt, để cho ta mở mang kiến thức một chút, như thế nào?”

“Là Tuyền Kỷ sai ngươi làm như vậy phải không? Nàng ta không sợ bị Phượng Hiên Dã biết sao?” Phân tán lực chú ý của hắn để tranh thủ một chút thời gian, bị nhốt trong cái xe nhỏ hẹp này, muốn đào thoát chỉ có thể dùng trí.

“Điều này không cần ngươi lo lắng, Tuyền đường chủ đã sớm tìm người chịu tội thay. Ngươi còn nhớ rõ Phó Hồi chứ? Hắn cùng với Thiếu cung chủ sớm có hiềm khích, lần trước lại gặp được ngươi cùng Thiếu cung chủ đang làm “chuyện tốt”, đúng là người tốt nhất để chọn. Ngươi chết đi, không người có thể đối chứng, hắn tự nhiên khó lòng giãi bày.”

Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại nam tử trẻ tuổi có chút lỗ mãng kia.

Phó Hồi là Đường chủ Hỏa Nhung đường của Phượng Huyền Cung, đứng hàng thứ ba trong bốn đường, lần này cũng theo Phượng Hiên Dã ra cung bắc du, phụ trách công việc cảnh vệ.

Ngày đó ta cùng với Phượng Hiên Dã ngồi ở trong đình viện ngắm trăng, Phượng Hiên Dã đột nhiên hưng trí, đem ta đặt ở trên thạch bàn muốn hoan ái. Ta giãy dụa không được chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm, đúng lúc này Phó Hồi xông vào.

Nhìn thấy hai người chúng ta quần áo không chỉnh tề, hắn kinh ngạc rất nhiều thần tình đỏ bừng, lúc xoay người rời đi nháy mắt thấy rõ bộ dáng của ta, lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Hắn nhận ra ta.

Phượng Hiên Dã lập tức đem ta bọc lại ôm vào trong ***g ngực, chốc lát đó, ta thấy được sát khí trong mắt hắn.

Ai ngờ ngày hôm sau Phó Hồi thế nhưng tìm tới cửa, nhận định ta là bị Phượng Hiên Dã bắt buộc, muốn dẫn ta đi. Vì không muốn để Phượng Hiên Dã hoài nghi, ta cự tuyệt ý tốt của hắn.

Một người lỗ mãng lại không mất tính tiểu hài tử như thế, thật không biết hắn làm thế nào ngồi lên vị trí Đường chủ này.

Chỉ sợ là mệnh không lâu dài.

“Ngươi hiện tại cần phải làm là hầu hạ đại gia ta cho tốt, nếu làm cho ta vui, ngươi sẽ ít phải chịu tra tấn.” Nghiêm Tứ cười *** đãng nói, đưa tay cởi quần ta. Ta bắt lấy tay hắn, khom người về phía trước hướng hắn lộ ra một nụ cười có chút mê mang yếu ớt, hắn liền đình chỉ động tác có chút thất thần nhìn ta.

Thả lỏng thân thể tà tựa vào thùng xe trên vách đá, khép lại hai chân giống như không kiên nhẫn ma xát lẫn nhau, làm bộ lơ đãng để cho vạt áo đã mở ra rơi xuống bả vai, lộ ra dấu vết Phượng Hiên Dã lưu lại trên người ta một đêm trước khi rời đi.

“Nếu phải chết, vậy để cho ta trước khi chết sung sướng một lát được không?” Phóng nhuyễn khẩu khí, trong giọng nói có hàm súc ý tứ cầu xin.

Tình sắc, *** mĩ tràn ngập trong không khí, ta rõ ràng nghe được tiếng hít thở cùng nuốt nước miếng của Nghiêm Tứ tăng lên.

Nhịn xuống cảm giác nôn mửa trong ngực, tay dùng sức nắm chặt chủy thủ mà trở nên trắng bệt. Ta chỉ có một lần cơ hội, chỉ có thể thành công.

Nghiêm Tứ điên cuồng hét lên một tiếng, lập tức nhào tới. Trong khoảnh khắc đụng tới thân thể ta, một mũi nhọn lao tới, bắn thủng đầu hắn. Hắn ngã ập xuống người ta, đi đời nhà ma.

Thật vất vả đẩy thi thể ra, mới vừa đem vạt áo khép lại, cuồng phong cuốn mành xe lên, lập tức chính mình đã bị ôm vào trong một ***g ngực ấm áp, dùng sức giống như muốn đem ta khảm tiến trong thân thể.

“Hà Ngôn, ta rốt cục tìm được ngươi.” Thanh âm mong nhớ ngày đêm vang trên đỉnh đầu, mang theo kiệt lực áp lực nghẹn ngào.

Không nhớ lần khóc gần đây là khi nào. Là một khắc kia khi biết cha mẹ cùng qua đời, hay là thời điểm lần đầu tiên bị Phượng Hiên Dã cưỡng bức? Vẫn nghĩ chính mình đã kiên cường đến có thể một mình đối mặt tất cả, nhưng giờ khắc này, nước mắt trong nháy mắt vỡ đê.

Ngẩng đầu run run xoa gương mặt xinh đẹp lại tràn ngập anh khí kia, mặc nước mắt mơ hồ hai mắt, chảy xuống miệng, tự dưng chua xót.

“Đoạn Khâm …”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.