Phượng Huyền Cung Thương

Chương 123: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc




Bên trong thành Bác Dương lại mới mở một quán trà Túy Phong Các, đoạt đi không ít sinh ý của Liễu Trần Cư.

Mắt thấy sinh ý của Liễu Trần Cư so với trước kia kém thiệt nhiều, ta này lão bản phía sau màn vẫn là có chút ngồi không yên. Cứ kéo dài tiếp tục như thế này, nếu Liễu Trần Cư đóng cửa, ta đây cùng đô đô không phải sẽ ăn không khí? ( đại thúc đã muốn đem bốn lỗ hổng nhà hắn kia hoàn toàn quên sạch sẽ......)

Tục ngữ nói, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, vì thế ta quyết định đi Tuý Phong Các tìm tòi đến tột cùng nơi đó là cái gì. Sau khi đem đô đô giao cho Đoạn Khâm chiếu cố, lúc xuất môn ta liền nhìn thấy Mục Thanh Dương mới từ bên ngoài trở về, vì thế liền bắt hắn đi cùng với ta.

“Ngươi muốn đi Túy Phong Các thành tây?” Ngồi ở trong xe ngựa, Mục Thanh Dương làm cho ta tựa vào trên người hắn, một bên chơi đùa với lọn tóc của ta một bên không chút để ý hỏi.

“Đúng.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì nó đoạt đi không ít sinh ý của Liễu Trần Cư, ta muốn đến xem Tuý Phong Các này rốt cuộc có chỗ nào hơn người.” Ta căm giận nói.

Mục Thanh Dương cười khẽ một tiếng thấp đến không thể nghe thấy, nói “Ngươi muốn đi tới đó phá?”

“Ách......” Này ta thật không nghĩ tới.

“Tốt lắm, ngươi cũng đừng tức giận, tất cả mọi người là mở cửa buôn bán, một cái thành đông một cái thành tây, cũng không ảnh hưởng bao nhiêu sinh ý của nhau.” Hắn thản nhiên nói một câu, khóe miệng nhếch lên ý cười một mạt như có như không.

“Kia thật cũng đúng.” Ta gật đầu, ở hắn trên đùi tìm cái vị trí thoải mái nằm hảo.

Bác Dương là cái thành nhỏ, chúng ta rất nhanh đã đi tới túy phong các.

Tuý Phong Các thoạt nhìn cũng không có chỗ nào bất đồng, quy mô cùng Liễu Trần Cư không sai biệt lắm, cùng sở hữu ba tầng. Một tầng làm đại đường, tầng hai và tầng ba ngăn ra làm từng phòng.

Hiện tại khách nhân không phải rất nhiều, tiểu nhị vừa thấy chúng ta đến, lập tức đã chạy tới ân cần hỏi han: “Không biết nhị vị khách gia là muốn uống trà hay là nghe khúc?”

Nghe khúc? Nghĩ đến đây có lẽ là chỗ độc đáo hấp dẫn khách nhân của Tuý Phong Các này đi.

“Chúng ta không nghe khúc. Mang nhóm ta đến một phòng riêng ở tầng hai, lại mang đến một hồ thiết Quan Âm tốt nhất, không có phân phó không được đến quấy rầy.” Mục Thanh Dương cầm thỏi bạc trắng ném cho tiểu nhị.

“Hảo!”

Cùng tiểu nhị đi lên lầu hai, ta nhìn Mục Thanh Dương liếc mắt một cái, “Ngươi đối nơi này rất quen thuộc?”

Hắn nhướng mày, khóe miệng chọn chọn, “Đã tới vài lần.” Không biết vì cái gì, ta cuối cùng cảm thấy được hắn tươi cười có chút cổ quái.

“Hai vị khách gia, thỉnh!” Tiểu nhị mang nhóm ta vào một gian phòng trang nhã yên tĩnh, sau khi mang trà lên liền đi ra ngoài đóng chặt cửa lại.

Phòng không lớn, bên trong thiết kế rất đơn giản cũng thực thanh lịch. Gồm một bàn trà, xung quanh điểm vài bình hoa, một tấm bình phong phía trên vẽ những cành trúc, trên bàn là một huân lô hương mai cúc khói nhẹ lượn lờ. Một bên trên vách tường có một cách cửa sổ bằng gỗ nhỏ khắc hoa chạm rồng, lại nhìn xa xa có thể thấy được nước sông đang chảy êm đềm.

“Như thế nào?” Mục Thanh Dương thay ta rót một chén trà, ta cầm lên một hơi uống hết.

“Cũng không tệ lắm.” Ta chậc chậc lưỡi, đem cái chén đưa cho hắn, “Lại đến một chén.”

Hắn cười lắc đầu, “Ta không phải nói trà, mà là nơi này.”

“Không tồi a không tồi, bất quá......” Ta bĩu môi, “Vẫn là so ra kém với Liễu Trần Cư của ta.”

Mục Thanh Dương cười cười, từ chối cho ý kiến.

Khi nói chuyện, chỉ nghe dưới lầu vài tiếng cầm sắt boong boong, cùng tiếng nói uyển chuyển mềm nhẹ của nữ tử, thanh âm nhẵn nhụi lượn lờ, rồi một khúc được cất lên: “Nơi này tình còn muốn hỏi thiên, cùng kì cùng liền phục năm nào. Đi quá chương giang ba mươi lý, lệ vẫn như cũ. Sớm túc bán trình phương cây cỏ lộ, do hàn dục ngư cuối xuân thiên. Nho nhỏ hoa đào ba hai nơi, biết dùng người liên.” Thanh âm xướng khúc mềm nhẹ uyển chuyển kia làm cho ca khúc phát huy hết thần vận đau thương tịch liêu.

Mục Thanh Dương cúi đầu mà ngồi, một tay ở trên bàn nhịp nhịp, tựa hồ nghe đến nhập thần.

Ta trừng hắn một hồi, thấy hắn hoàn toàn không phản ứng, tức giận không chỗ phát tác.

“Khúc《 sơn khất 》 này giảng chính là một nữ tử kiển chân chờ đợi trượng phu trở về nhưng không được, không biết mục Đại công tử nghe xong có thể có cảm tưởng gì?”

“Ân?” Lực chú ý của hắn cuối cùng cũng quay lại đây.

“Cũng không biết Phù Đại tiểu thư hiện giờ đang ở nơi nào. Nửa đêm tỉnh giấc, bên người không có ai, trượng phu bạc tình tiêu diêu tự tại ở chân trời nào, ‘chặc’ ngẫm lại thật sự cũng hiểu được đáng thương a!” Ta đứng dậy lắc đầu thở dài nói, hai tay chấp ở sau người chậm rãi đi đến bên cạnh người hắn.

“Ly Chi, ý của ngươi là muốn ta đi tìm nàng?” Hắn gợi lên khóe miệng, ánh mắt chế nhạo.

Nhìn tên chết tiệt nhà ngươi biển hiện như vậy xem ra thật là muốn đi! Ngọn lửa nho nhỏ trong lòng lại đằng đằng bốc lên, ta trên mặt cười đến tự nhiên, “Đúng vậy, lệnh phu nhân một người đơn độc bên ngoài, còn mang theo một đứa nhỏ, cuộc sống có thể nghĩ có bao nhiêu gian nan.”

“Kia nếu ta đi tìm nàng, ngươi lại nên như thế nào?”

“Ta? Ta tự nhiên sẽ vô cùng thích ý, ta......” Lời còn chưa dứt, tay hắn bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của ta đem ta giam cầm ở trên đùi hắn.

“Thực sao?” Khóe mắt mang ý cười, hắn nhìn nhìn ta, trong con ngươi sâu thẳm là nồng đậm sủng nịch cùng một tia bất đắc dĩ.

“Kia đương...... Đương......” Bị hắn nhìn nhìn như vậy, ta có chút mất tự nhiên mà nhắm mắt lại, tái vô pháp nói ra lời nói trái lương tâm.

“Ly Chi, ngươi không biết Phù Tình Nhu đã chết?” Hắn đột nhiên nói một câu làm cho ta giật mình.

“Cái, cái gì, đã chết?” Ta hỏi lại một câu, sau đó nheo lại mắt hồ nghi nhìn hắn.

Hắn nhìn ta sau một lúc lâu, bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngươi đừng nhìn ta như vậy, nàng cũng không phải do ta giết.” Một lúc sau hắn lại nói: “Phù Tình Nhu trời sanh tính ác độc, tất sẽ có báo ứng, ngày đó nàng như vậy đối đãi với Tuyền Kỷ, ta liền biết nàng sau này tất sẽ không như vậy dừng tay.”

“Ngày đó sau khi nàng rời đi, ta từng phái người âm thầm giám thị nàng, bất quá bị nàng phát giác liền giết chết, lúc sau lại tìm được nơi nàng rơi xuống, nhưng nàng đã bị người lăng nhục đến chết, xem ra tựa hồ là do sơn tặc gây nên.” Nói xong, hắn khe khẽ thở dài.

“Còn đứa nhỏ đâu?”

“Hạ Lạc không rõ.”

“......” Ta đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải.

Phù Tình Nhu là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, lại có kết cục này, cũng không tránh khỏi làm cho người ta thổn thức.

Ngoài phòng tiếng mưa rơi hihi, bắt đầu hạ nên thường có những cơn mưa nhỏ, mà trong phòng huân hương uẩn uẩn, không khí tựa hồ có vẻ có chút khô nóng.

Ta ngồi ở trên đùi hắn, hai tay đặt lên trên ngực hắn, cặp mông thì dán chặt lên bộ vị nóng cứng của hắn, ta không kiên nhẫn liền vặn vẹo một chút, lại bị hắn mạnh mẽ đè lại.

“Ly Chi......” Hắn nhẹ giọng gọi ta, thanh âm đã mang theo nồng đậm ***.

“Ách, cái kia......” Ánh mắt trốn tránh không dám nhìn hắn, không khí quen thuộc đang dần buông xuống, ta biết hắn muốn làm gì.

Hắn nhìn thấy ta, giống như an ủi mà hôn lên môi ta, lại nói một câu hoàn toàn trái ngược với hoàn cảnh, “Ngươi có biết lão bản của Tuý Phong Các này là ai?”

Ta lắc lắc đầu. Ấm hương lưu động trên chóp mũi, nhiệt lưu trong cơ thể đột nhiên lủi khởi làm cho ta miệng khô lưỡi khô.

“Là ta.”

“Cái gì? Ngô......” Đột nhiên mở to hai mắt, lời nói ra còn chưa hết lời lại bởi vì bộ vị yếu ớt nhất trên thân thể bị người đột nhiên cầm lấy nhu lộng mà đổi thành một tiếng rên rỉ.

“Ta biết ngươi hiện tại muốn, bởi vì ta làm cho bọn họ bỏ hương thúc giục tình vào trong huân lô.” Thanh âm của hắn có chút đắc ý vì thực hiện được ‘việc tốt’, cũng mang theo một tia dồn dập hổn hển. Quần áo trên người ta đã có chút hỗn độn, liền bị hắn dễ dàng cởi hết ra.

“Nguyên lai...... Ngươi là sớm có dự mưu......” Ta thì thào nói, thần trí đã muốn bắt đầu tan rả.

“Ly Chi, ta...... hiện tại..... muốn ngươi.” Hắn thấp giọng nói, thanh âm biến mất ở trong đôi môi đang cùng ta nhẹ nhàng gắn bó day dưa.

......

“Ân...... Đủ rồi...... Từ bỏ......” Hai chân giang rộng ngồi ở trên đùi hắn, thân thể ở hắn không ngừng hướng về phía trước đậm thọc mà vô lực xóc nảy lắc lư. Hai tay ôm lấy cổ hắn, hai khoả mẫn cảm trương cứng trên ngực bị hắn cắn mút mà có chút ngứa ngứa đau đau. Hắn một tay ôm chặt ta, một tay cầm lấy bộ vị sưng cứng của ta mà nhu lộng lúc nặng lúc nhẹ. Trước sau đều bị giáp công kích thích, ngay cả ngón chân vì khoái cảm mãnh liệt trong *** vô tận mà cong lại.

“A...... Cáp...... Thanh, Thanh Dương...... Đủ rồi...... Van cầu ngươi...... Thả ta......” Nghĩ muốn cầu xin tha thứ, cùng lúc ấy thân thể vẫn như cũ không thể khống chế mà chủ động đi đón ý nói hùa với hắn. Thanh âm rên rỉ thoát ra đã mang theo âm khóc nức nở nhợt nhạt, mồ hôi dính nị theo đường cong thân thể mà chảy xuống, rơi vào nơi kết hợp chặt chẽ của hai người.

Đã không biết trải qua bao nhiêu lần. Ngoài phòng tiếng người ồn ào, thế nhưng bên tai không ngừng vọng lên tiếng nước ‘phạp phạp’ cùng với thanh âm rên rỉ có thể nghe đến rõ ràng. Chất lỏng *** mỹ trong cơ thể ở mỗi một lần hắn rút ra liền bị mang ra bên ngoài cơ thể, tụ ở hắn trên đùi hóa thành một bãi, lại giọt giọt tích lạc trên mặt đất.

“Ly Chi......” Hắn vẫn nhìn chằm chằm ta, ánh mắt mê ly vẫn như cũ chứa đầy *** chưa tiết hết.

Hắn đột nhiên đem ta ôm lấy, hất đổ hết tất cả nước trà trên bàn xuống đất, đem ta đặt lên bàn. Hai chân bị tách ra đến lớn nhất, hắn lại một lần nữa không lưu tình chút nào liền tiến vào, ta thậm chí có thể nhìn đến rõ ràng bộ dáng vật cực lớn của hắn đang ở trong thân thể của chính mình không ngừng ra vào.

“Thanh Dương...... Đủ liễu...... Ta sẽ bị phá hư mất......” Ngón tay vô lực ôm lấy bắp chân, lưng ở trên mặt bàn không ngừng ma xát sinh ra đau đớn rất nhỏ, thân thể bị nóng rực thật lớn không ngừng xỏ xuyên qua mà phát ra sung sướng cùng thỏa mãn làm cho thân thể vô lực một lần lại một lần mở rộng thân thể đón ý hùa theo.

Thẳng đến cuối cùng người không còn một tia khí lực vẫn bị sáp đến khi mất đi ý thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.